tên chương : 王小甜:哇哦,瞧瞧我看到了谁 ~
Editor : Mia
Trong màn đêm đen nhánh, bốn người Đường Mạch rõ ràng đang trốn trong những mảng kiến trúc, giờ phút này lại phảng phất như đặt mình giữa ban ngày, không thể che giấu.
Tiếng súng thứ nhất vang lên, Đường Mạch theo phản xạ tính kéo Trần San San, lăn về phía bên phải. Viên đạn thẳng tắp xuyên qua vị trí Đường Mạch vừa trốn. Đùng đùng đùng, những viên đạn liên tiếp không ngừng phóng tới, bốn người không ngừng trốn tránh, mặt tường rất nhanh bị đánh sập.
Viên đạn của người này tựa như vĩnh viễn dùng không hết, Đường Mạch trong lòng căng thẳng, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Hai người đồng thời gật đầu, quyết định không thể ngồi chờ chết. Đường Mạch một bên tránh né đạn, một bên nói với Trần San San : "Tách nhau ra đi. Viên đạn của hắn ra rất đặc biệt, ít nhất có thể xuyên qua năm bức tường. San San em mang Tiểu Thanh xuống tầng trốn vào tầng hầm, anh và Phó Văn Đoạt đi tìm hắn ta. Nhớ kỹ, lúc chạy trốn không được chạy theo quy luật."
Đường Mạch dồn dập dặn dò xong, cũng mặc kệ Trần San San có nghe hiểu ý cậu không, trực tiếp đẩy cô gái nhỏ, đẩy đến bên cạnh Phó Văn Thanh.
Phó Văn Thanh vẻ mặt ngơ ngác, Trần San San đã một chiêu giữ chặt cổ tay cậu, cũng không quay đầu lại chạy về phía cầu thang. Ánh mắt cô bé kiên định, trên trán chảy một tầng mồ hôi mỏng, tốc độ dưới chân cực kì nhanh. Mỗi khi cô bé chạy được mấy mét lại thay đổi phương hướng và tốc độ, tránh thoát một phát đạn. những viên đạn bắn về phía hai người bạn nhỏ càng lúc càng nhanh, lại vô số lần xẹt qua hai người.
"Mẹ nó !" bên ngoài nhà vang lên tiếng mắng chửi.
Trần San San đã lôi kéo Phó Văn Thanh chạy tới tầng hai. Người này tựa như nhận ra chém gϊếŧ hai đứa trẻ nhỏ không có ý nghĩa gì, hắn thay đổi họng súng, không chút do dự bắn về phía Đường Mạch đang chạy nhanh trên hành lang. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tách nhau ra chạy, hai người mỗi người một bên, chỉ là hướng cửa cầu thang Đường Mạch đang chạy gần với người này hơn.
Mới đầu người này còn lộ ra vẻ nhẹ nhàng, viên đạn lúc nhanh lúc chậm, một viên xẹt qua cổ Đường Mạch, vẽ ra một đường máu.
Người này âm lãnh cười một tiếng. Nhưng theo khoảng cách Đường Mạch chạy một lúc càng gần, viên đạn của hắn vẫn không bắn trúng chỗ yếu hại của Đường Mạch. Người đàn ông trung niên sắc mặt đại biến. ngay khoảng khắc khoảng cách của hắn và Đường Mạch chỉ còn m, hắn xoay người chạy. Tốc độ hắn cực kì nhanh, phán đoán cũng cực kì chuẩn xác, nhưng hắn vừa mới chạy được hai bước, một chủy thủ sắc đen đột nhiên đặt trước cổ hắn.
Người đàn ông trung niên sắc mặt tái xanh. Tròng mắt hắn vừa chuyển, gầm lên một tiếng, giơ súng bắn về phía người đàn ông đang khống chế mình này.
Phó Văn Đoạt nghiêng đầu tránh đi phát đạn, đồng thời vươn tay trái, nháy mắt bắt được chiêu trò của người đàn ông. Anh bình tĩnh nhìn người đàn ông này, ngón tay vừa động.
"A a a !"
Một âm thanh gãy nứt vang lên, bàn tay người đàn ông trung niên lấy tư thế cực kì quỷ kì bị bẻ gãy. Người đàn ông thống khổ hét lên, trong mắt đều là thần sắc sợ hãi. Nhưng giây tiếp theo, tay trái hắn vừa lật, một khẩu súng lại xuất hiện trong tay hắn. Hắn nhắm họng súng đen ngay ngực Phó Văn Đoạt, trào phúng cười nói : "Rất tốt, mày là người thứ hai làm cho tao phải lấy ra cây súng này, đi chết đi !"
Đùng !
Âm thanh kim loại va chạm kịch liệt vang lên trên đường phố trống trải, người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn ngực Phó Văn Đoạt, hai mắt trợn to.
