Địa Ngục Biến Tướng

chương 144: ngục tù cựu thần (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với một thiên nhân, tuổi đời của Ba Tuần có thể xem như hết sức trẻ tuổi, nhưng nếu như dùng thời gian của bất kỳ đạo nào khác để tính toán, y đã là một sự tồn tại từ ngàn xưa. Song dù đã sống lâu như vậy, y lại chưa bao giờ rung động phàm tâm. Đối với một thần linh cao quý mà mạnh mẽ như y, tình yêu phàm tục chỉ là một thứ tình cảm thấp kém. Tinh thần lực của bọn họ đã vượt qua giai đoạn ngóng trông những sung sướng nhục dục, càng không thể nào hiểu nổi vì sao người phàm lại trao cho một kết quả vô tình được tạo ra từ xúc động tình dục, được sản sinh chỉ để thúc đẩy hành vi giao cấu sinh sản một ý nghĩa cao cả như vậy, còn không ngừng tán tụng về nó trong những câu chuyện và truyền thuyết.

Mãi đến tận khi y trải qua cuộc đời của Shiva.

Chấp niệm mãnh liệt mà Shiva phóng ra ở khoảnh khắc tử vong đã bắn thẳng vào trong ý thức của y. Phút chốc, y phảng phất như đã trở thành một linh hồn bàng quan trong thân thể Shiva. Y có thể nhìn thấy tất cả những gì Shiva nhìn thấy, cảm thụ mọi cảm giác Shiva có, dù là hạnh phúc, hổ thẹn, hối hận hay bi thương, y đều thưởng thức mỗi một hương vị nồng nặc của thứ tình cảm phàm tục này như là chính bản thân Shiva. Đến khi tất cả kết thúc, khi bóng tối bỗng nhiên phủ xuống nuốt chửng tất cả, y thậm chí còn cho rằng mình đã chết đi cùng với Shiva

Mà khi tỉnh lại một lần nữa, điều y cảm nhận được lại là lạnh giá chưa từng có. Hơi lạnh vô tình như vậy, chui qua mỗi một lỗ chân lông xuống dưới làn da. Y không biết mình đang ở chốn nào, đầu óc hoảng hốt, suýt nữa quên mất thân phận của mình. Chung quanh y chỉ toàn là băng tuyết, vô số những cái cây băng điêu ngọc trúc mỹ lệ đứng lặng bốn phía, đan dệt thành một mái vòm hoa lệ như pha lê. Y run lẩy bẩy, cảm thấy tay chân bị đóng băng đau đớn đang dần dần trở nên tê dại, y muốn cử động thân thể, lại chỉ cảm thấy bắp thịt trên người cũng đau buốt như bị xé rách rồi ghép lại lần nữa.

Cảm giác đau đớn quá xa lạ đối với y, y chỉ biết là cảm giác đó thật khó chịu, thật hi vọng nó có thể mau mau chấm dứt.

Y sắp chết rồi sao? Tâm trạng tuyệt vọng hoảng hốt chạy dọc từ trong mộng theo người ra bên ngoài, sợ hãi trước đó chưa từng có đột nhiên thu lấy tâm thần y.

Sau đó, một bóng người màu xanh lam dần dần trở nên rõ ràng giữa sương tuyết mịt mù, dừng lại ở đằng xa, rồi bỗng tiến về phía trước. Ba Tuần chậm rãi chớp mắt, gần như đã nghĩ rằng mình vẫn còn ở trong mơ.

Khiên Na Ma La… con quỷ mới vừa rồi vẫn còn ở trong giấc mơ của y… thanh lân quỷ mà ở trong giấc mơ, y… hoặc là một tầm hương quỷ khác yêu sâu đậm.

Ba Tuần không biết trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết chuyện mình trải qua rốt cuộc là thế nào, nhưng y vẫn còn nhớ cặp mắt vàng óng, cặp mắt đã phải hứng chịu vô tận cực khổ nhưng lại vẫn kiên định mà dịu dàng như cũ. Y vẫn còn nhớ đau lòng và quyến luyến mãnh liệt tới độ làm người ta phải nghẹt thở, cảm giác phẫn nộ và chán ghét bản thân hình như không thuộc về mình rồi lại cũng chân thực như vậy. Thì ra cảm xúc là một thứ đáng sợ đến vậy, có thể khiến cho nội tâm con người ta bị nấu chín không ngừng như lọt vào một căn nhà đang cháy, có thể làm đạo hạnh vạn năm của một người bị hủy hoại trong một ngày.

Y không biết trong mơ mình đã biến thành ai, y chỉ biết rằng mình cần phải bắt lấy bóng người màu xanh trước mắt…

Nhưng… nhưng mà hắn lại là Thanh Vô Thường…

Hắn là người của thiên đình, hắn là người muốn giết mình. Y không hiểu tại sao mình lại mơ thấy thanh lân quỷ này, nhưng y không thể chết trong tay thanh lân quỷ được.

Y còn có sứ mạng của mình, còn có biết bao nhiêu sinh linh đang trông cậy vào mình…

Y nhớ ra, y bị tam thánh của Ly Hận Thiên giở trò đánh lén, sau đó… sau đó, y bị bao khỏa bên trong một vầng tối ấm áp mà thư thái, sau đó nữa chính là giấc mộng rõ ràng mà lạ lùng đó, Trong mơ, y biến thành một sinh linh khác, một tầm hương quỷ đi theo y được tuyển chọn ra từ trong địa ngục, hi sinh tất cả vì người yêu của mình rồi lại không cho đối phương biết bất cứ điều gì, tại thời khắc cuối cùng, thậm chí còn yêu cầu mình thay hắn trao hạnh phúc cho người yêu của hắn…

Thứ tình cảm đó quá sâu nặng, sâu nặng đến mức làm rung động lòng người.

Quá điên cuồng… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ba Tuần muốn giãy giụa, lại phát hiện ra thân thể dường như đã không thuộc về mình, không thể nào nhúc nhích được dù chỉ một chút. Thanh lân quỷ kia đã đến bên cạnh y, dùng lực êm ái ôm y lên, rót vào trong miệng y một thứ gì đó nồng nặc làm sặc người, y còn chưa kịp nghĩ xem đó có phải là độc dược hay không, đã cảm thấy một luồng ấm áp thấm người lan từ trong dạ dày ra toàn thân. Y càng tham lam hút lấy thứ rượu đó, lạnh giá đóng băng lấy y dần dần rút đi, y từ từ cảm giác mình có thể cử động.

Nhưng bỗng nhiên Thanh Vô Thường kia lại thả y ra như thể bị bỏng, cảm giác ấm áp nhàn nhạt trên người y cũng trôi mất theo đó… Ba Tuần rên rỉ, muốn kéo ấm áp trở về. Nhưng y đã quá suy nhược, chưa bao giờ suy nhược như vậy, khiến cho y thậm chí còn không biết nên làm như thế nào mới phải. Y chỉ biết rằng cảm giác này quá khó chịu, y muốn mọi đau đớn dừng lại, nhưng lại bó tay hết cách.

Thanh Vô Thường kia lại cẩn thận thận trọng đến gần một lần nữa, nhẹ nhàng lật thân thể của y lại. Thế là Ba Tuần đã thấy được khuôn mặt lạnh lùng kia, thấy được mái tóc trắng và cặp sừng phủ kín những vết thương, cùng với cặp mắt vàng óng chất chứa bao đau thương mà y gặp trong mộng.

Ba Tuần cảm thấy trong lồng ngực mình bỗng nhiên nhoi nhói cơn đau khắc cốt, là nỗi đau luôn nổi lên trong lồng ngực của con quỷ có tên Shiva trong mộng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này. Y không thể trợn mắt to hơn, nhưng một luồng hơi nóng chua xót đã dần dần dâng đầy viền mắt.

Y không phân rõ được cảm xúc này đến cùng tới từ ai, là chính mình hay là tầm hương quỷ đã chết kia…

Thanh Vô Thường tựa như không ý thức được rằng y thực ra đã tỉnh, y có thể trông thấy mấy phần giãy giụa trên mặt Khiên Na Ma La, song cuối cùng hắn vẫn thở dài, thần sắc thoáng nhu hòa. Hắn choàng một thứ gì đó tương tự với da lông thú đang khoác trên người mình sang người Ba Tuần, rồi nhóm một đống lửa cạnh đó.

Lại thêm một lúc sau, hơi lạnh làm cho y cứng ngắc không thể động đậy dần dần trôi đi. Y cố gắng chớp mắt, phủi sương giá kết thành băng trên lông mi xuống, sau đó mở miệng hỏi, “Đây là…”

Mới vừa nói lời ra khỏi miệng, chính y suýt nữa cũng bị dọa sợ hết hồn. Tại sao giọng mình lại biến thành như vậy… khó nghe vô cùng… Cổ họng khô khốc như bị nhét một vốc cát vào…

Khiên Na đang nướng một tảng thịt của một loài động vật nào đó không rõ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lẽo rùng mình nhìn chằm chằm vào y, Ba Tuần còn hoảng hốt cho rằng ngay một chớp mắt tiếp theo đối phương sẽ lột da mình xuống bắc lên lửa nướng ăn.

“Nói đi, ngươi là ai.”

Giọng nói của hắn giống y như trong mộng…

Chốc lát ấy, không hiểu sao Ba Tuần lại nhớ tới bộ dạng Khiên Na Ma La dùng cùng giọng nói đó rên rỉ thở dốc, nghĩ tới xúc cảm khi bờ môi đậm màu kia rơi vào trên môi “mình”… Nhưng y lập tức ngừng lại dòng suy nghĩ đó… Y đang suy nghĩ gì vậy!

Như thấy không kiên nhẫn, Khiên Na Ma La dùng đao cắt một tảng thịt lớn xuống, đứng lên đi về phía y, rồi nhét thịt vào trong miệng y một cách hết sức cục súc.

Ba Tuần hơi chật vật muốn mở miệng từ chối, nhưng cả một tảng thịt kia đã bị ép buộc nhét vào trong miệng. Y suýt nữa thì bị sặc bởi mùi tanh và dầu mỡ ngấy bứ.

Vị Thiên Chủ cõi trời thứ sáu từ khi ra đời đã không cần đến ăn, dẫu có ăn, đồ ăn cũng sẽ là tiên quả linh đan, uống nước sương mật hoa, đã bao giờ phải ăn thứ gì có mùi vị nặng như vậy, mặt y nhăn nhó cả lại. Chật vật nhai mấy lần rồi quyết định nuốt ực vào, y dùng sắc mặt khó tả hỏi, “Ngươi cho ta ăn thứ gì vậy!”

“Thịt mi trùng. Rất nhiều mỡ, có thể giúp ngươi khôi phục thể lực.” Vẫn là giọng điệu hết sức dữ dằn.

Mi trùng… Y đã từng nhìn thấy mi trùng, là loại sâu mềm to mọng, buồn nôn, cả người đầy mỡ rung rinh sinh sống thành bầy trong mương máng ở địa ngục… Dạ dày cồn cào như dời sông lấp biển, dịch dạ dày chua xộc lên tận cổ họng, bị y gắng nuốt xuống.

Thanh Vô Thường phút chốc lại trở nên hung ác, lộ ra hai cái răng nanh sắc bén, “Bắt đầu từ giây phút này, là ta hỏi ngươi, khi ta không hỏi ngươi, ngươi ngậm miệng vào cho ta.”

Ba Tuần lúng ta lúng túng gật đầu, nghiêm túc trả lời tất cả những câu “thẩm vấn” của Thanh Vô Thường. Thế nhưng hiển nhiên, câu trả lời của y đều không thể khiến cho đối phương thỏa mãn.

Khiên Na có vẻ không giống lắm với dáng vẻ y nhìn thấy trong giấc mộng, trong mộng, ngay cả ở thời khắc bi thương nhất, đôi mắt của hắn vẫn cứ mang một tia sáng đầy sức sống nào đó. Nhưng trong đôi mắt của Khiên Na Ma La lúc này chỉ có trống rỗng lặng ngắt, giống như thể đã thiếu vắng một thứ gì đó quan trọng, ngay đến cả vẻ dữ dằn cũng mất đi vẻ sinh động như trong mộng, trở nên giống như một lớp ngụy trang hời hợt theo thói quen, dùng để che giấu hơi tàn kéo dài.

Khiên Na nói cho y biết, hắn muốn tìm thấy Ba Tuần, giết chết Ba Tuần. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của hắn cuối cùng cũng bốc cháy lên một thứ gì đó nóng rực… là cừu hận, cừu hận vô biên vô hạn.

Ba Tuần cảm giác tim mình như bị nắm chặt lại. Y không hiểu, tại sao Khiên Na Ma La lại hận y như vậy, y không rõ giấc mộng kia rốt cuộc là thế nào. Y và Thanh Vô Thường này đến cùng có quan hệ ra sao?

Mà chẳng bao lâu sau y đã dần dần hiểu ra.

Hiểu ra rằng giấc mộng kia không phải giấc mộng của mình, mà là chấp niệm cuối cùng của một sinh linh chết đi vì y, là cuộc đời trọn vẹn mà tàn khốc của một sinh mệnh đã từng sống sờ sờ. Tầm hương quỷ kia là một trong số đông đảo những người đi theo y, y thậm chí còn không nhớ mình đã nói với hắn bao câu, mà thanh lân quỷ trước mặt đặt vào mắt y của trước kia cũng chẳng qua chỉ là một trong những nanh vuốt thiên đình, một trong những con quỷ nhát gan không muốn chống trả vì tương lai của mình, không mang bất kỳ ý nghĩa đặc thù nào. Nếu như A Tu Vân không bày ra Nguyên Khư đại trận, y căn bản không biết được Khiên Na Ma La là ai.

Nhưng bây giờ y đã biết, đã biết được quá nhiều.

Y đã trông thấy mọi dáng vẻ của Khiên Na. Âm trầm, cảnh giác, tức giận, buồn bực, vui vẻ, ngây ngô, hạnh phúc, dịu dàng… đủ mọi thời điểm, đủ mọi biểu cảm. Y cũng đã được xem mỗi một đời chuyển sinh bi thảm của Khiên Na Ma La, tim y cũng đã từng vỡ vụn, từng phẫn nộ, từng bất lực, từng tuyệt vọng cùng với Shiva Ma La… Y được trải nghiệm những cảm xúc nóng bỏng sinh động làm người điên cuồng mà thiên nhân không bao giờ có thể lĩnh hội được, mà hàng rào linh hồn trong người y đã mất đi bởi cực độ suy yếu khiến cho y như thể một tờ giấy trắng trong nháy mắt bị mọi tình cảm chói lòa ấy nhuộm màu.

Y đoạt mất Hồng Vô Thường của Khiên Na Ma La, đoạt mất một người yêu Khiên Na sâu nặng đến vậy.

Y chưa bao giờ nghĩ rằng những chuyện mình đang làm sẽ mang đến nhiều đau khổ như vậy cho những người y muốn cứu vớt, y chỉ hi vọng, tất cả những sinh linh phải rơi xuống địa ngục như mẹ mình đều có cơ hội được giải thoát mà thôi…

Y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thương tổn một con quỷ như Khiên Na cả…

Hổ thẹn như dầu sôi nóng rực rán chín trái tim y. Rất nhiều lần, y thậm chí đã muốn nói với Khiên Na, Ba Tuần mà hắn hận nhất đang ở ngay trước mặt hắn.

Nhưng chung quy y vẫn là một kẻ hèn nhát…

Tuy căm hận Ba Tuần, nhưng Khiên Na lại có vẻ không căm hận những người đi theo Ba Tuần đến vậy. Trái lại, hắn thậm chí còn quan tâm mình vô cùng, dù rằng thái độ không tốt lắm, thế nhưng cũng đã nhường bộ lông thú kia cho mình, hơn nữa có vẻ còn không định giao nộp mình cho Phong Đô.

Y không hiểu tại sao Khiên Na lại giúp mình? Nhưng hồi tưởng lại tất cả những cảnh tượng nhìn thấy trong mộng, y lại cảm thấy đó là điều dĩ nhiên.

Xưa nay Khiên Na chưa bao giờ là một sinh linh tàn nhẫn cả, bản tính của hắn lương thiện.

Hắn vốn nên là một thiên nhân…

Phút chốc ấy, Ba Tuần đã thấu hiểu tận nỗi thống khổ của Shiva. Hắn rõ ràng đã yêu linh hồn đơn thuần bị nhân duyên kỳ ngộ đẩy vào địa ngục này sâu đậm đến vậy, nhưng rồi chính hắn lại là bàn tay đẩy tình yêu tha thiết của mình xuống địa ngục. Nếu như là chính Ba Tuần, chỉ sợ y cũng sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình. Nỗi hổ thẹn đó đủ để hủy diệt bất kỳ linh hồn mạnh mẽ nào.

Mà đến chính Ba Tuần, sao lại có thể không bị hổ thẹn nuốt chửng cơ chứ?

Khiên Na dẫn y từ từ rời khỏi rừng rậm băng hoa, bắt đầu bôn ba qua một vùng tuyết đọng mênh mông vô bờ. Hắn rõ ràng có thể vứt mình lại đây, cũng đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng vì có thể giúp y trốn chạy khỏi địa ngục, Khiên Na thậm chí không muốn sử dụng bất kỳ phép thuật nào, sợ dẫn những Thanh Hồng Vô Thường khác tới. Ở bên Khiên Na càng lâu, y lại càng dằn vặt. Khiên Na đã từng bừng bừng sức sống trong mộng hiện tại đã như một cái xác không hồn, tựa như không biết lạnh giá, cũng không biết đau đớn. Mà dù đã khổ đau đến vậy, hắn vẫn sẵn lòng giúp đỡ thiên nhân ở trận doanh đối địch với hắn.

Nhưng chuyện làm cho y chấn động nhất chính là khoảnh khắc thấy y thực sự không đi nổi nữa, Khiên Na đã chủ động cõng y lên.

Y biết rằng quỷ tiếp xúc với thiên nhân sẽ đau xót tới mức nào, mỗi một tấc da dẻ tiếp xúc đều như bị lá sắt nung đỏ dán lên nướng chín. Y đã cố gắng muốn xua tan cơn đau này đi, song hiện tại tháp Niết Bàn và Lục Đạo Quy Nhất trận đều đã bị phá huỷ, cho nên quỷ lại một lần nữa bắt đầu e ngại tiếp xúc thiên nhân. Rõ ràng hẳn là cơn đau đớn kịch liệt nhất, Khiên Na lại chỉ nhíu mày, tựa như thể hắn đã sớm quen thuộc với mọi đau đớn trên thế gian. Rõ ràng da dẻ cũng đã bắt đầu sinh ra những vết bỏng rộp, rỉ ra máu, hắn vẫn từ chối thả mình xuống.

Cả cõi đời này, Ba Tuần chưa bao giờ được ai cõng.

Kể cả thời ấu thơ, mẫu thần cũng chưa bao giờ cõng y, thậm chí còn rất ít khi bế y lên. Y đã quen mạnh mẽ, đã quen cao cao tại thượng, không biết thì ra được một bờ vai rộng rãi kiên cường bảo vệ lại là một cảm giác kỳ lạ như vậy.

Y biết rằng có vô vàn sinh linh bị y thu hút, vì y mà chiến vì y mà chết. Thế nhưng, tại thời khắc y yếu đuối như vậy, tại thời khắc y mất đi hết thảy ánh sáng và sức mạnh, tại thời khắc y trở thành hai bàn tay trắng, còn không bằng những thiên nhân thông thường, y không dám chắc liệu những linh hồn đã từng bị y thu hút có còn tin yêu đi theo y nữa hay không.

Song Thanh Vô Thường lại nguyện chịu đựng cơn đau xót như cực hình bào cách để giúp đỡ y, chăm sóc y… vì y tìm kiếm đồ thức thậm chí còn tốn bao tâm tư nướng chín đồ ăn, chu đáo giữ cho thân thể y luôn ấm áp.

Ngoài mẫu thần, chưa bao giờ có một ai dịu dàng với y như vậy.

Y không dám khẳng định… liệu có phải là chấp niệm của Shiva Ma La đã tạo ảnh hưởng lên mình hay không, tới khi y phát giác ra mình càng ngày càng ỷ lại vào Khiên Na Ma La thì đã quá muộn.

Phàm tâm đã động, ngày tháng tâm lặng như nước đã một đi không trở lại.

Vấn đề là, Khiên Na hoàn toàn không biết tâm tư trong lòng y, hơn nữa cũng không biết mình chính là thần linh mà hắn hận không thể lột da uống máu. Trong mắt Khiên Na, mình chẳng qua chỉ là một tiểu tiên mà hắn giúp đỡ dễ dàng như lật bàn tay mà thôi. Ba Tuần cảm giác đây là một loại báo ứng nào đó, trước kia y tự xưng là nguyện ý lý giải toàn bộ địa ngục, lại cũng không hề thực sự đi tìm hiểu bất kỳ sinh linh đơn độc nào, y không hiểu Shiva, cũng không biết tới sự tồn tại của Khiên Na, càng không biết tên của hàng vạn hàng triệu sinh linh trong địa ngục. Nhưng bây giờ, đến lượt y bị người mình để tâm phớt lờ, lãng quên đi.

“Tại sao ngươi lại giúp ta?” Trong một hai người nghỉ lại trong kẽ băng nứt, Ba Tuần đã từng dè dặt hỏi.

Khiên Na nhắm mắt lại dựa vào vách tường lạnh băng, miễn cưỡng hừ một tiếng, “Làm sao? Ngươi muốn ta giao nộp ngươi à?”

“Ngươi hẳn phải hận ta chứ, không phải sao? Ta là thủ hạ của Ba Tuần.”

“Ta cũng đâu quen biết gì ngươi, tại sao lại phải hận ngươi?”

“Nhưng ngươi cũng không cần phải giúp ta.”

Khiên Na từ từ mở mắt, thở dài, “Bởi vì ta không muốn để ngươi chết, chỉ đơn giản như vậy. Trông ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ con.”

Ba Tuần sững sờ.

Đứa trẻ con?

Y rõ ràng là Thiên Chủ cõi trời thứ sáu đã sống qua muôn kiếp! Từ sau năm ngàn tuổi, đã không bao giờ có một sinh linh nào gọi y là “đứa trẻ” nữa.

“Ta biết, tuổi thọ của thiên nhân các ngươi rất dài. Nhưng vừa nhìn vào mắt ngươi, ta đã biết ngươi chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.” Khiên Na cười nhạo, trong ánh mắt lại ngập đầy bi thương, “Rất lâu về trước, Shiva cũng đã từng nói ta như vậy, đến giờ cuối cùng ta cũng hiểu rõ ý của hắn.”

Cổ họng như thể bị nghẹn ứ mất một lúc, Ba Tuần cảm giác khó mà thở nổi.

Khiên Na nhìn về phía y, nghiêm túc nói, “Sau này chớ để người khác kích động đi làm một vài chuyện ngu xuẩn nữa, chạy tới nhân gian xong thì tìm ai đó có thể bầu bạn một đời, cố gắng trân trọng, cố gắng sinh sống đi. Ngươi cho rằng đời đời kiếp kiếp rất dài, thực tế thì mới chỉ một chớp mắt, đã trôi qua hết.”

Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia ly…

Lời hứa mà Shiva đã từng đáp ứng hắn, rồi lại không thể nào thực hiện được.

Y muốn đến ôm lấy Khiên Na, muốn đi nắm chặt lấy tay hắn, muốn xóa đi bi thương nồng đậm trong mắt hắn, muốn cho hắn thêm thật nhiều những ký ức tốt đẹp hạnh phúc, muốn vùi lấp đi hết thảy cực khổ. Nhưng y không thể. Y là thiên nhân, y sẽ làm bỏng làn da của Khiên Na, y là Ba Tuần, là sinh linh mà Khiên Na hận nhất.

Từ sau khi Cửu Thiên nương nương qua đời, y vẫn chưa bao giờ buồn bã đến vậy.

Y muốn khóc, lại phát hiện nơi đây quá lạnh, nước mắt còn chưa kịp chảy ra đã đông lại trên bờ mi.

“Khiên Na, ngươi sẽ nhớ ta chứ?” Y muốn làm cho giọng điệu của mình nghe không tội nghiệp như vậy. Thực sự là đáng cười, y của chỉ mấy tháng trước chắc chắn sẽ không hề liên quan gì tới từ “tội nghiệp” này.

Khiên Na hơi nhướng mày, như muốn châm chọc y một câu. Nhưng rồi sắc mặt hắn thoáng thay đổi, chợt nhu hòa đi, hắn nói, “Sẽ. Có điều, sau này đừng để bị ta hay bất cứ quỷ sai nào trông thấy nữa.”

“Ta sẽ mãi nhớ tới ngươi.” Ba Tuần nghiêm túc nhìn chăm chú vào hai mắt Khiên Na, nói như đang tuyên thệ, “Thứ ta nợ ngươi, ta nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cho ngươi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio