Editor: Pingpong
Bạch Nhược Dao lẳng lặng nhìn Đường Mạch, Đường Mạch ngồi giữa căn phòng thứ nhất, chống tay nghiêng người nhìn anh ta, môi nở nụ cười.
Hai người cứ như vậy, cách một màng sáng mỏng màu đỏ, không tiếng động chăm chú nhìn đối phương.
Qua vài giây, Bạch Nhược Dao nở nụ cười: "Tôi từng tham gia bốn phó bản tập kết, cái nào cũng đều có kết cục không hẳn phải chết. Trò chơi thất bại, không có nghĩa là nhất định sẽ chết, rất có thể sẽ kích phát ra một trò chơi khác, hoặc là nhận một trừng phạt theo mức độ nào đó, có thể rất nguy hiểm, nhưng chưa chắc sẽ chết. Phó bản tập kết là một đường tắt Hắc tháp tạo cho người chơi để tăng cường thực lực. Đường Đường, cậu như thế khiến tôi bỗng cảm thấy có điểm vui vẻ. Cậu để ý tôi như vậy, còn cố gắng kéo dài thời gian. Hóa ra tôi cũng chiếm một vị trí rất lớn trong lòng cậu đó chứ."
Đường Mạch: "Anh nghĩ thế à?"
Bạch Nhược Dao nháy mắt mấy cái: "Cậu cầm xúc xắc điểm, ông già Noel dù muốn tạo ra kinh ngạc thì nhiều nhất cũng chỉ có thể bố trí trừng phạt trong ba ô vuông. Dựa vào thực lực của cậu, ba ô vuông cũng không phải chuyện khó. Kể cả không thể sử dụng dị năng cùng đạo cụ, chỉ cần biết nắm bắt thời gian, trong một phút cũng có thể xong."
Đường Mạch ra vẻ kinh ngạc "A" một tiếng, nói tiếp: "Nhỡ đâu tôi nhảy sai trình tự thì sao?"
Trình độ diễn trò của Bạch Nhược Dao còn khoa trương hơn so với Đường Mạch, anh ta che miệng, mắt mở to: "A, thế thì không được rồi, Đường Đường sao có thể ngốc như vậy, bạn tốt Đường Đường của tôi không có ngốc như vậy đâu nha."
Đường Mạch không hé răng, Bạch Nhược Dao vừa cười vừa nói mấy câu đùa giỡn với hắn.
Một người trầm ổn như núi, một người lại không ngừng cười đùa.
Trên mặt Bạch Nhược Dao không hề có một tia căng thẳng, giống như anh ta thật sự không để ý đến kết quả trò chơi. Mà rõ ràng Đường Mạch không thể tiến hành trò chơi một cách nhanh nhất được nữa, kể cả có cho thêm thời gian, hắn cũng sẽ thất bại. Nhưng hắn không quan tâm.
Ở hai nhóm kia, đã có người chú ý tới tình huống Đường Mạch đang ngồi im không nhúc nhích ở ô số . Hắn ta kinh ngạc nhìn, rồi lại dời tầm mắt. Tất cả mọi người đều vội vàng thông quan trò chơi của mình, không ai rảnh mà lãng phí thời gian ở một người chơi xa lạ.
Chỉ còn lại có bốn phút, người chơi cường đại đổ lại mà muốn nhảy qua cả chín căn phòng thì cần ít nhất một phút.
Nhóm bên Phó Văn Đoạt tiến hành rất thuận lợi, bên Mộ Hồi Tuyết thì lại gặp chút chuyện ngoài ý muốn. Ai cũng không biết trước khi bắt đầu trò chơi hai đứa nhỏ kia tìm cô gái mặc đồ đen lôi lôi kéo kéo nói cái gì. Sau khi bắt đầu trò chơi, cô gái này cũng chỉ bình thường mà nhảy qua từng ô vuông, ném xúc xắc liên tục rồi tiến hành trò chơi. Nhưng khi cô ta đem xúc xắc ném vào ô thứ sáu, cô ta lại lựa chọn cậu bé kia làm đối tượng quyết đấu.
Chuyện này cũng bình thường.
Trong nhóm này, Trần San San và Phó Văn Thanh là lựa chọn ưu tiên cho vị trí đối tượng quyết đấu của các người chơi.
Trừ người chơi có xúc xắc điểm, bọn họ cũng có thể lựa chọn khiêu chiến người chơi điểm một chút, nhờ đó đề cao xác suất thông quan của mình. Nhưng người chơi điểm đều sẽ lựa chọn khiêu chiến hai đứa trẻ kia, vì bọn họ nhận ra không nên lãng phí thời gian của mình.
Quả nhiên, Phó Văn Thanh sau khi đi đến phòng thứ sáu liền ném xúc xắc vào tất Giáng Sinh rồi chạy nhanh ra xa: "Ta......Ta nhận thua!" Sau đó cậu nhóc mở to mắt, căng thẳng ngước lên, lén lút nhìn Mộ Hồi Tuyết.
Mộ Hồi Tuyết cười cười nhìn cậu nhóc, rồi quay đầu nhìn đồng bạn của cậu--- cô bé tóc ngắn thấp bé đang huýt sáo, tiếp theo vươn tay vào chiếc tất cậu nhóc vừa ném xúc xắc vào, lấy đi xúc xắc của cậu.
Các người chơi kinh ngạc nhìn Mộ Hồi Tuyết.
Cô ta lấy nhầm rồi nhỉ!
Bọn họ hoàn toàn không hiểu người chơi nữ này rốt cuộc nghĩ cái gì.
Xúc xắc của cậu bé kia là điểm, xúc xắc của cô ta là điểm. Cô ta có phải lấy nhầm hay không? Chắc là không nhỉ, cậu nhóc kia một giây trước vừa mới ném xúc xắc vào cái tất đó, kẻ ngốc cũng sẽ không nhận sai!
Giờ này phút này, trong nhóm chỉ còn lại sáu người. Trừ đi Phó Văn Thanh, chỉ còn có ba người chơi sở hữu xúc xắc điểm, hai người chơi nam cùng một người chơi nữ. Trong đó có một người chơi nam sau khi thấy Mộ Hồi Tuyết lại đem xúc xắc ném vào ô , lòng thầm nghĩ không ổn, sắc mặt đột nhiên đen sì. Khi Mộ Hồi Tuyết đưa tay chỉ vào một người chơi nữ, kêu cô ta lên quyết đấu, sắc mặt của người chơi nam này đã vô cùng khó coi.
Hắn ta nhanh chóng chạy đến bên người chơi nam có xúc xắc điểm còn lại, nhỏ giọng nói: "Cô ta đang cố ý giúp người khác đổi xúc xắc!"
Người nọ cả kinh: "Cái gì?!"
Người chơi nam nói nhanh: "Ngươi không thấy sao, cô ta cố ý nhường xúc xắc điểm cho thằng nhóc kia. Lần này cô ta gọi cô gái kia lên là để cướp xúc xắc điểm. Nếu ta đoán không sai, hai đứa nhóc kia không biết đã nói gì với cô ta, vậy mà khiến cô ta nguyện ý hỗ trợ, giúp bọn nó lấy được xúc xắc điểm!"
Người này kinh hãi: "Không thể nào, cho dù hai đứa nhóc kia lấy được xúc xắc điểm thì thế nào, chúng ta vẫn có thể tìm bọn nó quyết đấu mà, cướp lại xúc xắc luôn. Hai đứa đó yếu như vậy, lấy không được mà giữ cũng không được."
"Nếu nói, chỉ cần ngươi cầm lại cái xúc xắc đó, cô ta nhất định sẽ giúp quyết đấu lại, trả xúc xắc về......Ngươi còn dám động đến xúc xắc của hai đứa nhóc đó nữa không?"
Tình thế này còn vượt qua cả tình huống xấu nhất trước đó người chơi nam này suy đoán.
Khi Mộ Hồi Tuyết lại đến lượt, cô ta thật sự chọn Trần San San làm đối tượng quyết đấu, đưa xúc xắc điểm của mình cho cô bé. Nhưng lúc này, cô ta vừa khéo liếc qua nhóm của Đường Mạch, đúng lúc cô gái trẻ kia chọn Ninh Tranh làm người quyết đấu. Mộ Hồi Tuyết nhướng mày: "Còn có thể như vậy?"
Tiếp theo, Mộ Hồi Tuyết không khiêu chiến người chơi chưa thông quan trong nhóm nữa, mà khiêu chiến một trong những người chơi đã thông quan.
Người này cực kỳ mờ mịt, không hiểu tại sao Mộ Hồi Tuyết lại khiêu chiến mình.
Hắn tự biết thực lực của mình không bằng nữ nhân khủng bố này, đối phương sớm đã "thông quan" cả chín căn phòng rồi, nên lập tức nhận thua.
Kể từ đó, tại ba phút cuối cùng, trong tay Mộ Hồi Tuyết, Trần San San cùng Phó Văn Thanh đều là xúc xắc điểm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, càng gần phút cuối, người chơi cướp lượt càng nhiều. Ai cũng không chịu bỏ qua thời cơ chiến đấu, vì mỗi một giây trôi qua có nghĩa là khoảng cách đến khi trò chơi kết thúc càng gần hơn.
Chỉ có nhóm của Đường Mạch.
Thanh niên tóc đen bình tĩnh ngồi khoanh chân dưới đất, thanh niên mặt búp bê thì cười sáng lạn, híp mắt nhìn hắn.
Lúc thời gian chỉ còn hai phút, Bạch Nhược Dao cười hì hì: "Đường Đường, cậu làm như vậy, cô gái này sẽ rất đau lòng đấy. Hóa ra cậu lại là dạng người như thế đấy Đường Đường."
Nửa giờ trước, Đường Mạch hứa sẽ giúp cô gái trẻ thông quan trò chơi. Nhưng bây giờ hắn ngồi ở đây, một là ngăn Bạch Nhược Dao thông quan, hai là cũng ngăn cản cô thông quan.
Trên trán cô gái lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt chứng minh Bạch Nhược Dao đã nói ra nỗi lòng của cô.
Một phút rưỡi cuối cùng, Bạch Nhược Dao vẫn đang trêu chọc Đường Mạch. Ngữ khí cực kỳ cợt nhả, vẻ tươi cười sáng lạn trông giả trân cực kỳ, còn mang theo một tia trào phúng. Thẳng đến một phút cuối cùng, Bạch Nhược Dao thấy Đường Mạch vẫn ngồi dưới đất, tay chống cằm cười nhạt nhìn anh ta. Giọng nói của Bạch Nhược Dao nháy mắt im bặt.
Đường Mạch lẳng lặng nhìn anh ta trong chốc lát, cười: "Sao không nói nữa đi?"
Bạch Nhược Dao ngẩng đầu, nhìn về phía ông già Noel.
Ngay sau đó, mặt anh ta trở nên lạnh như băng, biểu cảm tệ hơn bao giờ hết. Sắc mặt Bạch Nhược Dao tái nhợt như vừa từ trong hầm băng ra, anh ta lớn tiếng nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cái viên xúc xắc đó thế!"
Ông già Noel bị hỏi thì sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: "Cái gì xảy ra cơ?"
Bạch Nhược Dao bước từng bước về phía trước, chỉ vào Đường Mạch: "Cậu ta căn bản không muốn thông quan trò chơi này!"
Ông già Noel sờ sờ râu, nói với Đường Mạch: "Đứa nhỏ, ngươi không muốn chơi trò chơi sao? Ngươi khiến ta cảm thấy thật mất mác. Là trò chơi ông già Noel phát minh không hay sao, cho nên ngươi mới không muốn chơi? Đứa nhỏ của ta, tại sao ngươi phải làm như vậy nhỉ?"
Đường Mạch nói theo ông ta: "Đứng vậy, tại sao ta phải làm như vậy nhỉ?"
Ở nhóm kia, Phó Văn Thanh không nghe được giọng nói của Đường Mạch, nhưng lại có thể thấy được sắc mặt của Bạch Nhược Dao nháy mắt biến sắc, cùng với bộ dáng chất vấn của ông già Noel.
Phó Văn Thanh nhíu mày: "Rốt cuộc anh Đường Mạch tại sao phải làm vậy?"
"Bởi vì đối với trò chơi này, thông quan không có nghĩa là thắng lợi, không thông quan cũng không đại biểu cho thất bại." Trần San San nắn nắn viên xúc xắc điểm, đem nó cất cẩn thận vào túi áo: "Từ trước khi trò chơi bắt đầu, ông già Noel đã nói cho chúng ta điều này rồi."
Dừng một chút, Trần San San nhìn về phía Phó Văn Thanh: "Tiểu Thanh, em còn nhớ trước khi chúng ta tung xúc xắc may mắn, quyết định con số trên xúc xắc của mình, ông già Noel đã nói gì không."
Phó Văn Thanh suy tư một lát, bỗng nhiên hiểu được: "A......Ông ta nói đây là phần thưởng cuối cùng của chúng ta!"
"Không sai, xúc xắc may mắn, đây là phần thưởng cuối cùng người chơi có thể lấy được trong phó bản tập kết của ông già Noel."
Hai đứa trẻ đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cô gái mặc đồ đen đang đi tới.
Mộ Hồi Tuyết khoanh tay, cười: "Nói tiếp đi, ta cũng muốn nghe một chút quan điểm của các ngươi."
Trần San San nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói: "Trình tự chính xác để thông quan trò chơi này, chị nghĩ mười một người chơi ở đây(đã chết tám) đều đã biết. Ông già Noel là một quái vật Hắc tháp có tinh thần dân chủ, cực kỳ để ý tới cảm nhận của những đứa trẻ. Những con số lơ lửng trên không trung là trình tự ô vuông của ông ta, không phải trình tự chúng ta phải chọn. Trình tự chúng ta cần lựa chọn, chính là trình tự của hai lần bầu phiếu khi chúng ta đi tham quan cửa hàng kẹo."
"Bản đồ của trò chơi nhảy lò cò là-----
,
,
."
Trần San San nhìn bản đồ trò chơi khổng lồ trước mặt, nói: "Phòng bảy và tám không có vấn đề gì, trình tự chúng ta bỏ phiếu giống với trình tự của ông già Noel. Nhưng chúng ta phải lựa chọn trình tự ngược lại ở căn phòng thứ tư và thứ năm. Cho nên muốn thông quan trò chơi này, chỉ cần dựa theo trình tự , , , , , , , , , đem số và đổi cho nhau là có thể thành công. Phó thiếu tá chính là làm như vậy." (đổi ra trước chắc là vì lần trước số người chọn căn phòng thứ năm nhiều hơn số người chọn căn phòng thứ tư)
Mộ Hồi Tuyết cười: "Các ngươi quả nhiên có quen biết với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt."
Cô gái nhỏ lập tức nhận ra mình đã sơ ý nói ra chuyện có quen biết với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Cô bé trầm mặc tự trách một lát, nói càng thêm cẩn thận: "Người chơi được trò chơi này cơ bản là người chơi cấp cao, trình tự chính xác không khó đoán, khi Mộ......Mộ tỷ tỷ thất bại, một số người chơi cũng đã đoán ra chân tướng." Nếu đã bại lộ thân phận, Trần San San cũng không che giấu nữa.
"Nhưng mà phần lớn người cũng không ý thức được, mục đích chân chính của trò chơi này không phải để người chơi thông quan, mà chính là.....Căn phòng thứ sáu."
Ở nhóm Đường Mạch bên kia, Đường Mạch hơi hơi ngửa đầu, nói: "Căn phòng thứ sáu, võ đài may mắn. Ô vuông này nhìn qua là nơi giúp người chơi tương tác với nhau, khiến trò chơi này không trở thành trò chơi đơn, còn tạo thêm cho người chơi cơ hội tham chiến. Đây cũng có nghĩa là ông già Noel muốn người chơi hao hết sức lực, tốt nhất là tất cả chết hết."
Ông già Noel cười tủm tỉm: "Ê ê, ông già Noel thích trẻ con nhất, sao có thể muốn bọn nhỏ chết hết được."
Đường Mạch không để ý tới ông ta: "Nhưng, giả sử cái xúc xắc may mắn kia là phần thưởng cuối cùng ông già Noel dành cho người chơi, như vậy khi thông quan trò chơi này sẽ không nhận được phần thưởng gì nữa. Ông già Noel thiết kế một cái trò chơi vô dụng, Hắc tháp sẽ không bao giờ cho phép. Cũng như Hắc tháp sẽ vĩnh viễn không bao giờ tạo ra một thước đo cho người chơi, ai vận khí tốt, ai có thể tung ra số to, về sau còn đạt được rất nhiều may mắn? Không bao giờ."
Hắc tháp rất công bằng, người chơi địa cầu và hồi quy giả đều có thể nhận ra.
Hồi quy giả rất bất hạnh, bọn họ đã phải trải qua một thế giới cực kỳ tàn khốc. Nhưng bọn họ không phải bất hạnh vĩnh viễn, bọn họ có thể thông quan trò chơi dựa vào thực lực của mình rồi trở về địa cầu, thậm chí có phần mạnh mẽ hơn người chơi địa cầu.
Trời sẽ không tuyệt đường người, Hắc tháp cũng vậy.
Đường Mạch: "Người may mắn, ngay từ đầu có lẽ sẽ tung được xúc xắc điểm. Nhưng nếu vũ lực hắn kém, tại võ đài không giữ được xúc xắc của mình, vậy hắn sẽ chỉ nhận được xúc xắc điểm. Người chơi yếu nhưng thông minh thì cũng có thể nghĩ ra một số thủ đoạn khác, chẳng hạn đem tin tức của mình trao đổi với người chơi mạnh, để cho mình vẫn giữ được xúc xắc điểm cao."
Tạm dừng trong chốc lát, Đường Mạch ngồi dưới đất, cười nói: "Thông quan có quan trọng lắm không? Một chút cũng không quan trọng. Quan trọng chính là......Ngay một giây khi trò chơi kết thúc, trong tay chúng ta cầm viên xúc xắc mấy điểm. Tôi quên mất đấy, Fly may mắn, xúc xắc bây giờ anh đang cầm là mấy điểm nhỉ?"
Lời nói vừa hạ xuống, trong nháy mắt, giai điệu 《MERRY CHRISTMAS 》lại vang lên trên không trung của cửa hàng kẹo.
Ông già Noel nhảy xuống từ trên cây kẹo que khổng lồ, đáp xuống đất phát ra một tiếng uỳnh to.
"Ha ha ha ha, bọn nhỏ, trò chơi chấm dứt! Merry Christmas!"
Người chơi chưa kịp thông quan thì sắc mặt trắng bệch, sợ hãi mình sẽ bị trừng phạt. Người chơi đã thông quan thì cực kỳ vui sướng. Khi Đường Mạch nói chuyện, Ninh Tranh còn không có biểu tình gì. Nhưng lúc Đường Mạch nói được một nửa, gã gần như đã đoán được mục đích chính xác của trò chơi.
"Đường Mạch!" Ninh Tranh gắt gao nắm chặt xúc xắc may mắn của mình, dường như bóp nó thành bột mịn.
Kỳ thật ngay từ đầu, Hắc tháp đã nhắc nhở người chơi thứ quan trọng nhất trong trò chơi này là gì rồi.
Là phòng thứ sáu.
Phó bản Phố Buôn Bán Kỳ Thú của Ông già Noel, mở ra vào lúc giờ phút sáng ngày tháng năm .
Xúc xắc may mắn là phần thưởng cuối cùng ông già Noel cho người chơi.
Ông già Noel sẽ không làm hại những đứa nhỏ, kể cả ông ta muốn giết người, cũng sẽ bị Hắc tháp kìm hãm, cho nên thất bại trò chơi cũng sẽ không chết.
Phong ấn dị năng, ở võ đài quyết đấu người chơi chỉ có thể sử dụng đạo cụ, đây là một chút công bằng Hắc tháp ban cho người chơi có tố chất thân thể kém, để bọn họ cũng có cơ hội lấy được xúc xắc điểm cao.
Thậm chí trong trò chơi này, đoán được trình tự chính xác cũng không có nghĩa là thông quan trò chơi. Bởi vì số càng thấp, người chơi sẽ càng nhận được nhiều trừng phạt, người chơi có số điểm càng cao càng tốt.
Nhưng điều mà Bạch Nhược Dao và Ninh Tranh không nghĩ đến chính là, trò chơi này căn bản không phải hy vọng người chơi thông quan, mà là hy vọng người chơi thông qua trò chơi, trao đổi xúc xắc trong tay.
Bạch Nhược Dao cúi đầu, bóng tối phủ lên gương mặt búp bê khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của anh ta. Thật lâu sau, anh ta ngẩng đầu, cong môi, cũng không phát ra tiếng cười hì hì cổ quái kia nữa: "Đường Mạch, sao cậu có thể khẳng định nếu không thông quan trò chơi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì?"
Đây là điều cuối cùng mà Bạch Nhược Dao không hiểu.
Không thông quan trò chơi cũng sẽ không chết, Bạch Nhược Dao có thể đoán được điểm này, nhưng anh ta không chắc chắn như Đường Mạch. Đây là anh ta còn chưa phát hiện chân tướng, mà kể cả có phát hiện cũng không dám mạo hiểm.
Đối với chuyện này, Đường Mạch học theo Bạch Nhược Dao, nháy nháy mắt: "Anh đoán đi."