Viện tử La Tân sống bao gồm hai tòa kiến trúc bằng xương cao hai tầng và một tòa nhà thị nhục một tầng, chính giữa là một vườn vĩnh dạ thảo vặn vẹo tỏa sáng, có hai người hầu đang quét dọn sân trước, thấy La Tân đến đều khom lưng cúi đầu lui qua một bên. La Tân dắt Khiên Na và Càn Đạt xuyên qua vườn hoa, nói với một người hầu, “Ta sẽ nhốt hai tên nô lệ này trong phòng chứa đồ, không có mệnh lệnh của ta, ngươi và bọn chúng không được đi vào, hiểu không?”
“Dạ.”
Khiên Na và Càn Đạt bị thô bạo đẩy vào trong một gian phòng thị nhục dơ bẩn chất đầy bàn ghế cũ kỹ, La Tân trước lúc đóng cửa còn liếc mắt qua bốn phía. Tôi tớ của hắn vốn đã ít, hiện giờ những kẻ bên trong tầm nhìn cũng cách rất xa, bấy giờ mới đóng cửa, cài khóa lại. Kết quả mới vừa quay người lại, đã nhìn thấy trước mặt xông tới một bóng trắng, một phát tóm chặt lấy dây chuyền bằng xương cốt trên cổ hắn, lực tay mạnh tới nỗi làm hắn nghẹt thở. Trong mắt Càn Đạt ùn ùn lửa giận, phun từ giữa hai hàm răng ra một câu, “Quản chặt tay của mình!”
Kết quả là vừa mới dứt lời, đã bị La Tân đấm một quyền vào bụng. Càn Đạt nhất thời bị đau thả lỏng tay, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí, thở không ra hơi, cả người oặt xuống. La Tân xoa cái cổ bị ghìm đau của mình, trong lòng như vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn cố ý nở nụ cười khiêu khích, “Tay nhỏ chân nhỏ, máu ghen lại lớn thật? Ta nói chứ Khiên Na, không phải ngươi nói Hồng Vô Thường của ngươi chết rồi sao?”
Khiên Na liếc mắt nhìn hai người họ như mất hứng, xoay cổ tay mấy lần, hơi dùng sức đã kéo đứt được xích sắt trên tay, “Hai người các ngươi xong chưa? Càn Đạt, ngươi lại đây cho ta.”
Càn Đạt vừa trợn mắt trừng La Tân vừa lết tới trước mặt Khiên Na, chỉ thấy Khiên Na đưa bàn tay phủ lên khóa sắt trên tay hắn, cái miệng trong lòng bàn tay mở ra mạnh mẽ cắn xuống. Đối với loại xích sắt nhỏ thông thường này, răng nanh trong lòng bàn tay gã hoàn toàn có thể cắn đứt, chỉ nghe thấy một tiếng leng keng lanh lảnh, xích sắt đã rơi xuống mặt đất.
La Tân đang đi lòng vòng trong phòng, giẫm chết vài con gián bò loạn trên đất, “Khiên Na, ta sẽ lấy cho ngươi mấy viên biến hình đan. Còn nữa, bên này có tập tục cho nô lệ ăn một loại cổ bọ cạp xanh, nếu như nô lệ làm ra bất kỳ chuyện gì trái lại mệnh lệnh của chủ nhân, mới đầu sẽ đau bụng khó nhịn, không lâu sau đó cổ trùng sẽ phá bụng chui ra. Ta sẽ nói cho người khác biết, hai người các ngươi đều đã ăn cổ trùng rồi, cho nên các ngươi có thể tự do hành động trong nhà, ta sẽ lập tức đi sắp xếp các ngươi cùng những nô lệ khác trong cung đi làm một vài việc nặng nhọc, tới lúc đó các ngươi sẽ có thể hành động bên ngoài, có điều, bên ngoài, cách mỗi mười trượng sẽ có một thị vệ hắc giáp, các ngươi nếu có muốn tìm hiểu điều gì, cũng đừng làm quá lộ liễu. Gây phiền toái gì cho ta ta sẽ lập tức trở mặt không quen biết các ngươi.”
Khiên Na nói, “Trước đó A Xa Ni Vương đã phái rất nhiều binh lính tới núi Hắc Toa – sào huyệt tương liễu quái, ngươi có nghe được tin tức gì không?”
“Có nghe chứ, hình như còn dẫn theo nhiều đồ cúng lắm. Hình như là Phong Đô bày mưu đặt kế, bọn họ muốn khai địa mạch gì đấy ở đó, nói là có thể nối liền địa khí bát đại địa ngục với nhau, như vậy là có thể cải thiện hoàn cảnh của địa ngục Tiêu Nhiệt, địa ngục Hắc Thằng, còn cả địa ngục Thanh Liên của chúng ta nữa.”
“Nối liền địa khí?” Khiên Na chau mày. Tuy núi Hắc Toa đúng là một nơi nằm trên mặt huyệt địa mạch, cho nên mới có thể có nhiều tương liễu quái tụ tập như vậy, nhưng chuyện như nối liền địa khí thì gã lại chưa bao giờ được nghe tới.
Lại nói có nhiều mắt huyệt như vậy, tại sao nhất định phải chọn nơi có nhiều tương liễu quái như núi Hắc Toa?
“Hồng Vô Thường truyền tin tới, ngươi đã thấy chưa?”
“Từng thấy một lần ở phòng yết kiến, là một la sát nữ rất đẹp.”
“Nàng ta trông thế nào?”
“Ngực bự eo thon mông vểnh.”
Khiên Na lườm hắn, “Miêu tả cụ thể hơn được không, dù sao đại đa số la sát nữ đều có những đặc điểm đó.”
“Cặp mắt dài nhỏ cong lên trên, bên khóe miệng có nốt ruồi son, một bên sừng gãy mất một đoạn. À đúng rồi, trên lưng còn xăm một đóa hoa sen đỏ.”
Nghe ba miêu tả đầu tiên của hắn thì đúng là Khố Mã Ma La, nhưng trên người Khố Mã trước đây không có hình xăm hoa sen đỏ.
Lẽ nào… đó chính là Bát Đàm Ma Hoa “bị mất” của thiên đình?
“Hiện tại nàng còn ở trong cung không?”
“Ta đây cũng không biết.” La Tân nhún vai, châm chọc, “Người ngươi muốn tìm chính là nàng? Ta bảo này, ngươi nói mình không có Hồng Vô Thường, mà ta thấy bên cạnh ngươi đâu có thiếu Hồng Vô Thường?”
“…”
La Tân thấy gã đã làm bộ dạng mặc kệ mình, cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nữa, bèn quay người muốn đẩy cửa đi ra ngoài, rồi lại chợt nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, năm ngày sau chính là lễ tế Địa Tạng Vương, sau đó vương cung sẽ có đại yến. Nếu như nàng còn ở đó, tất nhiên cũng sẽ dự. Nếu như các ngươi muốn, ta sẽ nghĩ cách sắp xếp cho các ngươi vào được.”
Khiên Na vừa nghe thấy vậy, liền không hề do dự nói, “Như vậy là tốt nhất.”
…………………………
Càn Đạt há to mồm, nhìn thấy cái váy lấp lánh, mỏng tang mà diễm lệ diêm dúa trong tay mình, tức giận đến mức mũi cũng phun được ra lửa, “Tên khốn kiếp kia nhất định là cố ý!”
Khiên Na nhìn bộ quần áo tuy cũng mỏng tang nhưng vẫn nam tính, gọn gàng hơn rất nhiều của mình, khóe miệng cũng giật nhẹ mấy cái.
Gã làm thế nào cũng không ngờ tới, La Tân đã thật sự sắp xếp bọn họ thành tôi tớ hầu hạ trong tiệc, nhưng hắn cố tình sắp xếp cho mình thành người hầu khiêu vũ rót rượu…
Lúc đó La Tân đã nói thế này, “Những vũ cơ đó có thể tùy ý ra vào cung điện, còn có thể lại gần rót rượu cho quý tộc, thuận tiện cho các ngươi thăm dò tin tức còn gì.” Mặt mày đàng hoàng trịnh trọng, như đang lo nghĩ cho người khác, mà Khiên Na thì hoàn toàn có thể tưởng tượng được tiện nhân kia đang cười nhạo thế nào sau lưng mình.
Thế nhưng hiện tại nói đổi ý với La Tân cũng không kịp nữa, bọn họ bị yêu cầu lập tức đến tầng cổng thành thứ hai huấn luyện chung cùng các tính nô vũ cơ khác.
“Càn Đạt, giờ ngươi muốn dừng lại vẫn còn kịp.” Khiên Na thở dài.
Càn Đạt lại không hề do dự nói, “Không được, nếu ta không đi cùng, không biết tên kia còn nghĩ ra được trò gì để chỉnh ngươi nữa.”
“… Ngươi cho rằng hắn thật sự có thể chỉnh được ta? Ta cũng không cần tên tiểu quỷ ngươi tới bảo vệ ta.”
“Vậy cũng không được! Ngươi đã là của ta rồi!” Càn Đạt bướng bỉnh nói, thần thái lại mang theo vẻ bá đạo rất ấu trĩ.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, Khiên Na lại càng bất an hơn.
Tại sao… càng ngày càng cảm thấy hắn và Nhan Phi phảng phất như được đúc ra từ cùng một khuôn? Nếu như không phải hắn là một tầm hương quỷ hàng thật giá thật, hơn nữa lúc này thân còn đang ở địa ngục, chỉ e Khiên Na đã cảm thấy hắn chính là Nhan Phi.
Điều này làm gã rùng mình một cái. Khiên Na nhanh chóng lắc đầu, gạt đi ý nghĩ đáng sợ này.
Hai người cũng không thay quần áo, mà lập tức vội vã làm bộ phục tùng cúi đầu đi dọc theo tường tới kiến trúc ba tầng chuyên dùng để dạy dỗ huấn luyện cung nô. Vừa đi vào, bọn họ đã cảm thấy chói mù cả mắt, hiển nhiên, phần lớn nô lệ đều là tính nô, hơn nữa có lẽ là vì muốn chiều lòng sở thích của ma gia quỷ, cho nên tất cả đều là quỷ hình người, hơn nữa còn là kiểu nô lệ trẻ trung xinh đẹp, kể cả có lấy tiêu chuẩn nhân loại ra để đánh giá cũng có thể xem như xinh xắn. Trên người mỗi con quỷ đều mặc lụa mỏng tang gần như khó che lại được thân thể, chỗ nào cũng có bảo thạch và dây chuyền vàng bạc, đến ngay cả trên tóc và sừng cũng được tô điểm bằng đủ loại trang sức, mũi xỏ khuyên, dây xích dài kéo ra tận sau tai. Đứng giữa một đám quỷ tươi trẻ ăn mặc đẹp đẽ như vậy, bộ trang phục tằn tiện của Càn Đạt và Khiên Na càng trở nên nổi bật, đặc biệt là Khiên Na, thân hình cao lớn cường tráng, ngay lập tức đã bị mấy cung nô chất vấn có phải là đi nhầm chỗ hay không.
Khiên Na không thể làm gì khác hơn là lấy ra tấm yêu bài La Tân đưa cho gã, con ô đà quỷ có vẻ như sẽ phụ trách huấn luyện bọn họ mới miễn cưỡng lườm một cái, chỉ vào nhóm người cuối cùng nói, “Hai người các ngươi đứng cuối cùng.”
Khiên Na chỉ cảm thấy, bản thân mình đứng giữa một đám quỷ xinh đẹp thấp hơn gã nửa cái đầu thực sự giống như dị tộc, hoàn toàn không hợp. Càn Đạt thì trái lại vẫn còn tạm ổn, khuôn mặt xinh đẹp của hắn ngay ở tình cảnh lôi thôi chật vật như hiện tại mà vẫn cứ nổi bật xuất chúng như trước, rước tới không ít ánh nhìn.
Con ô đà quỷ kia đi qua đi lại, dừng lại giữa từng hàng cung nô, cách vài bước lại dùng roi trong tay đâm đâm lên một con quỷ, quỷ được thị chọn liền ra khỏi hàng sang một bên khác. Khiên Na chú ý tới, những con quỷ được thị lựa chọn đều là những con hùng quỷ có thể trạng hơi to lớn, khí chất nam tính hơn, đến trước mặt gã quả nhiên cũng chọn trúng gã. Sau khi chọn xong, thị lại trở về đứng trước hai đội ngũ, cao giọng nói rằng, “Lần này tập bài múa Diêm Ma song tu, nội dung chính là tình cảm giữa Dạ Ma Thiên Chủ – Diêm Ma La Đồ cùng nữ thần sông Á Mục Nạp – Diêm Mật.” Thị chỉ tay vào hàng Khiên Na đang đứng, “Các ngươi nhảy bài nhảy của nam, còn lại nhảy bài của nữ, chúng ta không có nhiều thời gian, các ngươi đều phải cảnh giác cho ta!”
Khiên Na vốn cho rằng mình đã sống nhiều kiếp ở nhân gian như vậy, có thứ võ thuật thân pháp thâm sâu nào là chưa từng học, chẳng phải chỉ là nhảy một bài thôi sao, có thể khó tới mức nào được. Kết quả là kết thúc một ngày, gã mới biết mình đã nghĩ lầm tới nhường nào. Đến tận đêm, gã mỏi eo đau lưng, cảm giác mình chỉ cần cong thắt lưng thôi cũng có thể nghe thấy tiếng xương cốt đang kêu kèn kẹt. May mà gã học bài múa của nam, không có nhiều động tác uốn tới éo lui như vậy.
Rồi nhìn sang Càn Đạt đối diện, mặc dù vẫn là khuôn mặt vô cảm, mà trái lại cũng có thể học được một loạt động tác phức tạp mà khiêu khích rất ra dáng, giỏi hơn gã nhiều. Hơn nữa, gã cảm thấy Càn Đạt có một loại thiên phú kỳ dị, chính là cái kiểu mà chỉ cần hắn muốn, thì ngay cả những động tác đơn giản nhất, hắn cũng có thể múa ra được vừa tao nhã mà lại mang theo một tia mê hoặc khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, đặc biệt là khi đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, hai mắt lưu chuyển u quang. Rõ ràng là một con quỷ đực, lại có thể nhảy còn hồn xiêu phách lạc hơn cả mấy con quỷ cái.
Mà một tia ma mị khí này cũng khiến cho Khiên Na càng thêm phấp phỏm.
Có lẽ là con ô đà quỷ kia cũng đã nhìn thấu được thiên phú của Càn Đạt, luôn luôn đứng gần hắn, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn tới nỗi không hiểu sao Khiên Na lại bực bội đầy bụng. Tới lúc bóng đêm dần dày lên, bầy quỷ đều phải tản đi, ô đà quỷ kia liền nói với Càn Đạt, “Ngày mai ngươi mang theo quần áo khiêu vũ, tới nơi này thay”
Hai con quỷ cuối cùng cũng được đỡ thắt lưng nhức mỏi trở về viện tử của La Tân, vừa mở cửa ra, Càn Đạt đã kêu rên một tiếng ngã vào tấm giường dùng một loại lông chim nào đó trải tạm lên, “Thắt lưng của ta sắp gãy mất rồi!”
Khiên Na cũng ngồi xuống, mặt tối sầm xoa bóp cẳng chân mình. Chỉ chốc lát sau, La Tân đã lén lén lút lút mang bữa tối tới cho bọn họ, hắn vừa lộ diện, Càn Đạt đã gần như muốn nhào tới bóp chết hắn.
Mà Khiên Na thì đã dự liệu được trước, đặt tay lên bả vai Càn Đạt, thế nên La Tân chỉ nhận được từng luồng ánh mắt sắc như đao Càn Đạt phóng tới.
“Ha ha ha ha ha, xem ra các ngươi chơi đùa tận hứng đấy chứ?”
