Địa Ngục Biến Tướng

chương 62: hồng vô thường (17)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Đô vào đêm, đến ngay cả ánh sáng vốn ảm đạm cũng thu tẫn ánh chiều tà, thay vào đó là một loại dư vị màu lam đậm bao phủ lên tất thảy, chiếu từ khe hở giữa những tầng mây dày đặc lại đây. Đó chính là hàn quang phản chiếu từ băng lạnh bên trong bát hàn địa ngục tới, thu hết nhiệt độ dưới mặt đất.

Bên trong Lự Vụ đường của Phạt Ác ty, đa phần ánh đèn đều đã tắt lụi. Chỉ có trước bàn Khiên Na vẫn đang lẳng lặng sáng ngọn đèn động minh thảo (). Ánh sáng xa xôi lành lạnh chiếu sáng tấm quyên bạch () có viết ba mươi lăm cái tên trước mặt gã. Gã thở dài một hơi, đưa tay lên nhéo mũi mình, phía dưới bờ mắt hiện lên màu xanh nhàn nhạt, giữa hàng lông mày ngập đầy vẻ uể oải. ngôn tình sủng

() động minh thảo: tên một loại cỏ có thể phát sáng trong truyền thuyết.

() quyên bạch: là thuật ngữ chỉ loại vải lụa được dùng để viết lên vào thời cổ đại, trước lúc có giấy.

Đầu ngón tay trỏ sắc bén của gã nhẹ nhàng vạch lên cái tên “Ương Quyết” trên tấm quyên bạch, có vẻ hơi buồn bực mất tập trung.

Ngày hôm trước, cuối vòng thí luyện thứ hai, mình chung quy vẫn mềm lòng. Gã cũng không biết mình làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

Là đúng hay sai đều không quan trọng nữa, hiện giờ Nhan Phi đã tiến vào vòng xét tuyển cuối cùng, nói một cách khác, y nhất định phải đi tới trước Nghiệt Kính Đài soi ra hình dạng bản thân trong kiếp trước, cũng chiếu ra y còn sót lại bao nhiêu tuổi thọ trong sổ sách sinh tử. Đó chính là cơ hội cuối cùng để y quyết định có muốn lui ra hay không. Mà thân phận của Nhan Phi cũng sẽ khó giấu được ở vòng này.

Nghiệt kính có thể chiếu ra mệnh hồn của mỗi người, rồi từ mệnh hồn chiếu ra kiếp trước, hiện lên tội nghiệt mà mỗi dự bị đã chế ra, khiến cho bọn họ phải xuống địa ngục. Có điều những thứ này hầu như đều chỉ là cảnh tượng vụn vặt, hơn nữa còn là dùng góc độ của người ngoài cuộc để quan sát, thường chỉ giống như xem một hồi kịch không hề liên quan gì đến mình. Có một vài con quỷ cũng sẽ cảm thấy hơi bị chấn động, mà đa phần đều sẽ không quá nghiêm trọng.

Chỉ cần không lấy lại ký ức kiếp trước như Khố Mã Ma La, thì đều sẽ không sản sinh ảnh hưởng quá lớn tới tính tình của bản thân.

Vấn đề là xưa nay Khiên Na chưa bao giờ nhìn thấy được mệnh hồn của Nhan Phi, gã không rõ là chỉ có mình không nhìn thấy được, hay là mệnh hồn của Nhan Phi thật sự không chiếu ra được. Giữa Thanh Hồng Vô Thường có lưu truyền một lời mê tín rằng: Nếu Thanh Hồng Vô Thường không nhìn thấy mệnh hồn của một người, điều này chứng tỏ người này đã có nhân duyên túc thế với mình, có thể là thiện duyên, cũng có thể là ác duyên. Khiên Na không biết có nên tin tưởng vào lời đồn đại này hay không, điều duy nhất có thể chắc chắn là, chuyện không nhìn thấy mệnh hồn của một sinh linh cụ thể cũng không phải chưa từng xảy ra giữa các Thanh Hồng Vô Thường.

Mà nếu như tất cả mọi người đều không nhìn thấy mệnh hồn của Nhan Phi, vậy mới là có vấn đề. Cho tới bây giờ, gã vẫn chưa bao giờ nhờ Thanh Hồng Vô Thường khác xem mệnh hồn của Nhan Phi. Gã cũng không biết Nghiệt Kính sẽ chiếu rọi ra thứ gì.

Tới lúc đó, nếu như thân phận của Nhan Phi bị phát hiện, vậy sẽ lại là một cơn phong ba. Cũng không biết có thể bình an vượt qua được lần này hay không…

Khiên Na cất cẩn thận công văn trên bàn, úp lồng đèn lên trên đèn động minh thảo, tắt đi nguồn sáng lẻ loi cuối cùng. Giờ khắc này, dựa theo thời gian của Phong Đô đã là canh tư, toàn bộ Phạt Ác ty đều vắng lặng không có lấy nửa bóng người. Khiên Na cũng không ngự kiếm, chỉ là vừa nghĩ ngợi, vừa chậm rãi đi ra ngoài.

Mới vừa ra Phạt Ác ty chưa lâu, rẽ vào một con đường tắt khúc khuỷu sâu thăm thẳm, liền nhìn thấy giữa con đường nhỏ hẹp có một người đã đứng sẵn chờ gã.

Là Nhan Phi mặc một bộ đồ đỏ, vẫn là ngoại hình của thanh lân quỷ, khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ bức người, trông tựa như đang chờ đợi gã.

Khiên Na dừng chân, biết rằng đến lúc này muốn chạy cũng không kịp nữa. Từ hôm qua gã vẫn luôn hoặc vô tình hoặc cố ý trốn tránh Nhan Phi, biết rõ như vậy chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian, mà dù sao cũng vẫn ôm tâm thái đà điểu không muốn đối mặt.

Gã nói đầy bất đắc dĩ, “Đã trễ thế này, con còn ở đây làm gì?”

“Sư phụ… Con… Con rất muốn gặp người…” Nhan Phi cúi đầu như hơi ngượng ngùng, hai gò má màu xanh đã hơi tím, nếu như đang ở hình người, giờ khắc này hai gò má y chỉ e đã ửng đỏ tựa hoa đào.

Khiên Na thở dài, chậm rãi đi về phía y, “Muốn gặp ta thì bảo khánh kỵ đưa tin là được rồi. Tội gì phải chờ ở đây. Để cho người khác thấy cũng không ổn.”

Nhan Phi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt long lanh lung linh như hổ phách lóe lên ánh mừng rỡ, y bỗng nhiên lao về phía trước nhào vào trong lồng ngực Khiên Na. Khiên Na cả kinh, giang tay ra theo bản năng đỡ lấy Nhan Phi, giống như khi Nhan Phi còn bé.

“Sư phụ! Con rất nhớ người!” Có lẽ là vì mũi đang chôn lên bả vai Khiên Na, giọng nói của Nhan Phi hơi rầu rĩ, nghe vào hơi giống với con chó con đang ấm ức.

Trong lòng Khiên Na mềm nhũn đi, giọng nói cũng dịu xuống, gã đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng Nhan Phi, “Không phải mới thấy hôm trước sao.”

“Không! Từ khi sư phụ không từ mà biệt, hai ta đã chẳng nói chuyện đàng hoàng được câu nào rồi!” Nhan Phi bướng bỉnh ôm chặt lấy eo Khiên Na, “Con lúc nào cũng cho rằng sư phụ không cần con nữa…”

Khiên Na im lặng trong chốc lát, rồi nhỏ nhẹ nói rằng, “Tục ngữ nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, ta nuôi con lớn như vậy, tim cũng không làm bằng đá, đương nhiên sẽ không bỏ mặc con. Ta biết con chẳng qua là đến tuổi, từ nhỏ đến lớn xung quanh lại chẳng có ai, nên mới nhất thời hồ đồ. Chuyện trước kia, ta coi như đã qua hết. Chỉ là con cũng phải nhớ kỹ lời mình từng nói, sau này không thể tiếp tục làm việc đại nghịch bất đạo đó nữa.”

Nhan Phi mãi vẫn không hề nói gì. Khiên Na cho rằng y lại đang suy nghĩ chuyện gì không đứng đắn, liền nắm lấy bờ vai đẩy y ra, dùng giọng uy nghiêm nói, “Hiểu không?”

Không ngờ trên mặt Nhan Phi cũng chẳng có vẻ khổ sở mất mát là bao, trái lại còn khéo léo cong đôi mắt cười, “Vâng, thưa sư phụ!”

Khiên Na nhìn ánh mắt quen thuộc trên mặt y, cũng không nhịn được nở nụ cười. Gã tế khởi bảo kiếm, duỗi tay ra với Nhan Phi, “Lên đây đi, ta dẫn con đến nhà của ta ở Phong Đô.”

…………………………

Nhan Phi nhìn gian nhà đơn sơ, mà trông lại vẫn rất kinh ngạc. Y chạy tới xem cái giường dựng từ xương khôi vực, còn có cả động minh thảo cắm vào giữa vách tường sẽ tự phát ra ánh sáng u mị, và cả cái bàn không biết dùng vỏ sinh vật gì chế thành, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy rực rỡ. Trang hoàng trong nhà rất đơn sơ, ngoại trừ những nội thất cơ bản cùng với mặt tường được khoét ra rất nhiều rãnh hổng dùng để chứa sách, thì gần như không có bài trí gì nữa.

Khiên Na liếc mắt nhìn hai bên trước lúc đóng cửa, trong hành lang uốn khúc hết sức yên ắng, căn nhà của những Thanh Vô Thường khác đều đã lặng lẽ đóng kín cửa. Giờ gã mới thấy an tâm, đóng chặt cửa, xoay người lại liền thấy Nhan Phi đã đặt mông ngồi lên giường mình, thuận tay cầm lên một cây sáo làm từ xương Bí Hí() hết sức tinh xảo nhỏ nhắn để trong tay ngắm nghía, mới vừa đặt lên miệng muốn thổi, đã bị Khiên Na đoạt lấy, “Đừng lộn xộn!”

() Bí Hí hay còn gọi là gọi là Quy Phu là một sinh vật thần thoại trong văn hóa Trung Quốc và lan ra một số nước trên thế giới. Bí Hí là một trong chín đứa con của Long Vương và mang hình dáng của con rùa, dùng để đỡ các vật nặng, nó có thể cõng được tam sơn ngũ nhạc không mỏi. Bí Hí là con trưởng của rồng là con vật có hình dáng mình rùa, đầu rồng. Ngày nay, chúng thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá.

“Sư phụ, người biết thổi sáo sao? Sao con chưa được nghe bao giờ?” Nhan Phi tò mò hỏi.

Khiên Na lạnh nhạt nói, “Đây không phải sáo của ta. Là của Hồng Vô Thường trước đây của ta.”

Nhan Phi sững sờ, rồi lặng lẽ ngậm miệng.

Khiên Na rất ít khi nhắc tới Hồng Vô Thường trước kia, nhưng Nhan Phi biết Độ Ách Tán và Dẫn Hồn Linh mình đang dùng đều là của người nọ, thứ mình đang khổ sở muốn truy đuổi, cũng thuộc về người nọ.

Tuy người đó đã chết đi rất lâu rồi, mình lại vẫn hâm mộ hắn như vậy.

Muốn chuyển chủ đề, Nhan Phi liền hỏi, “Hôm ấy… sư phụ, người thả cửa cho con… Liệu có gây phiền phức cho sư phụ không?”

Khiên Na cẩn thận cất cây sáo vào ngăn kéo cao nhất trên tủ, hờ hững trả lời, “Chẳng qua chỉ dời vạch đích lại gần một chút thôi. Người nhìn thấy cũng chỉ có con, hồng lân quỷ và tật hành quỷ kia. Hồng lân quỷ tên Đan Chúc thân thiết với con như vậy, không cần phải lo lắng, còn tật hành quỷ, hắn cũng chỉ muốn qua ải, hắn biết đắc tội ta sẽ không có nghĩa lý gì, ta cũng đã bảo đảm rằng hắn sẽ không nói bậy, con cứ yên tâm đi.”

Nhan Phi cười khanh khách nhìn gã, “Sư phụ, con thật sự không ngờ người sẽ giúp con.”

“Con xứng đáng thắng, ta sẽ không phạt con vì chuyện con làm đúng.” Khiên Na chỉ nói đơn giản, quay người cầm lấy ấm trà trên bàn, đầu ngón tay điểm ngọn lửa màu xanh trong bếp.

“Thật sự chỉ là vì như vậy sao?” Nhan Phi hơi nghiêng đầu, trong nụ cười lan ra vẻ ma mị xa xôi, “Sư phụ, lẽ nào người không mong con lưu lại bên cạnh người một chút nào sao?”

Khiên Na biết thằng nhóc này đang muốn mình nói lời dễ nghe với nó, nhưng gã lại cố tình không muốn nói cho Nhan Phi nghe, “Ta ước gì thằng nhóc ngu ngốc nhà con chạy ngay về nhân gian, không sinh sự cho ta nữa. Lần này cho con qua ải, phía sau còn không biết có bao nhiêu chuyện đau đầu hơn nữa đây.”

“Sư phụ! Người không thể đổi ý được! Người đã nói là sẽ giúp con rồi mà!”

“Ta chỉ nói sẽ không ngăn cản con.”

“Nhưng mà sư phụ đã đáp ứng sẽ chọn con làm Hồng Vô Thường của người rồi, nếu như đến Hồng Vô Thường mà con cũng không làm được, vậy thì sư phụ chọn con bằng cách nào?” Nhan Phi cười hì hì nói, khóe miệng lộ ra cái răng khểnh.

Khiên Na nghiêm túc pha trà, nói như lơ đãng, “Con thật sự muốn ta chọn con sao? Ta thấy con và Đan Chúc phối hợp cũng được đấy chứ, chắc hắn muốn làm Thanh Vô Thường của con lắm đúng không?”

Nhan Phi chớp mắt hai cái, bỗng nhiên phì cười.

Khiên Na quay đầu lại trừng y, “Cười cái gì?”

“Sư phụ, không phải là người đang ghen đấy chứ?”

Khiên Na cố ý cười mỉa mấy tiếng, chỉ là cố ý hơi quá, “Ta ghen? Ghen với ai? Con cho rằng ta thiếu Hồng Vô Thường dự bị để chọn sao?”

Nhan Phi lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Khiên Na, đoạt lấy chén trà trong tay Khiên Na, tự mình thuần thục dùng nước nóng tráng chén, “Hồng Vô Thường dự bị để sư phụ chọn chỉ có một mình con thôi, người đã hứa rồi.”

Sao Khiên Na lại mơ hồ nghe ra được ý đồ uy hiếp ẩn chứa trong câu nói này của y?

“Được rồi, lần này con tới gặp ta, vừa khéo ta cũng có chuyện muốn hỏi con. Từ sau khi biết được thân phận của con lúc ở cung điện dưới lòng đất, ta vẫn chưa hề có cơ hội hỏi con rõ ràng chuyện này.” Khiên Na ngồi xuống trước bàn, mặt mày nghiêm túc nhìn Nhan Phi.

Nhan Phi thì lại lưu loát chia lá trà sang một ấm trà nhỏ khác, “Người hỏi đi.”

“Liễu Ngọc Sinh kia đã dùng biện pháp gì để thay đổi mức độ dày đặc của vi tử trong thân thể con? Phương pháp của Liễu Ngọc Sinh có tác hại gì không? Có giới hạn thời gian hiệu lực không? Con tìm thấy thi thể của Càn Đạt một lần nữa như thế nào?” Khiên Na hỏi một mạch cả một chuỗi câu hỏi.

Nhan Phi rót cho gã một chén trà, dùng hai tay đưa tới trước mặt gã, “Thì ra là việc này. Lúc đó, hắn đầu tiên là cho con uống một loại thuốc giúp con tạm thời mất đi ý thức, sau đó hình như đã bỏ con vào một cái máy kỳ quái gì đó làm bằng đồng hoặc sắt. Thứ kia rất lớn, trông giống một cái thùng, nối với rất nhiều ống đồng. Tới lúc con tỉnh lại, thân thể đã trở thành bộ dạng như sương khói đó rồi. Còn phương pháp tiến vào vào địa ngục là Đạt Tát nói cho con. Liễu Ngọc Sinh nói rằng phương pháp này sẽ mất đi hiệu lực trong khoảng một tháng ở nhân gian, tương đương với một năm trong địa ngục, cho nên cũng coi như đủ. Chỉ có điều, vào lúc quỷ thân gặp phải đả kích khá mạnh, sẽ có nguy cơ thoát xác. Chỉ cần nhân thân hoàn toàn chia lìa khỏi quỷ thân, con sẽ có thể phải chết.”

“Như vậy… Sao con tìm được quỷ thân thích hợp?” Khiên Na cau mày hỏi, “Nếu muốn tìm đến, hẳn không phải là chuyện dễ. Thanh Vô Thường chúng ta muốn bám lên thi thể trẻ sơ sinh nhân loại, cũng nhất định phải có bát tự phù hợp, hơn nữa thi thể kia không được chết đi quá một ngày. Con dùng nhân thân bám lên quỷ thân, chỉ e sẽ không thể dễ dàng hơn được đúng không?”

“Chuyện này…” Nhan Phi thoáng ngập ngừng, cuối cùng cũng như đã hạ quyết tâm nói thẳng ra, “Thực ra… trước đó con giả làm Càn Đạt nói mình là bạn của Nhan Phi, cũng không hẳn là lừa sư phụ hoàn toàn… Con… con thực sự có quen người ở Phong Đô… Là lúc trước người không có nhà, con giấu người luyện tập những phép thuật bắt quỷ đó, vận may run rủi quen biết… chỉ là con vẫn không hề kể cho sư phụ. Rất nhiều chuyện liên quan tới Phong Đô, con đều biết được từ chỗ hắn… Quỷ thân cũng là nhờ hắn tìm cho…”

Sắc mặt Khiên Na biến đổi, gã đặt mạnh chén trà trên tay xuống, “Làm càn! Chuyện lớn như vậy, mà con dám giấu ta lâu đến thế?! Nói như vậy thì ở Phong Đô ngoại trừ ta, vẫn còn có người khác biết đến thân phận thực sự của con?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio