Lời bày tỏ khắc cốt ghi tâm, lại làm Phàn Thâm rơi xuống vực sâu.
Tuy không ngoài dự liệu, nhưng không có nghĩa là y có thể chịu đựng được.
Tiêu Hòa vẫn chưa tỉnh táo, thậm chí còn đang thèm muốn hưởng thụ quấn quít y, gần gũi giữ lấy y, giống như đang sợ y rời đi.
Phàn Thâm muốn rời đi.
Nhưng y thay đổi chủ ý rất nhanh.
Vốn là một giấc mộng, y tiếp tục lừa mình dối người một lát, cũng không sao nhỉ.
Phàn Thâm nở một nụ cười châm chọc, cúi đầu tàn bạo hôn môi cha.
Dù sao người cha nghĩ tới cũng không phải là y, dù sao cha cũng sẽ không gọi tên y, nếu như vậy thì đừng gọi nữa, chỉ cần rên rỉ là được.
Chí ít y có thể ảo tưởng.
Vẻ động tình này, lời tình ái này, đều thuộc về y.
“Con yêu cha.” Phàn Thâm vùi vào cổ cha, che giấu hết thảy cảm tình, chỉ dùng tiếng nói khàn khàn cất lên lời tuyệt vọng “Tiêu Hòa, con yêu cha.”
Một đêm tham hoan, ngày hôm sau triêu dương() như bàn tay khổng lồ vô tình xé toạc màn đêm triền miên.
Phàn Thâm trông chừng cha một đêm, xác định sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc mới rời đi.
Tiêu Hòa cả hai đời gộp lại cũng chưa từng uống say thế này, vậy nên lúc hắn tiêu hồn cũng lúc đầu muốn nổ tung.
Một túy giải thiên sầu, thời điểm say thì tốt lắm, nhưng sau khi tỉnh thì sao!
Quả thực muốn chết luôn cho khoẻ!
Đầu sắp nứt ra rồi!
Tiêu Hòa nằm trên giường, dây dưa nửa ngày mới hồi thần lại.
Nhưng rất nhanh, hắn đột nhiên chấn kinh.
Tối hôm qua… Tối hôm qua…
Tuy rằng say khướt, tuy rằng mơ mơ màng màng, nhưng hắn vẫn còn chút ý thức.
Dường như hắn nhìn thấy Al, còn tắm cùng y, còn hôn môi y, quấn quít lấy y…
Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi!
Tiêu Hòa từ từ
Thế giới này không thể có Al, thế giới này chỉ có Phàn Thâm!
Nhưng hắn thiết thiết thực thực cảm thấy đã phát sinh chuyện gì đó…
Không thể nào, Tiêu Hòa muốn thật chết, hắn sẽ không không biết xấu hổ làm làm gì con trai chớ!
Lại suy nghĩ kỹ hơn, sắc mặt hắn trắng như giấy rồi.
Con trai hắn vất vả nuôi lớn, trưởng thành tốt như vậy, tính cách tốt như vậy, đối nhân xử thế ưu tú như vậy.
Y sẽ không tìm đến cái chết vì bị mình phá huỷ chớ!
Mười tám năm á, Tiêu Hòa sắp điên rồi, mười tám năm cẩn thận từng ly từng tí, mười tám năm cần cù tận tuỵ chả lẽ lại gây họa vào lúc này?
Bị cha mình cám dỗ, bị cha mình làm như vậy, bị cha mình…
Mẹ kiếp, vừa tưởng tượng Tiêu Hòa đã muốn điên.
Hắn nên làm gì đây, nên làm gì đây, rốt cuộc phải làm sao đây!
Gấp đến chết rồi, khẩn trương muốn chết rồi, Tiêu Hòa dây dưa trong phòng nửa ngày, thật không nghĩ ra cách nào, mà giả làm đà điểu không thể giải quyết vấn đề, hắn phải đối mặt.
Cuối cùng Tiêu Hòa quyết định ra khỏi phòng, hắn muốn đi xem Phàn Thâm.
Tối hôm qua quá hỗn loạn, hắn láng máng nhớ được Phàn Thâm đẩy hắn ra, nhưng hắn lại quấn riết không tha.
Tuy rằng chỉ là hôn con trai, chỉ là sờ sờ con trai, chỉ là ‘bắn’… Ừm… Hẳn là một lần nhỉ.
Nhưng… như vậy cũng tuyệt đối quá giới hạn!
Nào có cha con bình thường như vậy?
Xong xong xong!
Càng nghĩ da đầu Tiêu Hoà càng thấy tê, hận không thể có năng lực lật lại hồ sơ!
Nhưng đây… không phải game.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, đi đến bàn ăn.
Khách sạn họ đang ở khá tốt, hiện tại Tiêu Hòa cũng coi như thu nhập xa xỉ, mỗi ngày phung phí thì không dám, nhưng ra ngoài du lịch bao một phòng tổng thống ở thoải mái chút vẫn là chịu đựng được.
Mà dạng phòng này, bữa sáng cung cấp đều cực kỳ tinh xảo.
Tiêu Hòa nhìn lướt qua, toàn món hắn thích ăn, không cần nghĩ cũng biết là do Phàn Thâm căn dặn.
Nhưng mà, nhìn con trai ngồi ngay ngắn ở đí, Tiêu Hoà ngốc lắng không nhấc chân nổi.
Thiệt xấu hổ, thiệt hồi hộp, thiệt… muốn trốn!
