Di Thu

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

.

.

Tướng quân không tiện đi lại nhiều trong viện tử, hắn để Thái y truyền tin cho Phó Lâm, chính mình cũng về phủ chuẩn bị. Tướng quân vừa trở về liền cho gọi Tống Bảo, bảo lão đem hết dược liệu trân quý cùng toàn bộ ngân phiếu đến. Tống Bảo lo sợ đem những thứ này tới trước mặt tướng quân, tướng quân chọn một chút dược liệu quý và một nửa số ngân lượng rồi đóng gói vào bao, nói với Tống Bảo: “Bảo thúc, thực xin lỗi, sau này trong nhà đều phải dựa vào ngươi!”.

Tống Bảo sợ hãi, nói: “Thiếu gia của ta, ngài đừng dọa lão nô! Ngài đây là muốn làm gì!”.

Tướng quân đỡ lấy Tống Bảo đang phủ phục trước người mình, nói với hắn: “Bảo thúc, ngươi đừng trách ta, ta mệt mỏi rồi, thật sự mệt mỏi, ta không muốn lại tiếp tục những tháng ngày như vậy! Ta biết ta thực có lỗi với phụ mẫu, thực có lỗi với tổ tông. Bao đời Tống gia đều là thống lĩnh vinh quang hiển hách, chỉ sợ đều bị hủy trong tay ta!”.

Tống Bảo gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, môi tái mét, túm lấy tướng quân nói: “Thiếu gia bảo bối của ta, lão nô nhìn ngài lớn lên, ngài định làm gì nhất định phải nói rõ ràng cho lão nô biết, lão nô dù chết cũng chết cam lòng!”.

“Ta tính mang Di Thu và cả nhà Thái y cao chạy xa bay. Bảo thúc, đối với chốn quan trường này ta đã chán ngán, ta cũng hiểu được làm như vậy là tùy hứng là vô đạo, nhưng Bảo thúc, sau này ta sẽ sống một cuộc sống như mình mong muốn!”.

Tống Bảo hai mắt đẫm lệ, lão từ nhỏ đã làm thị đồng của lão tướng quân, cũng là nhiều năm trên chiến trường, lão nhìn tướng quân từng ngày lớn lên, lão sớm biết tướng quân vốn không thích chốn quan lộ ngươi lừa ta gạt. Tống Bảo có khi cũng đau lòng tướng quân, cảm thấy tướng quân tựa như mãnh hổ giam trong g, mặc dù uy hổ không thiếu nhưng bốn bề bị trói buộc. Nhưng nay công danh đều đã đạt được, tướng quân hiện tại lại muốn cao chạy xa bay, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận.

“Thiếu gia, ngài nếu không thích kinh thành vậy chúng ta trở về biên cương đi. Ngài không thể khiến cho Tống gia suy tàn như vậy! Ngài làm như thế làm sao lão nô có thể ăn nói với lão gia cùng phu nhân dưới suối vàng! Thiếu gia, thỉnh ngài cân nhắc!”.

Tướng quân đã không còn thời gian để tiếp tục cùng Tống Bảo cãi cọ, nói thẳng: “Vậy để ta tới chỗ cha mẹ thỉnh tội. Tống Bảo, chủ ý của ta đã định, ngươi chớ nên nhiều lời, ta hiện tại hỏi ngươi, ngươi thật ra muốn hay không giúp ta?”.

Tống Bảo thấy tướng quân tâm ý đã quyết, ngược lại năn nỉ nói: “Thiếu gia, ngài mang theo lão nô đi! Lão nô nếu không được thấy ngài sinh long hoạt hổ sống trên đời này, chết cũng không nhắm được mắt!”. Tướng quân có điểm khó xử, thế nhưng Tống Bảo giống như bạch tuộc quấn lên người mình(bác dễ thương ghê >_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio