Tại Quán rượu Hương Tiêu, gã đầu trọc vươn tay liền đã bắt được luồng sáng xanh đang bay về phía mình. Gã vừa mở ra liền thấy rõ điểm sáng trên bản đồ. Khi nhìn đến vị trí của quái vật, gã hơi hơi sửng sốt, toét miệng lộ ra một nụ cười hung ác: “Cũng không xa lắm nhỉ……”
Thiếu niên đẹp trai nhìn vị trí trên bản đồ, ngón tay hơi dùng sức, bản đồ lục quang bị cậu ta bóp nát ra. “Hôm nay tôi nhất định phải giết chết B tiên sinh!”
Lời vừa nói ra, bốn người nhanh chóng lao ra khỏi quán rượu, chạy về phía khu dân cư cách đó không xa.
Hắc tháp cố ý lựa chọn ở giữa trưa giờ phát động “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”, cũng là có nguyên nhân. Lúc này, Người dưới lòng đất lười biếng đều đang đi ngủ, cho dù người chơi công khai đánh nhau ở trên phố, cũng sẽ không có bất kỳ Người dưới lòng đất nào để ý. Đây là đặc quyền chỉ thuộc về người chơi của trò chơi này, chỉ cần không tìm đường chết, Người dưới lòng đất sẽ không chủ động tới ăn bọn họ.
Gã đầu trọc không biến thành gấu nâu, tốc độ của gã là nhanh nhất trong nhóm bốn người. Một phút sau gã đã chạy như bay tới vị trí được chỉ rõ trên bản đồ lục quang. Trong mắt tản ra sự tàn nhẫn, gã nhìn chằm chằm vào hơn mười toà nhà rách nát trước mặt. Bỗng nhiên, ánh mắt gã dừng lại trên một gian nhà đổ nát trong khu dân cư.
“Chính là nơi đó!”
Bốn người nhanh chóng chạy về phía gian nhà kia.
Ngay sau khi bốn người vừa mới tiến vào khu dân cư, cô gái tóc ngắn đột nhiên căng thẳng, cô ta thầm than một tiếng không tốt, đồng thời nghiêng đầu tránh thoát một chiếc một Boomerang hình tam giác bay tới từ phía sau.Chiếc Boomerang màu đen xoay một vòng lớn không trung, xoay xong liền trở lại trong tay một cô gái tóc dài. Đội ngũ Khách lén qua sông đồng thời dừng bước chân, nhìn về phía người tới.
Chỉ thấy từ một con đường khác, bốn thân ảnh màu đen dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía bọn họ. Tốc độ của đội ngũ mới tới này rất nhanh, chỉ một lát liền đã đi đến bên ngoài khu dân cư. Cô gái tóc dài sở dĩ ném ra Boomerang trước tiên, là vì muốn ngăn cản đội ngũ Khách lén qua sông tiến về phía trước. Sau khi đội ngũ bốn người này chạy đến gần hơn, một người thanh niên trẻ tuổi cười nói: “Hôm nay chính là ngày cuối cùng. Quái vật có thể cùng nhau trộm, không có gì ghê gớm cả, nhưng Đồng Vàng Của Quốc Vương lại chỉ có hai. Ai nhanh hơn, đồng vàng liền là của người đó.” Nói xong, người thanh niên liền tiếp tục chạy về phía trước, chuẩn bị vượt qua đội ngũ Khách lén qua sông.
Gã đầu trọc nghe xong những lời này, nhất thời không kịp phản ứng lại. Khi người thanh niên chạy đến bên cạnh gã, gã cười lạnh thành tiếng, một quyền đạp về phía người thanh niên. Người thanh niên vẫn luôn tươi cười tức khắc thu liễm, thân thủ nhanh nhẹn lùi về sau ba bước, tránh đi một đạp này. Nụ cười trên mặt người thanh niên không trào phúng như Bạch Nhược Dao, nhưng lúc này cậu ta không hề cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đội ngũ Khách lén qua sông.
Cô gái tóc dài ném ra Boomerang cũng dừng bước chân. Đội ngũ bốn người đứng ở bên ngoài khu dân cư, tạo thành thế giằng co với đội ngũ Khách lén qua sông.
Không hề do dự, thanh niên cầm đầu hỏi: “Bốn người các anh là Khách lén qua sông à?”
Gã đầu trọc trào phúng cười nói: “Đúng thì thế nào.”
Lời vừa nói ra, gã ta liền rít gào một tiếng, hai tay chống xuống đất, trên mặt nhanh chóng mọc ra lông gấu nâu. Cô gái tóc dài thấy vậy liền quay đầu nhìn về phía người thanh niên, cả giận nói: “Tôi đã nói chẳng may trong số người chơi có Khách lén qua sông không chịu hoà bình kết thúc trò chơi rồi. Nhưng cậu lại cứ đi làm loạn khắp nơi, còn nói cái gì mà đúng lúc thừa nhiều thời gian có thể đi tìm hiểu một chút tin tức ở Vương quốc Dưới Lòng Đất, giúp ích cho các trò chơi sau này. Hiện tại thì tốt rồi, coi như tự đào hố chôn mình luôn. Họ Lục kia, đội ngũ bốn người chúng ta chỉ có tôi và cậu là biết chút võ vẽ. Hôm nay nếu phải chết ở đây, cho dù tôi có xuống địa ngục cũng muốn lấy mạng cậu!”
Cậu thanh niên nghiêng người tránh đi sự tấn công của gã đầu trọc, trong lúc cậu ta đang không ngừng tránh né đối phương, cậu ta nghĩ mình vẫn có thể đánh trả lại một hai cái, nhưng khi cậu ta bổ một đao vào người gã đầu trọc, đối phương không tổn hao gì, mà đao của cậu lại vỡ đôi. Người thanh niên chạy vội nói: “An Sở, còn không mau lại đây hỗ trợ!”
Cô gái tóc dài mắng một tiếng, nhưng miệng cô ta đang mắng, thân thể lại rất thành thật mà múa may Boomerang, giúp thanh niên họ Lục chặn lại công kích của gã đầu trọc.
Rất nhanh sau đó, hai đội ngũ liền lao lên đánh nhau.
Ban đầu người thanh niên họ Lục nghĩ đây là một trò chơi công bằng, những người chơi may mắn sống sốt cho dù không đồng tâm hiệp lực, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có thể cùng nhau đi trộm quái vật. Trước khi trò chơi bắt đầu, Hắc tháp chỉ đưa ra cho người chơi nhiệm vụ là “Trộm đi quái vật từ trong tay A tiên sinh, B tiên sinh”. Chứ cũng không hề đề cập tới việc giới hạn về số lượng người chơi có thể trộm đi quái vật. Mâu thuẫn duy nhất giữa tất cả người chơi chính là Đồng Vàng Của Quốc Vương.
Tổng cộng chỉ có hai Đồng Vàng, người chơi khẳng định không đủ chia. Nhưng đây chỉ là khen thưởng thêm vào.
Người thanh niên một bên cản lại công kích của gã đầu trọc và thiếu niên đẹp trai, một bên vừa nói: “Đợi một chút, các anh từ từ đã. Chúng tôi không am hiểu đánh nhau, thực lực cũng rất yếu. Chúng tôi chỉ muốn thuận lợi thắng được trò chơi này, chúng tôi nguyện ý từ bỏ Đồng Vàng Của Quốc Vương, đều nhường cho các anh cả đấy. Như vậy đã được chưa?”
Đây là lựa chọn tốt nhất. Người thanh niên vẫn luôn biết đội ngũ của mình đang ở vào thế yếu, trên thực tế, đội ngũ này chỉ có cậu và người bạn thanh mai trúc mã thời thơ ấu An Sở, hai người đồng đội còn lại chỉ là tạm thời đi chung. Nếu điều kiện cho phép, bọn họ có thể thử đoạt Đồng Vàng Của Quốc Vương, điều kiện không cho phép, vậy liền quên đi, giữ mạng quan trọng hơn.
Gã đầu trọc nghe vậy liền lộ ra hàm răng sắc nhọn. Sau khi biến thành gấu nâu, hàm răng của gã cũng sắc bén đáng sợ như răng dã thú, thật có chút giống răng cá mập. Gã một quyền đập nát tảng đá lớn ở phía sau lưng người thanh niên, nói: “Giết chúng mày, sau đó lại đi lấy Đồng Vàng Của Quốc Vương, như vậy thì có vấn đề gì không? Đương nhiên là không rồi.”
Người thanh niên họ Lục: “Mẹ kiếp!”
Sau Địa cầu online cậu ta tham gia không ít trò chơi Hắc tháp, trong đó không tránh khỏi việc sẽ gặp phải vài tên Khách lén qua sông. Nhưng loại Khách lén qua sông như gã đầu trọc này rất ít. Đại đa số Khách lén qua sông ở trong trò chơi đều an phận thủ thường, tận lực che dấu thân phận của chính mình, để tránh bị đồng đội xa lánh. Nhưng cố tình lại cứ xuất hiện những tên Khách lén qua sông như gã điên trước mặt cậu ta đây, sau khi có được sức mạnh siêu cường lại càng muốn giết người.
Bên phía đội ngũ Khách lén qua sông, gã đầu trọc và thiếu niên đẹp trai đang cực kì hưng phấn không ngừng công kích về phía đội ngũ bốn người. Người đàn ông trung niên ở bên cạnh dùng đao bạc hỗ trợ, chỉ có cô gái tóc ngắn sử dụng “Checkmate” lộ ra vẻ không vui, dường như không muốn điên cuồng giết người, nhưng đồng đội làm như vậy, cô ta cũng sẽ không phản đối, chỉ có thể đi lên hỗ trợ.
Tám người chơi đánh lên một hồi đại chiến ở giữa khu dân cư rách nát.
Những Người dưới lòng đất sống trong khu ổ chuột đã thuộc vào hàng ngũ cấp thấp ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, thực lực tương đối yếu ớt. Bọn chúng nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng chỉ biết đóng cửa sổ, không thèm để ý.
Gã đầu trọc một quyền đập nát một túp lều bằng gỗ, đùi gã quét về phía người thanh niên họ Lục. Mắt thấy cậu ta không thể né tránh, An Sở múa may Boomerang, dùng sức ném về phía bắp đùi gã đầu trọc. Gã ta ngã về phía sau một bước, An Sở liền chớp cơ hội kéo họ Lục chạy trốn.
“Đuổi theo bọn chúng!”
Đội ngũ Khách lén qua sông đuổi theo đội ngũ bốn người chơi.
Tám người chạy đến phụ cận gian nhà nhốt quái vật, người thanh niên họ Lục nhanh chóng nói: “Theo lý thuyết, hiện tại hẳn là còn bảy người chơi khác may mắn sống sót, bọn họ có lẽ cũng đã đang ở gần nơi này rồi. Bọn họ không có khả năng tất cả đều là Khách lén qua sông, cho dù đều là Khách lén qua sông, bọn họ nhìn thấy loại tình huống này liền sẽ bắt tay với chúng ta, trước tiên giải quyết bốn tên điên kia. Đi, đi tới gian phòng kia, chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian một chút, khẳng định sẽ có người tới…… Khụ khụ…… An Sở, cậu làm cái gì vậy!”
An Sở nện một quyền xuống đầu người thanh niên, khi đi ngang qua một thân cây, cô còn miễn phí giúp cậu ta phủi sạch đống lá cây trên đầu. An Sở tức giận nói: “Cậu căn bản không thuộc loại người có thể dùng trí thông minh để vạch ra mấy cái kế hoạch thắng lợi trò chơi gì đó được đâu. Hiện tại quan trọng nhất chính là chạy trốn, chạy trốn đó có hiểu hay không? Kế hoạch của cậu đã bao giờ thành công chưa, cậu tự mình nói đi!!!”
Người thanh niên nghẹn khuất không nói được gì. Bởi vì tất cả những gì An Sở nói đều là thật sự. Tuy rằng cậu ta vẫn rất luôn muốn công tháp bằng cách suy luận tìm tòi các thứ, nhưng lại chưa bao giờ thành công, mỗi lần đều không biết mọi chuyện diễn ra ra sao, luôn là những kế hoạch hiếm lạ cổ quái thất bại, nhưng cũng có khi những kế hoạch ấy lại giúp bọn họ thắng được trò chơi. Nguyên nhân thắng được trò chơi có rất nhiều loại, chỉ là không có loại nào liên quan tới kế hoạch của cậu ta. (haha =]])
Bốn người cũng không dám có suy nghĩ trộm đi quái vật, bọn họ trước hết phải sống sót, rồi sau đó mới có thể suy xét đến việc chiến thắng trò chơi.
Tốc độ của gã đầu trọc sau khi biến thân thành gấu nâu liền giảm đi, nhưng tốc độ của cô gái tóc ngắn lại cực kỳ nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả An Sở. Mắt thấy bốn người An Sở đã nằm trong phạm vi tầm bắn, cô ta giơ súng lục bạc lên, lạnh lùng nói: “Checkmate!”
Đoàng!
Một viên đạn bạc phá tan họng súng, thẳng tắp nhắm ngay về phía gáy thanh niên họ Lục.
Viên đạn này như có mắt, mặc cho cậu ta trái phải tránh né như thế nào, nó trước sau vẫn luôn đuổi theo cái gáy của cậu ta như âm hồn không tan. Ánh mắt người thanh niên lạnh lùng, cậu ta buông tay
An Sở, xoay người trực tiếp đối diện với viên đạn kia. Tay phải cậu ta vung lên, một chiếc thước kẻ dạy học kì dị màu bạc xuất hiện trong tay cậu ta, cậu ta cao giọng nói: “+=, đây là định lý Pitago.”
Động tác quay đầu nghênh địch của người thanh niên quá mức đột ngột, cô gái tóc ngắn nhất thời không kịp phản ứng lại. Những lời này vừa nói ra, một luồng ánh sáng trắng chói mắt bắn ra từ trong thước kẻ, thẳng tắp mà bắn về phía ấn đường của cô gái tóc ngắn. Cô ta kinh ngạc trợn to mắt, rất nhanh cô ta liền thấy chóng mặt, cả người lảo đảo ngã về phía sau.
Gã đầu trọc vừa lúc chạy tới liền tiếp được cô gái tóc ngắn đã hôn mê, gã dùng sức lay hai lần cô ta mới tỉnh táo lại được một chút.
Gã đầu trọc: “Sao lại thế này?”
Cô gái tóc ngắn dần lấy lại tinh thần, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy rất buồn ngủ. Cẩn thận người kia một chút, dị năng của hắn hình như là một dạng thôi miên.”
(Đạo cụ là thước kẻ, chú ngữ là định lý Pitago, tác dụng lại là thôi miên. Cái này y như đang tả giáo viên dạy Toán tui luôn ấy ạ =(( Ngày xưa cấp đúng kiểu tiết toán nào tôi cũng như bị thôi miên cho ngủ luôn í, nghe chẳng hiểu cái mẹ gì. Và đặc biệt rất ghét toán hình =]])
Cùng lúc đó, người thanh niên đã điên cuồng chạy trốn về phía sau. “Tôi không thôi miên được viên đạn đâu, An Sở cứu tôi, mau cứu tôi!”
Bản thân An Sở cũng đang ốc không mang nổi mình ốc, khi bị đàn sâu đen của thiếu niên đẹp trai không ngừng tấn công, cô chỉ có thể ra sức dùng Boomerang đánh về phía chúng. Viên đạn bạc kia vẫn luôn truy đuổi gắt gao phía sau người thanh niên, đúng lúc nó như chuẩn bị găm trúng đầu cậu ta, An Sở cắn răng, một chân dùng sức, lại là một chiếc Boomerang màu đen xuất hiện trong tay cô ta, An Sở điều khiển Boomerang nháy mắt bay đi.
Tốc độ của An Sở vẫn không nhanh bằng viên đạn, nhưng ngay một giây trước khi viên đạn chuẩn bị bắn thủng đầu người thanh niên, một lá bài Poker màu đen bắn ra từ bên cạnh cậu ta, găm viên đạn lên mặt đất.
Viên đạn rung lắc dữ dội vài lần, sau đó liền dần dần dừng lại.
Bên kia khu dân cư, bốn lượt hỏa tiễn từ trên trời giáng xuống, thiêu rụi hơn một nửa đàn sâu đen đang vây công An Sở. Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên múa may trường đao, cản lại vô số đạn bạc đang bắn về phía người thanh niên.
Họ Lục và An Sở lúc này mới có cơ hội thở dốc, về phần hai người đồng đội tạm thời kia, cả người họ đều là vết thương, ngã sang một bên không biết sống chết ra sao. Người đàn ông đeo kính mang theo bốn đồng đội đi ra từ một gian nhà rách nát. Gian nhà kia chính là nơi nhốt quái vật trên bản đồ lục quang.
Tình huống này khiến người thanh niên có chút cả kinh, ánh mắt cậu ta dừng lại trên người bọn họ.
Lâm Nghệ nói: “Đội trưởng, bốn người này hình như là bốn người chơi may mắn cuối cùng còn sống sót trong trò chơi này. Những người chơi khác hẳn đều đã bị bốn tên Khách lén qua sông kia giết chết, hiện tại chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch của anh sao?”
Lão Lý nói giỡn: “Không phải kế hoạch của đội trưởng, mà là kế hoạch của A tiên sinh và B tiên sinh.”
Đội ngũ của người thanh niên họ Lục nhất thời có chút sợ hãi, kinh ngạc nhìn sang đội ngũ năm người này. Người đàn ông đeo kính bình tĩnh đảo mắt nhìn qua người thanh niên và An Sở, cuối cùng lại nhìn về phía đội ngũ Khách lén qua sông đang đứng cách đó không xa. Hắn nói: “Không chế trụ được bốn tên kia, trò chơi này không thể tiến hành bình thường được. Cho nên chúng ta không phải đang tiến hành theo kế hoạch của B tiên sinh, đây cũng là kế hoạch của tôi”
Gã đầu trọc nhận thấy sự tình không ổn, gã xoay người liền chạy: “Đi!” Nhưng lời vừa nói xong, một tiếng ầm ầm đã bất ngờ vang lên từ dưới chân gã.
Bắt đầu từ dưới chân gã đầu trọc, kéo dài mãi đến tận chỗ xa nhất nơi thiếu niên đẹp trai đang đứng, dưới chân bọn họ như có thứ gì đó nổ tung, một sắc hồng nhạt đầy trời xuất hiện trước mắt bọn họ. Chờ đến khi đội ngũ này kịp lấy lại tinh thần, liền chỉ thấy một tầng lại một tầng nhão nhão dính trên chân mình, giữ chặt bọn họ trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Đồ vật màu hồng nhạt này cực kỳ giống kẹo cao su, gã đầu trọc, cô gái tóc ngắn và người đàn ông trung niên đều bị dính trụ một chân. Thiếu niên đẹp trai thảm hơn một chút, hai chân đều bị cố định tại chỗ. Bọn họ thử giãy giụa trong chốc lát, nhưng mãi cũng không thể đem chân mình thoát ra khỏi thứ này.
Một tiếng cười hì hì truyền đến từ nơi xa: “Kẹo cao su dâu tây siêu dính, không cần cố làm gì, thật sự không thể thoát khỏi nó đâu.”
Đội ngũ Khách lén qua sông lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía người tới. Vừa nhìn thấy dáng vẻ đang dựa vào vách tường cùng nụ cười ghê tởm của Đường Mạch, thiếu niên đẹp trai liền giận dữ hét lớn: “Tao sẽ giết chết mày!!!”
Đạo cụ: Kẹo cao su dâu tây siêu dính
Người sở hữu: Đường Mạch
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Cấp bậc: Cấp
Lực công kích: Bình thường
Công năng: Khi sử dụng kẹo cao su, vật thể bị dính sẽ chịu một lực dính mạnh hơn lần so với trọng lực của chính nó.
Hạn chế: Là đồ vật dùng một lần. Cực kỳ cực kỳ thối, chỉ có người sử dụng nó mới có thể ngửi được vị thối đó. (Tội =]])
Ghi chú: Khi Đường Mạch dùng mũ thối của Mario đâm ra chiếc kẹo cao su này, hắn nhất định sẽ có suy nghĩ, rốt cuộc là Chiếc mũ của Mario thối, hay miếng kẹo cao su này thối hơn. Nhưng có lẽ bản thân Đường Mạch càng thối hơn, rốt cuộc ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà. (Nói câu cũng cay đấy =]]])
Dùng kẹo cao su dâu tây giữ chân đội ngũ Khách lén qua sông chỉ là kế hoạch dự phòng của Đường Mạch, hắn cũng không dám đảm bảo chính mình có thể chuẩn xác mà ném những quả bom kẹo cao su này tới đúng dưới chân bốn người kia, sau đó còn chặt chẽ giữ được chân bọn họ. May mắn thay, hắn thành công. Nhưng nhóm Khách lén qua sông này lại có đến ba người sở hữu dị năng thuộc loại tấn công tầm xa.
