Sau khi đại chiến bóng né kết thúc, không trung bừng sáng trở lại, mặt trời sớm đã an vị nơi chân trời.
Phó Văn Đoạt trong ký túc xá tối đen tìm được một căn phòng bí mật, anh đặt Đường Mạch nằm trên giường, sau khi xác định tòa nhà này cực kỳ an toàn mấy lần, anh mới an tâm đi tìm Trần San San cùng Phó Văn Thanh. Sau năm phút đồng hồ, ba người trở lại tòa nhà, Phó Văn Thanh lập tức dùng dị năng tạo ra một lọ nước khoáng, đưa cho Phó Văn Đoạt.
Mấy ngày qua, dị năng của Phó Văn Thanh cũng có chút nâng cấp, cậu nhóc có thể tạo ra nhiều nước khoáng trị liệu cao cấp hơn. Nhưng bây giờ nước khoáng đó không thể cất đi dùng dần nữa, số lượng tạo ra mỗi ngày cũng giới hạn thêm.
Phó Văn Đoạt ngồi bên giường, một tay nâng Đường Mạch dậy, để hắn dựa vào ngực mình, tay kia thì đem chai nước khoáng rót vào miệng hắn.
Qua hồi lâu, Đường Mạch như cũ không tỉnh lại, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt.
Trần San San tự hỏi: “Phó thiếu tá, trước đây anh nói là có quả táo đập trúng anh Đường Mạch?”
Phó Văn Đoạt lấy quả táo kia ra.
Trần San San mò túi, lấy ra một quả táo giống ý như đúc.
“Quả táo này cũng giống với quả của Ninh Tranh,” cô bé lau lau bề mặt quả táo, trên đó liền hiện lên một hàng chữ nhỏ màu vàng, Trần San San: “Đây là phần thưởng của Eva, anh Đường Mạch giết Từ Quân Sinh, lấy được phần thưởng Eva của cô ta. Nhưng quả táo của Ninh Tranh chưa mở, quả táo này của anh Đường Mạch đã trong trạng thái mở ra rồi.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS
Phó Văn Thanh: “Chẳng lẽ anh Đường Mạch đột nhiên hôn mê là do nhận được phần thưởng của Eva?”
Còn có loại phần thưởng này sao?
Người được thưởng thì bị hôn mê, người không được thưởng ngược lại còn vui vẻ đào tẩu?
Phó Văn Thanh cảm thấy đáp án này không thể chấp nhận được, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể giải thích như thế.
Trần San San: “Nếu thật sự là do phần thưởng của Eva, vậy anh Đường Mạch sẽ không có vấn đề gì đâu, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Hắc tháp đây là đang thưởng, chứ không phải phạt.”
Phó Văn Đoạt cẩn thận kiểm tra thân thể Đường Mạch. Làm bộ đội đặc chủng, anh có đầy đủ kỹ năng trị liệu phi thường xuất sắc khi còn trên chiến trường. Dời tai khỏi ngực Đường Mạch, Phó Văn Đoạt tán thành suy đoán của Trần San San. Lần này Đường Mạch hôn mê có lẽ cũng là chuyện tốt, vì dù sao hắn cũng lấy được phần thưởng của Eva. Mọi người không nghĩ nhiều nữa, kiên nhẫn đợi hắn tỉnh lại.
Trần San San: “Lúc ấy em cùng tiểu Thanh trốn khá xa, trên đường cao tốc đó phát sinh chuyện gì cũng nhìn không rõ. Phó thiếu tá, anh có thể nói cho bọn em biết tình huống cụ thể được không?”
Phó Văn Đoạt gật gật đầu, đem mấy chuyện lúc trước kể lại. Giọng anh trầm thấp, tốc độ không nhanh không chậm, đều dùng những câu đơn giản dễ hiểu nhất để diễn giải sự việc, câu từ ngắn gọn, hiển nhiên đã quen dùng phương thức nhanh nhất để trình bày vấn đề. Anh vừa nói, vừa cởi áo khoác của Đường Mạch, dùng nước khoáng giúp hắn lau những miệng vết thương trên cơ thể.
Thương tổn Đường Mạch phải chịu không nhiều lắm, trên ngực hai cái trên tay ba cái. Thương tích của Phó Văn Đoạt còn nghiêm trọng hơn, Phó tiểu đệ tự giác cầm nước khoáng giúp anh trai nhà mình rửa sạch miệng vết thương. Cậu nhóc đụng đến một vết thương sâu đến mức gần như thấy rõ cả xương trên lưng Phó Văn Đoạt, thanh âm của Phó Văn Đoạt hơi khựng lại một chút.
Phó Văn Thanh: “A, em đụng tới miệng vết thương của anh rồi ạ?”
“Không.”
Cậu nhóc càng cẩn thận hơn.
Phó Văn Đoạt kỳ thật muốn quay lại như thật lâu trước kia, khi anh cùng Đường Mạch còn ở Thượng Hải, Đường Mạch từng giúp anh rửa miệng vết thương ở phòng y tế của tổ chức Attack. Khi đó hai người mới vừa gặp mặt, còn chưa quen hẳn nên đều đề phòng nhau. Nghĩ như vậy, Phó Văn Đoạt rủ mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Mạch, môi chậm rãi mím lại.
...... Đường Mạch nhìn qua có vẻ không được tốt lắm.
Phó Văn Đoạt đã đoán đúng.
Đường Mạch chưa từng gặp cơn ác mộng nào đáng sợ như vậy, đúng hơn là giống bóng đè. Hắn rõ ràng có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của Phó Văn Đoạt cùng Trần San San, thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm ngón tay khi Phó Văn Đoạt lau vết thương cho mình. Nhưng hắn lại không thể mở mắt ra, không thể nói, không thể nhúc nhích.
Vô số thông tin cùng hình ảnh điên cuồng mà tràn vào đại não của hắn, kể cả lấy tố chất thân thể của Đường Mạch ra đối phó, vẫn cảm nhận được sọ não như bùng nổ, sắp bị lượng tin tức khổng lồ này đè bẹp. Nhưng mà hắn căn bản không thể nói được thứ mình nhìn thấy là cái gì, cũng không biết tin tức đang tràn vào não mình là cái gì.
Đây là một loại cảm giác kỳ diệu.
Ngoài tòa nhà, sắc trời âm u, Bắc Kinh nổi lên trận bão đầu tiên trong năm nay.
Tiếng sấm nổ vang, mưa rơi tầm tã.
Hạt mưa xối trên mặt đất, sấm sét đánh xuống đốt cháy khí ni-tơ cùng oxi trong không khí, tạo thành những phản ứng kỳ diệu. Vạn vật tạo thành một thế giới mầu nhiệm, dường như có một sợi dây cung đang căng ra trong không khí, chỉ cần động cái là đứt, Đường Mạch không nhìn thấy nó, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng là nó đang ở chỗ này, nó có thể trải dài qua tất cả khoảng cách dài và ngắn trên tọa độ.
Một chiều là thời gian, hai chiều là bề mặt, ba chiều là không gian, bốn chiều......
Bốn chiều là gì nhỉ?
Không, có lẽ đó không phải D, đó là một thứ gì đó khác.
Bốn nhóm sinh khí mạnh mẽ mà tỏa sáng lấp lánh rực rỡ trong tòa nhà này. Bên trong, những tế bào chói mắt kia đã an vị bên người Đường Mạch, trong thân thể của Phó Văn Đoạt, ngàn vạn tế bào giống như mặt trời, chói mắt vô cùng. Đường Mạch cũng có thể nghe được âm thanh những tế bào trong cơ thể mình đang tự phá hủy rồi tái tạo lại, văng ra khắp nơi rồi lại tụ họp. Linh hồn mạnh mẽ bốc lên, từng tế bào đều trở nên khỏe mạnh, hướng tới một mục tiêu tiến hóa không có điểm cuối.
Còn gì nữa......
Còn gì nữa!
Đường Mạch giống như một miếng bọt biển háo nước, điên cuồng muốn biết bộ dáng chân chính của cái cảm giác kỳ diệu đang ẩn giấu sâu trong cơ thể.
Lại thêm một tia chớp đánh xuống, chiếu sáng cả căn phòng. Đã trải qua cả một đêm đại chiến bóng né, Phó Văn Đoạt có chút mệt mỏi, anh ngồi dưới đất dựa vào thành giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Hình như nhận thấy động tĩnh của Đường Mạch, anh giương mắt nhìn thanh niên đang nằm trên giường. Đường Mạch không có thêm động tĩnh gì khác.
Phó Văn Đoạt kỳ quái chớp chớp mi, anh mặt không cảm xúc vươn tay, nắm lấy một ngón tay đang buông xuôi của Đường Mạch. Nghĩ nghĩ, anh lại co ngón tay, nhẹ nhàng khều khều lòng bàn tay của hắn. Thanh niên đang hôn mê vẫn không có phản ứng. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẫn nắm tay Đường Mạch.