Hắn vốn không giỏi che giấu biểu cảm, vậy nên Phàn Thâm vừa ngẩng đầu lên nhìn liền hiểu rõ.
“Tới ăn cơm thôi, để lát nữa sẽ nguội.”
Tiêu Hòa lê bước, rốt cuộc cũng ngồi xuống đối diện con trai, chỉ là không dám đối mặt nhìn đối phương.
Phàn Thâm rũ mi, đôi mắt ảm đạm âm u, bàn tay cầm dao nĩa siết chặt lại.
Tiêu Hòa không chú ý tới vẻ mặt y, vẫn đang không ngừng trù tính…
Ước chừng qua nửa phút, hắn mới mở miệng: “Việc kia, tối qua ba ba uống nhiều quá.”
“Ừm.” Phàn Thâm trả lời.
Tiêu Hòa giương mắt nhìn vẻ mặt con trai, càng lúc càng căng thẳng.
Thực ra hắn nhớ không rõ mấy, dù vừa nãy rất chắc chắn mình đã gây ra chuyện không tốt.
Nhưng… giờ hắn không khỏi cảm thấy, có thể đó chỉ là ảo tưởng của hắn?
Dù sao loại nằm mộng làm như vậy như vậy cùng Al, không phải lần đầu tiên.
Uống rượu, đầu óc mơ màng sẽ phóng túng hơn một chút, cũng không có gì đáng trách.
Hắn cẩn thận quan sát Phàn Thâm, cứ cảm thấy con trai mình rất bình thường.
Nếu tối qua hắn thật sự không biết xấu hổ bổ nhào lên con trai.
Theo lý thuyết con trai sẽ đẩy ra hắn nhỉ.
Hoặc là… hôm nay sẽ khó xử thậm chí là căm ghét? Dù sao cũng không thể bình tĩnh như thế.
Suy đoán này như kỳ tích xoa dịu hắn, Tiêu Hòa ôm hi vọng, cẩn thận mở miệng: “Ba ba uống say không có làm chuyện gì kỳ quái chứ?”
Tiêu Hòa hỏi thẳng ra miệng.
Tay Phàn Thâm cứng lại, y rũ mắt nhìn chằm chằm miếng thịt xông khói bị xắt mỏng, nỗi xót xa dâng từ tận đáy lòng còn đắng chát hơn cafe đen.
Cha không nhớ rõ.
Rất tốt.
Nhưng ngay sau đó Phàn Thâm lại có một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu y nói là cha nhào vào y, nếu y nói là cha cưỡng chế hôn môi y, nếu y nói hắn thân làm cha lại không ngừng đòi hỏi con trai mình…
Vậy cha sẽ như thế nào? Sẽ rất thống khổ, sẽ tự căm ghét bản thân?
Như vậy cha sẽ cảm nhận được một phần mười tâm trạng của y.
Vậy mới công bằng, không phải sao?
Dựa vào đâu mà chỉ có y phải gánh vác tất cả? Dựa vào đâu mà chỉ có y phải luôn nhẫn nhịn?
Chỉ vì y yêu cha?
Nhưng cha… đã làm cái gì!
Một người cha lại biến con trai thành thế thân?
Nghĩ đến cái tên Al trong miệng cha, Phàn Thâm cảm thấy từ đâu đến đuôi y chỉ là một tên hề.
Nói ra đi, nói ra toàn bộ cho cha biết.
Nếu phải rơi xuống địa ngục, vậy thì kéo theo cha luôn đi!
Nhưng mọi suy tính lại vì một câu nói mà tan thành mây khói.
“Tiểu Phàn, ba ba uống say, thật sự say lắm, nếu có làm gì sai con đừng giận có được không? Ba ba xin lỗi, ba ba không phải cố ý đâu.”
Đúng ha… Không phải cố ý.
Phàn Thâm giương mắt nhìn cha y, lọt vào đôi mắt đang khẩn trương đến lấp loé, mọi kích động trong lòng bình ổn trở lại.
Làm sao y nỡ để cha nếm trải thống khổ?
Làm sao y nhẫn tâm để cha chịu đựng giày vò?
Y hận không thể nâng niu cha trong lòng bàn tay, sao có thể kéo cha vào địa ngục?
Phàn Thâm cười cười, đưa phần thịt đã xắt mỏng cho hắn, nhẹ giọng nói: “Không có gì, con chỉ đưa khăn tắm cho cha rồi dìu cha về phòng.”
Đôi mắt Tiêu Hòa hiện vẻ kinh hỉ: “Thật ư?”
Phàn Thâm nhìn hắn: “Có gì mà thật hay giả? Cha say rượu, con chăm sóc cha không phải rất bình thường sao?”
Thật sự không phát sinh chuyện gì?!
Tiêu Hòa vẫn thấy khó tin, nhưng hắn liều chết nhìn chòng chọc Phàn Thâm, ẫn không phát hiện có chỗ nào khác thường.
Sau cùng hắn triệt để yên tâm.
Xem ra chỉ là nằm mơ, tốt quá rồi… Hại hắn ảo tưởng cả buổi.
Trái tim trở về vị trí cũ, rốt cuộc Tiêu Hòa có khẩu vị ăn uống.
Nhìn bộ dáng không tim không phổi kia, thâm tâm Phàn Thâm lại có chút không cam lòng.
Y ung dung quết bơ lên bánh mì, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Cha, Al là ai?”
Tay cầm nĩa của Tiêu Hòa cứng đờ.
-Hết chapter -
Chú giải:
(): Triêu dương: mặt trời buổi sớm