Sau khi thiếu niên đẹp trai phẫn nộ gầm rú, hai tay cậu ta vung lên, mấy vạn con sâu đen chui ra từ trong tay áo cậu ta. Từng đàn sâu đen che trời lấp đất nhanh chóng tập kích bay về phía Đường Mạch. Người đàn ông trung niên tái mét mặt mà ném ra vô số tiểu đao, cô gái tóc ngắn giơ súng lục lên, hô liên tiếp ba câu: “Checkmate, Checkmate, Checkmate!”
Đoàng đoàng đoàng!
Ba viên đạn cùng nhau bay về phía đầu Đường Mạch, Đường Mạch không ngừng tránh né. Hắn nhìn về phía người đàn ông đeo kính, hai người liếc nhau. Người đàn ông đeo kính đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nói: “Trước tiên hãy giết chết đám người kia đi.”
Đây là mục đích hợp tác thứ hai của Đường Mạch và đội ngũ năm người.
Mục đích quan trọng nhất là không thể để đội ngũ năm người này hợp tác với đội ngũ Khách lén qua sông kia, nếu không chín người bọn họ ở bên nhau, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn chiến thắng cực khó, rất có thể sẽ thua cả trận. Mà mục đích thứ hai, chính là tạo thành mặt trận thống nhất, trước tiên giải quyết gọn ghẽ nhóm người Khách lén qua sông kia.
Tay phải người đàn ông đeo kính vung lên, lá bài Poker màu đen cắm trên mặt đất liền bay lên, trở lại trong tay hắn. Hạo ca đứng cạnh hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hùng hổ tiến về phía gã đầu trọc đang bị kẹo cao su dính tại chỗ không thể nhúc nhích. Hai gã đàn ông cường tráng rất nhanh đã lao vào đánh nhau, những người chơi còn lại cũng sôi nổi xông lên, quyết một trận sống mái với đội ngũ Khách lén qua sông.
Dị năng của Hạo ca có chút không rõ ràng, thân thể anh ta không hề thay đổi, cũng không hề biến ra bất kì thứ vũ khí gì. Dị năng này dường như là tăng cường sức mạnh, anh ta lao vào đánh nhau với gã đầu trọc lao, hai người liền đánh qua lại một hồi. Bởi vì gã đầu trọc không thể hoạt động chân phải, ngay từ đầu Hạo ca đã chiếm lợi thế, nhưng rất nhanh anh ta liền bị gã đầu trọc nện một quyền ngã trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, chỉ thấy gã đầu trọc ngửa đầu lên trời rống một hơi dài. Lông gấu nâu trên người gã càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày. Sau khi toàn thân đều là lông gấu, bốn chân gã đều đặt trên mặt đất, khuôn mặt chậm rãi biến hóa. Mũi miệng biến đổi, ngũ quan chen chúc thay đổi vị trí.
Người thanh niên họ Lục cả kinh nói: “Không tốt!”
Tất cả người chơi đều vội vàng né tránh, ba người đồng đội khác cũng kinh hãi nhìn sang gã, bọn họ muốn chạy đi nhưng chân lại đang bị dính trụ trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Rất nhanh sau đó, gã đầu trọc đã hoàn toàn biến thành một con gấu nâu to lớn. Hai tay gã đấm ngực, chân phải dùng toàn lực, phá vỡ lực dính mạnh gấp lần so với trọng lực của chính gã, lôi chân phải ra khỏi đám kẹo cao su. Khi gã đã có thể tự do hoạt động, người đầu tiên gã nhìn tới là Hạo ca đang nằm trên mặt đất, sau đó gã hung ác mà xông lên.
Lâm Nghệ lập tức chạy như bay về phía này, dùng tốc độ nhanh nhất cứu Hạo ca đi, nhưng trên vai anh ta cũng đã bị gấu nâu cắn mất một miếng thịt lớn.
Gấu nâu lại rống giận trừng mắt nhìn về phía Đường Mạch, Đường Mạch liền ngưng lại vẻ tươi cười vốn có. Vừa rồi vì ứng phó với ba viên đạn của cô gái tóc ngắn và đàn sâu đen của thiếu niên đẹp trai, hắn đã sử dụng một ít dị năng, rất nhiều dị năng một ngày chỉ có thể sử dụng một lần. Đường Mạch phát hiện ra, hiện tại gã đầu trọc rất nguy hiểm. Loại nguy hiểm khiến hắn nhận thức sâu sắc được rằng, hắn khẳng định không phải đối thủ của gã ta.
Đường Mạch không chút do dự xoay người liền chạy, gã đầu trọc rít gào, bốn chân dùng sức nhằm về phía hắn.
Lâm Nghệ tiến lên phía trước: “Đội trưởng, bọn họ……”
Người đàn ông đeo kính ngăn lại câu nói kế tiếp của Lâm Nghệ, hai mắt nheo lại: “Đó là một Đồng Vàng Của Quốc Vương.”
Lâm Nghệ không nói tiếp nữa.
Kế hoạch giết chết đội ngũ Khách lén qua sông không hề dừng lại, người đàn ông đeo kính tiếp tục bố trí đồng đội đi giải quyết ba tên Khách lén qua sông còn lại đang bị dính trụ trên mặt đất. Hắn chỉ là không đi cứu B tiên sinh mà thôi. Việc B tiên sinh bị giết chết cũng không có tổn thất gì đối với hắn, hắn thậm chí còn có thể cướp đi Đồng Vàng Của Quốc Vương từ trong tay gã đầu trọc.
Sâu đen và đao bạc tựa như mưa lớn, che trời lấp đất phóng về phía những người chơi may mắn còn sống sốt. Cuộc chiến bên này còn chưa kết thúc, chỉ nghe một tiếng ầm vang truyền ra từ tòa nhà ở phía sau lưng người chơi. Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy cảnh tượng B tiên sinh đang chạy như bay ra khỏi gian nhà, mà phía sau hắn là một con gấu nâu khổng lồ bốn chân dùng sức đang hùng hổ lao về phía hắn. Khi gấu nâu vừa vồ lên, một người kỵ sĩ mặc áo giáp kỳ quái đột nhiên xuất hiện, hai tay người này ngăn ở giữa không trung, chặn lại móng vuốt của gấu nâu.
Phó Văn Đoạt cũng không nghĩ tới sức lực của gã gấu nâu lại lớn đến mức này. Hắn sau khi cản lại một kích cho Đường Mạch, chính mình lại bị đánh bay ra ngoài, đập trúng một tảng đá lớn, đè lên gạch đá vỡ nát.
Áo giáp trên người Phó Văn Đoạt vỡ tan tác, một tay hắn chống đất, đứng lên nhìn về phía Đường Mạch đứng cách đó không xa. Hắn đang trách cứ đồng đội mình đã không cung cấp tin tình báo chính xác: “Victor, cậu nói sức lực gã rất lớn, nhưng cậu cũng không hề nhắc nhở tôi nó lại lớn đến mức này.” Loại sức lực này thật sự mạnh hơn hắn rất nhiều lần đấy.
Đường Mạch bị con gấu nâu này truy đuổi cực kỳ chật vật, thật vất vả mới chờ được đến khi Phó Văn Đoạt tới, Đường Mạch nhanh chóng giải thích nói: “Lần trước khi tôi nhìn thấy gã, gã cũng không hoàn toàn biến thân thành như thế này mà.”
Sau khi hoàn toàn biến thân thành gấu nâu, gã đầu trọc tựa như đã mất đi lý trí. Hai mắt gã đỏ bừng nhìn chằm chằm Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, dường như đang suy nghĩ một chút, gã nếu nhằm về phía Phó Văn Đoạt, đối thủ này càng cần phải đề phòng hơn một chút. Phó Văn Đoạt lắc mình tránh đi sự tấn công của gã đầu trọc, mặt đất liền bị gã ta đập ra một cái lỗ cực lớn.
Rất nhanh, gấu nâu lao ra khỏi cái lỗ đó, lại nhằm về phía Phó Văn Đoạt.
Một người một gấu không ngừng thay đổi vị trí, phát ra tiếng đánh bùm bụp. Một vuốt khủng bố từ đỉnh đầu chụp xuống, ném Phó Văn Đoạt về phía mặt đất. Phó Văn Đoạt khi rơi xuống liền linh hoạt xoay người lăn đi, giảm bớt được phần lớn lực đạo. Nhưng áo giáp của hắn đã bị vỡ ra một mảng rất lớn ở giữa ngực. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía gấu nâu cũng đang dừng nơi xa mà thở dốc.
Ở bất kì đâu cũng đều sẽ có những đối thủ đáng gờm. Phó Văn Đoạt đã liên tục hai lần được Hắc tháp thông báo, trở thành người chơi Trung Quốc đầu tiên thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, Hắc tháp tầng thứ hai; điều này mặc nhiên có ý nghĩa rằng thực lực của hắn tuyệt đối là đứng đầu ở Trung Quốc, nhưng nó cũng không hề đồng nghĩa với việc hắn có thể dễ dàng đánh bại tất cả những người chơi Trung Quốc. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn hiểu rõ, ngoại trừ loại dị năng thần bí, như có điều gì che dấu của Đường Mạch, hắn nếu chiến đấu với thủ lĩnh của tổ chức Khách lén qua sông ở Bắc Kinh kia, liền chỉ có thể nắm chắc % chiến thắng.
Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn con dã thú đứng trước mặt mình, hắn vặn vặn cổ tay, áo giáp bạc lẻng xẻng rơi xuống. Chiếc áo giáp này đã nát bươm khi hắn đánh nhau với gấu nâu, chỉ là nó vẫn luôn dính trên người chưa chịu rơi xuống. Hiện tại Phó Văn Đoạt đã cởi tấm áo giáp vướng víu này ra, sau cùng hắn đặt tay lên mũ giáp bạc.
Hắn chậm rãi tháo mũ giáp bạc xuống. Đường Mạch cả kinh, cho rằng hắn muốn để lộ cả khuôn mặt, nào ngờ mũ giáp vừa tháo xuống, một chiếc mặt nạ tương tự như chiếc mặt nạ xám Đường Mạch đang đeo trên mặt đột nhiên xuất hiện, che khuất nửa khuôn mặt của Phó Văn Đoạt, chỉ để lộ ra một đôi mắt kiên nghị.
Phó Văn Đoạt mặc một bộ đồ màu đen, hai mắt lạnh lẽo nhìn gấu nâu trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên: “Như vậy càng tiện hơn.” Nói xong, tay phải hắn vung lên, một thứ vũ khí sắc bén đen nhánh hình tam giác đột nhiên xuất hiện, còn tay hắn thì lại không thấy đâu nữa. Ngay sau đó, thân ảnh Phó Văn Đoạt chợt biến mất, lần thứ hai hắn xuất hiện là khi đã tới gần đỉnh đầu gã đầu trọc, hắn múa may thứ vũ khí sắc bén kia, hướng về phía phần đầu của gã ta.
Gấu nâu lảo đảo lùi về phía sau.
Khi thứ vũ khí lợi hại kia đâm vào da đầu gấu nâu liền bắn ra tia lửa chói mắt. Một tia máu đỏ từ đỉnh đầu gấu nâu chảy xuống, chảy vào mắt gã. Gấu nâu phát ra tiếng rống giận ngập trời. Phó Văn Đoạt cũng không khinh địch, hắn lại tiếp tục tấn công, không cho gấu nâu cơ hội phản ứng.
Trên mặt đất, Phó Văn Đoạt đang không ngừng từ các hướng tấn công gấu nấu khổng lồ nhưng vụng về. Gã ta bị tốc độ cực nhanh của Phó Văn Đoạt mê hoặc, mỗi lần mới vừa vung móng vuốt lên, Phó Văn Đoạt lại đã biến mất không thấy đâu nữa. Gã phát ra tiếng kêu phẫn nộ, nhưng da gã thật sự quá mức cứng rắn, Phó Văn Đoạt chỉ có thể liên tục cắt qua da, chứ không thể chân chính tạo thành vết thương trí mạng.
Sau khi Phó Văn Đoạt xuất hiện, Đường Mạch liền không quan tâm tới chuyện ở đây nữa, toàn tâm toàn ý giao gấu nâu cho đối phương xử lý.
Đường Mạch tin tưởng, Phó Văn Đoạt khẳng định có thể ứng phó được với gã điên kia. Hắn cũng rất tín nhiệm đồng đội mình, hắn quay đầu lại, đi lên chuẩn bị tấn công thiếu niên đẹp trai.
Dị năng của người này là loại khó giải quyết nhất trong bốn tên Khách lén qua sông. Cậu ta không phải người mạnh nhất, nhưng sâu đen của cậu ta lại có mặt ở khắp mọi nơi, rất khó phòng bị. Đường Mạch nắm chặt Que Diêm Lớn, đem que diêm che trước mặt mình, hai tay dồn lực, múa may que diêm ngăn trở đàn sâu đen bay về phía mình.
Hắn nhanh chóng chạy đến bên cạnh người đàn ông đeo kính. Hai người liếc nhau, đồng thời gật đầu.
Trong tay người đàn ông đeo kính bắn ra ba lá bài Poker màu đen. Bài Poker giống như tia chớp đen, không ngừng bay múa trong không trung, chém đứt đôi tất cả những con sâu đen bay về phía Đường Mạch. Đường Mạch sốc lại tinh thần, hăng hái xông tới trước mặt thiếu niên đẹp trai. Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ hoảng sợ. Đối với cậu ta mà nói, trước đây khi giết người cậu ta đều đứng ở phía sau đồng đội, có rất ít người có thể tới gần được cậu ta. Dị năng của cậu ta không phải loại cận chiến, sau khi bị Đường Mạch tiếp cận cậu ta ngay lập tức làm ra đối sách, huy động sâu đen bọc lấy thân thể mình thành một cái kén, bảo hộ cậu ta không cho ai lại gần.
Thế nhưng Đường Mạch lại phản ứng còn nhanh hơn cả thiếu niên đẹp trai, trước khi tầng kén này bao trùm toàn bộ cơ thể cậu ta, tay phải Đường Mạch vung lên, vô số ngọn lửa bén vào đám sâu đen, thiêu rụi toàn bộ bọn chúng. Tốc độ sâu đen tụ lại còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ Đường Mạch thiêu chết bọn chúng, nhưng do Đường Mạch phản ứng kịp thời, nên chỉ một giây trước khi tầng kén sâu đen kịp bọc kín thiếu niên xinh đẹp, một cái lỗ hổng to bằng lòng bàn tay chợt hiện ra.
Một lá bài Poker màu đen bay ra từ phía sau Đường Mạch, vòng qua vai hắn, thẳng tắp mà tiến vào lỗ hổng nho nhỏ kia.
Giây tiếp theo, sâu đen đang bay múa khắp nơi đột nhiên đứng yên bất động, không hề công kích người chơi khác, xoay người nhìn về phía thiếu niên xinh đẹp đang được sâu đen bảo vệ ở trung tâm. Sâu đen đang bảo hộ cậu ta cũng đều ngừng lại, chúng xoay chuyển thân thể, nhìn chằm chằm về phía chủ nhân của mình.
Ngay sau đó, toàn bộ đám sâu này đều xông lên. Từ lỗ mũi, hai mắt, lỗ tai, miệng…… Bất kì chỗ nào trong thân thể người thiếu niên này có thể chui vào liền trực tiếp chui vào. Trên thực tế đây đã là một khối thi thể, người đàn ông đeo kính thu hồi bài Poker đen, trên cổ thiếu niên đẹp trai bị bài Poker vẽ ra một miệng máu, cậu ta trợn to hai mắt, trên mặt đều là sự hoảng sợ, sau đó ngã xuống đất.
Tiếng kêu ong ong của lũ sâu đen vang lên từ trong cơ thể cậu ta, chỉ mười giây sau, Đường Mạch thấy trong bụng cậu ta tựa như có thứ gì đó đang động đậy. Đường Mạch lùi về sau hai bước, mấy vạn con sâu đen đâm thủng bụng cậu thiếu niên này mà chui ra.
Đám sâu đen sau khi bay ra khỏi thân thể cũng không hề tụ lại bên nhau, chúng dường như trở thành những con sâu bình thường, bay về các hướng khác nhau. Thi thể của người thiếu niên chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng, nội tạng bên trong đều đã bị những con sâu kia gặm nhấm sạch sẽ. Đại não bị ăn không còn gì, cả đôi mắt cũng bị cắn mất, thể trạng của cậu ta hiện tại trông giống y như những người chơi đã từng bị sâu ăn qua vậy, tứ chi dang rộng, dùng hốc mắt trống rỗng không có con ngươi nhìn lên không trung.
(Cái này như kiểu vu thuật nuôi sâu nuôi trùng xong cuối cùng bị phản vệ ấy nhỉ:))
Cùng lúc đó, một chiếc Boomerang màu đen từ không trung bay tới, vừa vặn cắt đứt đầu người đàn ông trung niên.
Như vậy, bốn tên Khách lén qua sông hiện tại chỉ còn lại gã đầu trọc biến thân gấu nâu và cô gái tóc ngắn. Nhận thấy tình thế không ổn, cô gái tóc ngắn cắn răng, lấy ra tiểu đao tự mình chặt đứt bên chân đang bị kẹo cao su dính chặt, xoay người liền chạy. Mất đi một chân, tốc độ chạy trốn liền giảm đi đáng kể, nhưng cô ta vẫn như cũ liều mạng mà chạy.
Đột nhiên, Đường Mạch vung ra Que Diêm Lớn, hung hăng nện vào đầu gối cô gái tóc ngắn, đánh ngã cô ta trên mặt đất. Cô ta quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Khi nhìn đến chữ cái “B” trên đỉnh đầu hắn, hai mắt cô ta không ngừng run lên. Cô ta bỗng nhiên hướng về phía người đàn ông đeo kính và những người chơi khác đứng cách đó không xa: “Hắn là quái vật Hắc tháp, tôi là người chơi, chúng ta mới là người ở cùng một phe. Các anh cũng vẫn còn sống, tôi không hề muốn đối địch với các anh, là ba tên kia muốn giết tất cả mọi người chứ không phải tôi!”
Người đàn ông đeo kính im lặng không nói gì.
Đường Mạch nghiêng đầu, đồng thời giơ lên Que Diêm Lớn, chặn lại một viên đạn vừa bắn về phía sau đầu mình. Hắn thấp giọng cười nói: “Đây đã là viên đạn thứ năm của cô rồi đấy à?” Đường Mạch nhớ rõ trong trò chơi “Là bài trung thực” của Pinocchio, cô gái này vì bắn ra viên đạn thứ năm bạc cả đầu. Không nghĩ tới mới qua hai tháng, cô ta đã có thể bắn ra năm viên đạn mà không hề hấn gì, hiển nhiên dị năng của cô ta cũng đã có tiến bộ.
Viên đạn thứ năm khảm vào đầu đỏ que diêm, là viên đạn khi cô gái tóc ngắn vừa chạy trốn liền trộm bắn về phía Đường Mạch. Cô ta đột nhiên nói chuyện một mặt là để xem có thể nhận được sự trợ giúp từ người đàn ông đeo kính hay không. Mặt khác chính là muốn kéo dài thời gian, dời đi lực chú ý của Đường Mạch, nhân cơ hội đánh lén hắn.
Đáng tiếc rốt cuộc vẫn bị Đường Mạch phát hiện ra.
Đường Mạch hì hì cười: “Tóc của cô không cần bạc trắng nữa à?”
Cô gái tóc ngắn sửng sốt, dần dần, cô ta như nhớ ra cái gì đó. Nhìn vào đôi mắt quen thuộc của B tiên sinh, cô ta rốt cuộc cũng hiểu được thứ cảm giác quen thuộc mà mình cảm nhận được khi cô ta nhìn thấy B tiên sinh ở trên bến tàu vào bảy ngày trước. Trong mắt cô ta liền bốc lên lửa giận, tay phải dùng sức, nâng súng lục lên, nhắm ngay cổ họng Đường Mạch: “hekat……”
“Răng rắc ——”
Đường Mạch trực tiếp bẻ gãy cổ cô gái tóc ngắn.
Bên kia, Phó Văn Đoạt đá gấu nâu lên không trung, hắn một chân dùng sức, cả người bay lên. Thứ vũ khí sắc bén đen nhánh hình tam giác dạng chóp kia đâm xuyên qua trái tim gấu nâu. Đường Mạch tinh ý nhìn ra sắc bạc lạnh lẽo phủ trên thứ vũ khí kia dường như có chút khác với trước đây.
Rầm!
Thi thể gã đầu trọc rơi xuống đất, Phó Văn Đoạt lắc lắc tay phải, vũ khí sắc bén biến mất, biến trở lại về hình dáng cánh tay ban đầu.
Như vậy hiện tại, toàn bộ đội ngũ bốn tên Khách lén qua sông đều đã bị tiêu diệt. Mà phía bên kia, người thanh niên họ Lục đang bế đồng đội của mình lên. Trong đội ngũ bốn người của cậu ta, thực lực của hai người đồng đội còn lại khá tương tương nhau. Một người trong đó đã tỉnh dậy, một người khác lại đã vĩnh viễn nhắm mắt ra đi. Trên ngực người đó là một vết thương do đạn bắn trúng, có lẽ đã chết từ lâu, không thể cứu sống được nữa.
Cô gái tóc ngắn kia rốt cuộc đã nói sai rồi, cô ta thật ra có giết người. Mà mấy ngày trước đây, cô ta và đồng đội của mình đã cùng nhau giết càng nhiều người.
Thu thập xong thi thể của đội ngũ Khách lén qua sông, Đường Mạch đi đến bên cạnh Phó Văn Đoạt. Đây là lần đầu tiên tất cả người chơi được nhìn thấy A tiên sinh cởi áo giáp, khi nhìn đến cảnh tượng hắn vừa rồi một mình giao chiến với gấu nâu, bọn họ cảnh giác cầm chặt vũ khí, nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Nếu không phải gã đầu trọc da dày thịt béo, gã khẳng định đã sớm bị Phó Văn Đoạt đánh chết. Nếu đổi lại là bọn họ, tuyệt đối sẽ không thể sống sót.
Người thanh niên họ Lục quay đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính: Hai Đồng Vàng Của Quốc Vương, có làm hay không?
Người đàn ông đeo kính cho cậu ta một ánh mắt: Đi!
Cậu thanh niên có chút kinh ngạc, nhưng cậu ta lựa chọn tin tưởng người đàn ông đeo kính. Cậu ta bế người đồng đội may mắn còn sống sót lên, cùng An Sở quay đầu liền chạy. Sau khi Đường Mạch giết chết cô gái tóc ngắn, người đàn ông đeo kính cũng xoay người chạy trốn. Tám người chơi như ong vỡ tổ tản ra bốn phía.
Mới vừa rồi bọn họ còn đồng tâm hiệp lực cùng Đường Mạch, Phó Văn Đoạt giết chết đội ngũ Khách lén qua sông, hiện tại lại đã biệt tăm biệt tích.
Quan hệ giữa bọn họ trước nay đều không phải đồng bạn, chỉ là vì ích lợi nhất thời, bị buộc phải hợp tác.
Khi người đàn ông đeo kính chạy trốn không chút do dự liền, trong mắt Đường Mạch lộ ra một tia kinh ngạc. Rất nhanh hắn nói: “Không tốt!”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều phản ứng lại, bọn họ chạy vào phòng nhỏ. Quả nhiên, lồng sắt giữa nhà đã trống không còn gì. Khi bọn họ đi giết chết đội ngũ Khách lén qua sông, quái vật bị nhốt trong lồng sắt đã bị người chơi cứu đi.
Đường Mạch nhìn lồng sắt trống rỗng, biểu tình trên mặt biến hóa không thôi. Cuối cùng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Phó Văn Đoạt đang đứng bên cạnh, cười nói: “Phó thiếu tá, tôi cho rằng anh chỉ đội mỗi mũ giáp, không ngờ bên trong còn có cả mặt nạ bảo hộ nữa.” Chuẩn bị như vậy cũng chu toàn quá rồi đấy.
Phó Văn Đoạt: “Sao không cười nữa?”
Đường Mạch hơi sửng sốt, một lát sau hắn mới hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Phó Văn Đoạt: “Cười như vậy là vì phải che dấu thân phận trước mặt những người chơi đó.”
Phó Văn Đoạt ý vị thâm trường nhìn Đường Mạch liếc mắt một cái, nói một câu lập lờ không rõ ý tứ: “Tôi càng hy vọng mình có được một người đồng đội bình thường hơn.”
Đường Mạch sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh sau đó: “……”
Chẳng lẽ trong bảy ngày này, hắn ở trong mắt Phó Văn Đoạt vẫn luôn rất không bình thường sao?!!!! (;・`д・´) (;・`д・´) (;・`д・´) (;・`д・´)
Đường Mạch không nói chuyện nữa, mặt không cảm xúc tiến lên khiêng lồng sắt, lạnh lùng nói: “Phó thiếu tá, đi thôi.”
Tháo mặt nạ xuống, Phó Văn Đoạt khẽ cười thành tiếng, đi theo sau hắn.
Cống thoát nước ở Vương quốc Dưới Lòng Đất rất rắc rối và phức tạp. Chúng vừa nhỏ vừa dơ, tanh tưởi nhức mũi, không được thông thoáng như ở thành phố. Bảy người chơi dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía trước, một giờ sau, bọn họ thành công rời khỏi đô thành vương quốc, dừng lại trong một căn phòng nhỏ bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Thanh niên họ Lục thở phì phò: “Cuối cùng cũng có thể thở rồi. Đi trong cái cống thoát nước này thêm nửa giờ nữa, tôi khẳng định sẽ chết ngộp mất. Vị này…… Khụ, vị này xưng hô như thế nào vậy? Tôi tên là Lục Tinh, cô ấy là bạn tôi, An Sở. Đây là đồng đội tôi Andrew, cậu ta là người nước ngoài. Nếu mọi người đều đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, nhìn qua hẳn đều không phải là Khách lén qua sông, còn đều có được dị năng…… Các anh là Người chơi chính thức sao?”
An Sở liếc mắt nhìn cậu ta: “Không có kế hoạch gì nên hồn, chỉ toàn nói lời vô nghĩa.”
Người đàn ông đeo kính sau khi ngồi ổn định, nói: “Tôi họ Lạc, đây là đồng đội của tôi, lão Lý, Tiểu Trần, Tiểu Lâm, còn có Hạo ca. Chúng tôi đều là Người chơi chính thức.” Hắn che giấu tin tức của đội ngũ mình, Lục Tinh lại dường như cũng không để ý tới.
Mọi người sau khi giới thiệu sơ qua, đều cảm thấy có chút yên lòng.
Phó bản tập kết không giống với những phó bản khác. Những người chơi này phần lớn đều đã tham gia Phó bản tập kết Quán rượu Hương Tiêu, trong trò chơi đó chỉ cần là người chơi thuộc cùng một phe, về cơ bản đều sẽ lựa chọn hợp tác. Bởi vì chỉ có hợp tác mới có thể giúp bọn họ giành được càng nhiều hy vọng thắng lợi. Hơn nữa Phó bản tập kết cho dù thua cũng sẽ không chết, sẽ chỉ có một ít trừng phạt. Bọn họ chưa từng nhìn thấy đối phương, vậy chứng tỏ trong Phó bản tập kết quán rượu Hương Tiêu lần trước, bọn họ đã thuộc về những phe khác nhau.
Nghỉ ngơi một lúc, Lục Tinh hỏi: “Các anh không đi giành lấy Đồng Vàng Của Quốc Vương, là bởi vì A tiên sinh, B tiên sinh quá mạnh sao?”
Người đàn ông đeo kính hơi hơi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên trong bảy ngày hắn mới có thể an tâm mà lộ ra tươi cười: “Là có nguyên nhân cả. Các cậu đều đã thấy được sự khủng bố của A tiên sinh rồi đấy, B tiên sinh cũng rất mạnh. Chúng tôi đã từng giao chiến với họ mấy hôm trước, cho nên hiểu rất rõ điểm này. Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn cả chính là, so với khen thưởng thêm vào là Đồng Vàng Của Quốc Vương, bọn tôi muốn nhanh chóng chạy thoát là vì miễn khiến cho A tiên sinh, B tiên sinh phát hiện ra…… Quái vật đã bị trộm đi mất rồi.”
Lục Tinh cả kinh nói: “Quái vật đã bị trộm đi?!”
Tiểu Trần cười nói: “Đúng vậy, đội trưởng đã sớm bố trí kế hoạch, chúng tôi phân công nhau trộm quái vật kia đi rồi.”
Mọi người nghỉ ngơi xong, người đàn ông đeo kính dẫn Lục Tinh và An Sở đi đến trước lò sưởi. Hắn cúi người kéo tấm ván gỗ dưới đất lên, để lộ ra một hầm ngầm tối om như mực. Người đàn ông đeo kính nói: “Đồng Vàng Của Quốc Vương tất nhiên quan trọng, nhưng cá nhân tôi lại thích một kế hoạch chu toàn. Không tính người đồng đội bị thương kia của cậu, bảy người chúng ta liên thủ, xác suất giết được A tiên sinh và B tiên sinh không đến %. Nếu nhóm Khách lén qua sông kia không chết, mười một người chúng ta bắt tay hợp tác, xác xuất này có thể là %.”
An Sở kỳ quái nói: “Nếu như vậy tại sao anh không nói sớm, chúng ta trước tiên có thể hợp tác với đội ngũ Khách lén qua sông kia giết chết A tiên sinh và B tiên sinh, lấy được Đồng Vàng Của Quốc Vương. Như vậy trộm đi quái vật cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Người đàn ông đeo kính lắc đầu: “Không được. Chúng ta có xác suất % có thể giết chết được A tiên sinh, B tiên sinh, nhưng về sau, bảy người chúng ta đều sẽ chết hết. Lục Tinh, An Sở, bảy người chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của nhóm Khách lén qua sông kia. So với việc trước tiên lấy được đồng vàng rồi ngay sau đó lại bị người giết chết với không lấy được đồng vàng nhưng có thể giữ mạng, tôi nguyện lựa chọn vế thứ hai. Đây cũng là nguyên nhân tôi lựa chọn hợp tác với B tiên sinh.”
Lục Tinh: “Anh thật sự hợp tác dám với B tiên sinh?!”
An Sở: “Như thế này mới gọi là người có đầu óc chứ.”
Mọi người vẫn luôn tiến về phía trước, khi đi đến cuối hầm ngầm, bọn họ thấy được hai gã đàn ông trung niên. Vương Anh Quế và lão Điểu nhìn thấy mọi người trở lại, vội vàng chạy tới, kích động nói: “Tôi trộm được rồi! Tất cả đều giống như anh đã nói, khi mọi người tập trung đánh nhau, A tiên sinh và B tiên sinh căn bản không chú ý đến tôi ở nơi này, tôi và lão Điểu đã thành công trộm con quái vật kia đi rồi.”
Người đàn ông đeo kính nói: “Vất vả cho các anh rồi.” Nói xong, hắn đi lên trước, muốn vén tấm vải đen đang che phủ lồng sắt lên.
Vương Anh Quế rụt rụt cổ: “Tôi và lão Điểu bị con quái vật này chơi đùa ba ngày ba đêm, chúng tôi đều không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Lục Tinh hiếu kỳ nói: “Các anh cũng là người chơi à? Tại sao các anh lại bị con quái vật này chơi đùa ba ngày ba đêm vậy?”
Vương Anh Quế nuốt nước miếng, đơn giản kể lại việc gã và đồng đội ở ngay ngày đầu tiên đã bị A tiên sinh bắt lấy như nào, bị B tiên sinh ném vào lồng sắt nhốt quái vật ra sao, tiếp theo lại bị con quái vật này coi như quả cầu mà đá, đá ba ngày ba đêm liền. Khi nghĩ lại gã vẫn còn thấy sợ hãi: “May mắn mọi người tới cứu chúng tôi, nếu không tôi và lão Điểu thật sự sẽ bị tra tấn đến chết mất.”
Xốc tấm vải đen lên, mọi người đều hướng mắt về con quái vật to lớn trong lồng sắt.
Vương Anh Quế buồn bực nói: “Chính là con quái vật đáng chết này!” Gã hung hăng đá lồng sắt, quái vật trong lồng hoảng sợ trợn to hai mắt, phát ra tiếng kêu “Kỉ kỉ”.
Đợi hồi lâu, mọi người không nghe thấy động tĩnh gì, người đàn ông đeo kính suy tư nói: “Hiện tại còn chưa tới thời hạn của Đêm tiệc bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái. giờ tối nay đêm tiệc mới bắt đầu, có lẽ phải chờ tới lúc đó chúng ta mới có thể được phán định là đã thành công trộm đi quái vật.”
Mọi người đồng thời gật đầu.
Thời gian cứ thế trôi qua, khi đồng hồ điểm đúng h tối, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên bên tai mọi người.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo bọn họ liền nghe được ——
“Leng keng! Người chơi Lục Tinh, An Sở, Lâm Nghệ, Lạc Trạch…… Vương Anh Quế thông quan thất bại, không trộm đi được quái vật đáng thương, quái vật đáng thương sắp bị đem đi giải phẫu. Phó bản tập kết ‘Đêm hội bất ngờ Đoàn xiếc thú Kỳ Quái’ đã bị xóa bỏ, Phó bản tập kết ‘Đêm hội kinh dị của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái ’ chính thức mở ra. Trừng phạt thông quan thất bại: Trước giờ tối, mười người chơi lẻn vào Đoàn xiếc thú Kỳ Quái, phá hỏng Đêm tiệc bất ngờ.”
“Leng keng! Người chơi Lục Tinh, An Sở, Lâm Nghệ……”
Trong giọng nói của Hắc tháp như cất giấu một tia vui sướng khi người gặp họa, cực kỳ vui sướng mà thông báo ba lần.
Lạc Trạch (tên người đàn ông đeo kính) kinh hãi mở lớn hai mắt. Lúc này hắn đã không còn tâm tư để ý tới tên mình và tên của đồng đội đang bị Hắc tháp trực tiếp nhắc đến trong thông báo nữa, những sự che dấu của hắn trước đây đều là vô dụng. Hắn hơi mấp máy môi, dường như còn muốn nói thêm gì đó, rất nhanh sau đó, lại là một giọng trẻ con vang lên bên tai bọn họ——
“Leng keng! Người chơi Phó Văn Đoạt, Đường Mạch thuận lợi thông quan ‘ Đêm hội bất ngờ Đoàn xiếc thú Kỳ Quái’, đạt được khen thưởng ‘Có thể tự do định chế thăng cấp cho một đạo cụ’
——————————