Phàn Thâm hôn hắn, Phàn Thâm hôn hắn!
Đứa con một tay hắn nuôi lớn lại hôn hắn!
Tiêu Hòa ngu người, nửa ngày chưa hoàn hồn trở lại.
Đợi đến khi hắn phản ứng được muốn chất vấn lại bởi vì mình nới lỏng hàm răng mà bị tiến quân thần tốc.
Giờ ngay cả muốn lừa mình dối người cũng không được.
Này không phải cái chạm môi lướt qua của một đứa trẻ, mà là nụ hôn tình nùng mật ý thiết thiết thực thực.
Phàn Thâm vô cùng nồng nhiệt, ra sức mà hôn như bị áp chế rất lâu, rốt cục đã không còn ngăn cản, y lòng chứa chan tình yêu muốn thông qua nụ hôn điên cuồng mang ý tứ cướp đoạt cùng chiếm hữu này truyền tới đối phương.
Tiêu Hòa muốn lùi ra sau, nhưng đằng sau hắn là vách tường, muốn tránh thoát sang bên, nhưng Phàn Thâm một tay giữ chặt eo hắn, tay kia kề lên cổ hắn, cả người càng áp chặt vào y, không có chút khe hở.
Hắn không thể lui được nữa, không thể trốn đi đâu, chỉ có thể bị ép ngửa đầu, giống như hiến tế mặc y hôn thoả.
Nụ hôn này dài quá mức tưởng tượng, Tiêu Hòa mới đầu là khiếp sợ, sau đó là lạnh tâm, cuối cùng hắn bắt đầu say.
Hơi thở của Phàn Thâm khí tức, nhiệt độ cách lớp quần áo truyền tới, môi lưỡi quấn quýt không ngừng liên tục trùng kích hắn.
Mãi đến lúc đầu lưỡi Phàn Thâm vô ý xẹt qua chỗ nào đó ở cằm trên… Tiêu Hòa bỗng run rẩy mãnh liệt, khắp người như bị luồng điện quét qua, tê dại khó mà diễn tả thành lời
Không được… Không thể như vậy được! Tiêu Hòa muốn cự tuyệt, muốn né tránh.
Nhưng Phàn Thâm nhạy bén tức thì nhận ra dị dạng của Tiêu Hòa, sau đó lại khóa môi hắn, muốn thử thăm dò hàm trên của hắn lần nữa.
Tiêu Hòa lập tức run như cầy sấy, không cách kiềm chế.
Phàn Thâm ngậm lấy môi hắn, khẽ cười nói: “Thoải mái không?”
Thân thể Tiêu Hòa nhũn cả ra, nhưng vẫn còn chút lý trí lởn vởn: “Tiểu Phàn… Thả ba ra, tuy ba không phải cha ruột con, nhưng tự tay nuôi con đến giờ, con không thể…”
Hắn còn chưa dứt lời, Phàn Thâm đã cúi đầu lần nữa, hôn càng thêm ác liệt.
Sao hắn có thể thốt ra lời như vậy?
Làm sao hắn mới có thể cảm nhận tâm tình y?
Y muốn hắn muốn đến sắp điên, nhưng hắn thì sao? Lòng hắn chưa từng có y, dù chỉ một chút.
Lửa dục bùng cháy, nương theo nó là thống khổ áp chế đã lâu, Phàn Thâm như trừng phạt đối phương, lại càng như tra tấn chính mình.
“Tôi chưa từng coi anh là cha.”
Y hôn môi hắn, từng nụ hôn sầu triền miên, nhưng lời nói ra lại tựa như ma quỷ.
“Anh có biết vì sao tôi muốn chia phòng ngủ với anh không? Là vì có anh bên cạnh, tôi sẽ không nhịn được muốn chạm anh, không nhịn được muốn sờ anh, không nhịn được muốn làm rất nhiều chuyện không nên làm với anh.”
“Anh có biết vì cái gì tôi không yêu cầu anh nụ hôn chào buổi sáng không? Là vì anh chỉ vô tâm vô ý thoáng chạm tôi, nhưng tôi thì nhiệt huyết sôi trào muốn xâm phạm anh, muốn chiếm hữu anh, muốn đôi mắt sạch sẽ của anh nhiễm lên sắc dục.”
Tiêu Hòa nhìn y, huyết sắc trên mặt vì mỗi một câu của y mà rút đi.
Phàn Thâm có chút không nỡ, nhưng lập tức bị khoái cảm được dốc hết nỗi lòng chiếm cứ tâm tư.
Những điều vẫn luôn không nói nên lời, cuối cùng đã nói với hắn.
Trái tim y, tình ý của y, ái ý nồng nàn đến không còn lối thoát đối với hắn, cũng có thể nói cho hắn.
Hắn thích cũng được, không thích cũng được, không còn hai chữ “cha con” kia ràng buộc y có thể không nề hà nói ra.
Mà hắn cũng chỉ có nước tiếp nhận.
Cõi đời này không ai có thể cướp hắn từ trong lòng ngực y, cũng không có ai hiểu rõ hắn hơn y.
Tiêu Hòa là của y!
Phàn Thâm hôn môi hắn, vội vàng lột bỏ lớp áo quần vướng víu.
Tiêu Hòa thụ động thừa nhận, cuối cùng nhân lúc đối phương rời khỏi môi hắn, khẽ thì thào: “Nhưng ba vẫn coi con là con ruột của mình.”
Dù con không coi ba là ba, dù cho con đè nén nhiều tâm tình như vậy.
Nhưng trong mắt ba, con là đứa con một tay ba nuôi nấng, dụng tâm che chở, đứa con ba chăm sóc từng li từng tí, đứa con ba dồn hết tâm tư tình cảm.
Từ bảy tháng đến mười tám tuổi.
Ba thật sự muốn nhìn con cưới vợ sinh con.
Nhưng hiện tại con…
Tiêu Hòa ngơ ngẩn, cảm giác mất mát dâng từ tận đáy lòng như bao trùm cả người hắn.
Hắn không thể nói rõ tâm trạng mình lúc này, giống như hết thảy nỗ lực đều trôi theo dòng nước, giống như bị phản bội, giống như… mọi sở tin trở nên mịt mờ vô tăm.
Hắn không nhúc nhích, nhìn thẳng phía trước, chỉ là đôi mắt ngập tràn hơi nước, vừa lay động nhẹ liền có từng giọt nước mắt lăn dài.
Phàn Thâm nhìn ánh mắt trống rỗng cùng nước mắt chảy không ngừng kia, trái tim chợt đau nhói.
Luôn miệng nói không thèm để ý hắn nghĩ thế nào, nhưng chứng kiến bộ dạng này của hắn, y lại không tiếp tục được nữa.
Phàn Thâm ngừng động tác, nâng tay xoa cần cổ trắng nõn của đối phương, giọng khàn khàn hỏi: “Bị tôi đối xử như vậy, anh thấy khổ sở lắm ư?”
Tiêu Hòa ngây người, không lên tiếng.
Phàn Thâm nhìn nước mắt của đối phương, có cảm giác từng giọt nước đắng chát ấy như chảy vào tim y: “Mặc dù chúng ta không phải cha con, anh cũng không thể tiếp nhận tôi sao?”
Tiêu Hòa nhắm hai mắt, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Buông.”
Tay Phàn Thâm cứng lại, nhưng sau cùng vẫn dời đi, cởi bỏ xiềng xích lồng giam của y.
Tiêu Hòa bình tĩnh đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói: “Nếu con đã biết vậy ba không giấu giếm nữa, đích thực con không phải con ba, ba chưa từng kết hôn dĩ nhiên không thể sinh ra con, chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng… công ơn nuôi dưỡng vẫn có chứ. Ta không tính là cái hợp lệ người cha tốt, ân… Hoặc là nên nói, ta liền cái phụ thân cũng không tính được.” Tiêu Hòa cười tự giễu một cái mới tiếp tục nói, “Nhưng Tiểu Phàn, ba coi con là con trai, là con ruột của mình, nên xin hãy để ba giữ lại chút tôn nghiêm đi.”
Dù thế nào đi nữa, bị con trai mình nhận định xâm phạm, hắn không chịu nổi.
Dù cho đây chỉ là thế giới tinh thần, dù cho hết thảy ngay từ đầu đã là hư ảo.
Nhưng là mười tám năm đó, ở hiện thực nhân sinh của hắn bất quá cũng mới hai mươi sáu năm mà thôi.
Đối với y, hắn thực sự bỏ ra rất nhiều tâm tư tình cảm, hãy để lại cho hắn chút ký ức đẹp đẽ đi.
Phàn Thâm kinh ngạc nhìn hắn, tuy thái độ bình tĩnh nhưng đôi mắt xanh tươi đẹp tựa trời quang như bịt kín tầng sương dày đặc không lối thoát.
“Con biết rồi.” Tiếng nói của y rất thấp, thấp tận chốn trần ai.
Y cho rằng họ đã không phải là cha con, y có thể đến với hắn.
Đáng tiếc, là y si tâm vọng tưởng.
Sao y lại quên mất, người hắn yêu là mẹ y.
Người chôn sâu nhất trong tim Tiêu Hoà – Al.
Một người đã chết, còn là mẹ của y, y dựa vào cái gì mà tranh với bà?
Phàn Thâm nhíu mày, áp chế tuyệt vọng xuống đáy lòng, chậm rãi nói: “ Vậy coi như chưa xảy xa chuyện này đi.”
Tiêu Hòa ngẩn ra.
Phàn Thâm ngẩng đầu, dịu dàng nhìn hắn: “Nếu cha hi vọng con làm con trai cha, vậy con sẽ là con của cha, được không?”
Tiêu Hòa há mồm muốn nói, nhưng nhìn vẻ mặt Phàn Thâm, hắn không mở miệng được.
Chuyến đi kết thúc, hai người họ trở về nhà.
Phàn Thâm thật như lời y đã nói, tiếp tục làm ‘con trai’ hắn.
Cuộc sống sinh hoạt trôi qua như thường ngày, không chút biến đổi không có khác biệt.
Phàn Thâm vẫn thấu hiểu chu đáo, không làm bất cứ việc gì quá giới hạn.
Nhưng Tiêu Hòa lại không thể cư xử như trước kia.
Hắn trở về trạng thái mất ngủ hằng đêm, cả đêm mở to mắt, từ chín giờ lên giường ngắm trần nhà tới ba bốn giờ sáng.
Đến khi mệt không chịu nổi mới có thể mê man ngủ.
Cuộc sống như không có điểm cuối, không ngủ được, Tiêu Hòa sẽ nhớ nhung Al gấp bội, sẽ không nhịn được nhấc bút vẽ lên, sẽ không ngừng vẽ y.
Nhưng vẽ vẽ, hắn lại sợ.
Bởi càng ngày hắn càng không phân rõ đây là Al hay là Phàn Thâm.
Cũng ngũ quan ấy, cũng tư thái càng lúc càng tương đồng, và cũng đôi mắt bao hàm tình ý nồng nàn ấy.
Kỳ thực họ là một, âm thanh này không ngừng vang lên trong hắn.
Nhưng Tiêu Hòa không dám nghe, không dám thừa nhận, giống như một khi thừa nhận hắn sẽ luân lạc thành ma quỷ.
Hắn muốn chữa trị cho Phàn Thâm, nhưng hiện tại… đã không thể bắt tay.
Vốn cho là không có tý sơ hở, kết quả lại tràn đầy lỗ hổng.
Tiêu Hòa bắt đầu không ngừng tự trách, không ngừng chất vấn bản thân, càng như thế càng không cách nào đi vào giấc ngủ.
Mất ngủ liên tục mấy ngày khiến tinh thần uể oải cực độ.
Tiêu Hòa không dám nghĩ tiếp nữa, hắn chỉ có thể cầm lấy bút vẽ lần nữa, không ngừng vẽ, vẽ không ngừng… nhưng không dám nhìn mình đang vẽ gì.
Lại là một đêm trắng mắt, cuối cùng Tiêu Hòa mệt mỏi quá mức chưa kịp thu dọn đã gục xuống tại bàn vẽ.
Sáng sớm, Phàn Thâm đến gõ cửa, không có tiếng đáp lại, y khẽ cau mày, cầm chìa khoá dự phòng mở cửa.
Đập vào mắt là cảnh tượng khiến y phải nhíu mày càng sâu.
Y biết Tiêu Hòa lại bắt đầu mất ngủ, nhưng sợ hắn nghĩ quá nhiều nên buổi tối y chưa từng tới xem hắn.
Nhưng không nghĩ hắn lại tàn tạ đến mức này.
Phàn Thâm thở dài, khom lưng ôm hắn lên, cẩn thận đặt hắn lên giường.
Vừa định cúi người dọn dẹp, sơ ý quẹt phải xấp tranh vẽ làm chúng rơi lả tả xuống đất.
Phàn Thâm nhìn lướt qua, đôi con ngươi bỗng co lại.
Y vội thu nhặt toàn bộ đống tranh kia lên, đôi mắt không giấu nổi ngạc nhiên cùng vui mừng.
Đây là y sao? Là y phải không?
Tiêu Hòa đang vẽ y sao?
Tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng cơ thể trong tranh toàn bộ là nam tính, không có một vóc dáng nữ tính nào, đây không thể là mẹ y.
Lẽ nào… rốt cuộc hắn đã có chút vị trí trong lòng Tiêu Hoà?
Vì quá mức kinh hỉ, bàn tay Phàn Thâm cầm bức vẽ khẽ run.
Tiêu Hòa vốn ngủ nông, bị tiếng động quấy nhiễu liền mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tượng Phàn Thâm đang nhìn chằm chằm bức vẽ.
Trái tim chợt nảy lên, bí mật lớn nhất bị người khác phát hiện, còn là bị Phàn Thâm phát hiện khiến Tiêu Hoà hốt hoảng.
“Đừng… Đừng xem.” Đứng dậy muốn cướp tranh lại.
Nhưng Phàn Thâm dễ dàng tránh ra được, y nhìn hắn, cật lực áp chế mong chờ trong giọng nói: “Đây là con sao?”
Tiêu Hòa ý thức được y đang nghĩ gì, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Dáng vẻ này của đối phương rơi vào mắt Phàn Thâm, tựa như một thùng nước lạnh, dội hết thảy hi vọng cùng chờ mong của y thành mảnh tro tàn.
Đây không thể nào là y, mấy ngày trước vì y thổ lộ mà ánh mắt hắn đầy tuyệt vọng, sao lúc này cũng…
Phàn Thâm yên lặng cười cười, bỗng xoay người, lấy chiếc valy cài mật mã từ tủ áo ra.
Tiêu Hòa nhìn thấy, nhất thời lòng như lửa đốt: “Tiểu Phàn, đừng mở ra, van con, đừng mở ra.”
Phàn Thâm mỉm cười nhìn hắn, nhưng trong mắt không có chút nhiệt độ.
Ngón tay y khẽ động, sau khi chỉnh mật mã, ung dung mở nắp valy ra.
Rầm một tiếng, sau đó tranh vẽ tựa như bông tuyết đầy trời, lả tả tung bay.
Phàn Thâm rũ mắt, rốt cục nhìn rõ con tim Tiêu Hòa.
Y cho rằng hắn yêu mẹ của y.
Nhưng kỳ thực… không phải.
Phàn Thâm tiện tay bốc một bức vẽ lên, nhẹ giọng hỏi: “Đây mới là Al nhỉ.”
Sắc mặt Tiêu Hòa đã trắng như sương tuyết.
“Thì ra anh thích đàn ông…” Phàn Thâm cầm một bức hoạ hai người đang quấn quýt, cười cười châm chọc, “Chả trách lúc anh uống say thì mê người như vậy, chả trách anh lại phát ra âm thanh bùi tai như vậy, chả trách… anh lại si mê quấn lấy tôi như vậy.”
Sau khi Tiêu Hòa phản ứng được y đang nói gì, trái tim như bị đóng băng, buổi tối hôm ấy quả nhiên đã phát sinh chuyện gì đó…
Phàn Thâm tới gần hắn, khóe miệng mỉm cười, nhưng đáy mắt âm u một mảng.
“Thay vì nghĩ đến mức biến thành dạng này, nghĩ đến ngủ không được, không bằng tìm tôi?” Phàn Thâm kề sát lỗ tai hắn, dùng âm thanh như ác ma tàn nhẫn thì thầm, “Để tôi tới thoả mãn anh.”
-Hết chapter -