Ai ngờ vừa ra khỏi cửa chưa được mấy bước Điền Đạt Đan đã bị gọi lại: “Anh trai!”
Điền Đạt Đan và Bạch Tiểu Trì hai mặt mơ hồ, chẳng rõ người thanh niên ngồi giữa bàn giám khảo kia muốn làm gì.
“Anh trai anh quên tôi rồi sao?” Vẻ mặt người kia niềm nở: “Anh từng chiếu cố việc làm ăn của tôi.”
Lần này Điền Đạt Đan càng bối rối: “… Ngài là?”
“Trời ạ, màng dán di động của anh là do tôi dán, anh quên rồi?”
Điền Đạt Đan nhìn anh ta chăm chú mấy giây, nhớ đến, cái vị trời đánh làm màng dán di động của hắn đầy bọt: “Sao cậu ở đây?”
Người kia sờ sờ gáy, hơi xấu hổ: “Công ty này là của tôi…”
Điền Đạt Đan cùng Bạch Tiểu Trì hít một hơi khí lạnh.
“Bố tôi vẫn luôn ép tôi về kế thừa gia sản, tôi không muốn làm bé ngoan nghe lời ông ấy, liền tự mình chạy ra khỏi nhà.” Người kia cười bẽn lẽn: “Khi ấy ngu dốt, dùng hết tiền đặt mua quán nhỏ, kết quả cơ bản chẳng có khách tới cửa. Lúc anh trai anh đến tôi đã đói ngày, vất vả lắm bắt được ngài còn làm màng dán di động của ngài toàn bọt.”
Anh ta thu lại nụ cười: “Tôi thật sự rất cảm ơn ngài. Ngài đã cho tiền như vậy, còn nói với tôi không có việc làm ra ngoài kiếm sống cũng khó khăn, chưa có kinh nghiệm có thể tích lũy từ từ. Thật sự, vào lúc tôi cùng đường đồng ngài cho tôi tôi sẽ nhớ cả đời.”
Điền Đạt Đan và Bạch Tiểu Trì sợ ngây người.
Hai tiểu dân bọn họ sao đã gặp qua tổng tài bá đạo xưng “Ngài ngài” với mình.
“Sau đấy tôi nghĩ thông suốt, tiếp đó về nhà học làm ăn với bố. Bố tôi để tôi phụ trách công ty con này, từ từ tích lũy kinh nghiệm à.”
Điền Đạt Đan run rẩy cả buổi: “Nói vậy… Ngài là con trai của nhà Mã tổng…”
“Phải.” Người đối diện cười rạng rỡ: “Tôi là Mã Tái Khắc.”