Editor: Pingpong
Hai ngày ba đêm, dưới tình huống dòng chảy thời gian nhanh gấp sáu lần bình thường, người chơi chỉ còn mười tiếng.
Ngay khi Mộ Hồi Tuyết nói xong câu đó, trên cái bàn dài chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Mỗi người chơi trong số mười hai người ngồi ở đây đều đã trải qua vô số trò chơi Hắc tháp, bọn họ là người chơi cao cấp luôn đứng trong tình huống thử thách sinh tử. Cho dù ông lão George nhìn qua khá yếu cũng đã thông quan tầng năm, không thể khinh thường.
Thực lực cường đại đó khiến người chơi có thể tìm ra con quái vật đang trà trộn một cách chuẩn xác hơn, nhưng cũng chính vì nó mà các người chơi che giấu, đề phòng lẫn nhau. Cho tới bây giờ, Đường Mạch cũng không dám nói bản thân biết rõ thực lực của từng người đang ngồi ở đây. Tất cả mọi người đều che giấu rất tốt, việc này cũng khiến trò chơi trở nên khó khăn hơn.
Càng che giấu nhiều thì càng bại lộ ít.
Quái vật Hắc tháp cũng thế.
Người chơi Đông Á Takao Yamamoto nói: "Hiện tại tôi không nghĩ ra phương pháp thông quan."
Luyện Dư Tranh nhìn thẳng anh ta: "Ý anh là, hiện tại không nghĩ ra, sau này sẽ nghĩ ra sao?"
Takao Yamamoto nhìn cô ta một cái thật sâu, cúi mắt bình tĩnh nói: "Cái phương pháp kia, tôi nghĩ tất cả người chơi đang ngồi ở đây đều biết rồi."
Lena Joophorse phát ra một tiếng cười trào phúng không rõ ý tứ, đồng bạn của cô ta là Donde cũng mỉm cười nhìn Takao Yamamoto. Người chơi Đông Nam Á Abdullah vẫn đứng khoanh tay như cũ, không tham dự cuộc thảo luận. Ông lão da trắng cùng hai người chơi Hoa Kỳ nhíu mày, tựa hồ khá bất mãn với lời nói của Takao Yamamoto.
Nhưng mà bọn họ còn chưa mở miệng, tiếng cười của Mộ Hồi Tuyết đã vang lên: "Có một chuyện tôi cảm thấy nên lo lắng một chút đấy. Đây là do Phó Văn Đoạt nói." Cô ta quay đầu liếc Phó Văn Đoạt một cái.
Mộ Hồi Tuyết cười cười, tiếp tục nói: "Thi thể của hai người chơi chết vào ngày thứ hai đã bị phá hủy nghiêm trọng, căn bản không thể xác nhận khi bọn họ còn sống có chiến đấu với hung thủ hay không. Mà Bạch Nhược Dao đã chết kia, thi thể của anh ta lại có thể khẳng định được là có trải qua trận chiến kịch liệt. Ngoài cái này ra, chỉ còn lại Lena chết ngày đầu tiên." Dừng một chút, cô bổ sung: "Tôi nói Lena Chocoru."
() Mốc thời gian trong này hơi loạn ấy, mình không rõ tác giả có tính ngày đầu khi người chơi mới vào không, có vẻ ngày ở đây được tính theo lần bỏ phiếu, bỏ phiếu lần một xong thì buổi sáng kế tiếp sẽ là ngày đầu tiên (sau khi bỏ phiếu).
Luyện Dư Tranh nói: "Trên người Lena Chocoru không có dấu vết giãy dụa."
Mộ Hồi Tuyết gật gật đầu: "Đúng, cho nên tiếp đó, Phó Văn Đoạt nói có hai trường hợp, tôi cảm thấy cực kỳ chính xác. Thứ nhất, hung thủ thật sự quá mạnh mẽ, cho nên Lena căn bản không thể chống cự thì đã bị đối phương giết chết rồi. Thứ hai, hung thủ là người mà Lena quen thuộc, ít nhất là có quen biết. Cho nên cô ta không đề phòng rồi bị đối phương trực tiếp giết chết."
Tuy rằng tất cả người chơi ước định sẽ ở bên bàn dài vượt qua thời gian ban ngày, mỗi một câu nói ra phải để mọi người nghe thấy. Nhưng bọn họ khẳng định có thể tìm thêm cơ hội trao đổi. Chẳng hạn như sáu người Đường Mạch, sáu người chơi Trung Quốc bọn họ đã từng trao đổi đơn giản qua. Mộ Hồi Tuyết biết phỏng đoán của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch cũng biết trong ba ngày qua, năm người chơi địa cầu bọn họ không ai có cơ hội ra ngoài vào ban đêm.
Takao Yamamoto nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi đồng ý với phỏng đoán này."
Mộ Hồi Tuyết nói thêm: "Nếu chỉ dựa vào cái chết của Lena Chocoru, kỳ thật tôi cũng không thể xác nhận trong hai trường hợp kia thì cái nào có xác suất xảy ra lớn hơn. Nhưng ngày hôm sau đã chết hai người, trong đó một người cũng là người chơi Hoa Kỳ, David Anders."
() Đoạn này tác giả để "trong đó một người cũng là người chơi Hoa Kỳ, David Angus" trong khi người Hoa Kỳ chết lúc trước là David Anders.
David Anders là "大卫 · 安德斯", phiên âm là "Dà wèi· ān dé sī"; David Angus là "大卫 · 安格斯", phiên âm là "Dà wèi· ān gé sī"", có vẻ tác giả nhầm lẫn giữa hai âm "dé" và "gé" vì cả chương này đều để là Angus. Mình sẽ giữ nguyên tên ban đầu là David Anders nhé.
Vừa dứt lời, người Hoa Kỳ tóc vàng trực tiếp nheo mắt lại: "Cô có ý gì."
Mộ Hồi Tuyết giương mắt nhìn hắn: "Tôi chỉ nói, ngày thứ hai người chết cũng là một người chơi Hoa Kỳ mà thôi."
Bell Fosker cười lạnh: "Hồi quy giả Mộ Hồi Tuyết, cô không cần đóng kịch ở đây, tôi nghĩ mọi người đều đã hiểu cô muốn nói gì rồi. Cô muốn nói cho bọn tôi biết rằng Lena chết vào ngày đầu tiên kia, hoặc là bị người chơi cường đại một đòn giết chết, không thể phản kháng; hoặc là gặp người quen. Mà hai người chết vào hôm thứ hai, chỉ cần liếc mắt đã biết đó là hai người chơi có thể lực cường đại. Muốn giết bọn họ cùng một lúc thì rất khó, cũng có thể dùng một phương pháp, trước tiên bắt tay giết một kẻ trước, sau đó phản bội giết luôn đồng bạn của mình."
Andre thản nhiên nói: "Bell Fosker, ngày thứ ba chính cậu đã thừa nhận mình biết David Anders."
Bell phẫn nộ đập lên bàn: "Fuck! Tôi chỉ nói là tôi từng nghe nói đến hắn, đại khái là hiểu qua một chút về dị năng của hắn thông qua tin tức của người khác. Chẳng lẽ đám Trung Quốc mấy người chưa bao giờ đi thu thập tình báo sao, mấy người không phải vẫn quen biết nhau đây sao. Thậm chí còn hợp tác với nhau. Là cô, Mộ Hồi Tuyết, chính cô kéo ba người chơi ngồi trên cái ghế kia lên tàu của Noah còn gì."
Mộ Hồi Tuyết ngẩng đầu: "Cho nên bây giờ anh thừa nhận mình quả thật biết David Anders, không chỉ là từng nghe qua?"
Bell tức giận đến cực điểm: "Cô......!"
"Đủ rồi, dừng ở đây thôi. Mộ Hồi Tuyết, rốt cuộc cô muốn nói gì?" Bên cạnh Bell, John Bruce mở miệng cắt ngang, "Bọn tôi quả thật biết David, không tính là đồng đội, cũng không phải kẻ thù. Nhưng mà bọn tôi không giết hắn. Về phần Lena, bọn tôi từng nghe qua cái tên đó, cô ta ở phía Tây Hoa Kỳ, bọn tôi đều là người chơi phía Đông, khoảng cách với cô ta rất xa, chưa bao giờ liên hệ qua."
Mộ Hồi Tuyết chậm rãi ngẩng đầu: "Bạch Nhược Dao là hai người giết sao."
John nhíu mày: "Tôi nói, bọn tôi không có."
"Thật ra tôi còn chán ghét tên đó, nhưng có lẽ hai người không biết, tôi cùng hắn đã quen nhau rất nhiều năm rồi. Bọn tôi là đồng nghiệp trong cùng một tổ chức, gặp mặt rất ít, nhưng bất kể như thế nào......" Mộ Hồi Tuyết ngẩng đầu, cùng lúc đó, một ám khí màu đen vèo cái xuyên qua không khí, bắn về phía John, "Hắn vẫn là đồng bạn của tôi!"
John nghiêng đầu tránh đi ám khí, hắn nhìn lại, phát hiện đó là mảnh nhỏ của búp bê gỗ.
Roẹt!
Roi da màu đỏ theo tiếng lao tới.
Hắc tháp cấm sử dụng đạo cụ, cho nên vũ khí của người chơi cũng chưa thể sử dụng như hiệu quả đạo cụ nguyên bản, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc sử dụng nó. John có lẽ không ngờ tới Mộ Hồi Tuyết sẽ đột nhiên ra tay, hắn chật vật tránh né một roi này, tốc độ không đủ nhanh nên bị thương ở lưng.
Bell lập tức rút ra một khẩu súng, thần tốc bắn về phía Mộ Hồi Tuyết.
Thanh niên tóc vàng cùng thanh niên tóc nâu phối hợp ăn ý, cùng đối phó với Mộ Hồi Tuyết. Những người chơi khác vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm trận chiến của ba người. Nó xảy ra quá đột ngột, nhưng không được bao lâu, chỉ mới đánh được hai hiệp, roi của Mộ Hồi Tuyết đã bị Andre nắm lấy.
"Chẳng có ý nghĩa gì đâu." Giọng nói nặng nề vang lên, Andre nói: "Bọn họ có lẽ thực sự không phải người giết Bạch."
Mộ Hồi Tuyết nhìn đồng bạn của mình, một lát sau, cô thu roi lại.
Từ khi tiến vào tòa thành này, Mộ Hồi Tuyết vẫn bày ra bộ dáng cực kỳ thân thiện, cho dù là đối mặt với khiêu khích của Lena Joophorse, cô vẫn không tức giận. Tất cả mọi người đã quên rằng cô ta thật ra là một hồi quy giả, trên tay đã có hơn vạn mạng người, là một hồi quy giả có thời gian nghỉ ngơi hơn hai mươi sáu vạn phút.
Trong thế giới của hồi quy giả, giết hại người chơi cùng phó bản là chuyện rất bình thường.
Hồi quy giả khác người chơi địa cầu.
Nhìn thấy biểu hiện của Mộ Hồi Tuyết, trong mắt Lena Joophorse lóe lên ánh sáng, nóng lòng muốn thử điều gì.
Sau khi ngồi xuống, Mộ Hồi Tuyết thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cô ta cười: "Thật có lỗi, chỉ đùa một chút thôi. Các vị, tôi cũng chưa nghĩ được phương pháp thông quan, mọi người thì sao?"
Gần như chỉ động thủ qua loa là đã khiến người chơi khác kinh sợ. Tất cả mọi người đều thấy được, hai người Bell và John cùng chiến đấu mà vẫn không thể giết chết Mộ Hồi Tuyết. Thực lực của cô gái này cực kỳ khủng bố.
Lúc này, một tiếng cười vang lên: "Bây giờ thì tôi hiểu rồi, vừa rồi cô ra tay cũng không phải thật sự vì muốn báo thù cho cái người gọi là đồng bạn kia, mà là muốn nói cho bọn tôi biết, cho dù ban đêm có đụng phải cô thì cũng không thể giết chết cô. Hoặc là...... Cô muốn uy hiếp bọn tôi, đến thời khắc cuối cùng của trò chơi, không thể dễ dàng ra tay với cô đâu?"
Người nói chính là người chơi Châu Âu Donde Sevik.
Mộ Hồi Tuyết dựa vào ghế, mỉm cười nhìn đối phương: "Đoán đi."
Donde càng cười sáng lạn hơn.
Cả một buổi sáng tan rã trong không vui.
Trước khi đi, Đường Mạch đứng sau Phó Văn Đoạt, bình tĩnh nói: "Tuy rằng tôi cảm thấy nói chuyện này thì không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn muốn hỏi một lần. Xin hỏi, có người chơi nào thừa nhận đêm qua mình đạt được cơ hội ra ngoài, bắt gặp đồng bạn của tôi ngoài cửa không."
Trong tòa thành cực kỳ yên tĩnh, sau một lúc lâu, Lena Joophorse cười nhạo phun một câu "Ngu xuẩn", đứng dậy rời đi. Ngay sau đó, các người chơi khác rời khỏi đại sảnh, lên phòng trên tầng hai.
Những lời này của Đường Mạch vốn là câu hỏi cực kỳ vô nghĩa.
Từ khi trò chơi bắt đầu đến giờ, thậm chí về sau cũng sẽ không có một người chơi nào thừa nhận ban đêm mình có ra ngoài. Bởi vì chỉ cần ra ngoài cùng lúc với người chơi tử vong là sẽ bị nghi ngờ vô điều kiện. Lúc này kể cả bản thân không phải quái vật Hắc tháp cũng sẽ bị người khác tẩy chay, thậm chí bị giết chết.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt trở lại phòng, trước khi đóng cửa hai người lặng lẽ nói mấy câu với đám Mộ Hồi Tuyết. Tổng hợp lại năng lực của năm người, Phó Văn Đoạt nói: "Nếu buổi tối là cô, Luyện Dư Tranh, cô không cần đi ra ngoài. Những người khác có thể thử ra xem sao."
Giống như phỏng đoán trước đó của Bạch Nhược Dao, hôm nay người chơi bị bỏ phiếu hạn chế dị năng là Andre, không phải Đường Mạch. Nói cách khác, Đường Mạch vẫn có thể sử dụng dị năng.
Luyện Dư Tranh suy tư một lát, nói: "Nếu tôi không ra ngoài thì có ảnh hưởng tới kế hoạch không."
Đường Mạch: "Năm người chúng ta ở đây, xác suất không ai ra ngoài trong liên tục ba ngày trước chỉ có , . Xác suất này đã thấp đến mức có thể nói vận may của chúng ta cực kỳ không tốt. Hắc tháp không để cho chúng ta ra ngoài thì sẽ rất bất công. Nếu tôi đoán đúng, tối hôm nay, trong số chúng ta nhất định có một người có thể ra ngoài, ngày mai cũng sẽ có."
Màn đêm buông xuống, đồng hồ quả lắc trong tòa thành tạo nên tiếng vang thật mạnh.
Một giọng trẻ con trong trẻo bỗng nhiên vang lên bên tai Đường Mạch: "Ding dong! Đạt được một cơ hội rời khỏi phòng."
Đường Mạch rùng mình, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt nằm ở giường đối diện. Hắn rõ ràng có thể nghe thấy giọng Phó Văn Đoạt đang nói với mình, hơn nữa ngay giây tiếp theo, hắn thậm chí còn nghe thấy giọng mình. Ngữ khí khi nói chuyện, thói quen khi dùng từ, thậm chí là lối suy nghĩ của "Đường Mạch" này quả thật giống y hệt Đường Mạch chân chính. Hắn cùng Phó Văn Đoạt nói chuyện tầm ba phút, Phó Văn Đoạt hoàn toàn không phát hiện ra điểm dị thường.
Đường Mạch đã có hiểu biết sâu hơn về Hắc tháp, bây giờ hắn dường như trở thành một người tàng hình, hắn xốc chăn lên, đi ra hướng cửa phòng. Sau đó...... Thẳng tắp xuyên qua ván cửa.
Ngay một giây khi hắn xuyên qua cửa, tiếng đối thoại đằng sau chợt biến mất.
Trong hành lang yên tĩnh tối đen, đồng hồ phát ra âm thanh tíc tắc, âm thanh đó không ngừng dội vào vách tường tòa thành, tạo thành tiếng vang. Đường Mạch lẳng lặng đứng giữa hành lang, hắn bình tĩnh quan sát bốn phía cũng không thấy một bóng người. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, xoay người bước lên gác xép.
Tiếng bước chân lộp cộp giẫm trên cầu thang, từng bước từng bước đi lên gác xép.
Trong nháy mắt khi chân Đường Mạch đặt lên bậc thang cuối tối đen của tầng trên, hắn đột nhiên rút ra súng lục từ trong lồng ngực, cổ tay vừa động, họng súng lạnh lẽo thẳng tắp nhắm đến nơi tối đen cạnh cầu thang.
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, thanh niên tóc đen đầu cũng không chuyển đem họng súng nhắm ngay chỗ tối, hắn căn bản không hề nhìn nhưng vẫn biết nơi đó có người. Qua vài giây, một bóng người tóc trắng xóa bước ra từ trong bóng tối.
George Ansoni cũng không hoảng hốt chút nào, ông ta điềm tĩnh nói: "Hóa ra người có thể ra ngoài là cậu."
Đường Mạch không thu hồi súng lục: "Ông tới lúc nào, tới đây làm gì."
Ông lão da trắng nói: "Phòng tôi gần gác xép nhất, tôi chỉ đến sớm hơn cậu một bước thôi."
Hai người còn chưa nói xong, lại có thêm một tiếng bước chân nữa, nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Đường Mạch cùng George Ansoni quay người, nhìn kẻ tới. Tại cầu thang nhỏ hẹp, một đôi mắt âm lãnh nhìn ra từ trong bóng đêm lạnh như băng, nhìn chằm chằm Đường Mạch cùng George Ansoni đang đứng ở cửa gác xép một cách u ám.
Ba người nhìn nhau, một lát sau, George nói: "Xem ra ba người tối nay đã đến đủ. Tôi, Đường Mạch, còn có......Abdullah."