Đi Về Phía Không Anh

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Nam về lúc đã là nửa đêm. Đông Tam dậy mở cửa và đón nhận cái ôm thật chặt từ cơ thể lạnh giá của anh. Anh hôn nhẹ lên trán cô, nói:

-Tam Tam, anh về rồi đây.

Đã lâu lắm rồi cô mới lại được nghe anh dịu dàng gọi tên cô như vậy. Hai tiếng Tam Tam khàn khàn mà dịu dàng, mang theo sự ấm áp đam mê của buổi đêm hè, và dường như tất cả những điều không vui trong ngày đều bị tiếng gọi thân thương này xua tan đi hết. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, bối rối giục:

-Mau tắm rồi đi ngủ đi anh.

Trong lúc Chu Nam vào nhà tắm, cô đã thay xong áo ngủ nằm trên giường, mắt khép hờ giả vờ ngủ. Đương lúc mơ màng, thì Chu Nam nhẹ nhàng vòng tay kéo cô vào lòng, một tay khác vuốt nhẹ tóc cô, thở thật khẽ.

Thế rồi cô ngủ thiếp đi. Trong mơ, cô thấy một vùng vàng rực trải dài khắp các sườn đồi như được phủ đầy nắng, đó là Vụ Nguyên yêu thương. Giữa cánh đồng hoa cải rực rỡ, họ nắm tay nhau thật chặt, ở đó không có dưa cà mắm muối, không có tranh cãi, không có khó khăn trắc trở. Đó là giấc mơ hạnh phúc của cô.

Thẩm Đông Tam khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt, ngoài cửa sổ, trời đã tang tảng sáng, hơi lạnh từ chiếc gối bên cạnh khiến cô hơi rùng mình, cô khẽ nhổm người dậy tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của mình. Người đàn ông từng rất tự tin, đĩnh đạc ấy giờ đang bồn chồn đốt thuốc ở ban công, dường như gánh nặng vô hình đang đè trĩu đôi vai anh và để lại trong ánh mắt anh một nỗi khắc khoải kỳ lạ. Hai năm bên anh, chưa bao giờ cô thấy anh xa lạ như vậy, dường như khoảng cách giữa hai người đang ngày càng lớn hơn, cũng không biết là tại ai, số phận thật trêu ngươi!

Khi Đông Tam quyết định rời khỏi chiếc giường ấm áp thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cả căn phòng chìm ngập trong yên tĩnh, chỉ có ánh nắng hiền hòa rơi rớt trên sàn nhà. Cô ngồi ngây ra, cố đoán xem Chu Nam đã đi đâu. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Đầu nặng trình trịch, Đông Tam rời khỏi chiếc giường ấm áp. Lúc đi ngang qua nhà bếp, người đàn ông ban nãy bị cô nghi ngờ đang đeo tạp dề đứng bên bếp, khuôn mặt không đeo kính đượm vẻ mệt mỏi. Ngẩn đầu nhìn thấy cô đang đứng ngẩn ra trước cửa, anh liền cười:

-Đi rửa mặt rồi chuẩn bị ăn sáng nào.

Đông Tam cứ thế đẩy cửa tiến thẳng đến gần Chu Nam, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, cả năm cả tháng ngồi lỳ bên máy tính khiến cho vòng eo của anh trở nên tròn trịa hơn. Cô giụi mặt vào lưng anh, thấy sống mũi hơi cay cay. Cô muốn kể cho anh câu chuyện đang đè chặt trong lòng, muốn nói với anh về những cơn ác mộng mỗi khi anh vắng nhà, nhưng Chu Nam đã quay người lại, tay vẫn còn đang cầm cái xẻng lật thức ăn, đối mắt ánh lên tia cười pha chút bối rối.

-Ăn cơm thôi, mèo lười.

Đúng là Đông Tam lười thật. Khi họ bắt đầu dọn về ở chung, cô lười đến mức Chu Nam không thể tưởng tượng sao trên đời lại có một người phụ nữ vừa vụng vừa lười như cô. Quần áo bẩn giăng khắp nhà cho đến khi không có bộ cánh nào để mặc nữa cô mới miễn cưỡng nhồi nhét vào máy giặt. Đông Tam chưa từng nghĩ đến chuyện phải lo lắng chăm chút cho chồng con, ngày nào cô cũng chỉ biết nằm khểnh ra chơi. Có hôm Chu Nam đi làm về, mệt quá bất đắc dĩ phải nhờ cô:

-Tam Tam, anh mệt quá rồi, em có thể nấu cho anh bát cháo không?

Chỉ một bát cháo con cũng đủ khiến cho Đông Tam thất điên bát đảo, khỏi phải nói, căn bếp nhỏ của hai người ngổn ngang như bãi chiến trường thu nhỏ mà bát cháo trên tay cô cũng không nên hồn nên vía gì cả. Phải mất một thời gian dài, Đông Tam mới quen dần với việc bếp núc trong nhà. Có lần ngồi ngẫm nghĩ nhớ đến lời mẹ dạy đường đến trái tim người đàn ông đi qua dạ dày của anh ta, thế là ngay hôm sau cô tha về một đống sách dạy nấu ăn ở quầy bán sách ven đường, rồi lùng sục đủ các loại nguyên vật liệu như trong sách yêu cầu rồi chất núi lớn núi nhỏ trong bếp. Hôm đấy, như thường lệ, Chu Nam vừa về nhà đã xắn tay áo vào bếp làm cơm, nhưng Đông Tam nhất định đẩy anh ra khỏi bếp, ép anh ngồi xem kênh thể thao yêu thích trong khi chờ cô trổ tài rồi cứ thế một mình cô vừa tra công thức vừa loay hoay nấu nấu nướng nướng.

Đáng tiếc phàm những loại sách vớ vẩn bán ven đường thì chẳng có công thức nào ra hồn cả, cô vụng về đổ nguyên liệu vào nồi một cách vô tội vạ rồi ung dung ngồi đợi, mười phút sau rau xanh trong nồi vẫn nổi lênh phềnh như cũ, Đông Tam vò đầu bứt tay hồi lâu mới phát hiện hóa ra cô chưa…bật bếp. Bếp bật lên rồi càng không được yên thân. Chiếc nồi ban nãy hãy còn nguội ngắt giờ lại bốc khói khét lẹt, hoảng quá Đông Tam bèn dốc ngược nửa chai dầu ăn vào, kết quả là nồi bén lửa bốc cháy phừng phừng còn dầu mỡ thì bắn tứ tung. Đau quá, Đông Tam vội vàng lùi lại làm đống nồi niêu xoong chảo bên cạnh rơi loảng xoảng xuống đất, tiếng thét vốn bị kìm nén rất lâu cuối cùng bật lên vang dội khắp cả căn bếp.

Trong lúc đợi Chu Nam thu dọn bãi chiến trường ngổn ngang, chút hứng thú nấu ăn cuối cùng của Đông Tam tan biến như bọt xà phòng. Cô cởi tạp dề thẳng tay vứt lên sô pha, tuyên bố từ nay rửa tay gác kiếm.

Cũng may Chu Nam không làm khó cô. Cho dù có lúc bận đến tối mắt tối mũi hoặc vô cùng mệt mỏi, anh vẫn cố lê thân đi nấu cơm. Đông Tam thấy như vậy, trong lòng cũng cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào.

Không biết vì sao mà bà mẹ Chu Nam ở mãi tận Thượng Hải xa tít tắp mù khơi lại biết được chuyện này. Bà lập tức kêu trời kêu đất, luôn miệng nói con trai mình từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng như bảo bối trong nhà, mười đầu ngón tay chưa bao giờ dính nước rửa bát làm sao mà phải chịu vất vả, giày vò như thế. Thế là bà lập tức lên tàu đi thăm con trai cùng một đống thức ăn từ Thượng Hải đến, nào là thịt muối, măng khô, cá khô… Lúc nhìn thấy bà xách theo túi đồ lỉnh kỉnh như thế xuất hiện trước cửa nhà mình, đúng là Đông Tam toát cả mồ hôi hột.

Nhưng mẹ Chu Nam từ đầu đến cuối luôn mặt nặng mày nhẹ với Đông Tam. Cũng chẳng trách được, bà vốn sẵn ác cảm với việc chia rẽ tình yêu của Đông Tam. Một cô gái con nhà tử tế, thì ai làm những chuyện như thế này? Nhưng bà cũng chẳng còn cách nào khác, vì con trai bà vẫn cứ một mực kiên trì cho rằng đó mới là tình yêu thực sự của anh, vì thương con trai nên bà cũng đành phải bất đắc dĩ thừa nhận sự tồn tại của Đông Tam. Nhưng bây giờ biết cô không những cả ngày chỉ biết rong chơi không để ý đến nhà cửa tí nào, mà ngay cả đến con trai bà cũng không buồn chăm sóc thì bà thật sự tức giận. Đàn bà như thế mà cô ta vẫn còn mặt mũi ở đây mà cười nói như thường với bà sao?

Căn nhà mà Chu Nam và Đông Tam thuê khá nhỏ, hơn nữa phòng khách lại thông với phòng ngủ, ngăn với nhau bằng một chiếc tủ chỉ vừa đủ để kê một chiếc giường đôi. Bây giờ bà đến, họ đành phải chia nhau người ngủ sô pha, người ngủ trên sàn. Điều khiến Đông Tam bực bội là có hôm nửa đêm bà lọ mọ dậy đắp chăn cho Chu Nam mà không thèm liếc cô lấy một cái hoặc có nhiều lúc bà cứ nằng nặc bắt Chu Nam lên ngủ ở chiếc giường rộng lớn thoải mái còn cô thì không thèm đoái hoài gì đến. Cứ mỗi sáng nhìn thấy bức tranh mẹ hiền con thảo ấy là cô lại giận điên cả người. Bọn họ không thèm đếm xỉa gì đến sự hiện diện của cô. Khi đó cô luôn cho rằng, chỉ cần bản thân nỗ lực phấn đấu thì tất cả thiên hạ đều là của mình, bây giờ bà già khó tính này cố tình khiêu chiến như thế, cô sao có thể đứng yên được.

Những lúc như thế này, bạn thân có vai trò rất quan trọng. Phàm việc liên quan đến mẹ có tâm sự với Chu Nam cũng bằng thừa, chắc chắn anh sẽ không giúp được gì cho cô ngoài mấy câu an ủi cho qua chuyện, lúc nào anh cũng khuyên cô nên nghĩ thoáng một chút, vì dù sao chăng nữa bà ấy cũng là mẹ anh. Cách giải quyết nước đôi này rõ ràng không đem lại hiệu quả gì mấy bởi nó không thể xóa bỏ nỗi ấm ức trong lòng Đông Tam. Cho nên đến ngày thứ tư kể từ khi mẹ anh “giá lâm” đến căn nhà của hai người thì cô không còn nhịn nổi nữa. Hôm đó Chu Nam vừa đi làm, cô cũng sập cửa đi ra ngoài, gọi cho Trình Nhược San kể khổ.

Trình Nhược San tuy là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, bản thân chưa từng trải qua tình cảnh này bao giờ nhưng dựa vào chỉ số IQ siêu cao của mình, cô điềm nhiên kết luận:

-Cậu nhất định không được thỏa hiệp. Thỏa hiệp là tự đặt mình vào vị trí bị áp bức trong nhà. Cậu phải giành lấy Chu Nam từ trong tay bà mẹ, có như thế mới tránh được hậu họa về sau. Tin tớ đi, Tam Tam, chỉ cần kéo Chu Nam về phía mình thì bà ta có dùng thủ đoạn gì cũng phải ngả mũ trước cậu con trai cưng.

Đông Tam thấy những lời “vàng ngọc” của cô bạn mình vô cùng chí lý. Lời khuyên này quả rất hợp tình hợp lý, chỉ cần nghe mấy câu này cô đã lập tức cảm thấy mọi việc đã được giải quyết nhanh gọn. Nhất định không được thỏa hiệp, cô phải chiến đấu đến cùng.

Sau này nghĩ lại mọi chuyện thì hình như cũng vì chuyện này mà tình cảm giữa cô và Chu Nam bắt đầu rạn nứt. Cô không thể ngờ được rằng, cô có thể thắng một cô gái trẻ đẹp nhưng lại phải chịu thảm bại trong tay một bà cụ nhăn nheo. Việc đời đúng là vô thường, sự thảm bại là cái giá mà cô bắt buộc phải trả.

Tuy mất mẹ từ sớm, nhưng cô thừa hiểu sức mạnh lớn lao của tình mẫu tử, mà nói cho cùng đàn ông có thể chọn lại vợ chứ không thể chọn lại mẹ. Hạ bà già này không khó, cái khó là ở chỗ làm sao hạ gục được bà ta mà cậu quý tử của bà ta vẫn không căm giận mình, thậm chí là còn phải đồng tình và đứng ra bênh vực mình.

Chuyện này thì dù có thông minh như Trình Nhược San cũng phải bó tay, Đông Tam đành phải tự ủ mưu một mình.

Thực ra thời gian này có thể được xem là giai đoạn tình yêu thăng hoa của hai người, lúc nào cũng dính nhau như sam. Nếu Đông Tam đủ thông minh để tránh những xung đột không đáng có, nếu mẹ của Chu Nam không xuất hiện đúng lúc này thì có thể những ngày tháng yêu thương của họ còn kéo dài hơn nữa.

Khi Đông Tam mang theo ý đồ chẳng mấy tốt đẹp về nhà thì thấy Chu Nam mặt mày nặng trịch đứng chờ trước cửa. Nhìn thấy cô về thì vẻ mặt anh càng thêm nặng nề làm cô thót cả tim, cứ tưởng âm mưu của mình bị bại lộ.

Mẹ Chu Nam đang đứng lấp ló sau lưng con trai, vừa giận dữ nhìn cô vừa sổ ra một tràng liên thanh tiếng Thượng Hải. Đông Tam nghe không hiểu mô tê gì, nhưng cũng đoán trong ánh mắt lạnh lùng đang chiếu về mình đó có bóng dao ánh kiếm. Cô giả câm giả điếc thay dép vào nhà, để mặc bà ta vẫn không ngừng rủa xả ngoài cửa. Nghĩ một lúc, cô quay đầu lại cố gắng nở nụ cười rồi đưa hộp Thập toàn đại bổ cao mà Trình Nhược San gửi biếu bố mẹ cô vào tay mẹ Chu Nam.

-Bác ơi, đây là hộp thuốc con ra ngoài mua cho bác, thuốc này có tiếng lắm. Ngày nào cũng làm việc nhà chắc bác mệt lắm, thuốc này có tác dụng bồi bổ sức khỏe, bác cứ dùng thử xem thế nào.

Cả hai mẹ con Chu Nam ngây người nhìn cô. Chu Nam dở khóc dở cười nói:

-Em ra ngoài để mua cái này ư?

Đông Tam khẽ gật đầu.

Nét mặt mẹ Chu Nam càng lúc càng sa sầm.

Chu Nam muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một lúc sau anh mới mệt mỏi xua tay:

-Lần sau nếu ra ngoài em nói với anh một câu. Hôm nay mẹ ra ngoài một mình, suýt chút nữa thì bị…

Hóa ra nguyên nhân của việc ầm ĩ này là vì bà già đó!

Đông Tam ra vẻ sợ hãi, hỏi dồn:

-Xảy ra chuyện gì thế ạ? Lúc em ra ngoài mẹ đang ngồi xem tivi mà, em cũng chỉ định ra ngoài một lát rồi về ngay. Có mỗi việc cỏn con này mà cũng phải gọi anh sao? Anh dặn em là nếu không có chuyện gì cấp bách thì tốt nhất đừng quấy rầy anh khi anh đang làm việc mà. Em…

Chu Nam bực bội quay mặt bỏ đi, nhưng bà mẹ thì không dễ buông tha như thế, bà ta lại tiếp tục chì chiết anh bằng thứ tiếng Thượng Hải trịch thượng khó nghe của mình. Giờ thì Đông Tam không thể giữ được bình tĩnh nữa. Lành làm gáo vỡ làm muôi, cô ghét nhất là loại người cố tình dùng tiếng địa phương trước mặt người khác. Đúng là vô duyên hết sức!

Chu Nam cáu kỉnh ngắt lời mẹ với vẻ mất kiên nhẫn. Bà ta quả nhiên ngậm miệng, nhưng vẫn cố lườm cô một cái.

-Được rồi, - Chu Nam lên tiếng với nỗ lực kết thúc cuộc chiến giữa mẹ và người yêu – Lần sau em phải cẩn thận hơn. Mẹ anh không quen nơi này, lúc anh không có nhà em đừng ra ngoài để mẹ ở nhà một mình.

Đông Tam phải cố hết sức mới nén được cục tức đang ứ lên tận cổ. Cô cố ép mình mỉm cười, ngoan ngoãn trả lời:

-Sau này em sẽ chú ý hơn.

Cuộc chiến này mới chỉ là bắt đầu.

Mẹ Chu Nam không ưa gì bạn gái của Chu Nam, nhưng trong một thời gian ngắn bà chưa thể nghĩ ra kế sách gì để chia rẽ hai người nên bà đành chọn phương án hai, nâng cao khả năng nội trợ cho Đông Tam để ít nhất cô ta cũng nấu được bữa cơm tử tế cho con trai bà, rồi tính tiếp.

Kết quả nấu ăn thảm bại lần trước vẫn còn khiến cho Đông Tam rùng mình, giờ có đánh chết cô cũng không muốn vào bếp thêm lần nữa. Hơn nữa, sự xuất hiện của bà mẹ không- mời-mà-đến này cùng với tình mẫu tử bao la dành cho cậu con trai cưng khiến cho tinh thần làm vợ đảm của cô lui vào dĩ vãng. Dù sao cô cũng là người phụ nữ có học thức của thời đại mới, sao chỉ vì một gã đàn ông nào đó mà phải ép mình vào bếp chứ? Hơn nữa Chu Nam lại là người đàn ông Thượng Hải, đẹp trai, ga lăng và nấu ăn rất ngon! Vậy việc gì cô phải vất vả làm cái việc mà cô chả có tí năng khiếu nào?

Nhưng nói những lời này với mẹ Chu Nam thì chẳng khác gì nước đổ lá khoai. Được ngày cuối tuần rảnh rang thì Đông Tam lại bị lôi vào bếp, đương nhiên sự chỉ bảo khắt khe của mẹ Chu Nam cũng không cải thiện được tình hình nấu nướng dở bẩm sinh của cô, món duy nhất cô làm được là món trứng rán khét lẹt để đãi cả nhà. Trong khi đó, Chu Nam thì rảnh rang ngồi vắt chân xem tivi ở phòng khách, khi bưng thức ăn ra bàn, cô căm tức nhìn vẻ mặt khoái trá của anh.

Lúc ăn cơm, bà mẹ theo thói quen, liên tục gắp những miếng ngon nhất vào bát của Chu Nam rồi giục anh ăn nhiều vào một chút. Đông Tam nhìn thấy cảnh đấy mà lộn cả ruột. Đĩa trứng Đông Tam làm chả ai động đũa, bà ta đắc thắng lên tiếng bằng thứ giọng phổ thông trọ trẹ:

-Tiểu Thẩm, cháu thử món này đi.

Thẩm Đông Tam và một miếng cơm không, không buồn nhướn mắt lên nhìn. Ai chả biết nhà bà danh gia vọng tộc, còn tôi chỉ là nông dân chân đất mắt toét? Cô đặt bát đánh cộp, hít một hơi thật sâu rồi thản nhiên lên tiếng:

-Cháu đang giảm béo, không được ăn nhiều. Chu Nam, cái đĩa tiếng Anh dành cho nghiên cứu sinh mà lần trước anh tặng em đâu rồi?

Mặt bà ta thoáng sầm lại.

Đông Tam mặc kệ hai mẹ con nhà họ, đứng phắt dậy lục tung tất cả các ngăn kéo ra tìm, cố ý làm bụi bốc lên mù mịt. Chu Nam thấy khó xử quá liền nói:

-Tam Tam, lát nữa hãy tìm. Bụi thế này mẹ và anh ăn cơm thế nào được?

Đông Tam đứng dậy, lầm bầm cố ý để Chu Nam nghe thấy:

-Dạo này đồ đạc nhà mình cứ không cánh mà bay đi đâu ấy, hay là trong nhà có trộm nhỉ?

Chu Nam cười méo xẹo:

-Có kẻ nào rảnh hơi đi lấy cái đĩa tiếng Anh của em cơ chứ?

-Không phải chỉ mỗi cái đĩa, - Đông Tam xòe tay ra đếm – còn cái áo hai dây thêu tay mang từ Vân Nam về, cái lắc bạc anh tặng em, bức tranh thêu trên tường, cả cái chậu cây cảnh…

-Cái cây trong chậu lớn nhanh quá, leo cả lên tường, mẹ thấy không tốt nên vứt đi rồi. – Nét mặt bà cụ đầy vẻ bực bội – Cái nhà này vốn đã nhiều âm khí, hai đứa lại để toàn những thứ kỳ quái vớ vẩn thì làm sao mà vượng được?

Chu Nam nhìn mẹ đầy trách móc:

-Mẹ, sao mẹ lại tự ý vứt như thế? Mấy thứ đó tuy… thôi bỏ qua đi, sau này mẹ vứt cái gì đi thì phải hỏi Tam Tam trước nhé.

Âm lượng trong giọng nói của bà mẹ bắt đầu tăng lên chóng mặt:

-Mày có phải đứa con tao rứt ruột đẻ ra không? Đồ đạc của mày thì tao không có quyền động vào à? Chỉ vì tao thương mày nên mới làm thế, giờ thì mày quay lại trách móc tao đấy phỏng? Vất vả nuôi mày ăn học đến từng này rồi để mày ăn nói bất hiếu với mẹ như thế đấy à?

Nói rồi, nước mắt bà như chực trào ra, Chu Nam hoảng quá vội làm hòa:

-Mẹ, con có nói gì đâu…Được rồi, được rồi, mẹ muốn làm gì cũng được, không thích cái nào thì mẹ cứ vứt đi, thế được chưa?

Rốt cuộc vẫn là mẹ hiểu con trai nhất. Đánh rắn phải đánh dập đầu, vừa tiết kiệm sức lực mà hiệu quả lại cao. Đông Tam đứng bên cạnh ngầm quan sát cục diện, quả nhiên mẹ Chu Nam trừng mắt nhìn cô đầy sát khí, sau đó bà quay người đi vào bếp, ở mãi không chịu ra.

Diện tích căn hộ họ thuê không lớn, bây giờ ba người ba tính cách cùng ở càng khiến cho không khí gia đình thêm nặng nề. Bà mẹ đến thăm con trai mười mấy ngày vẫn không chịu về, suốt ngày kêu ca thời tiết Bắc Kinh lạnh buốt, không phải là chốn lý tưởng để ở. Vì xót con trai đi sớm về muộn vất vả mà không được ăn một bữa cơm nóng, nên bà càng thêm ác cảm với Đông Tam. Nhưng nhắc nhở, nhiếc móc kiểu gì Đông Tam cũng không hề có ý định học nấu nướng. Còn Đông Tam thì ngược lại, không phải là cô không muốn làm dâu hiền vợ thảo, nhưng với bà già quá quắt này, cô chỉ muốn là trái ý cho bỏ tức. Mà nghĩ cho cùng, bà ta có nuôi cô được ngày nào đâu, dựa vào cái gì mà bắt cô phải nhún nhường.

Bà cụ ấm ức mất mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để khai chiến. Tối hôm đó, Chu Nam về nhà muộn hơn bình thường, thấy trong bếp lạnh ngắt chẳng có cơm canh như mọi ngày thì hơi bực mình. Mẹ anh đang nằm trên giường, nhìn thấy con trai về thì vội ngồi dậy đỡ lấy cặp. Chu Nam nhẹ nhàng hỏi mẹ:

-Tối nay không nấu cơm hả mẹ?

Bà chỉ chờ có thể trừng mắt lên đầy uất giận.

-Tao là mẹ mày chứ không phải vợ mày. Sao lúc nào cũng chờ mẹ nấu cơm? Mẹ hầu mày cả đời chắc?

Đông Tam ngồi yên tại chỗ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tivi. Những lời móc mỉa ấy cô đều nghe rất rõ, bao ấm ức, tức giận trong lòng bùng phát không thể kìm lại được. Nếu bà ta chỉ là người dưng nước lã ngoài đường thì chắc cô đã không nhịn đến thế này. Đúng là quân tử sa cơ tiểu nhân đắc thế, sao chẳng có ai hiểu được nổi đau khổ của kẻ thất thế như cô chứ?

Chu Nam an ủi mẹ vài câu cho qua chuyện, rồi quay sang cô:

-Tam Tam, anh về rồi.

Đông Tam cố giữ bình tĩnh, định bụng giả bộ như vừa thấy anh về, thì ai ngờ bà già đó đã nhanh tay ra chiêu trước:

-Con về hay chưa thì có tác dụng gì? Đã vất vả cả ngày bên ngoài rồi, về đến nhà thì cả có bát cơm nóng để mà ăn. Con trai đáng thương của tôi…

Gương mặt Đông Tam chuyển màu tím tái. Người đàn bà điêu ngoa, xấu tính kia có thật là mẹ ruột của người đàn ông nho nhã, dịu dàng của cô không? Mặt Chu Nam cũng sầm xuống, hết nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn Đông Tam, mãi mới nói được một câu:

-Con mệt quá rồi, con tắm rửa rồi đi ngủ đây.

Nhưng Đông Tam đã kịp níu tay anh lại, cả người cô run lên:

-Anh đợi đã, hôm nay phải nói cho rõ ràng mọi chuyện.

Bà mẹ Chu Nam không hề có ý định tránh né ánh mắt nảy lửa của cô.

-Được lắm, cô muốn nói gì thì nói đi. Nhưng tôi nói trước muốn làm người nhà họ Chu mà như thế này là không được. Cô thử nhìn lại mình xem có tý khả năng nào làm con dâu nhà tôi không? Cô xem cô đấy, quần áo thì lố lăng, không rách trước thì cũng hở sau, có ra dáng con nhà gia giáo không? Tôi là bề trên, vậy mà phải làm hết việc này đến việc khác còn cô thì ung dung ngồi xem tivi, thấy cũng không biết đến giúp một tay. Tôi dạy cô nấu cơm, cũng chỉ là muốn tốt cho cô, vậy mà cô còn ngấm nguýt rôi cả ngày. Rốt cuộc cô có muốn bước chân vào nhà họ Chu hay không?

Từ hôm đặt chân vào nhà họ, bà ta toàn nói giọng Thượng Hải để cố tình chọc tức cô, đến hôm nay mới lộ đuôi, rít lên một tràng dài đâu ra đấy, quả thật là không thể xem thường bà ta. Cơn giận của Đông Tam bốc lên ngùn ngụt, không buồn để ý đến những cái nhíu mắt, lắc đầu ra hiệu giữ bình tĩnh của Chu Nam, cô cười nhạt, đáp trả:

-Chả có ai khóc lóc van xin bà đến đây để làm bề trên của tôi, khoan hãy nói đến việc tôi có lấy Chu Nam hay không, lấy hay không là chuyện của hai chúng tôi, không đến lượt bà phải lo. Tôi ăn mặc như thế nào, biết hay không biết nấu cơm cũng chẳng liên quan gì đến việc tôi bước vào cửa nhà họ Chu hay không. Hơn nữa, bà dựa vào cái gì mà nói tôi như thế? Mẹ chồng lên lớp con dâu ư? Tôi với con trai bà vẫn chưa có ràng buộc gì về pháp luật, tôi với bà cũng chẳng có dây mơ rễ má gì, bà có quyền gì mà khoa chân múa tay nói tôi thế này thế nọ?

-Tam Tam! – Chu Nam rõ ràng đang rất tức giận, mặt anh đỏ bừng lên – Em nói đủ chưa?

-Chưa! – Đông Tam bướng bỉnh trả lời, âm lượng không có dấu hiệu hạ thấp xuống. – Em nhịn mẹ anh quá nhiều rồi. Muốn tôi cúi mình hầu hạ bà chứ gì? Bà đừng có nằm mơ.

-Con ơi…con xem con đã tìm được đứa con gái như thế nào về làm vợ rồi đấy. Mày xem nó đối xử với mẹ mày thế nào đấy! Hôm nay mày phải làm rõ cho mẹ. Mày muốn bố mẹ mày tức chết phải không, hả? Tao…đúng là tao đã nuôi con không công bao năm nay, sao số tôi khổ thế này, cả đời thắt lưng buộc bụng nuôi thằng con bất hiếu, để nó dẫn con phù thủy này về nhà chọc tức tôi, tôi đã làm nên tội tình gì cơ chứ…

Mặt Chu Nam sầm xuống, miệng mím lại không lên tiếng. Anh đứng chôn chân tại chỗ, một hồi lâu sau mới quay sang nhìn chằm chằm vào Đông Tam, nói rành rọt từng tiếng một:

-Xin lỗi mẹ tôi đi.

Giọng anh rất nhẹ, nghe như không hề có chút tình cảm nào trong đó. Nhưng đôi mắt lạnh băng của anh thì cuồn cuộn sự giận dữ, làm Đông Tam bất giác cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Cô nuốt nước bọt, bất giác lùi về phía sau một bước, nhưng nhất định không lên tiếng.

Sự bướng bỉnh này rõ ràng đã làm Chu Nam nổi giận. Anh gầm lên:

-Đông Tam, xin lỗi đi!

Đây là lần đầu tiên Đông Tam nhìn thấy anh như vậy. Giống như một con sư tử đang độ cường tráng đối diện với kẻ thù không đội trời chung, sức mạnh mà nó có được chỉ còn là một luồng hơi yếu ớt. Đông Tam rùng mình ớn lạnh, mọi dũng khí lúc nãy biến sạch, cô thấy vô cùng hối hận nhưng chẳng biết phải mở miệng thế nào nên đành đứng đờ ra nhìn anh.

Mẹ Chu Nam đứng bên lén đưa vạt áo lên lau nước mắt, tiếng khóc của bà cũng bị tiếng quát ban nãy của con trai làm cho nín bặt, nhưng cơn nức nở vẫn không kìm nén được. Bà thiểu não dựa vào tường, dáng vẻ như phải chịu đủ mọi uất ức trên đời. Đông Tam nhìn anh rồi quay sang nhìn bà mẹ. Cô muốn thanh minh nhưng cổ họng khô khốc.

-Chu Nam – Giọng cô run run, mắt rơm rớm nước, - Anh có thể tha thứ cho những điều em vừa nói không?

Dù sao chăng nữa thì cô cũng phải đối diện với anh. Vì anh, cô có thể chịu mọi uất ức, đau khổ, thậm chí là hiểu lầm, nhục nhã, dối trá. Cô yêu anh, cam tâm tình nguyện vì anh mà lùi ranh giới chịu đựng của mình về sau hàng vạn bước. Cô có thể không cần lòng tự trọng, không cần phải có mọi thứ trên đời, nhưng cô không thể không có anh.

Vì quá sợ mất anh cô đã không hiểu một điều, một người con gái mà ngay cả lòng tự tôn của mình cũng không màng đến thì làm sao có thể tiếp tục say mê cô? Nếu muốn trách thì chỉ trách tầm nhìn của cô quá hạn hẹp, chỉ vì một phút yếu lòng mà cô đánh mất ưu thế cả một đời.

Dưới cái nhìn xoáy sâu của Chu Nam, cô chầm chậm đến trước mặt bà mẹ vẫn đang tựa tường từ nãy đến giờ, cúi đầu xuống, một giọt nước mắt lăn nhanh trên má, rơi xuống sàn nhà:

-Cháu xin lỗi, xin bác tha lỗi cho những lời lẽ hỗn xược của cháu.

Chuyện trôi qua đã lâu và Đông Tam cũng không muốn nhớ lại nữa. Cuộc sống là một quá trình không ngừng thỏa hiệp với chính bản thân mình, ví dụ như cô, chẳng phải bây giờ cũng đã biết nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa sao?

Cô không có đủ sức mạnh để vượt qua bản thân, nên phải thỏa hiệp với chính mình.

Thỏa hiệp sẽ luôn phải trả giá. Cô có thể giữ được Chu Nam bên mình, nhưng khoảng thời gian hạnh phúc trước kia đã một đi không trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio