Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vào xuân, khu vực Giang Nam bắt đầu có mưa xuân trên diện rộng, thời tiết cũng dần trở lên ấm áp. Đường Mạch kéo cửa sổ xe xuống, nhìn vào các tòa kiến trúc ở hai bên đường. Ánh mắt hắn dừng lại trên tất cả các tấm biển quảng cáo, dựa vào đó để xác định vị trí hiện tại của bọn họ.
“Ngã tư phía trước quẹo trái.”
Phó Văn Đoạt đánh tay lái sang trái, bọn họ tiếp tục đi về hướng tây.
Sau khi tìm được biển chỉ đường, Đường Mạch đã không cần nhờ vào các toà nhà xung quanh để xác định vị trí của mình trên bản đồ nữa. Hắn tuy rằng lớn lên ở Tô Châu, là người Giang Tô chính cống, nhưng hắn lại cũng chưa từng tới Nam Kinh (Nam Kinh là thủ phủ của tỉnh Giang Tô). Cho nên hắn không phải là lộ si, ở thành phố xa lạ này cũng không dám tùy tiện, luôn cố gắng quan sát cẩn thận bản đồ và biển chỉ đường ở hai bên đường.
路痴: lộ si. “Lộ si là chỉ người không có phương hướng tình cảm hoặc phương hướng tình cảm sai lạc, hoặc là nói đi qua đườg mà tâm không chú ý quan sát. Người không nhớ được phương hướng đường đi, không phân rõ được phương hướng, sẽ thường hay tìm không ra đường, đi quanh một chỗ.” Nói ngắn gọn chính là “mù đường” đấy:)). Đoạn giải thích mày mình search gg thì thấy bạn edit truyện Hỗn Trướng Từ Đâu Đến có giải thích trong chương của truyện nên mình trích dẫn ra cho mọi người luôn. Link đây
Phó Văn Đoạt lái xe thật sự rất chậm, bởi vì hắn cũng chỉ mới tới Nam Kinh một lần.
Xe việt dã màu đen thong thả chạy trên đường cái rộng lớn, trên đường có một số ít xe cộ đâm sầm, đổ rạp lên nhau, bọn họ vòng qua đám xe này, từng bước tiến vào khu đô thị nhộn nhịp. Kiến trúc hai bên đường ngày càng dày đặc, người ven đường cũng càng ngày càng nhiều. Đường Mạch dần dần buông bản đồ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát đoàn người đang đi lại trên đường.
Hiện tại là giờ chiều, sau khi vào đến thành phố bọn họ đi với tốc độ còn chậm hơn so với khi đi trên đường cao tốc. Phó Văn Đoạt nhìn thấy động tác của Đường Mạch, nói: “Có gì đó không đúng.” Ngữ khí cực kỳ khẳng định.
Đường Mạch thu hồi tầm mắt, nhìn sang Phó Văn Đoạt, suy tư một lát, nói: “Cũng không thể nói là không đúng, chỉ là thành phố này…… Có chút kỳ lạ. Tại Thượng Hải trước nay đều chưa từng thấy qua nhiều người như vậy.” Dừng một chút, Đường Mạch lại nhìn về phía bên trái ở đằng trước, nơi đó có ba người đàn ông trung niên đang cõng một bao tải lớn đi ra từ một tòa nhà, hắn nói: “Vào buổi tối, trên đường phố Thượng Hải chưa bao giờ có người. Sau h tối không phải là thời gian trò chơi, không cần sợ hãi đột nhiên bị kéo vào trò chơi, nhưng những người chơi muốn giết người cướp bóc cũng có thể không kiêng nể gì mà giết người. Sự nguy hiểm vào buổi tối đến từ chính bản thân nhân loại, cho nên tôi buổi tối cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa.”
Không cần nói Đường Mạch, ngay cả Phó Văn Đoạt buổi tối cũng lựa chọn nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến ban ngày mới tiếp tục hành động.
Phó Văn Đoạt nói: “Ban ngày ở Bắc Kinh cũng không có nhiều người như vậy.”
“Ừ, Thượng Hải cũng vậy. Buổi tối tất cả mọi người đều tránh trong các tòa nhà, ban ngày trên đường sẽ có người, nhưng không có khả năng lại xuất hiện nhiều như vậy. Người chơi Nam Kinh…… Dường như đều khá to gan, có can đảm tùy tiện ra ngoài. Biểu tình trên mặt bọn họ không giống như đang giả vờ, rất nhẹ nhàng, ít nhất có thể nói, bọn họ thật sự không lo lắng sẽ bị Khách lén qua sông hoặc người chơi khác đánh lén.” Đường Mạch chỉ tay về phía ba người đàn ông trung niên kia. Xe việt dã đi tới, lướt qua bọn họ. Nói xong lời này, Đường Mạch nói tiếp: “Bọn họ là Ngạch quân dự bị.”
Phó Văn Đoạt ngước mắt, từ kính chiếu hậu nhìn bóng lưng ba người kia. Ánh mắt hắn và Đường Mạch không giống nhau, thứ hắn đánh giá chính là tư thế đi đường, tốc độ, và trạng thái cơ bắp của phần lưng cùng phần eo khi di chuyển cuả ba người này. Nhìn một lát, hắn nói: “Không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tố chất thân thể tăng lên cũng không cao, hẳn là Ngạch quân dự bị”
Đường Mạch nói: “Ba loại người chơi, Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị và Khách lén qua sông, nhân số nhiều nhất chính là Ngạch quân dự bị. Lạc Phong Thành đã từng đại khái tính qua, trong số những người may mắn sống sót, Người chơi chính thức chiếm %, Khách lén qua sông cũng ước chừng %, còn lại % toàn bộ đều là Ngạch quân dự bị.”
Trung tâm thương mại nơi tổ chức Attack trú ngụ tổng cộng có hơn người chơi, không bao gồm thành viên Attack. Theo Lạc Phong Thành nói, trong người chơi này chỉ có một người là Người chơi chính thức, một tên hư hư thực thực khách lén qua sông, còn lại đều là Ngạch quân dự bị.
Đường Mạch tiếp tục nói: “Bốn tháng trước toàn cầu tổng cộng có triệu người chơi, đầu năm nay, ngày tháng Hắc tháp đổi mới phiên bản ., người chơi toàn cầu chỉ còn dư lại hơn triệu người. Hai tháng qua đi, phỏng chừng hiện tại số lượng người chơi không còn đủ con số này. Trong đó, phần lớn số người chết đi hẳn đều là Ngạch quân dự bị, nhưng kể cả như vậy, Ngạch quân dự bị vẫn chiếm đa số. Số lượng của bọn họ thực sự quá đông.”
Xe đang đi trên đường, Phó Văn Đoạt đột nhiên dẫm hạ chân phanh. Cả người Đường Mạch lao về phía trước, may mắn hắn có thói quen luôn thắt dây an toàn nên mới không bị ngã khỏi xe. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy hai cô gái trẻ tuổi không biết từ nơi nào đi tới. Đối phương hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trong nội thành Nam Kinh hiện tại vậy mà còn có người sẽ lái xe, bọn họ cũng bị làm cho hoảng sợ.
Hai cô gái trông có vẻ là nữ sinh trung học cảnh giác nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trong xe, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng ở đằng trước kéo tay bạn mình nhanh chóng bỏ chạy.
Đường Mạch nhìn theo hai cô gái vừa chạy đi, Phó Văn Đoạt lại lần nữa khởi động xe.
Ngón tay Phó Văn Đoạt gõ nhẹ vào vô lăng: “Bọn họ tuy rằng dám tùy tiện đi lại ở bên ngoài, nhưng cũng không phải thật sự không cảnh giác.”
Nghe xong lời này, Đường Mạch lâm vào trầm tư. Trong đầu hắn hồi tưởng lại từng cảnh tượng mình nhìn thấy được từ khi tiến vào thành phố này tới nay. Thật ra những người chơi bọn họ bắt gặp cũng không tính là nhiều, thêm lên nhiều nhất cũng không vượt quá người. Nhưng số lượng người như vậy đặt ở Thượng Hải cũng tuyệt đối không có khả năng. Trên đường phố ở Thượng Hải, cho dù là ban ngày, tại con đường phồn hoa nhất là Nam Kinh, đi suốt ba giờ đồng hồ cũng chưa chắc gặp được người chơi.
Tự hỏi hồi lâu, Đường Mạch làm ra kết luận: “Ngạch quân dự bị ở Nam Kinh đang được thứ gì đó bảo hộ.”
Loại đáp án này khiến Phó Văn Đoạt hơi nhướn mày, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Đường Mạch. Biểu tình trên mặt Đường Mạch rất bình tĩnh, tựa như chỉ là thuận miệng mà nói vậy thôi, nhưng Phó Văn Đoạt nghe ra được, ngữ khí vừa rồi của đối phương không chỉ là phỏng đoán đơn giản như vậy.
“Chắc chắn đến thế cơ à?”
Đường Mạch cười, dựa vào ghế nói: “Không, chỉ là có loại dự cảm như vậy thôi.”
Dị năng siêu trí tư duy của Trần San San đặt ở trên người Đường Mạch, mỗi lần hắn làm ra một cái phán đoán, đều có % xác xuất chính xác. Đường Mạch chưa nói ra chuyện này, rốt cuộc nó cũng chỉ là cảm giác của hắn, hắn cũng không dám bảo đảm. Hắn giải thích nói: “Ấn theo tỉ lệ mà nói, hầu hết những người chơi chúng ta vừa nhìn thấy kia hẳn đều là Ngạch quân dự bị, Ngạch quân dự bị dễ dàng đi lại trên đường phố như vậy, hơn nữa cũng không sợ hãi hai người chúng ta lái xe đi vào, rõ ràng là người xa lạ từ nơi khác đến đây, bọn họ chắc chắn là có chỗ dựa. Có lẽ có thứ gì đó, hoặc người nào cho bọn họ sự bảo đảm, bọn họ mới dám yên tâm như vậy.”
Nói là vậy, nhưng chính Đường Mạch cũng cảm thấy có chút gượng ép. Kết luận hơn ba mươi người chơi gặp được lúc trước đều là Ngạch quân dự bị vốn chính là suy đoán của hắn và Phó Văn Đoạt, hiện tại bọn họ vừa mới tiến vào Nam Kinh liền cảm thấy nơi này có người nào đó đang bảo vệ Ngạch quân dự bị, chứng cứ vẫn là không đủ, cần phải có nhiều tin tức hơn để chứng thực điều này.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Đường Mạch hơi ngẩn người, quay đầu nhìn sang đồng đội mình.
Phó Văn Đoạt một tay lái xe, ngẩng đầu nhìn về phía biển chỉ dẫn bên đường: “Người chơi chính thức và Khách lén qua sông chắc chắn đã có được dị năng, Ngạch quân dự bị cũng có thể có được dị năng. Bọn họ thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất tuyệt đối sẽ có được dị năng. Nếu có Ngạch quân dự bị nào đó sở hữu thực lực siêu cường, thậm chí có thể xưng bá ở Nam Kinh, vậy anh ta liền có thể bảo hộ những Ngạch quân dự bị khác. Cho dù anh không làm như vậy, các Ngạch quân dự bị khác cũng sẽ lấy anh ta làm tấm gương, không hề nhát gan sợ hãi, có gan đi lại thoải mái trong thành phố.” Thanh âm đột nhiên dừng lại, Phó Văn Đoạt vươn tay, sờ soạng về phía Đường Mạch, “Bản đồ đâu rồi?”
ĐỐi phương vừa nói dứt câu, Đường Mạch bỗng nhiên liền cảm thấy trên đùi mình có chút nóng nóng. Hắn nheo mắt, cúi đầu nhìn xuống. Phó Văn Đoạt mắt nhìn phía trước tiếp tục lái xe, tay phải lại đang duỗi tới trên chân hắn, lòng bàn tay Phó Văn Đoạt gần sát với đùi, đầu ngón tay chuẩn bị sờ đến tấm bản đồ đang đặt trên đùi đó. Nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàm tay được truyền qua chiếc quần jean mỏng, nơi được sờ tới có chút hơi sai sai, tới quá gần vị trí-mà-ai-cũng-biết-là-đâu-rồi-đấy, thậm chí có khả năng còn đụng tới một chút rồi. Phó Văn Đoạt không cẩn thận mà sờ soạng như vậy một hồi, cả người Đường Mạch lúng túng không thôi.
“……”
Đường Mạch rụt chân sang bên cạnh, nhấp nhấp môi, chủ động đem bản đồ đưa tới trong tay Phó Văn Đoạt. Hắn hỏi: “Anh muốn tìm nơi nào?”
Phó Văn Đoạt nhìn vào phần bản đồ chi tiết của khu vực nội thành Nam Kinh, hắn nhìn tên con đường ở phía trên, tại ngã tư tiếp theo trực tiếp quay đầu xe vòng lại. Đường Mạch nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Văn Đoạt để bản đồ sang một bên. Hắn quay đầu, nhìn sang Đường Mạch. Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, nâng ngón tay chỉ về phía một biển hiệu logo công ty cực lớn ở bên đường. Đường Mạch nhìn theo ngón tay hắn, thời điểm khi thấy rõ biển hiệu kia, Đường Mạch kinh ngạc trong giây lát.
Phó Văn Đoạt cười nói: “Tới rồi.”
Đem xe đỗ trước cửa công ty, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch tiến vào một tòa nhà cao tầng bỏ hoàng.
Đây là một tòa nhà văn phòng cao khoảng tầng. Đằng trước là một đài phun nước đã khô cạn, không có điện duy trì, nước trong đài trở nên vẩn đục xanh lè. Trong công ty trống không, Phó Văn Đoạt đi đến quầy lễ tân mở ra một cuốn sổ nhỏ lật xem tin tức về công ty, nhìn trong chốc lát, nói: “Ở tầng .”
Đường Mạch gật gật đầu. Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên ý thức được: “…… Chúng ta phải đi thang bộ?”
Phó Văn Đoạt nhìn về phía Đường Mạch, đối phương không nói gì nhưng biểu tình lại như đang nói: Chẳng lẽ cậu còn muốn ngồi thang máy đi lên?
Đường Mạch: “……”
May mắn sau Địa cầu online tố chất thân thể đã tăng lên rất nhiều, khi Đường Mạch leo lên tầng chỉ cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, cẳng chân khẽ căng chặt. Nếu đổi lại là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không leo lên được số tầng cao như vậy.
Phó Văn Đoạt: “Phó Văn Thanh……” Dường như là cảm thấy cái tên này rất dễ nhầm với tên mình, hắn thay đổi cách nói: “Ông ngoại của em họ tôi ở Nam Kinh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ có một con trai và một con gái. Tôi cũng không biết nhà bọn họ ở đâu, nhưng công ty của gia đình bọn họ thì tôi biết. Chúng ta tìm một chút trong phòng làm việc của cậu thằng bé, có lẽ sẽ tìm được địa chỉ nhà nó.”
Trên đường tới Nam Kinh, Phó Văn Đoạt liền ý thức được vấn đề quan trọng nhất: Hắn không biết địa chỉ nhà của ông ngoại Phó Văn Thanh.
Dựa theo phỏng đoán của hắn lúc trước, Phó Văn Thanh tới Nam Kinh hẳn là đến nhà ông ngoại nghỉ phép. Khả năng chỉ là tới chơi hai ngày cuối tuần cuối tuần, không nghĩ tới đúng lúc lại đụng phải Địa cầu online, em họ hắn vì thế phải ở lại nơi này. Một khi đã như vậy, nơi cuối cùng Phó Văn Thanh xuất hiện có khả năng nhất chính là nhà ông ngoại nó.
Mẹ Lê Văn trước khi rời khỏi nhà có thể nghĩ đến việc để lại lời nhắn cho con trai mình đang ở Nam Kinh xa xôi, nói cho cậu ta biết chính mình còn sống, phải đi đâu tìm bà ấy. Phó Văn Thanh rất thông minh, cậu nhóc hẳn cũng sẽ nghĩ đến việc này. Hơn nữa thanh danh anh họ nhà mình sớm đã truyền khắp toàn thế giới, nhóc ấy càng có khả năng sẽ để lại lời nhắn trong nhà, để chuẩn bị cho một ngày nào đó Phó Văn Đoạt tới tìm nó.
Đường Mạch nói: “Nếu chúng ta may mắn một chút, nói không chừng Tiểu Thanh còn sẽ đoán được anh không biết nhà ông ngoại nó ở đâu, cố ý chạy đến công ty, ở nơi này lưu lại tin tức.”
Phó Văn Đoạt kéo ngăn tủ, một bên tìm kiếm tư liệu, một bên thản nhiên nói: “Em ấy có lẽ sẽ không muốn gặp tôi đâu.”
Đường Mạch sửng sốt: “Tại sao?”
Phó Văn Đoạt đóng ngăn kéo lại. Nghe xong lời này, hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Đường Mạch: “Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đã bắt nạt em ấy rất nhiều.”
Đường Mạch: “……”
Đường Mạch hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ dáng của Phó Văn Đoạt khi đối phương bắt nạt Phó Văn Thanh.
Cùng Phó Văn Đoạt ở chung lâu ngày, Đường Mạch đối với những đánh giá về người này ngày càng cảm thấy….. lệch lạc. Không giống với bề ngoài nhìn qua mạnh mẽ, đáng tin cậy, Phó Văn Đoạt đôi khi cũng rất không đáng tin, đôi khi còn kể một vài câu truyện cười đặc biệt nhạt nhẽo. Không lúc nào là không toát ra khí chất của một thẳng nam chính hiệu, rất nhiều khi Đường Mạch cảm nhận sâu sắc bản thân mình tựa như một người bạn gái đang khoe đồ trang điểm với bạn trai mình vậy.
Trước kia trên mạng có rất nhiều kiểu video như vậy, mấy người bạn cùng phòng thời đại học của Đường Mạch cũng đã từng trải qua một số bài kiểm tra của bạn gái. Gì mà bạn gái đưa cho bạn trai xem đồ trang điểm của chính mình, bạn trai nếu biểu hiện quá kém liền có thể lập tức chia tay luôn.
Đường Mạch cảm thấy, Phó Văn Đoạt rất có loại khí chất này, cực kì am hiểu việc biến một câu chuyện trở nên nhạt nhẽo.
Nghĩ đến đây, Đường Mạch một bên tìm kiếm trong tập tài liệu, một bên nói: “Các bạn học nữ làm thế nào mà ở chung được với anh vậy?” Làm thế nào mới có thể chịu đựng được anh vậy? Vừa dứt lời, bản thân Đường Mạch mới kịp phản ứng lại, hắn dừng động tác, xoay người nói: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút thôi.”
“Tôi tại sao phải ở chung với bạn học nữ?” Phó Văn Đoạt đứng cạnh cửa sổ, hợp tình hợp lý mà hỏi lại Đường Mạch.
Đường Mạch không nghĩ tới sẽ lại là cái đáp án này, bỗng chốc sửng sốt: “Gì cơ?” Từ từ, điều này có ý nghĩa là gì?
Phó Văn Đoạt: “Nhà chúng tôi chỉ có hai người là tôi và Phó Văn Thanh cùng một thế hệ, thế hệ của cha tôi cũng không có phụ nữ, tất cả đều là đàn ông. Tôi từ nhỏ đến lớn không cần ở chung với bạn học nữ, tất cả đều là đàn ông hết. Sau khi vào bộ đội, cũng không có phụ nữ luôn.”
Đường Mạch lúc này mới kịp phản ứng lại.
Hóa ra là vậy, chứ không phải ý kia. Đường Mạch còn tưởng rằng Phó Văn Đoạt đang muốn nói hắn căn bản không muốn ở chung với phụ nữ.
Nhẹ nhàng thở ra, Đường Mạch giải thích nói: “Tôi không phải là có ý đó.”
Để kết thúc chủ đề kỳ quái này, Đường Mạch cầm lấy một tập tài liệu thật dày, mở ra xem xét thông tin bên trong. Tâm tình dần dần bình phục lại, Đường Mạch cảm thấy chính mình hôm nay cũng có chút quái quái, đại khái là cùng Phó Văn Đoạt ở chung lâu ngày, rất dễ dàng bị loại khí chất thẳng nam kỳ quái kia của đối phương lây nhiễm.
Hai người tiếp tục tìm kiếm manh mối, đáng tiếc, dù đã lục tung toàn bộ văn phòng, bọn họ cũng không tìm được bất kì thông tin gì về địa chỉ nhà của ông nội Phó Văn Thanh.
Phó Văn Đoạt: “Nếu như tầng này đã không có, các tầng khác rất có thể cũng không có. Tôi ra bên ngoài văn phòng phó tổng giám đốc tìm xem vậy.”
Đường Mạch: “Tôi đi tìm ở văn phòng thư ký.”
Hai người phân công nhau hành động.
Một giờ sau, Đường Mạch động tác nhanh chóng, đã tìm kiếm xong tòan bộ văn phòng thư ký. Hắn đợi trong chốc lát, không lâu sau Phó Văn Đoạt đi vào. Hai người liếc nhau, không cần nhiều lời đã hiểu rõ tình huống.
Trầm mặc một lúc lâu, Đường Mạch hỏi: “Tìm không thấy thì làm sao bây giờ?”
“Tiếp tục tìm thêm mấy ngày nữa,” dừng một chút, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Tìm không thấy, chúng ta liền quay trở lại Bắc Kinh.”
Đường Mạch không nói gì. Nếu thật sự không tìm thấy Phó Văn Thanh, bọn họ cũng không thể chậm trễ thêm. Nam Kinh lớn như vậy, cho dù Địa cầu online, dân số giảm mạnh, bọn họ cũng không có khả năng cứ như vậy mà tùy tiện tìm được một người ở Nam Kinh rộng lớn này. Huống chi ai cũng không biết, Phó Văn Thanh hiện tại có còn ở Nam Kinh hay không.
Đường Mạch cũng không thể dành hết thời gian ở nơi này, hắn muốn đi Bắc Kinh tìm bạn tốt của hắn.
Ngoài miệng là nói như vậy, Phó Văn Đoạt lại im hơi lặng tiếng tiếp tục tìm kiếm trong văn phòng. Hắn đổ thùng rác ra, cẩn thận tìm tòi manh mối bên trong. Nhưng trong thùng rác cũng chỉ là một đống giấy tờ bỏ đi, không có bất kì lời nhắn gì cả.
Đường Mạch nhìn đối phương, một lát sau, cũng tiếp tục giúp đỡ tìm kiếm. Hai người lại lục tung cả văn phòng thêm một lần nữa, trước khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, bọn họ đã hoàn thành xong lần tìm kiếm thứ hai. Đường Mạch đề nghị nói: “Khu nhà ở của người giàu ở Nam Kinh hẳn là không nhiều lắm, ngày mai chúng ta có thể lại đi tới những nơi đó thử tìm xem.”
Phó Văn Đoạt đứng trước bàn gỗ lớn màu đỏ trong phòng, cúi đầu, hai mắt hắn nhìn vào một tấm ảnh đang đặt trên bàn. Đường Mạch thò đầu lại gần nhìn thoáng qua, là ảnh gia đình của Phó Văn Thanh. Bề ngoài của bạn nhỏ Phó Văn Thanh trong ảnh có chút hơi khác so với cậu nhóc Đường Mạch gặp được trong trò chơi kia, người trong ảnh hình như chỉ mới tám chín tuổi, khuôn mặt nhóc con đáng yêu đang cười toe toét, lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Đứng bên cạnh Phó Văn Thanh là một nam một nữ, hiển nhiên là cha mẹ cậu bé. Đứng giữa bức ảnh là một ông lão tóc bạc, phía bên phải là một người đàn ông trung niên đang nở một nụ cười ấm áp.
Đường Mạch cho rằng Phó Văn Đoạt là đang tức cảnh sinh tình. Dù sao cũng là em họ mình, là người thân duy nhất còn sống sốt, Phó Văn Đoạt dù ý chí kiên định cũng sẽ dao động, điều này cũng khá dễ hiểu.
Đường Mạch hỏi: “Đây là ông ngoại, còn kia là…… cậu của Phó Văn Thanh à?”
Phó Văn Đoạt im lặng không nói gì.
Đường Mạch không phải người biết an ủi người khác, hắn cũng không nói nữa. Lúc này, Phó Văn Đoạt đột nhiên vươn tay, cầm lấy bức ảnh đưa tới trước mặt Đường Mạch, chỉ vào một tòa nhà cao chọc trời ở sau lưng mọi người trong tấm ảnh nói: “Cậu đã từng nhìn thấy nơi này ở đâu chưa?”
Đường Mạch sửng sốt. Sắc trời đã sẩm tối, hắn lấy đèn pin ra từ trong ba lô, rọi vào bức ảnh rồi cẩn thận nhìn hồi lâu. Hắn kinh ngạc nói: “Thực sự có chút khá quen mắt, tôi hình như đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó.” Đường Mạch trước nay đều chưa từng tới Nam Kinh, vậy mà hắn lại cảm thấy đã từng nhìn thấy tòa nhà trong tấm ảnh này, vậy cách duy nhất có thể giúp hắn nhìn thấy nó chính là……
Linh quang trong đầu Đường Mạch chợt lóe lên: “Là ở trong tấm bản đồ kia?”
