Rõ ràng là bị dị ứng, nhưng Đổng Tiểu Dưa lại vu thành thuần nhan, Bình Phàm cảm thấy rất là uất ức.
Dựa theo cá tính của đứa nhỏ này, chắc chắn nó về tới nhà sẽ nhanh chóng tuyên bố sự kiện nóng hổi này cho toàn bộ chung cư biết. Vậy nếu Doãn Việt biết rồi, quả thực cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đáng sợ hơn chính là, nếu Doãn Việt biết tin, vỗ lồng ngực cường tráng nói một tiếng A Di Đà Phật, cám ơn trời đất, từ đó đem hai chữ yên tĩnh đổi thành chia tay, chuyện đó mới thật sự rất nghiêm trọng a.
Đang không biết làm sao thì hiệu trưởng im lặng đi tới, đứng trước phòng làm việc, cách xa Bình Phàm ba mét, nói: đồng chí Bình Phàm à, trải qua quá trình nghiên cứu, toàn bộ tổ chức đã đưa ra một quyết định, bệnh tình của cô quả thật rất nghiêm trọng, tạo nên kí ức xấu không thể xóa nhòa cho các đồng chí và học sinh. Vậy, chúng tôi chuẩn cô nghỉ phép một ngày, về nhà nghỉ ngơi đi.
Hiệu trưởng đại nhân luôn luôn hận không thể biến các thầy cô giáo thành mẹ Tinh Tinh, thế mà lần này lại chủ động cho nghỉ phép, có thể thấy, lần này mặt Bình Phàm bị dị ứng đã dọa người đến cỡ nào.
Vì tâm hồn mạnh khỏe của quần chúng, Bình Phàm vác ba lô, xám xịt mang khẩu trang về nhà nghỉ ngơi.
Buổi trưa, trên xe buýt rất ít người, Bình Phàm ngồi chỗ gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, ngẩng mặt nghênh đón ánh sáng rực rỡ, phòng nhỏ trong nội tâm lại kết đầy mạng nhện rối rắm.
Điện thoại không có tin tức gì của Doãn Việt chừng mấy ngày nay rồi, bên trong thân thể trống trơn, giống như thiếu đi một yếu tố rất quan trọng.
Thật ra thì, cẩn thận nghĩ lại, giữa cô và Doãn Việt đâu có phát sinh chuyện lớn gì không thể cứu vãn.
Hai người không phải chị em có quan hệ huyết thống, không phải kẻ địch có máu tanh cừu hận, thậm chí ở giữa cũng không có người thứ ba.
Vậy vì sao lại phải chia tay?
Bình Phàm nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Cô nhịn không được, trực tiếp xuống xe.
Đối diện chính là chung cư Đào Nguyên, vốn là chung cư hạng sang, cảnh trí thanh tĩnh, rất hợp để sống.
Bình Phàm nhớ cô của cô đã nói, Doãn Việt ở đây.
Nhưng khu chung cư lớn như vậy, muốn tìm được Doãn Việt quả thật quá khó khăn.
Cho tới bây giờ, Bình Phàm mới phát giác, thì ra mình hiểu quá ít về Doãn Việt. Hắn thích ăn cái gì, thích màu gì, sinh nhật ngày nào, một chút cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì Doãn Việt luôn luôn chủ động tới đón cô, chủ động đến nhà cô, chủ động tới gần cô.
Mà Bình Phàm, chỉ biết né tránh.
Vẫn trốn, vẫn tránh, cho đến khi không còn đường thối lui.
Cô, dường như không bỏ ra cái gì cả.
Thậm chí ngay cả sự tín nhiệm, cô cũng keo kiệt không muốn cho.
Cô không tin Doãn Việt yêu mình, cho rằng trong đó nhất định có hiểu lầm hoặc là âm mưu.
Nhưng một loạt chuyện liên tiếp xảy ra nói cho cô biết, ý tưởng khó tin này có lẽ là thật.
Doãn Việt, có lẽ có chút ý tứ với cô.
Nếu không, hắn sẽ không nắm tay cô, sẽ không hôn cô, sẽ không say rượu tới nhà cô, trong lúc men say tràn ngập lại nhiệt tình giống như mưa to gió lớn đánh tới.
Có lẽ, đây chính là phương thức hắn biểu đạt tình cảm.
Bình Phàm luôn luôn xấu hổ, không dám chủ động theo đuổi một nam sinh nào. Nhưng lần này, cô quyết định muốn chủ động đi tìm Doãn Việt, muốn xin hắn, cho cô thêm một cơ hội.
Doãn Việt có đáp ứng hay không, Bình Phàm không nắm chắc chút nào. Rất có thể chuyến đi này chỉ tự làm bản thân mình mất mặt, nhưng Bình Phàm không sợ.
Bởi vì càng làm cho cô sợ là, bỏ qua Doãn Việt.
Hít sâu một hơi, Bình Phàm gọi điện cho Doãn Việt.
Em ở trước cổng chung cư của anh, Bình Phàm muốn nói cho hắn biết những lời này.
Nhưng cuối cùng lại không thể nói ra miệng.
Bởi vì... Doãn Việt tắt máy.
Chuyện to rồi, còn to hơn cả Đổng Tiểu Dưa béo phệ.
Tắt máy, là muốn tránh mình?
Đầu óc Bình Phàm bắt đầu ong ong kêu loạn lên, dạ dày giống như bị một tảng đá nén chặt lại, khó chịu.
Thật vất vả, đứng dưới ánh mặt trời một hồi lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.
Công tác phủ xanh chung cư không tệ, dù sao cũng vài vạn mét vuông, gió thổi, bóng cây khẽ lay động, chập chờn không ngừng, râm mát, khiến Bình Phàm càng thêm nôn nóng.
Lúc này, liều mạng vậy.
Bình tĩnh lại, ánh mắt cũng tốt lên không ít. Cô chợt phát hiện có một chiếc xe đỗ trong khoảng sân trống phía trước.
Nhìn rất quen mắt, đó không phải là Land Rover của Doãn Việt sao?
Bình Phàm thong thả đi tới đứng vững bên cạnh Land Rover, nhìn chăm chú vào bên trong, không có ai.
Rõ ràng là thất vọng, dù sao Bình Phàm cũng thở dài.
Lại đứng dưới ánh mặt trời một hồi lâu, Bình Phàm lấy một tờ giấy ghi chú trong ba lô ra.
Viết lên trên đó ba chữ "Thật xin lỗi" thật to, sau đó vẽ thêm một khuôn mặt khóc lóc dễ thương, dán lên cửa sổ thủy tinh của xe Doãn Việt.
Đã cố gắng rồi, nếu Doãn Việt còn không để ý cô, cô cũng chỉ có thể hoàn toàn buông tha cho đoạn tình cảm này.
Dù sao, dây dưa cũng không tốt.
Đóng nắp lại, phát ra một tiếng "Cạnh". Bình Phàm quyết định về nhà ngồi chờ, nhưng lúc lui về phía sau một bước lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Mùi kem cạo râu nhẹ nhàng khoan khoái bao quanh Bình Phàm.
Dạ vâng, đồng chí Doãn Việt.
Kinh hoảng xoay người, nhìn một cái, quả nhiên là hắn.
Cũng không dám nhìn lung tung, cô vội vàng cúi đầu: "Cái kia, em, em không có vẽ tranh bậy bạ."
Sau khi nói xong, không thấy Doãn Việt có phản ứng gì, trong lòng đang thấp thỏm, bỗng nhiên hai bàn tay to phủ lên hai lỗ tai cô.
"Sao lại mang khẩu trang? Bị đau rồi à?" Giọng nói Doãn Việt truyền đến, cúi đầu, quá quá.
Ân cần.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng, làm cho hai lỗ tai Bình Phàm chín đỏ, động tác thân mật như thế, Bình Phàm vốn nên yên tâm. Nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm cô lại đau xót, vành mắt nhịn không được đỏ lên, giống như chịu đứa bé chịu uất ức.
Không muốn nói chuyện, nhưng lại sợ Doãn Việt hiểu lầm mình cáu kỉnh, cô chỉ có thể miễn cưỡng chận lại tiếng khóc nức nở, đáp: "Không phải, em ăn hải sản bị dị ứng ."
"Thường ngày không phải ăn nó cũng không có chuyện gì sao?" Bàn tay to của Doãn Việt vẫn chưa rời đi.
"Bác sĩ nói gần đây chuyển mùa, da rất nhạy cảm, lại ăn một lượng hải sản lớn, thế nên mới bị." Bình Phàm theo sự thật mà đáp lời.
"Mặc dù ngon, cũng không nên ăn nhiều." Doãn Việt vừa nói vừa muốn gỡ khẩu trang của cô xuống "Để anh nhìn một chút xem thế nào?"
Lời vừa nói ra, Bình Phàm thiếu chút nữa bị hù chết: bởi vì ... nếu lấy khẩu trang ra, đồng chí Doãn Việt sẽ bị hù chết.
Vội vàng giữ khẩu trang, nhưng làm sao có thể thắng được động tác của Doãn Việt. Hắn gỡ nhẹ một cái, khẩu trang đã bị lấy xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Phàm tràn đầy chấm đỏ dị ứng, cứ như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời.
Chết rồi! ! !
Bình Phàm khóc không ra nước mắt, vừa thẹn vừa sợ. Sợ Doãn Việt vì vậy mà chán ghét mình, nhưng cố gắng nghĩ cũng nghĩ không ra cái gì để biện giải.
Trong bụng nghẹn đến rối tung như cuộn len, một lúc lâu sau, rốt cục hóa thành một câu.
"Đây, không phải thuần nhan của em."
Không có cách nào, cô bị Đổng Tiểu Dưa dọa cho sợ hãi.
Doãn Việt tạm thời giữ trầm mặc, Bình Phàm cho rằng hắn sẽ như mấy bạn nhỏ vừa gọi siêu nhân vừa chạy loạn, hoặc giống đồng nghiệp của cô, rơi mất hộp cơm - nhất định là bị dọa đến sợ run, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Nghiệp chướng của mình thật nặng nề mà! ! !
Đang muốn yên lặng rời khỏi, không ngờ hai bàn tay to kia lại vuốt ve hai má Bình Phàm, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Không sao, vẫn xinh đẹp."
Tình huống này rất quỷ dị, đối diện với khuôn mặt nổi đầy đậu đỏ phồng to giống như cái đầu heo mà nói những lời như thế, ánh mắt Doãn Việt hoặc là cũng nổi đậu, hoặc là đang muốn vay tiền của cô.
Nghi ngờ ngẩng đầu lên, Bình Phàm phát hiện một sự thật rất sự thật: Mắt bạn học Doãn Việt toàn tia máu, đôi môi khô nứt, sắc mặt tiều tụy.
Cả gan đưa tay lên sờ trán hắn, Bình Phàm chợt ngộ ra: Bạn học Doãn Việt, hoa hoa lệ lệ nóng rần lên .
"Anh bị bệnh hả? !" Bình Phàm hoảng, vội vàng đỡ lấy hắn.
"Sáng nay đầu có chút choáng, lấy nhiệt kế đo thử, nhiệt độ quả thật hơi cao một chút, cho nên mới xuống lầu đi mua thuốc cảm. Vừa hay nhìn thấy em ở đây." Bây giờ Bình Phàm mới phát hiện, âm mũi của Doãn Việt có chút nặng.
"Vậy nhanh về nhà uống thuốc đi." Bình Phàm vội nói, khuôn mặt gấp gáp tràn đầy ân cần.
Đó không phải là giả.
Hai người, đều là thật.
Doãn Việt gật đầu, sau đó kéo tay Bình Phàm trở lại nhà mình.
Đây là lần đầu tiên Bình Phàm vào phòng Doãn Việt. Trắng đen làm màu chủ đạo, lạnh mà yên lặng, trầm mà nhã, nhìn ra được chủ nhân của nó rất thích yên tĩnh.
Bởi vì mấy ngày nay không được dọn dẹp nên trong phòng hơi có chút lộn xộn, nhưng không có bụi, nhìn ra được chủ nhân của nó thích sạch sẽ cùng khiêm nhường.
"Anh đi nằm trước đi, em rót nước cho anh uống thuốc." Nhìn bộ dáng yếu ớt của Doãn Việt, Bình Phàm nổi lên tình mẹ, hận không thể nuốt luôn thuốc giúp hắn.
Doãn Việt nằm trên giường nhưng lại không buông cái tay đang cầm lấy tay Bình Phàm.
Bình Phàm kéo một chút, không có động tĩnh, kéo lần thứ hai, vẫn không có động tĩnh, thứ ba bốn năm sáu bảy tám, vẫn như cũ không có động tĩnh.
Đứa nhỏ này, uống thuốc cũng không chịu, sao có thể lấy tính mạng ra đùa giỡn như vậy?
Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Doãn Việt, muốn thừa dịp hắn ngã bệnh không có năng lực phản kháng mà dạy bảo hắn.
Nhưng cô lại thấy đôi con ngươi của Doãn Việt đen đến dọa người, khóa chặt lấy Bình Phàm, đôi môi trắng bệch phun ra hai chữ.
"Đừng đi."
Được rồi, Bình Phàm thừa nhận mình bị hai chữ này làm tan chảy, những tính toán vừa rồi bị ném lên ... chín tầng mây.
Quả nhiên, đàn ông có lớn hơn nữa cũng chỉ là một đứa trẻ.
Bình Phàm chỉ có thể dùng một ... tay khác không bị nắm thay hắn lấy chăn đắp lên ngực, trấn an nói: "Đừng sợ, em không đi, em chỉ đi rót nước cho anh uống thuốc thôi, có được không."
Như thế, Doãn Việt mới buông tay, nhưng người lại rời giường, đi theo Bình Phàm xuống phòng bếp.
Làm sao phải chạy như vậy? Bình Phàm than thở, nhưng người bệnh là Lão Đại, cũng chỉ có thể để hắn đi theo.
Rót nước, lần nữa đem Doãn Việt an trí lên giường, thay hắn đắp chăn, lấy thuốc ra, tự mình đút cho hắn, nhìn hắn nằm ngủ, lúc này mới xong việc.
Chỉ có cô giáo mầm non hoàn hảo mới có thể trị được đứa bé to xác này.
Cho dù ngủ, Doãn Việt vẫn nắm lấy tay Bình Phàm, sợ cô nhân cơ hội chạy mất. Bình Phàm cảm thấy rất là bất đắc dĩ, bọn họ cũng không phải là yêu đến sâu sắc nghiệt ngã như trong phim truyền hình. Nếu cô muốn chạy thì đã không tới đây.
Mặc dù lúc đầu mới nằm xuống hắn còn chống đỡ được mở tròn mắt, nhưng một lúc sau thuốc phát huy tác dụng. Doãn Việt chịu không nổi, từ từ ngủ say, hô hấp dần dần trở nên đều đều, gương mặt thả lỏng bình an.
Bình Phàm cảm thấy, người đàn ông này lúc ngủ say càng thêm dễ thương.
Lặng lẽ rút cái tay bị hắn cầm lấy ra, Bình Phàm rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng bếp. Bắt đầu nấu cháo, sau đó lại trở về phòng khách, bắt đầu sửa sang lại căn phòng, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh.
Một phen nỗ lực, căn phòng rực rỡ hẳn lên, phong cách lại cao sang thêm vài phần. Bình Phàm xoa xoa thắt lưng chua xót của mình, như mấy vị lãnh đạo duyệt binh, hướng về phía những vật dụng bày biện trong phòng phất tay một cái.
"Các đồng chí, cực khổ rồi! ! !"
Mỗi khi Bình Phàm ở nhà một mình, sẽ làm ra một số hành động khác thường. Giống như bây giờ, vốn nghĩ là không sao, nhưng không ngờ vừa làm xong, sau lưng lại truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Chết rồi x a! ! ! Bình Phàm buồn bực, cư nhiên bị bệnh nhân Doãn Việt nghe thấy.
Mặt mũi đỏ bừng, quay đầu lại, phát hiện Doãn Việt đang tựa vào tường, mặc dù bộ dáng vẫn còn có chút tiều tụy, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại làm cho cả người hắn rất có tinh thần.
Nếu có thể trợ giúp bệnh nhân điều tiết thể xác và tinh thần, Bình Phàm liền quyết định hy sinh hình tượng của mình, không so đo.