Hai đứa nhỏ đã ra ngoài sưu tập thông tin, Phó Văn Đoạt dựa vào thành giường, mân mê ngón tay Đường Mạch, nhắm mắt dưỡng thần.
Tại Trung Quốc, cùng thời khắc đó, đã có bốn người rơi vào hôn mê, còn chưa tỉnh dậy. Trong đó người hôn mê sớm nhất là Jacks- đã hôn mê sáu ngày, và cuối cùng là Đường Mạch vừa mới hôn mê năm tiếng trước.
Trung Quốc, phía đông của sa mạc Gurbantunggut.
Gió lớn cuốn cát vàng bay đầy trời.
Trong sa mạc rộng lớn vô ngần, có một chấm nhỏ màu đen xuất hiện nơi ranh giới giữa sa mạc và bầu trời. Chấm đen kia càng lúc càng lớn, càng chạy càng gần. Bỗng nhiên, chân phải của gã sụt mạnh xuống, ra là đi vào địa phận cát lún. Nam nhân cao lớn như gấu trầm mặc cúi đầu, nhìn chân phải lún sâu trong cát của mình. Rất nhanh, chân trái của gã cũng bị cát cuốn lấy, bắt đầu trùng xuống phía dưới.
Nhưng ngay trong nháy mắt, tên cường tráng này đã lấy tốc độ mắt thường không thể nhận biết mà bật nhảy lên cao, trốn thoát một cách thần kỳ khỏi đống cát lún khủng bố kia. Tiếp theo gã cũng chẳng có phản ứng gì, tiếp tục yên lặng cúi đầu, từng bước đi về phía trước.
Khi hoàn toàn đi ra khỏi cái sa mạc này, gã nâng lên cặp mắt nặng nề tối tăm, nhìn thấy một cái bảng màu xanh bên đường viết “Hoan nghênh tiến vào thành phố Thạch Hà Tử”.
Andre yên lặng nhìn trong chốc lát, lấy ra một quyển từ điển dày như cục gạch từ trong ba lô. Gã dò từng chữ trong từ điển, thấp giọng phát âm một câu tiếng Trung quái dị: “......Là Hà Tử?”
Cất từ điển đi, gã cất bước tìm chỗ dừng chân trong thành phố này. Ngay một giây khi gã bước qua chốt, hơn mười ánh mắt nhất tề quét qua phương hướng gã xuất hiện.
Nam nhân người Nga hiền lành này có vẻ bề ngoài thật thà chất phác, gã lẳng lặng đi tới, tựa hồ cũng không biết tại tòa thành nhỏ này, một gương mặt mới sẽ hấp dẫn sự chú ý và công kích từ mọi người. Đôi chân to của gã đạp trên xi măng, không tiếng động bước vào một hàng tạp hóa ven đường.
Khi gã vừa mới đi vào, hai nam nhân thấp gầy nhảy ra từ một tòa nhà nhỏ cạnh đó. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cầm vũ khí lén lút bám theo.
Chỉ nghe một âm thanh nặng nề vang lên, mười giây sau, Andre bước ra từ cửa hàng tạp hóa nhỏ, liếm liếm môi khô khốc. Gã nghĩ nghĩ, lại trở về hàng tạp hóa.
Trong cửa hàng tối đen, hai nam nhân thấp bé ôm ngực thống khổ lăn lộn trên mặt đất,. Bỗng nhiên nhìn thấy tên ác ma này trở về, hai người sợ tới mức tè ra quần mà lùi về phía sau, liên tục cầu xin tha thứ.
Andre trầm mặc một lát, dùng phát âm cổ quái nói ra ba từ tiếng Trung: “Mộ Hội Tiết.”
Hai nam nhân sửng sốt, ý thức được cái tên cao to như gấu này không phải muốn giết bọn họ. Hai người liếc nhau, yên lặng không nói gì.
Andre nói thêm lần nữa: “Mộ Hội Tiết, Trung Quốc, hội quy giả. Tôi......Tìm cô ấy.”
Ba người cứ giằng co nhau như vậy, Andre còn nói thêm mấy lần nữa, một nam nhân đầu cua đột nhiên hiểu được: “Từ từ, ngươi nói Mộ Hồi Tuyết sao?”
Andre gật đầu: “Mộ Hội Tiết.”
Nam nhân đầu cua: “Ngươi tìm Mộ Hồi Tuyết?”
“Mộ Hội Tiết, tôi tìm cô ấy.”
Nam nhân đầu cua: “Nhưng Mộ Hồi Tuyết không ở đây, vị này......Vị đại ca này, Mộ Hồi Tuyết ở Trung Quốc khu , lúc trước tôi nghe người ta nói hình như khu là Quảng Châu. Có lẽ ở Thâm Quyến, hoặc là đồng bằng sông Dương Tử chẳng hạn. Dù sao thì cũng không phải ở Tân Cương của bọn tôi. Anh, anh tìm nhầm nơi rồi......”
Andre không biết nói tiếng Trung, càng nghe không hiểu tiếng Trung. Nam nhân này liến thoắng một đống, gã chỉ có thể nghe hiểu ba chữ “Mộ Hồi Tuyết”. Gã không nói gì. Sau một lúc lâu khi hai nam nhân kia tưởng rằng gã chỉ muốn đi tìm người, không thật sự giết bọn họ, Andre liền một quyền đấm vỡ bức tường sau lưng hai người, cả cửa hàng tạp hóa rung chuyển, thế nhưng bắt đầu sụp xuống.
Hai nam nhân hoảng sợ trừng lớn mắt, ai ngờ được một màn kinh khủng thế này lại xuất hiện, Andre nâng lên một tay chống đỡ trần nhà đang sụp xuống.
Chỉ với một bàn tay, đã đem cái trần nhà lẫn lộn bùn đất cực kỳ nặng này giữ vững vàng!
Hai nam nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng nói không nên lời.
Người đàn ông đang chống đỡ cả căn phòng lại phảng phất trở lại bình thường, không có một tia tức giận nào. Gã mở miệng: “Mộ Hội Tiết, tôi tìm cô ấy.”
Hai nam nhân: “......”
Andre ngẩng đầu: “Mang tôi, đi tìm cô ấy.”
“......”
Chẳng lẽ ngươi chỉ biết mỗi hai câu tiếng Trung này thôi sao!
Bảy ngày sau, Bắc Kinh, khu Triều Dương.
Đường Mạch chậm rãi mở to mắt, nhìn trần nhà đối diện mình. Hai mắt hắn đờ đẫn không có tiêu cự, vài giây sau tinh thần mới rõ ràng. Trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại, Phó Văn Đoạt cũng đã mở mắt ra, quay đầu nhìn hắn. Một giây kia Phó Văn Đoạt bỗng nhiên cảm thấy trên người Đường Mạch đã có thêm một loại khí chất huyền diệu nào đấy, nhưng vừa nhìn lại, Đường Mạch đã khôi phục dáng vẻ bình thường, chỉ là quá mệt mỏi.
Hai người nhìn nhau, không cần mở miệng cũng hiểu được ý tứ của đối phương.
Phó Văn Đoạt lấy ra một túi bánh quy, Đường Mạch cầm lấy ăn hai cái, khôi phục thể lực, lại uống một ngụm nước.
Phó Văn Đoạt đi thẳng vào vấn đề: “Phần thưởng của Eva là gì?”
Đường Mạch buông chai nước, ngẩng đầu nhìn anh.
Đối với Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đã hôn mê bảy ngày, còn với Đường Mạch, hắn vẫn có thể nghe và cảm nhận được động tĩnh xung quanh, cũng biết chuyện Phó Văn Đoạt khều lòng bàn tay mình.
Nhưng mà hắn được mở mang tầm mắt rồi, tên nam nhân này đang bày ra bộ dáng cực kỳ bình tĩnh, cứ như cái người mấy ngày nay lén lút nắm tay hắn không phải anh ta vậy.
Đường Mạch dựa vào tường, ngồi khoanh chân trên giường, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Là anh thích thầm tôi trước nhỉ?”
Phó Văn Đoạt giật thót.
Đường Mạch nghiêng đầu: “Tôi nghĩ cũng dễ hiểu, buổi tối hôm đó tôi đại khái cũng biết đáp án rồi, Victor, anh đã thua.”
Giọng nói dừng lại một chút, Đường Mạch tiếp tục: “Ầy, dù sao chuyện này cũng không quan trọng lắm, bỏ qua một bên trước đã, vừa rồi anh hỏi tôi phần thưởng của Eva là gì......Kỳ thật tôi cũng không biết. Tôi chẳng hiểu nó là cái gì, thời điểm tôi hôn mê chỉ như một giấc mơ dài thôi, trong đó có gì sau khi tôi tỉnh lại đều quên toàn bộ rồi.”
Phó Văn Đoạt: “......”
Đường Mạch: “......Sắc mặt của anh có vẻ hơi kỳ quái? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Phó Văn Đoạt: “......”
Cậu nói xem xảy ra chuyện gì!!!