Khiên Na thực ra vẫn đang có kích động muốn đánh người, mà dù sao La Tân cũng là ân nhân của bọn họ, nên không thể làm gì khác hơn là hung tợn phun từ trong kẽ răng ra một câu, “Là ngươi chơi đùa rất tận hứng mới đúng?”
“Này này, các ngươi làm vẻ mặt đó là thế nào? Không phải chỉ là nhảy một bài thôi sao, có gì khó đâu.”
“Ngươi có muốn tự mình nhảy thử xem không?” Càn Đạt lập tức quặc lại một câu.
La Tân nhanh chóng giơ hai tay lên đầu hàng, “Ta chỉ tới đưa đồ ăn cho hai ngươi thôi, đừng có trút giận lên người ta. À đúng rồi, đêm nếu như hai ngươi muốn thân thiết, thì cố gắng nhỏ giọng một chút.” Nói xong liền cuống quít đi ra ngoài trước lúc Càn Đạt tóm được một cái ghế bên người ném tới.
Trong phòng chỉ còn lại đúng hai người bọn họ, bầu không khí lập tức như thể đọng lại.
Càn Đạt quay đầu sang nhìn Khiên Na, trong gian nhà ánh sáng ảm đạm, cơ bắp rắn chắc trên người Khiên Na nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, dụ dỗ người vươn lưỡi liếm láp lấy lớp phản quang óng ánh ấy, còn có tròng mắt cùng mái tóc đỏ như lửa của la sát quỷ cũng khiến cho khuôn mặt quá mức lạnh lùng của Khiên Na có thêm vài phần diễm sắc. Hắn phảng phất như bị đầu độc, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Khiên Na, vuốt ve từng chút một dọc theo sống lưng xuống phía dưới, mãi cho tới lúc tiến vào trong mảnh vai đang quấn bên thắt lưng gã, đồng thời lại gần một bên má Khiên Na, duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm nhẹ lên tai gã.
Ngay từ nháy mắt bị tay Càn Đạt chạm lên, thân thể Khiên Na đã bắt đầu trở nên cứng ngắc, khoảnh khắc Càn Đạt liếm lên lỗ tai mình, gã vội vàng đứng dậy nói, “Cả ngày không ăn cơm rồi, ăn một chút đi.” Rồi đi lấy thức ăn đựng trong bao bố đặt trên bàn.
Càn Đạt lại khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp sinh thêm vài phần ma mị, “Tại sao lại xấu hổ?”
“Chuyện lần trước, ta không có ý định tiếp tục.” Khiên Na lạnh mặt nói, “Dù sao, ngay đến lai lịch của ngươi ta cũng vẫn chưa hiểu rõ.”
“Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao?”
“Ngươi chỉ nói ngươi là bạn của Nhan Phi. Ngoài ra, ngươi còn nói cho ta biết gì nữa?”
Càn Đạt sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ, “Tại sao ngươi lại bắt đầu hoài nghi ta? Vậy cũng tốt, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi.”
“Ngươi xuất thân từ đâu?”
“Địa ngục Đẳng Hoạt, có điều vận may của ta tương đối tốt, một địa tiên Phong Đô vừa ý thiên phú của ta, liền mang ta tới Phong Đô. Cho nên ta lớn lên ở Phong Đô, không hiểu biết nhiều lắm về địa ngục.”
“Địa tiên?” Khiên Na bán tín bán nghi, “Địa tiên nào?”
“Ta không thể nói cho ngươi tên của hắn được, hắn không cho ta nói.”
“Hừ, vậy sao ta có thể tin tưởng được ngươi?”
“Ngươi không cần tin tưởng ta. Dù sao thì trong địa ngục vốn cũng không có tin tưởng, chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, chẳng phải sao?”
“Nếu như chỉ là lợi dụng, ngươi giúp ta như vậy, là vì muốn có được thứ gì?”
“Đã vậy rồi còn chưa rõ ràng sao?” Càn Đạt nhìn gã nở nụ cười mờ ám, “Vừa mới đầu là vì giúp Nhan Phi, bây giờ là bởi vì… vừa ý ngươi chứ sao?”