Tiêu Hòa ngu người toàn tập.
Quân trang đen tuyền, bao bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, ủng da ngầu khốc liệt, toả sáng bóng loáng khiếp người
Trắng đen đối lập, lại mạnh mẽ giao hòa nhau, gây xung kích cực mạnh cho thị giác, khiến người ngắm chấn động cực lớn từ con mắt đến tâm linh.
Người yêu mình soái như vậy, Tiêu Hòa cả chớp mắt cũng không nỡ, nếu như hắn chớp, chẳng phải rất không ủng hộ sao?
Ngắm nghía mê li, thế nên Phàn Thâm nói gì, Tiêu Hòa không chú ý.
Đáng tiếc sóng điện não cả hai lệch nhau một cách nghiêm trọng.
Rõ ràng Tiêu Hòa hai mắt sáng rỡ, nhìn đến muốn rớt luôn ra ngoài.
Phàn Thâm lại cho rằng đối phương xem nhẹ mình.
Là một người đã quen bị một người khác đối xử lạnh nhạt.
Dù người khác kia có thay đổi, cũng sẽ không để tâm.
Chẳng phải không nhìn thấy, mà là sẽ không tin.
Tiêu Hòa không phản ứng khiến đôi con ngươi xanh thẳm của Phàn Thâm tối đi.
Y mím môi, lạnh lùng nói: “Bước ra!”
Giọng điệu rét lạnh cuối cùng cũng dẫn thần hồn Tiêu Hòa quay lại.
Hắn chớp mắt mấy cái, vẫn ở trạng thái người trên không: “Nhưng… tôi vẫn đang tắm.”
“Tiêu Hòa!” Trong âm điệu Phàn Thâm ngầm chứa lửa giận hừng hực “Anh nghĩ ở đây là đâu? Anh cho rằng tôi là ai? Anh cho bản thân mình là ai?”
Y liên tiếp hỏi ra ba vấn đề, Tiêu Hòa thật sự là… trả lời không được a moá.
Kịch bản chưa phát, Tiêu Hòa bày tỏ hắn không hiểu.
Tuy có thể cảm giác được Phàn Thâm rất bài xích hắn, thậm chí căm thù hắn, nhưng… hai mắt Tiêu Hòa tối thui, trong đầu chỉ có hình ảnh cả hai ngọt ngọt ngào ngào mà thôi!
Hơn nữa, thân là Tiêu tiên sinh Tiêu tử trạch có được ký ức hoàn chỉnh, hắn căn bản không như vị Tiêu Hoà mất trí nhớ tâm tư thần kinh mẫn cảm kia.
Hắn thông suốt, rõ ràng, càng thêm chín chắn.
Và… cũng không dễ bị thương.
Tiêu Hòa chìm vào suy nghĩ, bắt đầu cân nhắc nên làm sao hạ gục người yêu bất cứ lúc nào cũng có thể phát cáu trước mắt.
Song chuyện tình đều đi ngược với tưởng tượng.
Hắn trầm tư, hắn dửng dưng như không, hắn chẳng nề hà gì, tất cả biến thành từng cây gai nhọn đâm vào trái tim Phàn Thâm.
Không nhẫn nữa, mà cũng không cần nhẫn.
Phàn Thâm bước về trước, ủng da gót cứng giẫm trên sàn nhà bóng loáng tựa như nện chuỳ, phát ra tiếng dọng nặng nề.
Tiêu Hòa vội ngẩng đầu nhìn đối phương.
Phàn Thâm đã giơ tay, ấn xuống nút đóng phòng tắm.
Tiêu Hòa chưa khám phá hết cách sử dụng thứ đồ chơi cao cấp này, có chút mê man.
Rất nhanh, trời xanh mây trắng biến mất, không khí tươi mát biến mất, ngay cả con cá béo lởn vởn cạnh hắn cũng thành một bóng mờ.
Tiêu Hòa căng thẳng trong lòng, tiếp theo không hề bất ngờ khi cảm giác mực nước biển ấm áp dưới thân bắt đầu mỏng dần…
Cái đệt! Ngã chổng vó mất!
Tiêu Hòa vừa định giãy dụa đứng dậy, nước biển đã nhanh hơn hắn một bước, ào ào rút đi không còn tăm hơi.
Rầm!
Tiêu Hòa tiếp đất hoàn mỹ, trần truồng nằm trên sàn nhà cứng rắn.
“Đau… Đau chết được…”
Mực nước kia ít nhất phải mét rưỡi, bị nện đất thế này, Tiêu Hòa cảm giác mông mình sắp nở thành hoa bốn cánh rùi.
Tiêu Hòa nằm ngã nơi đó, tuy là đau đến rên lên, nhưng chất giọng hắn vốn êm tai, da thịt vừa trắng vừa mịn, còn dính hạt nước, hoàn toàn trần trụi, quả thực còn sáng loáng hơn cả nền nhà màu trắng.
Phàn Thâm từ trên cao nhìn xuống, yết hầu nhấp nhô, bụng dưới có luồng khí nóng tích tụ.
Hắn lại quyến rũ mình.
Hắn thật sự am hiểu a.
Mười năm trước, hắn chỉ dùng một ánh mắt, một nụ cười khẽ, liền khiến y tuổi trẻ ôm ấp nhiệt tình với hắn.
Y cho rằng hắn yêu mình.
Y cho là mình có được hắn.
Y si mê hắn, hận không thể dâng hết những thứ đẹp đẽ nhất thế giới cho hắn.
Y ngày nhớ đêm mong, hết trọn tình ý đều dồn vào một mình hắn.
Y mê luyến hắn, mê đến không nhìn thấy bất cứ người nào khác, mê đến chỉ cần có thể chiếm được hắn một lần, y cam nguyện làm bất cứ gì.
Nhưng hắn cho y cái gì?
Nói dối, âm mưu, lợi dụng và phản bội tàn nhẫn.
Hận ý tận xương xông lên đầu, đôi mắt xanh lam Phàn Thâm bị hắc ám ăn mòn, không còn chút ấm áp, chỉ có dục vọng trả thù.
“Đứng dậy!” Tiếng nói y lạnh lẽo.
Tiêu Hòa đau đến đòi mạng, nhưng cảm giác được tâm trạng Phàn Thâm rất không tốt, suy xét chuẩn tắc cơ bản là nên vuốt lông chớ chọc giận, hắn gắng gượng bản thân đứng lên.
Chỉ là hắn nghĩ rất đẹp, song cơ thể không chịu phối hợp.
Ngâm trong nước lâu nên chân hắn mềm eo hắn nhũn, hơn nữa vừa té lộn mèo một cái, đệt. Hiện bắp đùi vừa ê vừa buốt.
Tiêu Hòa mới đứng lên liền bị lòng bàn chân trơn trợt hãm hại.
Không giữ thăng bằng được, hắn nhào thẳng về trước.
Tiêu Hòa cảm thấy… mình xong đời rùi!
Mặt sau té một cái, đằng trước lại ngã một hồi, thực sự muốn hắn chết mà.
Đáng mừng là, Tiêu Hòa không đạt tới thành tích ‘nửa tàn phế’, ngược lại nhào vào lồng ngực Phàn Thâm.
Khoảng cách hai người rất gần, hướng Tiêu Hòa đứng là đối diện với Phàn Thâm, vì vậy dưới tình thế cấp bách, để tự cứu, hắn dứt khoát nhằm vào người đàn ông áo đen.
Phàn Thâm khẽ cau mày, sau khi cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng, tay y không tự chủ duỗi ra, đỡ hông giúp đối phương đứng vững.
Thân thể trần trụi của Tiêu Hoà dán sát mình, Phàn Thâm nhìn hắn từ trên xuống dưới, có thể thấy cần cổ trắng nõn, bờ eo thon khêu gợi, cùng cái mông vểnh bị dập ngã của Tiêu Hoà mà hơi ửng hồng kia.
Góc nhìn quá mức dụ hoặc, vừa nghĩ tới cảm giác khi vùi trong nó, suy nghĩ của Phàn Thâm nhoáng lên, yết hầu nhiễm dục vọng có chút khô nóng.
Tiêu Hòa sợ bóng sợ gió một hồi, bình ổn xong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tránh được một kiếp, Tiêu Hòa ôm tâm lý cảm kích, ngửa đầu khẽ gọi: “Phàn Thâm…”
Lời cảm ơn phía sau còn chưa kịp nói, Phàn Thâm thình lình đẩy hắn ra.
Nền đất có vệt nước, lực đẩy mạnh như vậy, Tiêu Hòa thầm chửi thề. Sắp hứng nạn nữa.
Cũng may Tiêu Hòa nhanh nhạy, túm lấy góc áo Phàn Thâm, coi như không bị ngã chổng vó.
Bất quá dưới tác dụng của quán tính, Tiêu Hòa vẫn lảo đảo, mất thăng bằng ngã quỳ xuống.
Quỳ gối trước mặt Phàn Thâm.
Con ngươi Phàn Thâm đột nhiên co lại, gần như mất khống chế, muốn qua nâng hắn dậy, nhưng y tức thì cực lực ngăn cấm cơ thể mình, không nhúc nhích mảy may.
Đầu gối Tiêu Hòa bị đập một phát thiệt vang, đau đến muốn chết cho rồi.
Thực sự quá xui xẻo rồi! Dù thân thể này đề kháng với dằn vặt thì cũng đừng chơi liều thế chớ!
Tiêu Hòa ngọ ngoạy, chỉ là thúi lắm. Đùi đau, đầu gối đau, đứng lên không nổi, trái lại thân thể nghiêng về trước, đầu đụng vào Phàn Thâm bên này.
Trong nháy mắt, hai người đều cứng đờ.
Tư thế lúc này của bọn họ là Phàn Thâm đứng, Tiêu Hòa quỳ.
Đầu Tiêu Hòa đối diện với ‘chỗ ấy’ của Phàn Thâm.
Độ nhạy cảm của Tiêu Hòa vẫn tốt, thế nên cảm giác được thứ cách một lớp quần kia đã cương cứng nóng bỏng.
Đó là cái gì… Tiêu Hòa không muốn hiểu quá rõ.
Phàn Thâm cúi đầu, từ chỗ cao nhìn xuống hắn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tiêu Hòa ngẩng đầu, cắn môi nhìn y, yết hầu hơi nhấp nhô: “Cái ấy… cần tôi giúp không?”
Một câu nói, một diễn cảm, như một đòn búa tạ, nện vào đầu quả tim Phàn Thâm.
Người đàn ông tôn quý cao cao tại thượng y kính ngưỡng mười năm, si mê mười năm, oán hận mười năm, giờ khắc này quỳ trước mặt y, cơ thể trắng nõn sạch sẽ mỹ lệ, ngước dung mạo tinh xảo đẹp đẽ, và cả cặp mắt kia, ướt át nhu hoà, tựa như đong đầy thâm tình, bờ môi khẽ cắn, thanh âm dịu dàng dụ dỗ y.
Có lẽ hắn đang ngấm ngầm mưu tính.
Có lẽ hắn lại định lừa gạt y.
Có lẽ hắn lại muốn giăng một tấm lưới vẻ ngoài tình nùng mật ý, nhằm vây chết y.
Nhưng… Phàn Thâm vẫn gần như không thể khống chế mà động lòng.
—— yêu? Đừng đùa, cả một sợi tóc người kia cậu cũng không sánh bằng.
—— lên giường với cậu, ta chỉ cảm thấy buồn nôn và chán ghét!
—— Phàn Thâm, đừng si tâm vọng tưởng nữa, ở bên ta, cậu xứng à?
Giọng điệu lạnh nhạt xa cách, lời nói tàn nhẫn vô tình, toàn bộ khắc sâu vào đầu y, khiến y một khắc cũng không dám lãng quên.
Y làm sao quên được hắn giảo hoạt đến đâu?
Y làm sao quên hắn đê hèn đến mức nào?
Y làm sao có thể quên mọi thứ hắn gây cho mình.
Những ác mộng kia, những tra tấn kia, những thống khổ vĩnh viễn không lối thoát.
Đều là hắn, làm sao y dám lãng quên!
Tình ý bị dập tắt, trong mắt Phàn Thâm hoàn toàn lạnh lẽo, cười khẽ nâng cằm hắn lên: “Được, vậy giúp tôi, dùng miệng anh.”
Tiêu Hòa giật mình, có chút do dự.
Tuy trước đây cái gì bọn hắn cũng từng làm… Nhưng… Ừm…
Quên đi, quên đi, cũng chả phải lần đầu tiên, thẹn thùng cái lông a, tuy lúc trước là Phàn Thâm làm nhiều hơn, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng nên hồi đáp, đặc biệt lần này Phàn Thâm lộ rõ ý muốn, hắn chiều theo thì tốt hơn.
Tiêu Hòa quăng bỏ lưỡng lự, vươn tay bắt đầu cởi dây lưng quần y.
Phàn Thâm không động đậy nhìn chằm chằm hắn, nhìn đáy mắt hắn ngượng ngùng, nhìn gò má hắn ửng đỏ, nhìn dáng dấp hắn cam tâm tình nguyện… thật giống như…
Không… Không có giống như.
Tất cả đều là giả vờ.
Hắn giỏi giả vờ nhất, không phải sao?
Đáy lòng nhói đau một trận, Phàn Thâm buồn bực hất văng tay đối phương.
Tiêu Hòa không rõ vì sao, ngẩng đầu lên.
Nhưng không chờ hắn làm gì, Phàn Thâm đã kéo hắn đứng dậy, đẩy hắn áp vào tường, thô bạo thúc vào như đang trút giận.
Không có bất kỳ bước chuẩn bị nào, vẫn giữ tư thế như vậy, Tiêu Hòa đau đến không khỏi rên nhẹ.
Cũng may thân thể hắn dẻo dai, sau đau đớn ban đầu, rất nhanh được khơi gợi hứng chí.
Lúc sau dựa lưng vào tường, Tiêu Hòa chỉ có thể dùng sức vòng lấy cổ Phàn Thâm, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Tốc độ Phàn Thâm cực nhanh, không chút dịu dàng, vừa bắt đầu là muốn hả giận, nhưng dần dần y cũng mê muội trong đó.
Chất giọng Tiêu Hòa quá êm tai, hương vị Tiêu Hòa quá ngọt ngào, thân thể Tiêu Hòa có mị lực vô tận khiến y mê muội.
Chỉ là… sao có thể để hắn lừa gạt lần thứ hai?
Tại thời khắc cuối cùng, ngay khi Tiêu Hòa hưng phấn đến sắp thét lên, Phàn Thâm cúi người, cắn mạnh một nhát xuống cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Thật muốn để cả thế giới nhìn thấy, đệ nhất nguyên soái đế quốc uy danh truyền xa, ở trong xương dâm đãng không sao tả nổi!”
Tiêu Hòa gần như trải qua cả đêm trong phòng tắm.
Tuy hắn rất thích làm chuyện này cùng Phàn Thâm, nhưng nói thật, lần này Phàn Thâm có hơi tàn nhẫn, tàn nhẫn đến Tiêu Hòa vô lực chống đỡ.
Càng chết người là, hắn không tìm được thời cơ mở miệng.
Vì Phàn Thâm căn bản không để hắn nói chuyện. Hắn gọi tên y, y không cho phép; hắn muốn hôn y, y thẳng thắn nhét cái đồ chơi kia vào miệng hắn; hắn hơi hơi chủ động chút, y liền dùng ngôn ngữ chế nhạo hắn.
Tiêu Hòa dù không quá tính toán, nhưng cũng buồn rầu ghê gớm.
Tâm phòng bị cao vậy, hắn biết trao đổi bình thường với y thế nào?
Không thể giao lưu, làm sao nói chuyện yêu đương, làm sao nói chuyện tín nhiệm?
Không tín nhiệm… hắn làm sao chữa khỏi bệnh a!
Tiêu Hòa nằm trên giường nhìn cửa sổ xuất thần: Tình trạng này của Phàn Thâm, hắn chỉ đơn thuần vuốt lông thuận theo, thật có thể vỗ về y sao?
Song buồn ngủ thì có người đưa gối đến.
Ban ngày Tiêu Hòa không gặp được Phàn Thâm, nhưng bánh bao khóc Lâm Phỉ sẽ đến bồi hắn.
Tiêu Hòa cân nhắc nửa ngày, tính dứt khoát nói bản thân mất trí nhớ.
Nhưng không chờ hắn nói ra đề tài chính, Lâm Phỉ đã chủ động đưa đồ tốt tới.
“Nguyên soái đại nhân, thân thể ngài đã bình phục, có phải nên giành chút thời gian xử lý quân vụ không?”
Tiêu Hòa: moá ơi, sao lần này thiết đặt ông đây đẳng cấp cao thế! Lại còn xử lý quân vụ!
Bất quá hắn phải tiếp tục giả đò: “Ừ, được.”
Vẻ mặt Lâm Phỉ thả lỏng, vội vàng đưa một thứ hình dạng như kính mắt tới: “Nguyên soái, mời.”
Dù Tiêu Hòa không hiểu mấy về những thiết đặt thế giới tương lai này, nhưng may mà hắn không phải cổ nhân, cân nhắc a cân nhắc, tự hỏi a tự hỏi, lòng cũng có tính toán, bèn đeo kính mắt lên.
Sau đó… một mạch ký ức điên cuồng ùa vào đầu hắn.
Hàng mày Tiêu Hòa cau chặt, mới đầu hơi khó tiếp nhận, nhưng rất nhanh hắn tóm lấy được mẩu ký ức mấu chốt nhất đâm chọt nhất làm hắn phải trợn mắt ngoác mồm.
Sau mười phút.
Tiêu Hòa (゚ロ゚)!.
Này… này… Mẹ kiếp! Quả thật là thiên hạ đệ nhất cặn bã a!
Tra thành như vậy, hắn còn định khiến Phàn Thâm yêu mình tha thiết?
Phàn Thâm không giết chết hắn ngay tại chỗ đã là vô cùng khó tin!
-Hết chapter -