Phần : Chương +
_______
Tôi thích chú ấy chín năm rồi, ngày đêm chịu sự giày vò của ánh mắt thế tục.
Tuần trước tôi tỏ tình với chú ấy, chú ấy đã từ chối tôi, tuần này chú ấy còn tìm một người bạn gái, đưa cô ấy đến nhà tôi dự tiệc.
Thừa dịp chú ấy đi toilet, tôi chặn chú ấy lại, chất vấn: “Vì để cháu chết tâm nên chú mới đi tìm bạn gái sao?”
Chú ấy bình tĩnh trả lời: “Bởi vì cô đơn.”
.
Ngay khi bắt đầu vào đại học năm nhất, tôi đã yêu đơn phương Lương Viễn.
Lúc ấy, chú ấy tuổi, một thân một mình, tự do đi lại, vác theo máy ảnh phản xạ ống kính đơn, vào nam ra bắc, chụp ra một tác phẩm rồi lại một tác phẩm được mọi người săn đón.
Tôi cũng học nhiếp ảnh, nghe nói đến một vài huyền thoại của chú ấy, nên ôm lòng ngưỡng mộ, muốn bái chú ấy làm thầy, nhưng lại không dám nói rõ, sợ chú ấy cảm thấy tôi đang dùng tình nghĩa để ràng buộc chú ấy.
Vì thế chỉ đành dùng cách ngu ngốc nhất: Có thời gian là ôm máy ảnh đến tìm chú ấy.
Chú ấy không muốn quan tâm đ ến tôi, phần lớn đều là tự tôi nói chuyện, tự tìm niềm vui.
Cứ thế qua ba tháng sau, không biết câu nói nào đã lấy lòng đến điểm mấu chốt, cuối cùng chú ấy cũng chịu tán gẫu về phương diện nhiếp ảnh với tôi.
Nhưng mà hôm đó, hình như tâm trạng của chú ấy rất tệ, cứ luôn rủ mí mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ánh đèn trắng lạnh trên đỉnh đầu rọi xuống, rơi vào trên gương mặt có đường nét thâm thúy, cả người chú ấy tràn ngập vẻ quyến rũ được mài giũa qua từng năm tháng, giống như câu chuyện ẩn giấu trong quá khứ.
Không biết như thế nào, tôi lại bị thu hút triệt để, từng bước chìm đắm.
Sau đó, tôi thật lòng yêu thích chụp ảnh, chuyên tâm nghiên cứu, đi con đường chú ấy từng đi, ngắm những phong cảnh chú ấy từng ngắm.
Cho dù không có thiên phú, cũng vẫn kiên trì không bỏ cuộc.
Chú ấy chưa từng khen ngợi tôi, cũng không thừa nhận mối quan hệ thầy trò giữa chúng tôi, nhưng đã có thể nói nhiều hơn vài câu với tôi rồi.
Khó lắm mới có chung đề tài nói chuyện, tôi vô cùng quý trọng.
Nhưng chẳng được bao lâu, đột nhiên chú ấy từ bỏ nhiếp ảnh, đổi nghề sang kinh doanh, không rõ nguyên nhân.
“Thật không nỡ để cậu cũng một thân mùi tiền.”
Ba tôi nhận được tin tức, vô cùng bùi ngùi, lải nhải nói với chú ấy rất lâu.
Chú ấy quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt không chút gợn sóng: “Thiên phú của Tịch Sam rất khá, trên con đường này, chắc hẳn sẽ đi được xa hơn tôi.”
Tôi thụ sủng nhược kinh, tim như đánh trống, độ cong giương lên bên khóe môi làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Thực ra lúc ấy, tôi thực sự cho rằng bản thân mình có phần thắng.
.
“Vậy tại sao không thể là cháu, cháu cũng có thể…”
Cảm xúc của tôi có hơi mất không chế.
Mấy năm nay người ở bên cạnh chú ấy nhiều nhất là tôi.
Người quan tâm đ ến chú ấy nhất là tôi.
Nhưng vì sao chứ, trong lúc tôi chờ đợi chú ấy, thì chú ấy muốn lựa chọn yêu người khác?
Vẫn chưa nói xong, ba tôi từ bên góc cầu thang đi ra, sắc mặt u ám.
“Lương Viễn, cậu đi trước đi, tôi có việc nhà phải xử lý, người ngoài không tiện ở đây.”
Tôi nhìn Lương Viễn xin giúp đỡ, không phải do sợ hãi. Mà là muốn nghe chú ấy nói gì đó.
Bên vực tôi cũng được, trách mắng tôi cũng được, tham dự vào một chút, đừng để tình yêu của tôi hoàn toàn trở thành vở kịch một vai.
Nhưng chú ấy chẳng thèm nhìn tôi, nắm tay người bạn gái vừa tới nơi này, không buồn quay đầu lại rời đi.
Ba tôi tức giận đến nỗi thịt trên mặt đều phát run: “Con thu lại những tâm tư xấu xa đó đi, ba vẫn chưa chết đâu!”
Tôi không còn đường nào chối cãi, nhưng cũng không nhận sai.
Ba tôi rút thắt lưng ra muốn đánh tôi.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, có điệu bộ hận không thể đạp cửa đi vào.
Trái tim tôi thắt lại, tha thiết nhào đến mở cửa.
Nhưng không phải chú ấy.
Nỗi thất vọng tựa như sóng lớn mãnh liệt, làn sóng sau cao hơn làn sóng trước.
Người đến là khách hàng trước đó vẫn luôn không xử lý được của ba tôi, lần này đến hẹn ba tôi ra ngoài nói chuyện hợp tác.
Đằng sau việc trùng hợp này, rốt cuộc là có sự cố ý sắp xếp của người nào đó không?
Tôi dè dặt ôm lấy một tia hi vọng yếu ớt, hòng tìm được điều gì đó thuyết phục chính mình.
Trước khi mở cửa, ba tôi nghiêm khắc cảnh cáo tôi: “Con giữ chút mặt mũi cho mọi người đi, có nghe thấy không hả?”
Đúng vậy, bọn họ đều cần mặt mũi.
Chỉ có tôi, lòng tự tôn bị tổn thương bởi một tấm chân tình, chẳng ai hỏi han đến.
Đến tối lăn qua lăn lại không ngủ được, cứ nhịn không được mà tìm kiếm từng chút từng chút manh mối ở trong quá khứ.
Quá đau khổ, tôi dứt khoát trang điểm theo phong cách disco rồi đi ra ngoài.
Ở nơi náo nhiệt, cô đơn sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.
Nhưng không ngờ tới lại trùng hợp đến vậy, tôi gặp được Lương Viễn.
Trước cửa quán bar, chú ấy chặn đường tôi, trong miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn có vẻ vô cùng lạnh nhạt, giọng điệu lười biếng nói: “Khuya lắm rồi, về nhà đi.”
“Ngại quá, tôi không quen chú, phiền chú tránh ra.” Tôi thầm nghiến chặt răng, lòng đầy tức giận.
Người bốn mươi tuổi, giờ này không ngủ, sớm muộn gì cũng bị hói đầu.
Nói rồi tôi đi lướt qua người chú ấy, đi vào bên trong.
Chú ấy lùi về sau một bước, tiếp tục chặn tôi lại, lần này cách nhau khá gần, tôi có thể ngửi thấy rõ mùi rượu thoang thoảng trên người chú ấy truyền đến.
Chú ấy rất ít khi đụng vào rượu, chuyện này tôi có biết.
Vậy nên, chú ấy lại đang không được như ý chuyện gì?
Lương Viễn rít một ngụm thuốc, trong làn khói trắng xám, khẽ híp mắt, lại có loại cảm giác đẹp đẽ chán chường.
Ngay sau đó, bước chân của chú ấy khẽ động, áp sát vào tôi, hô hấp nóng bỏng: “Người bạn nhỏ cáu kỉnh thì nên dỗ dành thế nào?”
Đầu óc tôi trống rỗng, qua một hồi lâu mới hoàn hồn lại, cuống quít dời mắt, ổn định cảm xúc: “Lương Viễn, rốt cuộc chú đang làm gì vậy hả, đừng có quấy rầy cảm xúc của tôi hết lần này đến lần khác như vậy.”
Chú ấy cười nhạo, hiếm khi nổi giận: “Tịch Sam, xã hội này rất nguy hiểm, cháu đừng để đầu óc chỉ biết đến tình cảm yêu đương.”
Lúc Lương Viễn làm nhiếp ảnh gia, cả người đều không che giấu được vẻ sắc bén lạnh lùng, một ánh mắt cũng có thể dọa người ta câm miệng.
Trong mắt người ngoài, chú ấy chính là kẻ nguy hiểm.
Mà mấy năm nay theo con đường kinh doanh, chú ấy đã trở nên nhã nhặn thâm trầm, rất ít khi lộ ra lệ khí, mặc dù vẫn ít nói, nhưng lại đối xử với mọi người cũng vô cùng khoan dung tùy ý, chưa từng giống như hôm nay, thất thố đến nỗi gần như là lì lợm la lim.
Tôi do dự một hồi, vẫn nhịn không được mà hỏi chú ấy: “Chú quan tâm đ ến tôi?”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, dường như tôi đã nhìn thấy được một tia hoảng loạn xẹt qua trong mắt chú ấy.
"Không cần nghĩ nhiều, chú là trưởng bối.” Chú ấy vươn tay ra, xoa đầu tóc tôi, ra vẻ một người trưởng bối đầy mẫu mực đang vỗ về một đứa trẻ không hiểu chuyện.
“Ồ.” Tôi không cảm kích, gỡ từng ngón tay của chú ấy ra, từ trong khẽ răng rít thành tiếng:
“Đầu óc tôi toàn là tình cảm yêu đương, chú nên cách xa tôi một chút, tôi sợ tôi sẽ quấn lấy chú.”
Ba chữ quấn lấy chú này, có lẽ đã dọa được chú ấy rồi.
Lần này chú ấy không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn cảnh phố xá, để cho tôi rời đi.
Ánh đèn mờ tăm tối, tiếng nhạc chói tai.
Tôi ngồi ở quầy bar của quán bar, uống một ly rồi lại một ly, lúc rời đi thì người đã có hơi say, tay chân không giữ được thăng bằng, đi tới cửa thì bị vấp ngã vào lòng ngực của một người đàn ông.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã bị một cổ sức mạnh nhanh chóng kéo ra.
Tôi mở to mắt nhìn xem, trong tầm mắt mơ hồ, có một bóng người vô cùng thân thuộc, mặc dù nhất thời không nhận ra người đó là ai, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà muốn đến gần, gần thêm chút nữa.
Người đó hít thở nặng nề, giọng nói khàn khàn:
“Đừng lộn xộn.”
“Thế chú làm bạn trai tôi có được không?” Tôi nâng cằm người nọ lên, không hề báo trước mà dán người lên, vừa chạm vào liền tách ra: “Cho dù chỉ là một ngày.”
“Tôi thích chú nhiều năm như vậy, chú chỉ làm bạn trai tôi một ngày, có được không?”
Chuyện sau đó nữa thì ấn tượng rất mơ hồ.
Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn tin chắc rằng người đó chính là Lương Viễn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đang ở phòng giường lớn trong khách sạn, tôi xoa cái đầu đang phát trướng, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thì nghe thấy giọng nói của người con trai.
“Cô tỉnh rồi?”
“Lương Viễn.”
Tôi trả lời rồi ngồi dậy, lúc nhìn thấy người nọ, tôi hoàn toàn ngây dại.
Không phải Lương Viễn, mà là một người con trai trẻ tuổi xa lạ.
Lòng tôi trầm xuống, ngón tay đều đang run rẩy: “Tối qua là anh…”
Nhưng lời phía sau, có thế nào tôi cũng không nói ra được.
Anh ta đưa cho tôi một chai nước tinh khiết:
“Tối qua cô uống rất nhiều rượu, lại nôn ọe cả mấy lần, uống chút nước trước đi, sẽ dễ chịu hơn chút đó.”
- Còn nữa -