Cùng lúc đó, Đường Mạch từ phía sau một chiêu đè lại cổ tay trái của hắn. Rắc một tiếng, người đàn ông lại hét lên một lần nữa, cổ tay trái của hắn cũng rũ xuống vô lực.
Ba phút sau, Trần San San mang theo Phó Văn Thanh đi ra từ trong góc nhỏ, bốn người hội hợp trong một cái hẻm nhỏ.
Phó Văn Đoạt dùng một đạo cụ dây thừng trói chặt chẽ người đàn ông trung niên này, người đàn ông ra sức giãy giụa, mặt nghẹn đỏ lên. Phó Văn Thanh nhìn thấy vết thương trên cổ Đường Mạch, theo bản năng vươn tay chuẩn bị nói : "Anh Đường Mạch để em giúp anh trị thương", ai ngờ một thân ảnh cao lớn đi tới phía trước cậu.
Em trai Phó ngẩng người, chỉ thấy Phó Văn Đoạt mười phần tự nhiên từ trong ổ gà lấy ra một chai nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền đã dùng được một nửa, đổ một ít lên tay, sau đó ấn lên miệng vết thương trên cổ Đường Mạch.
Bàn tay ấm áp phủ lên làn da, Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy nơi đang được vuốt ve có một chút tê dại. Cậu kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt, rất nhanh sau đó Đường Mạch gợi lên khóe môi, không nói gì.
Vết thương này cực kì nhỏ, dùng nước khoáng lau hai lần đã hoàn toàn khép lại.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt tối sầm lại.
Có được đạo cụ trị liệu tốt như vậy, bốn người trước mắt tuyệt đối không phải người chơi Trái Đất bình thường. hắn trầm mặc một lát, nói : "Tôi không phải là người trở về nằm trên Bảng xếp hạng thời gian, các cậu gϊếŧ tôi cũng không đoạt được khen thưởng Eve. Nhưng tôi biết người trở về trên Bảng xếp hạng thời gian trú ở đâu, chiều nay lúc Hắc tháp còn chưa cập nhật thời gian tôi đã chạm mặt cùng một tên trên Bảng xếp hạng thời gian. Nếu các cậu không gϊếŧ tôi, tôi có thể cung cấp tình báo cho các cậu."
Chuyện như thế ngoài dự kiến của Đường Mạch, người đàn ông trung niên này thế mà lập tức hiểu rõ tình huống, hơn nữa còn đang vì bản thân mà sắp xếp.
Đường Mạch cho Trần San San một ánh mắt.
Trần San San nói : "Chúng tôi vì sao phải đồng ý với anh."
Người đàn ông trung niên cũng không khẩn trương, hỏi lại : "chẳng lẽ người sống sót trên Trái Đất như các cậu, thích hại người mà chẳng có ích gì cho mình ? Tha cho tôi, tôi sẽ nói tình báo cho các cậu, gϊếŧ tôi, trừ một đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ trên người tôi, những cái khác các cậu đều không chiếm được. Các cậu hẳn cũng không tha thiết thì một đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ đi ?" dừng một chút, người đàn ông trung niên nói : "Tùy các cậu soát người, dù sao trên người tôi xác thật không có thứ gì tốt."
Đường Mạch liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt một cái, Phó Văn Đoạt bình tĩnh bắt đầu soát người.
Người đàn ông trung niên không nghĩ rằng bọn họ sẽ thật thà như thế, cư nhiên nói soát người liền soát người, biểu tình không ngừng biến hóa.
Năm phút sau, Phó Văn Đoạt tìm được từ trong người hắn hai viên trắng đen hình cầu. Đường Mạch xem xét thuộc tính hai đạo cụ này một chút, cười nói : "Đây là đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ mà anh nói ? Ừm, xác thật là phẩm chất hoàn mỹ, nhưng có hai cái."
Người đàn ông trung niên nghẹn trong chốc lát, nhịn không được nói : "được rồi, tôi thừa nhận, hai quả cầu này xác thật được xem nhưng hai đạo cụ, đồ đáng giá trên người tôi chỉ có tụi nó. Hiện tại các cậu có thể lựa chọn gϊếŧ tôi, hoặc là tha cho tôi, tôi nói tình báo cho các cậu."
Môi Đường Mạch dần dần nhấp nháp.
Người đàn ông trung niên này nói không sai.
Trên người hắn xác thật chỉ có hai đạo cụ này có chỗ dùng đối với bốn người Đường Mạch, gϊếŧ hắn, đối với bọn họ hoàn toàn là hại người mà chẳng ích ta, hoàn toàn không có chỗ tốt gì. Đường Mạch không phải Bạch Nhược Dao, cậu sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy. Nếu người đàn ông này chỉ là người trở về bình thường, Đường Mạch sẽ lựa chọn gϊếŧ hắn ta, nhưng nếu lấy tình báo để trao đổi ............
Đường Mạch nhàn nhạt nói : "Anh làm sao xác định được chúng tôi sẽ tha cho anh ?"
Nói ra tình báo xong gϊếŧ người diệt khẩu, dù cho có làm như vậy, Đường Mạch không phải không làm được. Người đàn ông này có thể đưa ra yêu cầu như vậy, khẳng định cũng biết rằng Đường Mạch không nhất định sẽ thả hắn đi.
Người đàn ông trung niên : "Các cậu thả tôi trước, để cho tôi chạy được một khoảng cách nhất định. Khoảng cách này các cậu có thể dễ dàng bắt tôi lại, nhưng cũng có khoảng cách để chạy trốn. Sau đó tôi sẽ lớn tiếng nói tình báo cho các cậu, nếu các cậu cảm thấy không đúng, tùy thời đều có thể bắt tôi, tôi cũng có cơ hội để chạy trốn. Đương nhiên, các cậu sẽ không thể nào xác nhận tính thật giả của tình báo, chuyện này vốn dĩ là một cuộc đánh cược. Tôi thấy tính mạng để đánh cược, các cậu lấy một tình báo để đánh cược, các cậu có cơ hội bắt tôi lại, tôi cũng có cơ hội để chạy trốn. Thế nào, cũng có lời phải không ?"
Đây là người trở về thông minh nhất Đường Mạch từng gặp qua.
Phiên bản Hắc tháp . chỉ vừa online nửa giờ, người đàn ông trung niên này đã nhanh chóng xác định được địa vị của bản thân. Gặp được kẻ mạnh không hoảng loạn, ngược lại chỉ trong thời gian ngắn đã tìm ra cơ hội chạy trốn. Khó trách dị năng của hắn yếu như vạy, lại có thể sống đến bây giờ, đoạt được hơn thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng hắn cũng không thực sự bình tĩnh như hắn biểu hiện.
Đường Mạch nhìn người đàn ông đang gắt gao khẩn trương véo ngón tay, nhẹ nhàng gật đầu : "Được rồi."
Một phút sau, người đàn ông trung niên đứng cách xa m, xa xa đối mặt với bốn người Đường Mạch. Khoảng cách này là khoảng cách Phó Văn Đoạt cảm thấy mình có thể bắt được hắn, cũng là khoảng cách người đàn ông trung niên cảm thấy mình có thể chạy trốn.
Người đàn ông trung niên hít sau một hơi, ngữ khí bình tĩnh : "Trung Quốc khu , xếp hạng trên Bảng xếp hạng thời gian Ninh Tranh, năm tiếng trước tôi thấy hắn ở Thành Triều Dương Đại Duyệt." Giọng nói còn chưa tan hết, người đàn ông trung niên xoay người chạy ngay lập tức, tựa như sợ hãi mấy người Đường Mạch xé rách mặt chạy tới bắt hắn.
Đường Mạch đã nghe rõ lời hắn ta, cũng không định bắt hắn.
Bỗng nhiên, Trần San San cả kinh nói : "Sao tốc độ ông ta nhanh như vậy ?"
Đường Mạch cả kinh, chạy nhanh tới ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy người đàn ông tung niên kia chỉ tròn s đồng hồ ngắn ngủi đã chạy hơn m ! Đây là đã bao gồm cả thời gian bắt đầu xuất phát chạy, tốc độ của hắn không thể chậm hơn so với Phó Văn Đoạt. Nếu hắn có được tốc độ nhanh như vậy, tố chất thân thể cường đại như vậy, sao có thể đơn giạn bị Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bắt lấy ?
Đường Mạch : "Đạo cụ !"
Phó Văn Đoạt : "Dị năng !"
Hai người trăm miệng một lời, giây tiếp theo, hai người đồng thời vọt lên.
Đáng tiếc người đàn ông trung niên đã chạy xa m, căn bản không thể nào bắt được. Người đàn ông trung niên điên cuồng cười to nói : "ha ha ha ha, đây mới là dị năng của tao. Tụi mày toàn những người sống sót trên Trái Đất ngu xuẩn ........" Âm thanh đột nhiên im bặt, người đàn ông trung niên hoảng sợ trừng lớn mắt nhìn thanh niên trước mặt.
Khóe miệng Đường Mạch gợi lên, học cách nói chuyện trước đó của người đàn ông trung niên đối với Phó Văn Đoạt, lạnh lùng cười nói : "Rất tốt, anh là người thứ tư làm cho tôi phải dùng đến dị năng này."
Người đàn ông trung niên còn đang muốn chạy tiếp, Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ, không chút do dự chụp hắn trên tường, tiếp theo đạp một chân lên ngực người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cũng đã đuổi kịp tới đây. Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, Phó Văn Đoạt đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía bóng người xa xa.
