Cảm thấy tâm trạng người trước mặt vô cùng tồi tệ khiến cô không biết làm gì để có thể an ủi anh mà khẽ đưa tay chậm rãi đặt lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông mà nhỏ giọng nói:
- "Sĩ Trung, trong mắt tôi anh là một người ấm áp, dịu dàng, là một người giàu nghị lực.
Từ lần đầu tiên tôi biết anh, tôi đã nhìn thấy sức mạnh nội tại bên trong con người anh rất mãnh liệt.
Anh chưa từng bỏ cuộc và mọi thứ anh làm để giúp đỡ cho cha tôi điều trị bệnh khiến tôi cảm thấy vô cùng biết ơn anh."
Vừa nói, Châu Nhã Lâm cầm lấy chiếc khăn len ở trong tay mình mà đưa về người đối diện, trầm giọng nói:
- "Anh nhìn xem chiếc khăn này được anh đan một cách tinh xảo chứng tỏ bản thân anh là một người rất đa tài.
Anh không hề vô dụng như những gì anh nghĩ.
Hơn thế nữa, anh còn có thể làm những chuyện khó khăn, vĩ đại hơn."
Nghe những lời nói ấm áp từ phía Châu Nhã Lâm khiến Tiêu Sĩ Trung dần dần lấy lại niềm tin vào bản thân mà vòng tay ôm chặt người con gái này.
Một lúc sau, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà trở lại gương mặt điềm đạm của mọi khi, mĩm cười nhìn cô nói:
- "Vậy cô có thích chiếc khăn choàng này không?"
Châu Nhã Lâm đưa mắt quan sát thật kĩ càng.
Ánh mắt cô lúc này tập trung vào cái bông hoa nhỏ đan ở một góc mà bật cười thích thú:
- "Anh khéo tay thật đấy.
Quả thực nó rất đẹp."
Ngay khi cô định choàng thử lên cổ mình thì người trước mặt đưa tay ngăn lại, anh bĩu môi đáp:
- "Tôi muốn chính tay mình choàng nó lên cho cô."
Châu Nhã Lâm mĩm cười, khẽ gật đầu đồng ý khiến người đối diện vô cùng hài lòng mà nhẹ nhàng choàng chiếc khăn lên cổ cô.
Quả thực nó rất hợp với cô.
Châu Nhã Lâm hạnh phúc đến mức mà chăm chú cúi nhìn, đôi tay nhẹ nhàng nâng niu chiếc khăn như món quà quý mà không nhận ra có một đôi bàn tay ấm áp đang âm thầm khẽ chạm lên gương mặt mình.
Giây phút này, Tiêu Sĩ Trung thật sự muốn đặt lên gương mặt xinh đẹp ấy một nụ hôn thay cho sự quan tâm mà cô dành cho anh.
Nhưng chỉ vài giây sau, anh lập tức xóa bỏ suy nghĩ ấy mà nhanh chóng rút tay ra khỏi gương mặt cô, khẽ ho một tiếng nói:
- "Cảm ơn cô vì đã giúp tôi.
Chiếc khăn này tôi tặng cho cô."
- "Thật sao? Tôi sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận."
Châu Nhã Lâm vẻ mặt đầy phấn khởi ngay khi nhận được món quà này, miệng không ngừng nói cảm ơn đến Tiêu Sĩ Trung liền sau đó xin phép anh trở ra ngoài chuẩn bị bữa trưa.
Ngay khi cô vừa xuống lầu thì đã thấy dáng người thân quen, diện trên người bộ vest đen quyền lực, đi bên cạnh là Luận Minh trên tay lúc nào cũng đầy ắp hồ sơ cần xử lí đang từ phía cổng bước vào bên trong.
Ngay khi nhìn thấy cô, người từ xa nhanh chóng đi lại gần, liền sau đó đặt lên tay cô một phần bánh ngọt, gỏn gọn nói:
- "Hôm nay tôi mua hơi nhiều nên mang về cho cô đấy."
Tiêu Sĩ Quân mặc dù trong lòng rất quan tâ m đến người con gái này tuy nhiên với cái mỏ bên ngoài hơi hỗn vì mỗi ngày thường hay khiêu khích với Chương Khã lâu dần trở thành thói quen khó bỏ cho nên cách anh cư xử với Châu Nhã Lâm cũng như thế.
Chỉ có điều, khác với cái vẻ cao ngạo ấy chính là một chàng trai vô cùng để ý từng thứ nhỏ nhặt liên quan đến cô.
Luận Minh đứng bên cạnh chỉ biết bĩu môi.
Thật ra trên đường về nhà, Tiêu Sĩ Quân đã cho người đến từng tiệm bánh để xem thử nơi nào làm ngon nhất cho nên đã mua rất nhiều.
Những cái anh nếm thử thấy không ngon, tất cả đều đổ dồn cho Luận Minh ăn.
Cho nên bữa trưa này Luận Minh không cần ăn mà vẫn no căng bụng.
- "Nghe bảo cô thích ăn ngọt cho nên nhị thiếu mới cố tình..."
Luận Minh chưa nói dứt câu liền bị bàn tay của người bên cạnh bịt lại mà ú ớ trong sự bất lực.
Tiêu Sĩ Quân khẽ ho một tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- "Chẳng phải khi nãy ở Tiêu thị cậu đã ăn hết cả phần cơm trưa của tôi sao cho nên mau chóng lên phòng giúp tôi xử lí số hồ sơ ngày hôm nay đi."
Vừa nói, Tiêu Sĩ Quân đẩy nhẹ người Luận Minh trở lên trên lầu.
Với một người làm công ăn lương như anh sao có thể kháng lệnh mà uất ức đi lên phía trước.
Thực ra, điều mà anh uất ức nhất chính là bản thân chưa từng ăn cả phần cơm trưa của Tiêu Sĩ Quân mà còn bị anh ta ép ăn bánh ngọt nhiều đến mức bây giờ bụng của anh cảm thấy không ổn..