Hắn nhanh chóng lấy ra bản đồ từ trong balo, mở đến phần bản đồ Nam Kinh, lật lại một trang: “Quảng trường Tân Thế Kỷ! Đây là công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của Nam Kinh, trên bản đồ có giới thiệu qua.” Rất nhanh, hắn liền phản ứng lại: “Bức ảnh này chụp ở trước cửa biệt thự nhà của Phó Văn Thanh, có chụp được cả tòa biệt thự kia, đằng sau còn có Quảng trường Tân Thế Kỷ. Vậy nhà bọn họ nhất định sẽ ở gần nơi này, chí ít là ở một nơi nào đó có thể nhìn thấy Quảng trường Tân Thế Kỷ.”
Không nghĩ tới lại có thể tìm được manh mối từ một tấm ảnh như vậy. Lúc này Đường Mạch mới hiểu rõ, vừa rồi Phó Văn Đoạt nhìn tấm ảnh kia căn bản không phải là tức cảnh sinh tình, thứ đối phương nhìn chưa bao giờ là Phó Văn Thanh, mà là bối cảnh ở đằng sau của bức ảnh.
Tìm được manh mối rồi, cả một ngày bận rộn cuối cùng cũng không uổng phí.
Sắc trời bên ngoài tối om, hai người ở trong công ty tìm cả buổi chiều, hiện giờ cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Văn phòng của cậu Phó Văn Thanh rất lớn, Đường Mạch nằm trên sô pha, nhìn trần nhà tối đen, nghĩ đến những cảnh tượng hôm nay đã nhìn thấy sau khi tiến vào Nam Kinh.
Không khí ở Nam Kinh tốt hơn Thượng Hải rất nhiều. Một thành phố lớn rơi vào tình cảnh khủng hoảng khi Hắc tháp online, ngay cả Ngạch quân dự bị nhỏ yếu nhất cũng dám công khai đi lại trên đường, điều này chứng tỏ thành phố này có một trật tự nhất định. Không nhất định là phải có cơ quan chính phủ chân chính hoặc tổ chức lãnh đạo nào đó, nhưng nhất định là có trật tự.
Đường Mạch nhớ tới, anh em họ Vương gặp được trên đường cao tốc chính là từ Nam Kinh tới đó.
Hai anh em họ Vương là Ngạch quân dự bị, Ngạch quân dự bị ở Nam Kinh thật đặc biệt.
“Giữa hai người này sẽ có mối liên hệ gì đây……”
“Hai người nào?”
Đường Mạch tạm dừng một lát, nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một ít chuyện kỳ quái thôi. Ngày mai khi chúng ta đi tìm người, tốt nhất không cần lái xe. Quảng trường Tân Thế Kỷ cách nơi này không xa, xe việt dã mục tiêu khá lớn, dễ khiến người khác chú ý.”
“Ừm, đi bộ qua đó là được rồi.”
Phó Văn Đoạt nằm trên sô pha bên cạnh nghỉ ngơi. Hắn và Đường Mạch cách nhau bởi một bàn trà nhỏ, trong văn phòng an tĩnh, hô hấp của hai người vững vàng và đều đặn, có lúc như dung hợp ở bên nhau. Thật ra trong gian phòng này có một chiếc giường, nhưng lại là giường đơn, hai người ngủ chung không thích hợp cho lắm. Đường Mạch không có hứng thú một người ngủ trên giường một người nằm dưới đất, Phó Văn Đoạt cũng không đề cập tới chuyện này, cho nên cuối cùng bọn họ liền rất công bằng, mỗi người một chiếc sô pha, nằm trên đó nghỉ ngơi.
Lại giống như ba ngày ở trên xe, khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nghỉ ngơi thường thường đều nhìn nhau không nói gì, cũng chẳng có gì để nói. Khi chơi trò chơi hai người cực kỳ ăn ý, cho dù không chơi trò chơi, hằng ngày ở chung cũng vẫn rất ăn ý, một ánh mắt là có thể hiểu rõ ý tứ trong câu nói của đối phương. Nhưng bọn họ lại không hiểu rõ về nhau, cũng không biết nên nói với nhau về chủ đề gì.
Đường Mạch lẳng lặng nhìn trần nhà, bỗng nhiên mở miệng: “Em họ anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em ấy tuổi, hình như đang học lớp .”
Con số này cũng không sai biệt lắm với số tuổi Đường Mạch phỏng đoán, nhưng có một chuyện khiến hắn càng tò mò hơn: “Phó Văn Thanh kém anh nhiều tuổi như vậy cơ à?” Chênh lệch tuổi tác giữa hai anh em lớn như vậy, anh tại sao lại bắt nạt trẻ con chứ?
Phó Văn Đoạt đã nhận ra ý tứ trong lời nói của Đường Mạch, trong bóng tối, khóe môi hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Tiểu Thanh nhỏ hơn tôi tuổi. Tôi tuổi đã nhập ngũ, bốn năm, thời gian như vậy là đủ rồi.”
“Anh tuổi đã nhập ngũ?” Đường Mạch nhớ rõ thời điểm mình tuổi hình như là đang học năm ba cao trung, chuẩn bị thi đại học. Khi đó ba mẹ hắn vẫn còn sống, họ cũng giống như những vị phụ huynh bình thường, vì hắn thi đại học mà rầu thúi ruột.
Giọng nói của Phó Văn Đoạt trầm thấp, ở trong đêm tối có chút dễ nghe: “Như vậy cũng khá là muộn rồi. Bố tôi qua đời, tôi mới chính thức nhập ngũ.”
Đường Mạch trầm mặc.
Phó Văn Đoạt cũng không nói tiếp.
Cả hai người đều không phải người thích đem chuyện đời tư của mình ra nói với người khác, Đường Mạch vẫn luôn không hề nói với Phó Văn Đoạt về chuyện trước kia của mình, chuyện về Phó Văn Đoạt cũng tương tự như vậy, tất cả đều là từ trong miệng Lạc Phong Thành mới biết được. Cho nên Đường Mạch có hơi chút hiểu biết về Phó Văn Đoạt, biết công việc trước kia của đối phương là gì, mà Phó Văn Đoạt lại không hề biết gì về hắn cả.
Mấy ngày hôm trước mới vừa ngủ một giấc, lúc này Đường Mạch không ngủ được, mười phút sau hắn đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía tòa Hắc tháp đang lơ lửng trên sông Tần Hoài cách đó không xa.
Tòa Hắc tháp này giống y hệt tòa Hắc tháp ở Thượng Hải và Tô Châu, nó nặng trĩu mà chiếm cứ cả một vùng, chiễm trệ trên đỉnh đầu tất cả mọi người.
Đường Mạch nghe được tiếng hít thở vững vàng của Phó Văn Đoạt, nhưng hắn biết người này cũng không hề ngủ. Đường Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Tôi trước kia là một nhân viên quản lý thư viện trong thư viện của thành phố Tô Châu. Thư viện của chúng tôi ở trung tâm thành phố, bên cạnh chính là phố buôn bán rất nổi tiếng ở Tô Châu, tên là phố Quan Tiền. Cũng giống như đường Nam Kinh ở Thượng Hải ấy.”
Thanh âm dừng lại, qua đi hồi lâu cũng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.
Đường Mạch cũng không thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn về phía tòa cự tháp đen nhánh kia. Sau một lúc lâu, hắn nghe được phía sau truyền đến một giọng nam, ngữ khí có chút kỳ quái.
“…… Cậu là nhân viên quản lý thư viện?”
Đường Mạch cười nói: “Đúng vậy, công việc biên chế, cũng coi như là “bát cơm sắt” đi. Thời điểm tôi tham gia kỳ thi cũng không dễ dàng gì, muốn tốt nghiệp trường đại học . Sau khi thi xong bởi vì cuộc đời liền cứ như vậy, không nghĩ tới mới qua nửa năm, tòa Hắc tháp kia liền xuất hiện. Cách mỗi . km vuông đều sẽ xuất hiện một tòa Hắc tháp, toàn Trung Quốc tổng cộng có tòa Hắc tháp. Những vị trí nó xuất hiện nếu là ở thành phố, thì đều ở trên những con đường phồn hoa nhất. Hắc tháp ở Tô Châu xuất hiện ngay bên cạnh thư viên của bọn tôi, chỉ cách ước chừng m.”
铁饭碗 = Bát cơm sắt. “Bát cơm sắt” là một thuật ngữ của Trung Quốc được dùng để chỉ một nghề nghiệp có sự đảm bảo về công việc, cũng như thu nhập và lợi ích ổn định. Thuật ngữ này của Trung Quốc có thể được so sánh với khái niệm tương tự trong tiếng Anh là “job for live” = “công việc cả đời”. (Nguồn: )
Trường đại học : Top các trường thuộc tốp đầu ở Trung Quốc: Đại học Thanh Hoa, Đại học Công nghiệp Bắc Kinh, Đại học Bách Khoa Bắc Kinh,……..
Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Hắn nói: “Hắc tháp ở Bắc Kinh là treo lơ lửng trên không tại quảng trường Thiên An Môn.”
Đường Mạch: “Hắc tháp ở Thượng Hải là ở trên sông Hoàng Phố. Không khác biệt lắm, đều là ở những nơi phồn hoa nhất. Nửa năm kia, tôi mỗi ngày đi làm tan ca ngồi trên phương tiện giao thông công cộng đều sẽ đi ngang qua Hắc tháp. Hắc tháp là hư ảnh, không có thực thể, nhưng trước khi Địa cầu online, tôi đã thấy được một sự kiện. Tôi đã nói qua chuyện này với Lạc Phong Thành, buổi tối một ngày trước khi Địa cầu online, tôi nhìn thấy Hắc tháp dường như trong nháy mắt đã biến thành thực thể. Tôi cứ nghĩ mình nhìn lầm rồi.”
Phó Văn Đoạt: “Có lẽ cậu không hề nhìn lầm.”
Không nhìn lầm cũng đều không có ý nghĩa gì cả, Địa cầu online thành hiện thực, toàn thế giới chỉ còn dư lại vài chục triệu người.
Đường Mạch nhìn hắc tháp tối đen như mực ở nơi xa, thật lâu sau, hắn xoay người muốn quay trở lại sô pha nghỉ ngơi. Hắn vừa mới quay đầu, bỗng nhiên thấy được Phó Văn Đoạt không biết từ khi nào đã đột nhiên ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, ngồi ở trên sô pha, yên lặng nhìn hắn. Ánh trăng mờ ảo và sao sáng trên trời từ phía sau Đường Mạch chiếu rọi vào văn phòng, thoáng chiếu ra một tia ánh sáng. Khuôn mặt Phó Văn Đoạt bị che giấu trong bóng tối nhìn không thấy ra biểu cảm, chỉ có cặp mắt đen nhánh kia là đang gắt gao nhìn chăm chú trên người Đường Mạch.
Đường Mạch dừng bước chân, hắn đứng cạnh cửa sổ, cùng Phó Văn Đoạt mặt đối mặt.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Đường Mạch cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Văn Đoạt lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là không nghĩ tới cậu lại là quản lý thư viện thôi.”
“Anh xem thường công việc này à?”
Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn Đường Mạch.
Khóe môi Đường Mạch khẽ nhếch lên, ngữ khí bình tĩnh: “Anh biết người quản lý thư viện vĩ đại nhất của Trung Quốc là ai không?”
Phó Văn Đoạt suy tư hồi lâu. Ngay khi Đường Mạch chuẩn bị nói ra đáp án, Phó Văn Đoạt nhướng mày nói: “…… Chủ tịch nước?”
Lời kia vừa nói ra, cả hai người đều cười.
Đây có lẽ là một câu đùa gì đó nhưng xin lỗi mình cũng không biết
Đường Mạch cảm thấy truyện cười của mình còn thú vị hơn mấy câu chuyện nhạt nhẽo của Phó Văn Đoạt nhiều, hơn nữa những câu truyện cười này còn rất ý nghĩa, không hề vô bổ chút nào. Trải qua một đêm nói chuyện vui vẻ với nhau, quan hệ giữa hai người dường như đã được kéo lại gần hơn một chút, không còn là kiểu quan hệ đồng đội lạnh như băng nữa. Muốn trở thành một người đồng đội tốt, không chỉ phải ăn ý với nhau, mà quan hệ thật mật gần gũi cũng càng có thể xúc tiến sự hợp tác của hai người trong tương lai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thu dọn đồ đạc, cầm theo bức ảnh kia rời khỏi công ty.
Từ nơi này đến Quảng trường Tân Thế Kỷ ước chừng km. Đường Mạch nói: “Từ góc chụp của tấm ảnh, vị trí chụp hẳn là ở phía nam Quảng trường Tân Thế Kỷ, chúng ta hiện tại đang ở phía bắc, có lẽ phải mất một lúc mới tìm được.”
Nam Kinh là một thành phố có “rất nhiều” người chơi trên đường, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đeo balo đi đi lại lại cũng không khiến ai chú ý tới. Đi dưới những cây ngô đồng rậm rạp, bước chân hai người di chuyển cực nhanh, mười lăm phút sau bọn họ liền đi tới Quảng trường Tân Thế Kỷ.
Đường Mạch cầm bản đồ, Phó Văn Đoạt cầm ảnh chụp. Hai người vòng quanh Quảng trường nửa vòng, tìm được một góc chụp giống với trong ảnh nhất.
Phó Văn Đoạt: “Quảng trường Tân Thế Kỷ trong bức ảnh này ước chừng cao cm, tòa biệt thự hai tầng sau lưng bọn họ cũng khoảng cm. Nơi này cách Quảng trường rất xa, có lẽ phải mất khá nhiều thời gian đấy.”
“Tìm thấy khu biệt thự là được rồi, hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút, chỉ là có lẽ phải đi rất lâu.”
Việc này không thể chậm trễ, sau khi hai người xác định phương hướng liền xuất phát, lên đường tìm kiếm nhà Phó Văn Thanh.
Người chơi giống như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt ở Nam Kinh có rất nhiều, đi trên đường cũng không ai chú ý tới bọn họ. Dường như là theo bản năng, Phó Văn Đoạt đi phía bên ngoài, Đường Mạch đi phía trong. Lá cây ngô đồng rụng đầy trên đất, phô ra một tầng lá cây thật dày. Khi chân đạp lên mặt trên phát ra thanh âm lạo xạo.
Đi tới một trung tâm thương mại bỏ hoang, bước chân Đường Mạch dần chậm lại, Phó Văn Đoạt cũng nheo mắt nhìn về phía này. Đây là một tòa trung tâm thương mại ba tầng, chiếm diện tích tương đối lớn, chỉ nhỏ hơn trung tâm thương mại mà tổ chức Attack Thượng Hải chiếm cứ một chút thôi.
Đường Mạch cẩn thận quan sát nơi này, không phát hiện ra dị thường, bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Bên cạnh trung tâm thương mại là siêu thị Suguo. Đây là một siêu thị cực kì rộng lớn, bởi vì quá lớn, cho nên không thể đặt nó ở bên trong mà phải tách hẳn ra khỏi trung tâm thương mại.
苏果超市 = Suguo Supermarket = Siêu thị Suguo. Siêu thị Suguo. được thành lập năm , tiền thân của tập đoàn thực phẩm và trái cây Giang Tô, hiện là nhà bán lẻ lớn nhất ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, đã đóng góp rất lớn cho sự thuận tiện của toàn xã hội. 苏: ‘Su’ có nghĩa là “Tô” trong từ ‘Giang Tô’, 果: ‘Guo’ biểu thị ‘Trái cây & Thực phẩm’ nên苏果超市 âm hán Việt còn có thể đọc là Siêu Thị Tô Quả như trên wikidich.com J (nguồn: )
Đường Mạch đi từng bước tới trước cửa siêu thị, bước chân hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Đã bao lâu không nhìn thấy người rồi?”
Phó Văn Đoạt: “Mười chín phút trước, gặp được một nam một nữ ở ngã tư đường.”
Đường Mạch hơi biến sắc: “Chúng ta đi đường vòng.”
Phó Văn Đoạt cũng đoán ra được một ít dị thường, tiếp đó liền xoay người rời đi. Nhưng bọn họ vừa mới đi được hai bước, liền nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, Đường Mạch nâng chân, nhìn về phía nơi mình vừa dẫm xuống. Trên con đường lát gạch đá màu lục lam, rơi xuống rất nhiều mảnh nhỏ màu trắng sữa. Nhìn kỹ mới phát hiện, đây hình như là một ít mảnh nhỏ trứng gà, đã bị người đạp vỡ chỉ còn lại một ít mảnh nhỏ li ti. Trải qua lần giẫm đạp vừa rồi của Đường Mạch, xác vỏ trứng càng trở nên nhỏ, không dễ phát hiện.
Trong lòng Đường Mạch đã phát hiện không đúng, hắn nhìn về phía Phó Văn Đoạt, đối phương cũng nhìnlaji hắn. Hai người còn chưa kịp mở miệng, một tiếng cô cô dồn dập đã vang lên từ siêu thị phía sau hai người: “Cô cô cô cô, con của ta, con của ta ở đâu rồi cô!”
Đường Mạch vừa quay đầu liền thấy được một thân ảnh màu trắng cực kỳ to lớn phi ra từ trong siêu thị, thẳng một đường nhào về phía hắn. Hắn không dám tùy tiện, trực tiếp lấy ra cây dù nhỏ từ trong ba lô, tiếp đó nhanh chóng niệm chú ngữ, ngăn lại thứ khủng bố màu trắng này.
Đại Gà Tây phịch một tiếng đánh vào cây dù nhỏ, phát ra âm thanh chói tai. Đường Mạch bị cổ lực đạo này chấn đến phải lùi về sau nửa bước, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía gà tây. Thứ thật sự làm hắn cảm thấy khiếp sợ không phải con gà tây đột nhiên xuất hiện này, mà là……
Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, nhanh chóng nói: “Phó Văn Đoạt, tôi không thể sử dụng dị năng nữa rồi, tố chất thân thể cũng có đã bị giảm xuống.”
Phó Văn Đoạt cả kinh, động động tay thử một chút: “Tôi vẫn có thể dùng được mà.”
Đại Gà Tây sau khi bị Đường Mạch chặn lại cũng không hề tức giận, nó vừa kêu cô cô vừa đập đập cánh, đi đến bên cạnh xác trứng gà Đường Mạch vừa dẫm lên. Trong lòng Đường Mạch lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ xác trứng hắn vừa dẫm phải, chính là trứng của con gà tây này sao? Nhưng trước khi hắn dẫm lên xác trứng đã nát bét, bên trong cũng không có gà con gì cả. Hơn nữa đây không phải trứng gà tây, chỉ là trứng gà bình thường thôi.
Nhưng cho dù là như thế nào, Hắc tháp một khi đã phán định đây là trứng gà tây, vậy đó chính là trứng gà tây, vẫn là bị Đường Mạch dẫm nát.
Đường Mạch: “Đây rất có thể là một Phó bản hiện thực, tôi đạp vỡ quả trứng gà tây này, là đạp vỡ trứng của nó. Hiện tại tôi không thể sử dụng dị năng, nhưng anh thì có thể.”
Phó Văn Đoạt xoay xoay cổ tay, ánh mắt nguy hiểm nhìn Đại Gà Tây trước mắt đang cúi đầu tìm kiếm vỏ trứng vỡ nát trên mặt đất.
Đại Gà Tây đang thò cái mỏ sắc nhọn của nó đến trước vỏ trứng rồi nhẹ nhàn chọc chọc vài cái, tiếp đến lại cố gắng ngửi ngửi một chút hương vị bên trong. Nó tựa như đang cảm thụ hơi thở của gà con đã chết, giống như làm như vậy liền có thể khiến gà con sống lại vậy. Nhìn động tác của nó, Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ, tùy thời chuẩn bị nghênh đón đại chiến.
Đại Gà Tây ngẩng đầu, mắt nhỏ đen nhánh nhìn chằm chằm về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Khi thấy gà tây nhìn về phía mình, thần sắc trên mặt Phó Văn Đoạt lạnh băng, tùy thời chuẩn bị động thủ. Nhưng rốt cuộc nó lại không hề làm ra bất kì phản ứng gì cả, tựa như nó cũng không phải là con gà tây đã bị Phó Văn Đoạt đánh đến chết khiếp kia.
Một gà hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau, ngay sau đó, Đại Gà Tây đột nhiên động thủ, đập đập cánh bay về phía Đường Mạch.
“Cô! Con của ta!”
Dưới chân Phó Văn Đoạt dùng sức, tay phải trong chớp mắt biến thành vũ khí đen nhánh sắc bén. Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ, đem đỉnh dù nhắm ngay ngực Đại Gà Tây mà đâm tới. Phó Văn Đoạt ra tay còn nhanh hơn Đường Mạch, hắn lắc mình một cái đã tới trước mặt Đại Gà Tây, nhấc tay liền muốn đánh xuống. Nhưng ngay khi tay hắn chỉ còn cách cổ Đại Gà Tây khoảng cm, một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên vang lên, trong không khí xuất hiện một tấm lá chắn vô hình, đem Phó Văn Đoạt ngăn ở bên ngoài, khiến hắn không thể chạm tới Đại Gà Tây.
Phó Văn Đoạt cả kinh, mượn lực về lui về phía sau một bước.
Đường Mạch thấy thế càng thêm cảnh giác, hắn nghiêng người tránh đi công kích của Đại Gà Tây, đồng thời tính kế bất ngờ đánh úp nó. Nhưng ngay khi khi hắn sắp đâm trúng Đại Gà Tây, tấm lá chắn lại lần nữa xuất hiện, một giọng trẻ con thanh thúy đồng thời vang lên bên tai Đường Mạch ——
“Leng keng! Người chơi Đường Mạch kích phát hiệu quả ‘Hài tử điên cuồng sát mẫu thân’, đạt được trừng phạt trời đánh Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.”
Ầm ầm ầm!
Một tia chớp màu bạc từ trên trời giáng xuống, sét đánh giữa trời quang, hung hăng bổ về phía Đường Mạch. Đường Mạch căn bản không kịp phản ứng lại, chỉ có thể theo bản năng giơ lên cây dù nhỏ che kín đỉnh đầu mình. Đợt sét này đánh vào cây dù nhỏ, theo cán dù truyền xuống. Một dòng điện bạc hung hăng xuyên qua người Đường Mạch, cả người hắn cứng đờ, chờ dòng điện qua đi, trong cổ họng hắn đã trào lên một trận ngọt tanh. Đường Mạch cố gắng nuối xuống ngụm máu này.
Đại Gà Tây nhân cơ hội đi lên, dùng đôi cánh to béo ôm Đường Mạch vào trong lòng ngực mình.
“Nga, con của ta, con rốt cuộc cũng phá trứng chui ra rồi. Mẹ rất nhớ con.”
Đường Mạch bị sét đánh đến cả người cứng đờ, hắn căn bản không còn sức lực tránh thoát khỏi lồng ngực của Đại Gà Tây, chỉ có thể mặt không cảm xúc mà bị nó gắt gao cọ cọ ôm vào trong ngực. Đại Gà Tây ôm hắn, tựa như ôm một chú gà con, lôi kéo cổ áo Đường Mạch định đem hắn mang vào siêu thị.
“Cô cô đứa con đáng yêu của ta, anh chị của con đã chờ con rất lâu rồi đấy. Trong bảy anh chị em, chỉ có con và em trai con là lười biếng nhất, sống chết không chịu ra. Hiện tại con cuối cùng cũng phá trứng chui ra rồi cô.”
Đường Mạch đã lấy lại tinh thần, tay hắn chống trên mặt đất, dùng sức tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Đại Gà Tây.
Đại Gà Tây xoay người, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn: “Cô cô, con của ta?”
Đường Mạch nhìn nó thật sâu, qua vài giây, hắn rốt cuộc chấp nhận số phận, xác định chính mình đã bị kéo vào một Phó bản hiện kỳ quái. Một chân của hắn vừa rồi cũng không phải đã dẫm nát trứng của Đại Gà Tây, bởi vì hắn chính là con của nó. Hắn đạp vỡ trứng, hắn liền trở thành gà con phá trứng chui ra. Không thể sử dụng dị năng, thậm chí không thể ra tay với Đại Gà Tây, nếu không liền sẽ bị trời phạt ngũ lôi oanh đỉnh.
Đường Mạch hít một hơi thật sâu, nói: “Đi thôi. Tao tự mình đi.”
Đại Gà Tây cô cô kêu một tiếng, lắc mông, vui vẻ đi phía trước dẫn đường cho Đường Mạch.
Bỗng nhiên, một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên ở phía sau Đường Mạch. Thân thể hắn cứng đờ, hắn nhanh chóng quay đầu lại. Chỉ thấy ở cửa siêu thị, người đàn ông cao lớn anh tuấn kia khẽ mỉm cười nhìn Đường Mạch. Đối phương nhấc chân lên khỏi xác trứng, nhìn về phía Đại Gà Tây: “Hiện tại tao đã được xem như là con của mày chưa?”
Đại Gà Tây lúc đầu hơi sửng sốt, tiếp theo nó dùng tốc độ và tư thế y như khi bắt lấy Đường Mạch, lại lần nữa nhiệt tình nhào về phía Phó Văn Đoạt.
“Cô cô cô cô, con của ta!”
“Leng keng! Người chơi Đường Mạch, Phó Văn Đoạt kích phát nhiệm vụ chi nhánh ‘Gà con phá trứng chui ra’, chính thức tiến vào Phó bản hiện thực ‘ Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ gà nhà mình’. Thỉnh người chơi đi theo Đại Gà Tây nhiệt tình, tiến vào ổ gà của các ngươi, chính thức bắt đầu trò chơi.”