Hiện tại Bạch Tiểu Trì và Điền Đạt Đan chỉ hi vọng nhận được một ít case nhỏ trên mạng để làm, sau đó tiếp là ở trên web đen và trang chợ bán toy tìm được việc.
Song cho dù có tinh thần phấn đấu gian khổ cuộc sống của hai người vẫn trải qua túng thiếu. Giờ không chỉ trong bánh pancake thiếu trứng gà, trong vỏ bánh cũng chẳng có thêm gì, ngay đến bánh trứng gà cũng chỉ dư lại tinh bột, Bạch Tiểu Trì thấy rất phiền lòng.
Càng phiền lòng hơn còn ở phía sau. Khi Bạch Tiểu Trì đang gặm bánh Điện Đạt Đan nhận một cuộc điện thoại. Thái độ Điền Đạt Đan ừ à à qua loa, thấy sao cũng có vấn đề.
Chờ gã cúp máy, Bạch Tiểu Trì hỏi gã: “Vừa nãy anh nói chuyện điện thoại cùng ai vậy?”
“Mẹ tôi.” Điền Đạt Đan thở dài: “Bà ấy hỏi tôi bao giờ thì dẫn bạn gái về cho bà ấy gặp.”
Bạch Tiểu Trì kích động: “Mẹ anh ép anh tìm đối tượng?”
“Ai bảo vậy. Mẹ tôi vẫn luôn lo tôi có bạn gái không, chẳng lẽ mẹ cậu chưa từng giục cậu à?”
“Ờ.” Bạch Tiểu Trì rất thẳng thắn: “Mẹ tôi mới nói với tôi tôi là con lợn ngốc ngay cả có cải trắng cũng chẳng thèm xúm vào.”
Điền Đạt Đan cười ha ha: “Mẹ cậu nói có lý, có điều đâu phải tất cả lợn đều muốn được cải trắng vây quanh.”
“Nói bản thân anh thôi, chẳng những xúm vào cải trắng còn xúm tới cả lợn.” Bạch Tiểu Trì xí gã một cái: “Rốt cuộc anh đã nghĩ kỹ chưa, về sau định xúm tới lợn hay là xúm tới cải trắng.”
Điền Đạt Đan liếc hắn một cái: “Xúm tới cậu.”