Đường Mạch vừa rồi bởi vì vội vàng bắt lấy người đàn ông trung niên, trực tiếp sử dụng dị năng "Một người đàn ông rất nhanh", cũng không chú ý hoàn cảnh xung quanh. Khi cậu nhìn theo tầm mắt Phó Văn Đoạt, khi nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ kia trốn trong chỗ tối cười lạnh nhìn bọn họ, Đường Mạch cả kinh.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này nhìn thấy bọn họ cũng không hề chạy trốn, cũng không tiến lên, ngược lại lộ ra một nụ cười quen thuộc mà kì quái.
Đường Mạch : "Không đúng !"
Phó Văn Đoạt cũng hiểu ra tình huống, quay đầu lại quát : "Các em không cần lại đây !"
Tất cả đã chậm, Trần San San phản ứng cực nhanh kéo Phó Văn Thanh lại, nhưng hai người đã tiến vào quảng trường nhỏ này.
"Leng keng ! Trò chơi phó bản nhiều người 'phó bản thứ của trò chơi Eve' đã kích phát. giờ phút ngày tháng năm , người chơi Hình Tư Kỳ, Đỗ Đức, Liêu Phong, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Phó Văn Thanh, Trần San San thành công tiến vào trò chơi."
"Sa hộp tái nhập xong ........"
"Số liệu tái nhập hoàn thành ........."
Thế giới nháy mát biến thành một mảng tuyết trắng.
Trong nháy mắt quảng trường nhỏ mà toàn bộ bảy người đã tiến vào, một tiếng hát ngọt ngào vang lên bên tai mọi người. Còn chưa nghe được âm thanh mọi người đã có thể tưởng tượng được, người có thể hát ra tiếng hát mỹ diệu này nhất định là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp. Đường Mạch sắc mặt lạnh băng, nắm chặt cán dù nhỏ.
Đây là một phòng lớn hình tròn, trong phòng treo các loại đồ trang trí thủy tinh. Xung quanh phòng có tổng cộng tám cánh cửa, trong đó có bảy cánh cửa giống nhau như đúc, chỉ có một cánh cửa vô cùng to lớn. Tiếng hát ngọt ngào đúng là truyền từ bên ngoài cánh cửa kia.
Trừ người đàn ông trung niên ngã trên mặt đất, sau người khác đều gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa lớn kia, nắm chặt vũ khí của mình.
Tiếng hát kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Khi tiếng hát ngâm nga đã vang đến cửa, rầm một tiếng, cửa lớn tự động mở ra hai bên. Một chiếc xe ngựa bí đỏ xa hoa đến cực điểm ầm ầm tiến vào phòng, thành xe được làm từ vàng, đỉnh xe được khảm đá quý. Khi vào phòng, tiếng hát êm tai đột nhiên im bặt, một cánh tay xinh đẹp nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra.
Ngay sau đó, một thiếu nữ thanh tú đáng yêu ăn mặc váy lễ phục màu lam mỹ lệ, cười hì hì nhảy xuống xe ngựa.
Hoạt bát mà nhảy xuống xe ngựa, thiếu nữ quay đầu nhìn về phía con người trong phòng. Cô giơ một cây gậy vàng thon dài lên, một đầu khác của nó là một thấu kính pha lê làm từ thủy tinh. Vương Tiểu Điềm nhìn bảy con người xuyên qua thấu kính, nhìn đến Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cô kinh ngạc nở nụ cười, trong đáy mắt giấu không được vui sướng khi người gặp họa.
"Oa, mới nhìn một cái xem ta thấy được ai này. Nếu ngài Grea tôn kính có mặt ở đây thì tốt biết bao, hắn nhất định sẽ cao hứng cực kì." Âm thanh hơi hơi nghẹn lại, Vương Tiểu Điềm cực lực che giấy tiếng cươi cổ quái phát ra từ trong cổ họng, cô chớp chớp mắt, dùng âm thanh ngọt ngào nói : "Hello xin chào cả nhà, ta là MC nữ được hoan nghênh nhất của Vương quốc Dưới Lòng Đất Vương Tiểu Điềm, hoan nghênh các ngươi tiến vào trò chơi của ta ---------"
"Trò chơi Chuỗi thức ăn của cô bé lọ lem."
˙˳◌⑅⃝◍♡⃝̣◌⑅⃝◍♡◌⃝̥◍♡◌
Lời editor :
những chương tiếp theo mình sẽ edit theo dạng dồn chương trong cùng một game hoặc một arc và đăng một lần để các bạn không bị ngắt mạch suy nghĩ và cảm xúc lúc đọc nha. Ra từng chương mọi đọc cách ngày dễ bị quên tình tiết lắm, nhất là truyện cần dùng não
Nói nhiều vậy là muốn thông báo ra chương lâu đó