Mẹ xoay người lại, đôi mắt vô thần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã năm ngày, tôi nhìn bốn bức tường cũng được một trăm hai mươi giờ rồi.
Lúc này là nửa đêm, tôi ngây ngốc nhìn trăng trên trời, ánh trăng tỏa sáng dịu dàng, tôi trông thấy rất nhiều người trong ánh trăng đó, có anh hai, ba mẹ, có Tử Hoàng và có lẫn Ngọc Liên. Khiông biết mọi người thế nào, họ đang làm gì nhỉ ?
Tôi nhớ lúc mình tám tuổi, ham chơi nên quên giờ lại không báo, về đến nhà đã là mười giờ hơn. Nhớ khuôn mặt mẹ đẫm nước mắt, nhớ ba sốt sắng tìm mình, nhớ cơn giận của anh hai. Khoảng thời gian đó hạnh phúc mà yên bình làm sao.
Nằm dựa vào tường, tôi miên man suy nghĩ về ngày xưa, bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm, cô cảnh sát hôm đó đã hỏi chuyện tôi đến mở khóa dẫn tôi đến phòng ăn.
Vì sở không lớn nên phòng ăn chỉ có hai ba người ngồi, cảnh sát và tội phạm ăn chung, nói thế thôi chứ cũng chỉ có tôi là tội phạm thôi, không, là trẻ thành niên bị tạm giam mới đúng.
"Tiểu Hy nhi, thức sớm vậy, mọi hôm phải nửa giờ nữa mới đến cơ mà ?" Một nữ cảnh sát đang ngồi ăn trong góc vui vẻ chào hỏi tôi.
Sống ở đây đã năm ngày, tội phạm thì chỉ có mình tôi, mọi người trong sở ai cũng quen mặt hết rồi. 'Tiểu Hy nhi' là cách gọi thân thiết có từ ngày thứ hai.
"Tối qua ngủ không được ạ." Tôi thành thật khai báo.
Tôi đến chỗ chiếc tủ kính phân cách với phòng bếp, mỉm cười với dì phát thức ăn, "Hôm nay có gì ạ ?"
"Cháo tôm và hamberger." Dì ấy cũng cười đáp trả.
Đừng ngạc nhiên, lúc đầu tôi còn choáng váng vì chế độ đãi ngộ tội phạm ở đây hơn bạn nữa.
"Cháo ạ."
Dì múc một tô cháo cho tôi, bê khay thức ăn, tôi ngồi xuống chiếc bàn trong góc vắng nhất.
Lẳng lặng ăn từng thìa cháo, tôi không biết sau hai ngày nữa mình sẽ làm gì tiếp. Có lẽ... nên về thăm ba mẹ, hẳn là anh hai đã cho người giám sát rồi nhưng dù sao tôi cũng phải gặp ba mẹ và Tử Hoàng, lúc chúng tôi bỏ trốn không biết ở nhà loạn thế nào.
Thầm quyết tâm trong lòng, tôi bình tĩnh sống qua hai ngày nữa.
Đứng trong cửa hàng thức ăn nhanh mà lúc trước bản thân đã từng 'mưu sát' cái cửa sổ. Đối diện tôi là ông chủ cửa hàng, lòng tôi hiện tại ngoài ba vạn từ xin lỗi thì chẳng còn gì nữa. Tôi nắm chặt tay, cúi đầu thật thấp, "Cháu xin lỗi."
Gương mặt ông chủ phúc hậu, hễt sức hiền từ lắc đầu, "Không sao, lúc đập vỡ kính cháu không bị thương đấy chứ ?"
Nghe ông nói, cảm giác tội lỗi mãnh liệt bùng nổ, dễ hình dung một chút thì nó mãnh liệt như khi Lê - nin lãnh đạo nhân dân chiếm Pêtơrôgrat rồi chiến thắng chính phủ lâm thời ấy.
"Cháu... cháu xin lỗi chú. Cháu sẽ làm công để đền... có được không ?" Tôi kìm chế để mình không khóc, run run nói.
Ông chủ bỗng nhiên cuối đầu gần tôi, khẽ nói, "Năm trăm euro dưới bậc thềm là cháu đặt phải không ? Số tiền đó dư để lắp ba tấm kính như thế."
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, sau đó hơi gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Chú... chú không trách cháu dọa khách hàng sợ ạ ?"
"Không, trông cháu không giống đứa trẻ hư hẳn là có lý do, chú hiểu mà", nói đến đây ông như chợt nhớ ra điều gì, đi vào trong lấy một bọc gì đó đưa cho tôi, "Cháu cầm đi."
Tôi nhận lấy mở ra, là một phần gà rán với sữa tươi. Biết ông có ý tốt nên tôi không từ chối, chào ông rồi chậm rãi ra ngoài.
Tôi trở lại ngôi làng nhỏ lúc trước, đào lấy bọc đồ rồi ra đường lớn, bắt taxi.
Sáu tiếng sau, bảo tài xế dừng trước một trung tâm thời trang ở thành phố Y – cách biệt thự nhà tôi chỉ có một giờ đi xe, tôi vào trong chọn một bộ váy trắng có tay, dài qua gối, thắt nơ ở eo như kiểu váy trẻ con và túi xách của một thương hiệu thời trang nổi tiếng.
Thay quần áo rồi tôi tiếp tục lên taxi.
Ngồi trên xe, gió vụt vào cửa sổ khiến mái tóc đen dài của tôi bay loạn, tôi vuốt nó lại nếp, nhìn chăm chú vào bầu trời. Tuần nữa là lễ Trung Thu rồi, Trung Thu là tết gia đình, sợ là năm nay tôi không có cơ hội mừng với ba mẹ, tâm tình bỗng buồn buồn. Không biết tình hình của anh hai sao rồi nữa, liệu anh có tự tổn thương mình hay không ?
Điện thoại reo lên, số lạ, tôi do dự nhưng vẫn bắt máy, “Vâng ?”
“Là vậy à, anh chuyển tiền bán ‘The Princess’ rồi ? Được, cảm ơn.”
Tắt máy, tôi lại nhìn bầu trời.
Chẳng mấy chốc, căn biệt thự trắng to lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi nhìn nó không chớp mắt.
“Anh dừng ở đây đi.”
Tài xế dừng trước cổng biệt thự, tôi lấy tiền từ túi trả cho anh ta, yên lặng đứng cạnh cổng.
Tay run run chạm vào chuông cửa, chỉ là chưa kịp nhấn thì cửa đã mở ra, người mở làm tôi sững sờ, Tử Hoàng !
Khuôn mặt Tử Hoàng nhếch nhác, tái nhợt như vừa đứng trong trời tuyết, khóe mắt thâm đen. Nhìn thấy tôi anh giật mình, rõ ràng là không tin vào mắt mình, sau đó như một người điên lao đến ôm chặt tôi vào lòng. Không hề nói câu nào, chúng tôi chỉ ôm nhau như thế.
Rất lâu anh vẫn không buông, tôi cảm thấy mình dần khó thở, giơ tay hơi đẩy anh ra. Giọng nói khàn khàn của anh bỗng vang lên, “Đừng đẩy anh ra… đừng đẩy anh được không ? Cho anh ôm em một lát… chỉ một lát… làm ơn…”
Khóe mắt tôi cay lên, nước mắt như mưa tràn ra bờ mi.
Tôi cũng khàn giọng đáp lại, “Sẽ không, em sẽ không đẩy anh đâu mà, nhưng em khó thở, buông… tạm buông em ra, nha ?”
Anh chần chờ nhưng cũng thả tay ra, tôi cố gắng hít thở rồi hỏi, “Ba… mẹ thế nào rồi anh ?”
Ánh mắt Tử Hoàng lộ rõ vẻ đau thương, thấy tôi nhìn lại né tránh nhìn về hướng khác, “Vào nhà thôi.”
Tôi sợ hãi tóm chặt hai tay Tử Hoàng, “Có chuyện gì sao ? Chuyện gì !?”
Anh lắc đầu.
Tôi càng sợ hơn, gần như gào lên, nước mắt khiến khuôn mặt anh nhạt nhòa, “Rốt cuộc là chuyện gì !? Anh nói đi ! Có chuyện gì với ba mẹ ! Ba mẹ đâu ?!”
Hét lên xong, tôi buông tay chạy vào nhà, trong nhà trống rỗng, phòng khách không có ai, phòng ăn không, phòng làm việc của ba không, phòng của mẹ cũng không ! Tôi đi đến căn phòng cuối cùng – phòng của mình.
Chậm rãi đẩy cửa vào, tim tôi nhảy loạn trong lồng ngực, khe cửa dần rộng ra, bóng dáng mẹ đập vào mắt. Tôi ngừng thở, “Mẹ ơi…”
“Là Tiểu Hy… à?”
Mẹ xoay người lại, đôi mắt vô thần.
Tôi nhào đến ôm mẹ, khóc không ra nước mắt, “Là con, là con, Tiểu Hy đây, mẹ, xảy ra chuyện gì ?”
Mẹ ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Ba con…”
Tôi gấp gáp, “Ba ? Ba thế nào ?!”
“Ba con… mất rồi.”