Editor: Pingpong
『Tòa tháp khởi đầu của vạn vật, tòa tháp nơi hai hướng song song đổ về.』
Đường Mạch cầm phấn, viết mười sáu chữ này xuống bảng đen trong phòng học.
Lúc trước Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vẫn chưa rời khỏi con tàu của Noah, còn đang ở trong trò chơi Hắc tháp. Game truy tìm kho báu của tầng bảy không thình lình xuất hiện nên cái manh mối này trông có vẻ vô cùng kỳ quái, khiến người ta hoàn toàn không hình dung nổi. Đó cũng là lý do vì sao khi nhìn thấy nó, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều cảm thấy rất kinh ngạc.
"Bây giờ xem ra, manh mối này kỳ thật đang ám chỉ vị trí của tòa Hắc tháp giấu kho báu."
Luyện Dư Tranh: "Tòa tháp khởi đầu của vạn vật là sao?"
Khởi đầu của vạn vật, là nguồn gốc căn nguyên của tất cả.
Một năm trước, Hắc tháp trong vòng một đêm bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời khắp các nơi trên toàn cầu. Bọn nó tự hiện lên, không phân ra tòa tháp đầu tiên hay tòa tháp cuối cùng. Như vậy thì tòa tháp nào mới là khởi đầu của vạn vật?
Đường Mạch suy tư: "Đầu tiên, không có khả năng là tòa Hắc tháp đầu tiên hạ xuống. Những tòa Hắc tháp đó xuất hiện không có trình tự trước sau."
Mọi người suy nghĩ một lát, rất nhanh, đám Đường Mạch, Trần San San cùng Mộ Hồi Tuyết đều quay đầu, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt nhìn chữ trên bảng đen, bình tĩnh nói: "Bắc Kinh có hai tòa Hắc tháp, một cái nằm bên trên Cố Cung, một cái ở Xương Bình. Tôi được thông báo chuẩn bị cưỡng chế công tháp lúc đang ở gần tòa Hắc tháp ở Xương Bình, tòa tháp khởi đầu của vạn vật là tòa Hắc tháp đó. Đương nhiên về sau tôi lại tiến vào trò chơi từ Hắc tháp ở Cố Cung. Cho nên tôi cũng không xác định được cụ thể là tòa nào."
Khởi đầu của vạn vật, nghĩa là cái xuất hiện đầu tiên.
Nhưng khởi đầu của vạn vật cũng có thể là người đầu tiên mở ra trò chơi công tháp, bị Hắc tháp thông báo toàn cầu ba lần, còn được dành riêng một ca khúc cảm ơn đặc biệt.
Người chơi hạng nhất Trung Quốc Phó Văn Đoạt, khách lén qua sông mạnh nhất trên thế giới.
Ngày tháng năm , anh dùng thực lực khiến bản thân trở thành người chơi công tháp đầu tiên trên toàn cầu, cũng kéo toàn thể người chơi Trung Quốc xuống nước theo. Trong cùng một ngày, chính anh thông quan Hắc tháp tầng một, lại trở thành người chơi đầu tiên thông quan trò chơi công tháp trên toàn cầu.
Đây là khởi đầu của vạn vật.
Đường Mạch suy tư nói: "Chúng ta đến khu Xương Bình xem trước, sau đó lại đi Cố Cung."
Tìm tòa tháp đầu tiên trước, mọi người cũng không sốt ruột. Bọn họ cần càng nhiều tin tức càng tốt, không thể làm việc lỗ mãng.
Trần San San phân tích: "Khởi đầu của vạn vật chính là chỉ tòa tháp được thông quan tầng một đầu tiên kia, khéo thật, tòa tháp đó cách chúng ta rất gần, chỉ cần nhìn một cái là biết có đúng hay không, khá dễ nghiệm chứng. Giao điểm song song kia......" Lời chưa dứt, cô bé bỗng nhiên ý thức được cái gì, quay đầu nhìn về phía Mộ Hồi Tuyết.
Cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Trung Quốc khu , Quảng Châu."
Ngày tháng năm , người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian, Trung Quốc khu hồi quy giả Mộ Hồi Tuyết thành công thông quan Hắc tháp tầng bốn, kích phát Hắc tháp phiên bản .. Ngay một giây kia, hồi quy giả nhờ cô ta nên có thể trở về địa cầu, hai thế giới giao nhau.
Nếu nói mọi chuyện bắt đầu từ lúc Phó Văn Đoạt công tháp, vậy khi hai thế giới dung hợp, chính là do lần công tháp của Mộ Hồi Tuyết.
Đây chính là hai hướng song song đổ về một nơi.
Đường Mạch: "Không có gì bất ngờ xảy ra, trong năm tòa tháp, hai tòa tháp này chắc chắn có một vị trí. Nếu thật sự sai lầm, chúng ta cũng có thể nghiệm chứng sửa sai bất cứ lúc nào. Đáng tiếc có một manh mối bị Lý Hạ chiếm được, chúng ta không biết manh mối của cô ta là gì. Nhưng vẫn còn một manh mối." Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn Mộ Hồi Tuyết cùng Andre: "Hai người lấy được manh mối gì, cũng ám chỉ vị trí tòa Hắc tháp chứa kho báu sao?"
Mắt Andre chợt lóe lên ánh sáng, người đàn ông Nga cường tráng này yên lặng liếc mắt nhìn Mộ Hồi Tuyết một cái, xoay người rời khỏi phòng học, không nói gì. Gã rời đi quá đột ngột, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cau mày, nhận thấy một tia không đúng. Bọn họ lại nhìn sang Mộ Hồi Tuyết, chỉ thấy cô gái cởi mở này bất đắc dĩ buông tay, cười nói: "Manh mối này có điểm phức tạp, không tiện nói lắm, nhưng ta cam đoan nó không liên quan đến vị trí của tòa Hắc tháp giấu kho báu."
Phó Văn Đoạt trầm mặc, nói: "Không ám chỉ vị trí Hắc tháp giống manh mối của bọn ta?"
Mộ Hồi Tuyết: "Không."
Giọng cô rất chắc chắn, ánh mắt bình tĩnh.
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt im lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, Phó Văn Đoạt chuyển tầm mắt: "Được. Chúng ta đi xem tòa tháp ở khu Xương Bình trước."
Tuy rằng mới quen Mộ Hồi Tuyết không lâu, nhưng Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đều lựa chọn tin tưởng cô.
Hồi quy giả mạnh mẽ này có được một khả năng nào đó, cùng cô trải qua nhiều sự việc sẽ hiểu, cô có lẽ không phải một người tốt bụng đầu óc đơn thuần, nhưng nhất định là một đồng đội tốt, một đồng đội đáng để tin tưởng. Điều này đã thể hiện rất rõ ràng trong trò chơi trên con tàu cứu nạn của Noah.
Không thể làm chậm trễ sự việc, mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến xem tòa Hắc tháp ở gần khu Xương Bình.
Đường Mạch nói: "Nếu còn thời gian, có lẽ chúng ta nên đi một chuyến tới Quảng Châu. Chúng ta đã biết tòa tháp thứ hai ở đó rồi." Hắn nhìn Mộ Hồi Tuyết, Mộ Hồi Tuyết tiếp lời hắn: "Là bên cạnh trung tâm Quảng Châu. Chúng ta cố gắng hết sức tiến công chiếm đóng tòa tháp ở Xương Bình sớm một chút. Ta không hiểu biết rõ về trình độ của người chơi ở Quảng Châu lắm đâu, mỗi nơi đi qua ta đều không nán lại quá lâu, nhưng khi ta ở đó, mấy tổ chức người chơi cường đại nhất Quảng Châu từng phái người bí mật theo dõi ta.Ta đã giao thủ cùng bọn họ, thực lực cũng được, nhưng nhiều nhất chỉ là trình độ Hắc tháp tầng bốn. Ý là, bây giờ nhiều nhất là họ đạt tới trình độ tầng năm."
Trình độ Hắc tháp tầng bốn tầng năm, đặt vào các người chơi toàn cầu thì tuyệt đối là người nổi bật. Nhưng đây là trò chơi công tháp tầng bảy.
Ngay cả mấy người Đường Mạch cũng không dám nói mình nắm chắc thành công thông quan, những người khác lại càng không dám khẳng định.
Nguyễn Vọng Thư liếc nhìn thời gian: "Để chắc chắn công tháp thành công, Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết, còn có......" Cậu ta vốn muốn nói Andre, nhưng phát hiện gã sớm đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại. Giọng nói dừng một chút, Nguyễn Vọng Thư tiếp tục nói: "Ba người đi xem khu Xương Bình đi, tôi cùng Luyện Dư Tranh và Lý Diệu sẽ mang theo thành viên Thiên Tuyển đến Quảng Châu trước. Hai bên chúng ta cùng nhau công tháp."
Đường Mạch gật đầu, nói: "Cậu có thể tiện đường đến Thượng Hải. Tổ chức Attack ở Thượng Hải là bạn của tôi và Phó Văn Đoạt, trong số bọn họ cũng có mấy người chơi rất lợi hại. Các cậu có thể hợp tác cùng nhau, đến Quảng Châu, nhìn xem có thể tiến công chiếm đóng tòa Hắc tháp kia hay không."
Nguyễn Vọng Thư gật đầu đồng ý.
Hai bên thương lượng tốt, quyết định phân chia nhau hành động.
Mộ Hồi Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua: "Tên Andre kia rốt cuộc chạy đâu rồi?"
Người chơi Nga Andre bắt đầu quấn lấy Mộ Hồi Tuyết từ nửa tháng trước, lúc nào cũng muốn giết cô ta. Nhưng sau khi hai người hợp tác vượt qua mấy vòng trò chơi, Andre không nhắc lại chuyện giết Mộ Hồi Tuyết nữa. Nhất là khi gã vô tình biết được thông tin từ miệng Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết trở thành người đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian không phải vì cô giết nhiều người, mà là trước đây cô giết kẻ đứng đầu, hồi sinh một người. Gã lại càng không nói đến chuyện đó.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng bảy là bởi vì không muốn ngồi chờ chết.
Quy tắc trò chơi điều thứ hai: Tòa Hắc tháp bị hủy diệt hoàn toàn là ngẫu nhiên. Trừ năm tòa trong nội dung trò chơi, nó sẽ được hủy sau khi trò chơi kết thúc.
Nếu bọn họ đoán đúng, Hắc tháp ở khu Xương Bình là một trong năm tòa Hắc tháp kia, chỉ cần ở trong khu Xương Bình, ít nhất bọn họ có thể sống sót qua bảy ngày, đến ngày cuối cùng nơi đó mới bị hủy diệt.
Andre không muốn công tháp cũng không có gì khó hiểu.
Đường Mạch nói: "Mấy người chúng ta đi trước?"
Mộ Hồi Tuyết nghĩ nghĩ: "Ta thử đi tìm một chút xem sao. Đừng chỉ nhìn bề ngoài của hắn, thân thủ hắn cực kỳ tốt, không hề kém hơn so với Phó thiếu tá đâu. Andre rất mạnh, ý ta là phương diện vũ lực ấy."
Phó Văn Đoạt: "Bọn ta đi trước, hẹn gặp ở Xương Bình."
"Được."
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt rời khỏi căn cứ Thiên Tuyển trước, Mộ Hồi Tuyết tìm trong trường học một lúc, rất nhanh đã thấy Andre ngồi bên cột bóng rổ trong sân thể dục.
Đối với hơn ba triệu người chơi địa cầu mà nói, bọn họ đã vượt qua tám tháng bên trong trò chơi của Hắc tháp rồi, bây giờ là ngày tháng . Nhưng đối với Trái đất mà nói, hiện tại là ngày tháng năm .
Từ lần đầu tiên gặp Andre, gã đã mặc cái áo khoác lông dày cộp này. Bộ lông cáo xám che gần hết khuôn mặt gã, hơn nữa còn có thêm râu quai nón rậm rạp cùng với chiếc mũ, những gì gã để lộ ra ngoài chỉ có đôi mắt. Không ai ngờ người chơi Nga cao to cường tráng này lại có một đôi mắt màu xanh nhạt gần như trong suốt, giờ phút này đôi mắt đó đang lẳng lặng nhìn trung tâm sân bóng rổ.
Mộ Hồi Tuyết khoanh tay dựa vào cột bóng rổ, nhướng mày: "Đi Xương Bình không? Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đều đi rồi."
Andre thong thả ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta. Thật lâu sau, gã nói: "Ngươi giết bao nhiêu người rồi, từ khi địa cầu online đến nay, tổng cộng."
Khi ở một mình cùng Mộ Hồi Tuyết thì Andre nói tiếng Nga. So với thứ tiếng Trung quái dị nửa nạc nửa mỡ kia, khi người chơi Nga này nói tiếng Nga, giọng gã trầm lắng, buồn rầu như nghẹn trong lồng ngực, khiến người khác phải thương cảm.
Mộ Hồi Tuyết nói: "Tất cả?"
"Ừ, tất cả."
Mộ Hồi Tuyết nhớ lại một chút: "Bảy mươi tám."
Andre đột nhiên trầm mặc. Một lát sau, gã nói: "Vừa rồi ta đã đánh cược với bản thân, nếu số người ngươi giết vượt qua , ta sẽ giết ngươi không chút do dự, hồi sinh Valentina."
Đây là lần đầu tiên Mộ Hồi Tuyết nghe thấy cái tên này, hóa ra đây là người mà Andre muốn hồi sinh. Cô nói: "Vợ ngươi à?"
Andre lắc đầu, lấy ra một tấm ảnh từ trong áo khoác. Mép ảnh hơi ố vàng và nhăn nheo, nhưng cũng rất sạch sẽ. Thật rõ ràng là chủ nhân của nó cực kỳ bảo vệ tấm ảnh này, không nỡ làm hỏng nó, rồi lại nhịn không được lấy nó ra, nhìn khắp nơi trên dưới nó một lần.
Từ Nga đến Quảng Châu, từ Quảng Châu đến Nga.
Dọc theo đường đi, Andre đã nhìn nó hai trăm sáu mươi tư lần.
Thị lực của Mộ Hồi Tuyết rất tốt, cô cúi đầu nhìn thấy tấm ảnh này chụp một phụ nữ trung niên cực kỳ tươi tắn và một cô bé tóc xám đang nắm tay cô. Người phụ nữ khá đầy đặn, trên làn da có một số đốm tàn nhang màu nâu nhạt, nhưng cô cười rất tươi, không có một tia sầu lo nào, hạnh phúc đến mức khiến người ta chói mắt.
Cô nắm tay bé gái kia, một người đàn ông trung niên cao lớn anh tuấn ôm eo của cô.
Đôi mắt xanh biếc trong suốt kia đã ám chỉ thân phận của người đàn ông này.
Nhìn tấm ảnh, Mộ Hồi Tuyết cười nói: "Hóa ra ngươi trông như thế này."
Cô làm dịu bầu không khí, Andre nói: "Valentina sinh ngày tháng . Trước khi chết, mẹ con bé đã xin ta nhất định phải bảo vệ con bé thật tốt. Nhưng ta không làm được, một mình con bé bị Hắc tháp kéo vào trò chơi, sau đó rốt cuộc không ra ngoài nữa. Nếu ngươi giết thêm mười ba người nữa thôi, Mộ Hồi Tuyết, ta nhất định sẽ giết ngươi, dùng hết toàn lực cũng muốn giết ngươi, cứu Valentina về."
Gió nhẹ thổi qua sân bóng rổ, làm đá vụn trên mặt đất lăn lạo xạo.
Thật lâu sau, Mộ Hồi Tuyết xoay người đi về phía cửa sắt của sân bóng rổ, cô không quay đầu lại, vẫy vẫy tay về phía sau: "Có đi không nào, tòa Hắc tháp ở Xương Bình."
Andre cúi đầu, ngón tay siết chặt tấm ảnh.
Vài giây sau, gã cất tấm ảnh đi, đem nó bao bọc trong túi áo trong của mình một cách trân quý. Gã đứng lên, đi theo sau Mộ Hồi Tuyết, hướng đến cổng trường trung học số .
Nửa giờ sau, sáu người đến khu Xương Bình của Bắc Kinh.
Còn chưa tới gần tòa tháp, Đường Mạch chợt nghe một giai điệu quen thuộc. Hắn cẩn thận nghe một lát, kinh ngạc nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt khẳng định suy đoán của hắn, sau khi hai người đến gần, chỉ thấy một dấu chấm than màu vàng to lớn đột nhiên giáng xuống từ trên trời.
"Dang dang! Trả lời sai, trả lời sai!"
Giống như một hiệu ứng phóng đại đặc biệt trong phim hoạt hình, dấu chấm than nện mạnh xuống từ không trung, ầm một tiếng đập trên mặt đất, giã người chơi đang đứng trong ô vuông màu vàng thành thịt nát. Máu tươi văng tung tóe, trên mặt đất xuất hiện một đóa hoa đẫm máu.
Xung quanh nó còn có hơn chục đóa hoa tương tự.
Bảy tám người chơi run rẩy tụ thành một đám trong ô vuông vàng, bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn lên. Chỉ thấy bên dưới Hắc tháp đặt một chiếc bản nhỏ được trang trí bằng khăn viền ren tinh xảo. Trên bàn là khay điểm tâm ba tầng kiểu Anh, bên trên để những chiếc bánh ngọt nhỏ xinh.
Một bàn tay đeo găng ren trắng nhẹ nhàng nâng tách sứ lên, đưa đến bên miệng nhấp một ngụm hồng trà nồng đậm.
Cô gái xinh đẹp che miệng cười: "Vẫn là quý ngài Grea đây sở hữu đồ tốt, đây đúng là hồng trà ngon nhất mà ta từng uống."
Đối diện nàng, quý ông đội chiếc mũ dạ đỏ thẫm mỉm cười, nâng tách trà với Vương Tiểu Điềm, cười nói: "My lady, thật vinh hạnh khi ngươi thích nó."
Vương Tiểu Điềm cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía mấy tên nhân loại đang trả lời các câu hỏi. Bỗng nhiên, nàng ta nhìn thấy sáu người Đường Mạch đứng cách đó không xa, kinh hỉ nháy mắt mấy cái: "Quý ngài Grea tôn kính, ngài nhìn xem ta thấy ai này, ta thấy mấy người bạn cũ nha."
Grea cười nói: "Nếu không phải đã biết bọn họ khẳng định sẽ đến công tháp thì ta cũng chẳng đến đây đâu."
Vương Tiểu Điềm: "Hóa ra đây là nguyên nhân ngài chọn tòa Hắc tháp này thay vì ba tòa kia. Ta còn tưởng là do nó gần tòa tháp của ta đấy, ngài thật khiến ta thương tâm mà."
"Nếu ngươi khóc một chút thì ta sẽ cảm thấy đáng yêu hơn đấy. Nước mắt của người thiếu nữ có đôi khi sẽ khiến họ thêm xinh đẹp hơn."
Vương Tiểu Điềm nghe vậy thì nghẹn nửa ngày, nhưng vẫn không rặn ra nổi một giọt lệ. Nàng ta không giả bộ nữa, quay đầu nâng tách trà với sáu người Đường Mạch, cười nói: "Nếu đến đây rồi thì đừng vội đi nha."
Cinderella xinh đẹp xảo quyệt nháy mắt mấy cái: "Hoan nghênh tiến vào "Trò chơi Happy Quiz của Cinderella"."