Dị Tủng

chương 59: 59: sự trừng phạt luân hồi 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy cổ trùng, trong đầu Dạ Phàm Linh lóe lên một số thứ, đầu nàng rất đau.

Dạ Phàm Linh ôm đầu ngồi xổm xuống đất, vài ký ức ngắn vụt qua.

Nàng muốn nhớ lại, nhưng càng nhớ càng đau, cho đến khi ngất đi.

Hoàng Tử Vi đỡ cô: "Cô sao rồi....."

Dạ Phàm Linh ngã vào lòng Hoàng Tử Vi.

Võ Tân Nhu nói: "Chúng ta nên lập tức đưa chị Phàm Linh đến bệnh viện."

Bệnh viện nhân dân Phong Đô cơ sở .

Dạ Phàm Linh nằm trên giường, vẫn hôn mê.

Hoàng Tử Vi lo lắng ngồi bên cạnh, chỉnh lại vài sợi tóc ngổn ngang cho cô.

Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương cầm cơm hộp đứng bên ngoài.

Võ Tân Nhu thở dài: "Ba ngày nay tổ trưởng không ngủ, sức khỏe chị ấy làm sao chịu nổi?"

Vạn Hiểu Sương: "Tổ phó vẫn hôn mê, tổ trưởng làm sao an tâm nghỉ ngơi."

Võ Tân Nhu cười: "Tình cảm tốt."

Hoàng Tử Vi nghe thấy hai người nói chuyện, liền nói vọng ra: "Hai người đứng ngốc ngoài đó làm gì? Vào đi."

Hai người cười cười, để cơm hộp lên bàn.

Võ Tân Nhu: "Tổ trưởng, chị nên chú ý sức khỏe.

Để tụi em trông chừng tổ phó cho."

Vạn Hiểu Sương: "Phải a, tổ trưởng.

Mắt chị đầy tơ máu rồi kìa, nghỉ ngơi đi."

Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Tôi ở đây chờ cô ấy tỉnh....."

Theo bác sĩ chuẩn đoán: cổ trùng trong người Dạ Phàm Linh tuy đã được loại bỏ, nhưng phần ký ức bị phong bế vẫn không thể nhớ lại, nên làm cho cô ấy bị đau đầu.

Dạ Phàm Linh có một giấc mơ rất dài.

Nàng mơ thấy bản thân đi đến "Vu Trại Miêu Cương" mà Vu bà bà từng nói.

Người trong Vu trại rất hiếu khách, đón chào sự xuất hiện của Dạ Phàm Linh, còn vui vẻ nhảy múa.

Họ vây quanh đống lửa lớn, nắm tay nhau vung vẩy.

Dạ Phàm Linh bị người trong tộc đẩy tới đống lửa, Vu sư nói với nàng: "Chào mừng bạn của tôi, xin hãy nhìn ngắm điệu nhảy mà chúng tôi dành tặng bạn."

Vu sư cầm trong tay một quả cầu thủy tinh, bên trong quả cầu xuất hiện khuôn mặt của Doãn Tư San.

Dạ Phàm Linh đến gần quả cầu, khuôn mặt Doãn Tư San giống như bị phá nát.

Đó là một khuôn mặt bị rạch nát.

Tóc rối tung, mắt đỏ ngầu, trên mặt toàn là máu.

Quả cầu phát ra ánh sáng màu đỏ, càng lúc càng đậm.

Cô ấy nhìn vào mắt Dạ Phàm Linh nói: "Phàm Linh, cứu.....cứu mình....."

Dạ Phàm Linh muốn tiếp tục nhìn, thì Doãn Tư San đã biến mất.

Vu sư nói với nàng: "Bạn của cô đang gọi cô, cô đã nghe thấy chưa?"

Bên trong quả cầu vọng ra tiếng kêu cứu của Doãn Tư San: "A...a...., cứu....cứu mình...."

Dạ Phàm Linh giật mình tỉnh giấc, bên tai của nàng vẫn còn vang giọng nói của Doãn Tư San.

Nàng mở mắt, nhìn trần nhà.

Tay siết chặt ga trải giường, trán đầy mồ hôi lạnh.

Hoàng Tử Vi ngồi bên cạnh nói: "Cô tỉnh rồi, để tôi gọi bác sĩ."

Dạ Phàm Linh thấy mặt Hoàng Tử Vi có chút tiều tụy, nắm tay cô nói: "Đừng đi."

Giọng nói có chút yếu, Hoàng Tử Vi nắm tay cô nói: "Đầu còn đau không?"

Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Không, nhưng vẫn không nhớ được gì...."

Hoàng Tử Vi: "Đừng làm khó bản thân....."

Cùng lúc đó Vạn Hiểu Sương đã xét nghiệm ra loại thuốc trong thi thể.

Đó là một loại thuốc độc mãn tính.

Bên trong có chứa chất độc của hoa cà độc dược, lấy hoa nghiền thành bột thêm vài loại thuốc độc khác.

Khi bị trúng độc, người trúng độc sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng ngày càng sa ngã, sẽ ỷ lại vào loại thuốc này, thậm chí đạt tới mức độ "không thuốc không vui."

Đại não sẽ không thể suy nghĩ, càng dễ bị người khác lợi dụng.

Khi chất độc phát tác, máu thịt của cơ thể cũng chứa độc.

Cổ trùng ăn thịt người chết, nên chúng cũng chết theo.

Hung thủ làm vậy đầu tiên là để hủy thi, tiếp theo giết sạch cổ trùng, không còn dấu vết.

Võ Tân Nhu đã sửa xong máy ảnh.

Nàng mở máy lên, những bức hình liền hiện ra.

Tổng cộng có tấm hình.

Trong đó có tấm hình chụp một người đàn ông đi du lịch khắp nơi.

Người chụp kỹ thuật rất tốt, tấm nào cũng rất sắc nét.

Trải qua kỹ thuật phục hồi khuôn mặt, người chết chính là người đàn ông trong hình.

Trong đó có tấm hình, anh ta chụp chung với những người khác.

Nàng phát hiện, vài tấm hình có: Triệu Anh Tuấn, Tân Vũ.

Tại sao hai người đó lại xuất hiện trong máy ảnh của người chết? Họ quen biết nhau?

Với nghi vấn này, tổ trọng án quyết định gửi tất cả hình ảnh cho sở cảnh sát hình sự thành phố Triều Dương.

Đội hình sự dựa vào những tấm hình, tiến hành điều tra danh tính trên toàn thành phố Triều Dương.

Bởi vì tổ trọng án không ở thành phố Triều Dương, nên mọi công việc đều phải giao cho đội hình sự.

Người đàn ông trong hình rất nhanh đã có tư liệu:

Họ tên: Mạnh Tín.

Tuổi:

Nghề nghiệp: nhiếp ảnh gia.

Mạnh Tín là một nhiếp ảnh gia, cho nên đi tới đâu đều sẽ chụp lại.

Anh đi qua rất nhiều nơi.

Đã từng tới Lop Nur, lái xe jeep trên một sa mạc cằn cỗi.

Đã từng lên đỉnh Everest, Mạnh Tín cùng những người bạn, chụp lại hình ảnh tuyệt đẹp trên đỉnh núi.

Trong máy ảnh lưu lại những nơi anh từng tới, trong những năm qua.

Khi đến một thành phố, Mạnh Tín sẽ chụp lại làm kỷ niệm.

Thứ quý giá nhất của anh chính là chiếc máy ảnh, có thể nói anh và máy ảnh không thể tách rời.

Đối với một nhiếp ảnh gia, máy ảnh chính là cuộc sống của anh.

Nó chứa đựng biết bao tâm huyết và thành quả.

Mỗi một tấm hình đều là bảo bối của Mạnh Tín, anh không nỡ xóa, đều lưu vào máy tính.

Mạnh Tín còn mở một câu lạc bộ nhiếp ảnh, dành cho những người thích chụp hình.

Bạn bè nói rằng, Mạnh Tín rất thích nói, thích kết bạn, cũng không có kẻ thù.

Mạnh Tín chết, các bạn của anh đều cảm thấy thương tiếc: "Mạnh Tín là người hiền lành, tại sao....."

Bọn họ không muốn nói tiếp, nếu không họ sẽ nghĩ đến người bạn Mạnh Tín của mình, đã bị trùng ăn sạch chỉ còn lại bộ xương.

Tại sao lại có người muốn giết anh?

Cách đây không lâu, Mạnh Tín đi xa vài ngày.

Người trong nhà cũng không ngạc nhiên, khi Mạnh Tín muốn đi.

Theo người nhà của anh cho biết, Mạnh Tín đã đi hơn nửa tháng.

Vào ngày đi, anh còn nói với họ rằng: "Chuyến này có thể con sẽ không về được......"

Người nhà đều tưởng Mạnh Tín nói đùa, nhưng hơn nửa tháng vẫn không thấy anh liên lạc, hay gửi tin.

Ba tháng trước, Mạnh Tín cũng nhận được một email từ "Kẻ trừng phạt từ địa ngục".

Hay là biết bản thân không thể thoát khỏi kiếp nạn, nên Mạnh Tín đã nói những lời đó với gia đình khi rời đi.

Trải qua điều tra, Mâu Viên Viên, vợ của Mạnh Tín nói, Mạnh Tín từng tới Phong Đô.

Hơn nữa, sau lần du lịch đó trở về, mỗi ngày trước khi ngủ Mạnh Tín đều thắp nhang lạy Phật.

Mâu Viên Viên cảm thấy Mạnh Tín có chút kỳ lạ, liền hỏi: "Chồng, anh sao vậy? Anh có bao giờ tin thần Phật, sao bây giờ lại bái Quan Âm?"

Mạnh Tín nói với cô: "Vợ, em không hiểu đâu.

Anh đã làm sai, nên trong lòng thấy có lỗi....."

Mâu Viên Viên hỏi anh: "Chồng, nói em biết, anh làm sao vậy?"

Mạnh Tín lắc đầu: "Xin lỗi, anh không thể nói....."

Không thể nói cho em biết, bởi vì anh không muốn em phải lo lắng.

Đội hình sự đưa mọi thông tin Mâu Viên Viên cung cấp, gửi qua cho tổ trọng án.

Dạ Phàm Linh mở email.

xem tất cả tài liệu về Mạnh Tín.

Chú ý đến việc vợ Mạnh Tín nói, anh từng đến Trầm Thụy Thành du lịch, sau khi trở về thì cứ ngơ ngác suốt ngày.

Khi Mâu Viên Viên đề cập đến nhóm du lịch của Mạnh Tín, cô miêu tả rằng:

Mấy năm trước, Mạnh Tín từng đến du lịch ở một nơi gọi là "Trầm Thụy Thành", bây giờ đổi tên thành Phong Đô.

Họ là một nhóm du lịch đăng ký online, được gọi là Hiệp Hội Du Lịch Hoa Hỏa.

Mạnh Tín rất muốn đi chơi, Mâu Viên Viên đã đăng ký và trả tiền giúp anh.

Sáng thứ ba, họ hẹn nhau h lên máy bay, cùng nhau tới Trầm Thụy Thành.

Hiệp hội du lịch Hoa Hỏa đã giải tán vào năm trước, Mâu Viên Viên vẫn còn nhớ người thành lập là: Chung Quỳ.

Chung Quỳ mấy năm trước còn đang làm ăn lớn ở thành phố Triều Dương, nhưng bây giờ thì chẳng biết đã đi đâu.

Đội hình sự điều tra Chung Quỳ.

Chung Quỳ đã ra nước ngoài kinh doanh.

Chung Quỳ rất nhanh liên lạc với tổ trọng án, tất nhiên là gọi video.

Võ Tân Nhu đeo phone, điều chỉnh cuộc gọi video.

Video bên kia Chung Quỳ vừa mới ngủ dậy, anh rót ly cafe đặt lên bàn.

Trông anh ta khoảng tuổi, đang vuốt lại mái tóc bù xù của mình.

Đầu tiên, Chung Quỳ chào hỏi họ: "Alo, xin chào các chị cảnh sát xinh đẹp, tôi là Chung Quỳ, Chung Quỳ chính là tôi.

Rất vui được nói chuyện với mọi người."

Vạn Hiểu Sương ho khan hai tiếng nói: "Anh Chung Quỳ, chúng tôi muốn hỏi anh, chuyện liên quan đến chuyến du lịch Trầm Thụy Thành năm đó.

Anh là người khởi xướng, chắc vẫn còn nhớ chứ?"

Chung Quỳ cười nói: "Phải, tôi là người khởi xướng chuyến du lịch đó.

Tôi nhớ lần đó có năm người, bao gồm cả tôi.

Bốn người còn lại là: Triệu Anh Tuấn, Tân Vũ, Mạnh Tín, Doãn Tư San."

Dạ Phàm Linh nghe anh nói, liền hỏi: "Doãn Tư San? Là Doãn Tư San chủ quán bar Mộng Hoan?"

Chung Quỳ gật đầu: "Phải, là cô ấy.

Tôi còn nhớ, Doãn Tư San đã mua một món đồ kỷ niệm ở Trầm Thụy Thành, một sợi dây chuyền."

Dây chuyền? Lẽ nào.....

Dạ Phàm Linh lấy sợi dây chuyền trong túi nhựa ra, hỏi Chung Quỳ: "Anh xem, có phải cái này không?"

Chung Quỳ: "Chính nó! Tôi nhớ, sợi dây này làm Doãn Tư San tốn cả nghìn tệ."

Năm người, chỉ có Chung Quỳ là không nhận được email từ "Kẻ trừng phạt từ địa ngục".

Nhưng Doãn Tư San lại nhận được.

Trong máy tính của Doãn Tư San có một email như thế, thì ra cô đến Phong Đô lấy cớ là tìm Dạ Phàm Linh, thật ra là để gặp "Kẻ trừng phạt từ địa ngục".

- ------------------

Hoa Cà Độc Dược: tên khác là Mạn Đà La.

Trước đây mình hay nhầm tên của Mạn Đà La với Mạn Chân Xa Hoa, vì cả hai đều có độc.

Cà độc dược thường dùng để trị bệnh như hen xuyễn, ho, đuổi côn trùng...!Nhưng phải sử dụng theo liều lượng thích hợp.

Cả hai loài hoa này đẹp thì có đẹp, nhưng có độc nên cẩn thận chút.

Dưới đây là hình của Mạn Đà La, Mạn Châu Xa Hoa thì nổi tiếng quá rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio