Địa Ngục Biến Tướng

chương 187: tan vỡ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khiên Na nhìn Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán của Shiva rơi xuống bên chân mình, trong đầu nhất thời mờ mịt, từ lồng ngực đến cuống họng nhoi nhói từng cơn đau dai dẳng nghèn nghẹn. Hơi nóng dâng lên vành mắt, bỏng rát thiêu đốt đồng tử, gã muốn nhịn xuống, rồi lại không có cách nào ngăn cản thứ đại biểu cho yếu đuối đó trào ra.

Tại sao lại đau như vậy?

Tại sao thậm chí còn đau hơn cả khi bị tiên khí vô tận của Ly Hận Thiên đốt cháy chiên rán?

Đây rõ ràng là hi vọng của gã mà, là lựa chọn của gã mà, không phải sao?

Ba Tuần dùng ánh mắt xen lẫn giữa quyết tuyệt, phẫn nộ và nghẹt thở tan nát cõi lòng vô tận nhìn chằm chằm vào gã, sau đó, chung quy không nói một lời nào nữa, quay người rời đi.

“Rời khỏi nơi này đi. Ta không muốn phải tiếp tục nhìn thấy ngươi nữa.” Giọng điệu lạnh lùng vô tình của Ba Tuần lọt vào tai Khiên Na, khiến cho thân thể của gã bỗng nhiên rùng mình một cái.

Gã chậm rãi ngồi dậy, nhặt Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán lên ôm vào trong lòng. So sánh với cơn đau nhức khó chịu như cứa trong lồng ngực, những vết bỏng trên người đều trở nên tê dại mà nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.

Đó là cơn đau như thể từng tấc da dẻ trên người đều bị lột xuống, đau như cố sức cắt xẻ trái tim ra, thậm chí còn đau ngang bằng nỗi đau đớn mà ngày ngày gã phải chịu đựng khi Shiva mới vừa chết đi ba trăm năm trước. Gã không ngờ rằng, thật sự đến giây phút này, mình sẽ lại đau đớn đến như vậy.

Nhan Phi cuối cùng cũng triệt để từ bỏ gã rồi, là gã đã dồn Nhan Phi đi từng bước tới nước này.

Gã hít sâu một hơi, đứng dậy, đi ra khỏi tòa cung điện tàn tạ, đã thấy A Tu Vân đang dẫn chúng ma binh đứng bên ngoài điện, bên trong ánh mắt đang nhìn gã còn có lẫn cả nụ cười lạnh.

Giây phút này, Khiên Na căn bản không có tâm tư để ý đến những thứ ấy. Gã ngoảnh mặt làm ngơ, định đi lướt qua bên cạnh A Tu Vân. Nhưng A Tu Vân lại giang tay, chặn đứng đường đi của gã.

“Ngươi muốn đi nơi nào?”

Khiên Na đáp, “Không liên quan gì tới ngươi.”

“Thượng thần lệnh cho ta bảo đảm ngươi đã rời khỏi địa ngục Cô Độc. Y không muốn gặp lại ngươi nữa.” A Tu Vân giả bộ tiếc rẻ, “Không ngờ ta chẳng cần ra tay, ngươi cũng có cách tự hủy diệt ràng buộc giữa các ngươi.”

Khiên Na lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.

A Tu Vân thoáng lui lại, làm động tác “mời”.

Khiên Na ưỡn thẳng sống lưng, mang theo cả người đầy thương tích xuyên qua từng toà cung điện xây lên trên bãi phế tích của Cựu Thần dưới ánh mắt của chúng ma binh, đi về hướng vết nứt từ địa ngục Cô Độc hướng về địa ngục A Tì. Tuy gã vẫn đang bước đi, nhưng thân thể lại như thể không thuộc về bản thân nữa, không tài nào tập trung được tinh thần. Đứng trước vết nứt, gã mới quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn từng tòa cung điện pha trộn giữa rực rỡ hoa lệ và thô sơ mộc mạc đứng vững trên biển hoa bỉ ngạn, tầm mắt đọng lại ở ráng màu mông lung như sương trên vùng trời của cung Vô Minh, lại không nhìn thấy bóng dáng màu đỏ ấy đâu.

Sau khi đi xuyên qua vết nứt, chân của gã mới vừa đứng vững trên sa mạc khô cằn bên ngoài địa ngục A Tì, bỗng nhiên một luồng tiên khí tinh khiết đã vút tới sau lưng, một chưởng vỗ thẳng vào giữa lưng gã. Khiên Na phun một ngụm máu tươi ra khỏi miệng, cả người bay ra xa, lăn mấy vòng trên cồn cát vàng mới dừng lại. Luồng tiên khí kia lập tức chạy quanh thiêu đốt thân thể gã, như thể có liệt hỏa đang gặm nhấm trong nội tạng, gã phát ra một rên rỉ thống khổ, lại không tài nào đứng dậy nổi.

A Tu Vân chậm rãi đi về phía gã, hai mắt hơi rũ xuống, khẽ nhíu mày, tựa như cũng mang theo vẻ không nỡ. Hắn đi tới trước mặt Khiên Na đang không ngừng co giật run rẩy cuộn tròn mình lại, một sợi dây gai mọc lan theo cổ tay từ bên trong ống tay áo trắng rộng chĩa thẳng vào trái tim Khiên Na, “Nếu ngươi rơi vào trong tay thiên nhân, bọn họ chắc chắn sẽ dùng ngươi để uy hiếp thượng thần. Tuy thượng thần rất có thể đã dứt tình với ngươi, nhưng dù sao A Y Đáp cũng không hoàn toàn thành công. Thực lòng xin lỗi, ta không thể giữ ngươi lại được.”

Khiên Na xuyên qua mái tóc rối tung mờ mịt nhìn A Tu Vân, tay bấu chặt xuống nền cát. Gã cắn răng, dùng thanh âm suy yếu mà đứt quang nói, “Đưa thuốc giải cho Phạm Chương, đừng hại bọn họ… cả A Y Đáp…”

A Tu Vân khẽ bật cười, “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn tâm tư lo lắng cho người khác. Được, ta đáp ứng ngươi.”

Hắn mới vừa muốn động thủ, dùng gai triệt để kết liễu sinh mệnh đáng thương này. Đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng gọi vang tới từ sau lưng, “Tiên quân, thượng thần muốn gặp ngài.”

A Tu Vân lập tức thu gai về, xoay người lại, chỉ thấy Mộc Thượng Kê mặc da của diễm khẩu quỷ đang cung kính khom người.

Dược tiên hơi nheo mắt lại, trong mắt loé lên sát cơ trong một nháy mắt. Nhưng Mộc Thượng Kê lại ngước mắt lên đúng lúc này, nhu thuận nói rằng, “Sư tôn yên tâm, ngu đồ sẽ xử lý tốt chuyện ở đây. Chắc chắn sẽ không để lại hậu hoạn.”

A Tu Vân nhướng lông mày, “Ồ? Ngươi định xử lý như thế nào?”

“Bây giờ thượng thần đã chán ghét Khiên Na Ma La, giữ hắn lại chỉ là mối họa. Ý nghĩ tai hại trước kia của ngu đồ đã đúc thành sai lầm lớn. Lần này ngu đồ nguyện lấy công chuộc tội, thay sư tôn phân ưu. Chuyện bẩn tay này, cứ để ngu đồ tới làm đi.” Mộc Thượng Kê nói, rồi lấy một con dao găm lập lòe ánh xanh ra từ trong tay áo, hiển nhiên đã ngâm kịch độc.

Đệ tử nhập thất này của hắn đúng là có bản lĩnh dùng độc rất cao siêu, A Tu Vân khẽ gật đầu, tùy tiện nói, “Nếu đã vậy, thì cứ để ngươi làm đi.”

Mộc Thượng Kê đi tới phía trước thanh lân quỷ đã bắt đầu ý thức mơ màng, ngồi xổm xuống, mặt không cảm xúc, dứt khoát cắm con dao găm vào lồng ngực Khiên Na Ma La.

Cả người Khiên Na Ma La run lên bần bật, miệng ộc ra một ngụm máu nồng nặc, từng ngụm từng ngụm liên tục không ngừng trào ra, nhuộm đẫm mái tóc trắng.

Trước mắt lóe lên thật là nhiều ký ức, gã nhìn thấy đứa bé thương tích khắp người trong một xó tối tăm bấu chặt lấy vạt áo gã, nhìn thấy thiếu niên tựa sát vào gã sưởi ấm trong ánh lửa bập bùng giữa sơn động, nhìn thấy nụ cười đáng yêu như thoa son trước cái đèn cá chép, nhìn thấy tầm hương quỷ giả vờ thành thục cường thế trong hang động cô hoạch điểu, nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc khi y thương tích khắp người nghe thấy mình thừa nhận y là Hồng Vô Thường của mình sau khi kết thúc trận thí luyện, nhìn thấy cặp mắt chứa trọn dải ngân hà dưới bầu trời sao ở Lạc Tùng cốc, nhìn thấy cái ngoái đầu đủ để khuynh quốc khuynh thành dưới thác nước trong rừng Vong Ưu. Gã cũng nhìn thấy khuôn mặt cố nén bi thương của Nhan Phi mỗi lần mình rời đi, nhìn thấy tuyệt vọng trên mặt y khi mình cắt đứt với y trong địa cung ở vương cung Vô Gián, nhìn thấy y hoảng loạn sợ hãi khi thấy mình tự hại, cũng nhìn thấy ánh mắt cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng và tĩnh mịch.

Không ngờ được phút cuối, những gì nhìn thấy đều chỉ có Nhan Phi, tất cả những ký ức trong mười mấy năm này, kể cả là những mẩu chuyện vặt vãnh vốn tưởng rằng đã bị lãng quên từ lâu, tất cả đều trở nên rõ ràng như tạc. Chỉ một nháy mắt, lại bao hàm thời gian dài tựa vĩnh hằng.

Không lâu sau, lồng ngực đang thở dốc kịch liệt bỗng nhiên chập trùng lần cuối, rồi hoàn toàn phẳng lặng xuống. Khiên Na thở hắt một hơi, đồng tử trong con mắt vàng óng giãn ra, đã không còn động tĩnh gì nữa.

Giây phút ấy, A Tu Vân bỗng nhiên cảm nhận được một cơn khoan khoái và mừng rỡ hân hoan lan ra toàn thân. Mối họa nghẹn tắc trong cổ họng cuối cùng cũng đã bị hắn triệt để diệt trừ, từ đây trên con đường đại nghiệp của hắn và Ba Tuần sẽ không bao giờ còn chướng ngại nào khó chơi như vậy nữa. Hắn ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài, mở mắt ra nói, “Ngươi sẽ nói như thế nào trước mặt thượng thần?”

Mộc Thượng Kê rũ mắt xuống, “Đệ tử sẽ bẩm báo như thực tế, Khiên Na Ma La đi về hướng địa ngục A Tì tìm Tạ Vũ Thành và Phạm Chương.”

A Tu Vân nở nụ cười hài lòng, “Rất tốt. Thượng thần đã chờ đủ lâu rồi, ta rời đi trước, ngươi thu dọn sạch sẽ nơi này đi. Sau khi chuyện thành, mọi việc trong quá khứ, ta cũng sẽ không truy cứu nữa.”

Trên mặt Mộc Thượng Kê thoáng hiện vẻ mừng rỡ, hắn quỳ xuống đất dập đầu nói, “Tạ ơn sư tôn!”

A Tu Vân quay người bước vào trong vết nứt, đợi thêm một khắc sau, Mộc Thượng Kê mới cuống quít rút con dao găm kia ra, lấy tay bịt chặt lên lồng ngực màu xanh vẫn đang không ngừng trào máu đen. Một bàn tay khác móc từ trong lồng ngực ra một bình thuốc bột, dùng răng cắn mở nắp, dốc hết xuống lỗ hổng toác miệng kia. Hắn giật áo ngoài mình xuống, băng chặt vết thương lại, rồi lấy ra một viên thuốc giải nhét vào trong miệng Khiên Na, ấn mãi xuống cuống họng, dùng sức vỗ lên lưng, để viên thuốc kia trượt hẳn xuống bụng.

Hắn đã tính toán chính xác, trái tim của thanh lân quỷ nằm về bên phải một tấc so với vị trí trái tim của nhân loại, con dao găm của hắn cắm sát sượt bên trái tim Khiên Na. Nếu như vừa nãy A Tu Vân không bị thả lỏng và vui sướng làm choáng váng đầu óc mất đi sự cẩn trọng của mọi ngày rồi lại đây nghiêm túc kiểm tra, chỉ sợ hắn cũng sẽ gặp họa theo.

Như vậy, A Tu Vân cho rằng Khiên Na đã chết, tin tức này lan truyền đi, có lẽ bên phía thiên đình cũng sẽ từ bỏ dự định dùng Khiên Na Ma La để uy hiếp Ba Tuần.

Mộc Thượng Kê gian nan chật vật ôm thân thể của Khiên Na lên. Thân hình của Khiên Na cao lớn cường tráng hơn hắn quá nhiều, hắn ngã xuống mấy lần, mới liêu xiêu vác được Khiên Na lên lưng, đi vào sâu trong biển cát vô bờ.

…………………………

Ban đêm ngày hôm đó, trong cung trống trải không một bóng người, Ba Tuần mặc bạch y, lẳng lặng đứng bên bờ ao nước xanh lam khổng tước. Sóng nước lấp loáng chiếu khuôn mặt có gì đó tiều tụy tái nhợt của y, ánh lên cô đơn cô tịch chưa bao giờ để lộ trước mặt người ngoài.

Đúng lúc này, một bóng người đi vào từ cửa sườn thiên điện, lặng lẽ đi đến phía sau Ba Tuần, quỳ xuống.

Ba Tuần không quay đầu lại, mặt mày thẫn thờ hỏi, “Sao rồi?”

Bóng người kia ngẩng đầu lên, lại là Mộc Thượng Kê. Hắn cung kính nói, “Ta đã thu xếp hắn vào một hang động cô hoạch điểu ở phía Tây địa ngục A Tì. Hiện tại tính mạng đã không còn nguy hiểm. Chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.”

Hang động cô hoạch điểu bỏ hoang phía Tây địa ngục A Tì… là nơi y cùng sư phụ trải qua đêm đầu tiên khi y đóng giả thành Càn Đạt?

“… Những vết thương khác thì sao?”

“Ta đã thoa thuốc cho hắn, hẳn sẽ không có gì đáng ngại.”

Ba Tuần thở phào một hơi, hơi thở kia tản ra trước mặt y như một u hồn. Y gật đầu, hỏi, “Bên phía A Lê Đa có động tĩnh gì không?”

“Hắn dự định vào lúc Lục Hợp Quy Nhất trận hoàn thành, thừa dịp địa ngục và thiên đạo giao chiến, sẽ mở ra tất cả những kẽ nứt đi từ địa ngục đến nhân gian mà trước kia đã bị Phong Đô đóng kín, để cho chúng quỷ ở địa ngục A Tì tiến vào nhân gian, chiếm lĩnh nhân đạo. Địa điểm cụ thể, ta chỉ tra xét được ba chỗ.” Mộc Thượng Kê báo lại tin tức cặn kẽ cho Ba Tuần xong, Ba Tuần gật đầu, “Ngươi làm rất tốt. Đi xuống đi.”

Mộc Thượng Kê gật đầu, vừa đứng dậy muốn đi, bỗng nhiên Ba Tuần lại gọi hắn.

“Chăm sóc thật tốt cho hắn… Còn nữa, đừng nói cho hắn là ta phái ngươi đi.”

Mộc Thượng Kê đáp một tiếng vâng, rồi rời đi.

Đợi đến khi bên trong cung điện lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, trên khuôn mặt bình tĩnh không dao động của Ba Tuần mới lăn xuống một giọt nước mắt. Giọt lệ ngưng kết thành bảo thạch óng ánh, rơi xuống ao nước. Y cởi giày, tay cầm xá lợi não Phật, bước từng bước xuống ao nước. Thủy quang bắn tóe, thấm ướt tà áo trắng. Y đứng giữa ao cầu khẩn, xá lợi não Phật trong tay được một luồng sức mạnh vô hình nhẹ nhàng nâng lên, thăng lên giữa không trung.

Ba Tuần giang hai tay ra, giữa lòng bàn tay xoay chuyển, bỗng nhiên, một vầng thánh quang vô tận chiếu ra từ trán y. Nước ao chung quanh y bắt đầu nóng rực sôi trào, dần dần mãnh liệt thăng lên, ngưng kết thành từng dải cầu vồng đan dệt trên không trung. Cùng lúc đó, sâu thẳm dưới lòng đất bắt đầu vọng lên từng tràng nói mớ xa xưa trầm trọng, kèm theo những rung động nhè nhẹ, lan tỏa ra bốn phương tám hướng như sóng trào. Không chỉ là địa ngục, bất kể là nhân gian, tu la đạo, trung âm giới hay hai mươi chín cung trời thiên giới, tất thảy mọi sinh linh trong vũ trụ đều cảm nhận được một sự nhiễu loạn đầy bất an và khuấy động khó lòng lý giải trong không khí, như có mưa gió sắp ập tới.

Mà ở chính giữa đại trận Lục Đạo Quy Nhất, Ba Tuần đột nhiên mở hai mắt ra, sức mạnh vô cùng vô tận trong cơ thể cũng bất chợt bộc phát theo đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio