Từng thứ từng thứ sụp đổ.
Một mảnh hoang tàn.
“Anh nói gì vậy !” Tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh hai vẫn hết sức bình thường, tôi thật sự nổi giận. Ba mất, và dù có là ai hại ba đi nữa thì những câu anh nói đã đi quá xa rồi.
“Vậy, cậu ta có nói ba bị giết thế nào không ?” Anh nói, đôi tay chuyển sang vai tôi, kéo tôi vào lòng mình. Lồng ngực to lớn của anh ấm áp, ấm áp như ba vậy khiến tôi trầm mê trong một khoảnh khắc, tôi chợt tỉnh định đẩy anh ra.
Anh hai dùng sức hơn và hiển nhiên sự chống cự của tôi chẳng ít gì. Tôi ngẩng đầu từ ngực anh, nhìn vào đôi mắt đen sâu kia, “Ý anh là gì ?”
Cằm anh cạ cạ lên đỉnh đầu tôi, thỉnh thoảng lại hôn lên một lọn tóc, “Một viên đạn xuyên tim, lúc đó ba đang nói chuyện với Bộ trưởng bộ tài chính Bạch Hàn Triết, lão già họ Bạch kia chẳng xước một miếng da.”
Tôi nghi hoặc.
Bỗng nhiên anh thở dài một cái, “Thôi ! Không nói nữa, em không cần biết ai giết ba, anh cũng được, kẻ nào khác cũng được. Tóm lại, ba chết, anh chỉ cảm thấy tốt mà thôi.”
Tâm tôi lạnh ngắt.
Tôi trở lại căn biệt thự kia.
Lần này anh không dùng chìa khóa nữa, lắp đặt cả một hệ thống xác nhận dấu vân tay và đồng tử.
Hiện tại thì trừ khi tôi có cánh mới thoát được.
Tôi cùng không có ý trốn nữa, chỉ là tôi chưa chuyển lời xin lỗi của ba trong mơ cho mẹ, và đó cũng là điều làm tôi hối tiếc nhất. Vừa qua một ngày, sáng sớm hôm sau tôi biết một tin không lớn không nhỏ nhưng lại có rất nhiều ý nghĩa.
Cô giúp việc đi chợ mua báo sáng, để trên bếp và bị tôi nhìn thấy.
‘Con gái duy nhất của Bộ trưởng bộ ngoại giao Bạch Hàn Triết – Bạch Ngọc Liên thú nhận mình là người sắp đặt cuộc ám sát Chủ tịch tập đoàn Tả thị.’
Hàng tít đỏ chót lớn đến mức chỉ sợ người đọc không nhìn rõ, tôi kềm chế cơn run giấu tờ báo vào áo. Lên phòng khóa trái rồi chậm rãi lấy ra đọc.
Tám ngày sau cái chết chưa rõ thủ phạm, Bạch Ngọc Liên đột ngột tuyên bố thú tội, Bạch Hàn Triết tăng huyết áp hiện đang bất tỉnh trong bệnh viện.
Nội dung tóm tắt là như vậy, tôi cũng chỉ quan tâm dòng viết Ngọc Liên nhận tội mà thôi, kể cả nguyên nhân cô ta muốn giết ba tôi cũng không hề liếc qua. Bởi vì tôi biết, những nguyên nhân đó đều là nhảm nhí. Ngọc Liên nhận tội, và nếu tôi không lầm, cô ta làm vậy chỉ có thể vì một người.
Tả Nhật Thiên.
Tôi biết Ngọc Liên thật sự rất yêu anh hai, ít nhất tình yêu của chị ấy so với tình yêu của tôi không nhỏ hơn là mấy. Với thế lực chính trị hiện tại của anh hai, anh chưa đủ để có thể giết nhân vật lớn một cách êm ắng được, dù như thế nào sau một quãng thời gian nhất định manh mối sẽ hướng về anh. Khoảng thời gian đó là tám ngày, Ngọc Liên nhận tội giùm anh hai khiến Bạch Hàn Triết tức đến bất tỉnh nhân sự.
Nếu giải thích theo cách trên, vậy chẳng lẽ người giết ba thật sự là anh hai ?
Tôi không tin. Nhưng không có lý do nào khác để Ngọc Liên phải làm như thế nữa cả, ở một phương diện nào đó tôi và chị ấy giống nhau và tôi hiểu chị ấy.
Anh thật sự là kẻ hại ba sao ? Bao nhiêu đây chưa đủ để chứng minh điều đó, có điều trong lòng tôi có đến bảy mươi phần trăm tin tưởng kẻ giết ba là anh.
Tôi không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tử Hoàng, cũng không hẳn không tin. Câu khẳng định kẻ giết ba là anh hai của Tử Hoàng tôi vẫn tin một phần.
Không dám suy nghĩ lâu, tôi nhét tờ báo xuống gầm giường, xuống nhà bếp lấy bật lửa. Lên phòng, lấy tờ báo ra đi vào nhà vệ sinh, tôi châm góc báo vào ngọn lửa, đỏ thẫm và xanh lam, hai màu lửa len lỏi nhau cắn nuốt từng mảng một của tờ báo. Tro tàn rơi vào bồn cầu, quẳng bật lửa vào trong đó nốt, giật nước. Tôi bình thản trở lại vườn hoa uống trà như mọi ngày.
Tối đến, nghe tiếng mở cửa tôi biết anh hai về.
Không xoay đầu, tôi tiếp tục chải mái tóc vô cùng dài đang ước sũng của mình. Qua tấm gương, anh tháo và vạt, tây trang vứt sang một bên sau đó vào thẳng phòng tắm. Tiếng xả nước nhanh chóng vang lên, tôi cố gắng lờ đi sự hiện diện của anh, lên giường nhắm mắt.
Mãi chẳng ngủ được, đến khi vòng tay lành lạnh rắn chắc của anh ôm lấy mình tôi mới nhận ra anh đã tắm xong.
“Nhớ em quá đi.” Anh dúi mặt vào gáy tôi, cắn cắn.
Tôi biết né cũng không ích nên mặc anh, chỉ thở dài, “Em buồn đến sắp điên rồi đây.”
“Chỉ trách Tiểu Hy của anh ngày càng gian xảo. Anh đâu muốn thế chứ.” Giọng nói anh xen kẽ tiếng cười, đưa lưng về anh nên không biết vẻ mặt anh thế nào nhưng tôi chắc đôi mắt anh hiện đang hừng hực lửa giận.
Tôi lập tức giả vờ không hiểu, “Anh hai nói gì vậy ? Gian xảo gì chứ ?”
Nói xong tôi cười khúc khích phối hợp.
Anh hai xoay người tôi lại, ép tôi phải mắt đối mắt với anh, khuôn mặt hoàn mỹ của gần sát mặt tôi, khóe môi anh cong cong, “Em gái của anh từng bị tạm giam đấy nhỉ ?”
Tôi cười, chuyện này vốn dĩ gì anh cũng biết. Tôi không ngạc nhiên.
Anh không tỏ ra thái độ nào chỉ chăm chú nhìn tôi như xác nhận điều gì đó. Một lát sau, ánh mắt anh thoáng thất vọng, anh hai bình tĩnh nói:
“Sao ? Trong lòng em đang nhận định anh là kẻ giết ba phải không ? Ngọc Liên nhận tội thể hiện quá rõ rồi.”
Tôi giật mình.
Dường như nhận thấy tôi đang cương cứng người, anh hơi xoa xoa lưng tôi, ôm chặt tôi vào lòng. Tay còn lại nâng cánh tay trái của tôi, chiếc vòng với những viên ngọc lam lấp lánh ánh sáng, chiếc vòng này anh bắt tôi đeo vào từ khi trở lại căn biệt thự này.
Nhìn hành động của anh, tôi đoán được lý do rồi.
Quả nhiên, anh nói: “Trong viên ngọc lớn nhất có gắn một camera siêu nhỏ liên thông với điện thoại anh.” Có nghĩa, hành động của tôi hai bốn trên hai bốn đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Tôi nhíu mi, cơn giận chợt bộc phát, đưa tay phải toan tháo chiếc vòng ra. Chiếc vòng này không phải vòng liền, nó có một mốc khóa để tháo gỡ.
Anh hai không hề ngăn cản, tôi khó hiểu và lập tức biết tại sao. Căn bản cái khóa này là khóa chết, chỉ có thể khóa một lần và vĩnh viễn không thể gỡ ra.
“Khóa này được làm từ dyneema.”
(Dyneema: Một loại chất dẻo nhẹ hơn nước, cứng hơn thép mười lăm lần.)
Sau khi anh nói câu đó, tôi hoàn toàn từ bỏ việc tìm cách tháo chiếc vòng nữa.
Nằm im một lát, tôi rốt cuộc vẫn hỏi, “Anh thật sự giết ba sao ?”
Anh hai chăm chú vào tôi, không phủ định cũng chẳng khẳng định.
Bỗng nhiên, anh lật người ép tôi xuống dưới hôn lên môi tôi một cách cuồng bạo. Dù có chạy trốn thế nào đi nữa lưỡi tôi vẫn bị anh bắt lấy, mút và – cắn không thương tiếc. Đau đớn làm tôi tỉnh khỏi sự ngạc nhiên, đưa tay đẩy anh ra, đôi chân cố hết sức đạp vẫy.
Anh dùng hai gối đè chân tôi tại, một tay dễ dàng túm gọn hai tay tôi đặt lên trên đầu, tay còn lại lần mò vào trong lớp áo.
Đôi mắt gằn đỏ làm tôi hoảng sợ, nước mắt yên lặng chảy ra. Anh nhận thấy lệ trên mặt tôi, hôn lên nó rồi liếm sạch nhưng hành động phía dưới vẫn không hề đình chỉ một giây nào.
“Thật đau.”
Anh khẽ nói vào tai tôi.
Tôi chưa kịp hiểu thì thân dưới truyền đến sự đau đớn như bị xé rách. Tôi đau đến mức hét lên nhưng mọi thứ đều bị chặn trong miệng anh. Nước mắt tràn ra dữ dội, tôi cố gắng muốn đẩy thứ to lớn đang trong người ra.
Anh hai vẫn tiếp tục luật động, không hề có sự chuẩn bị trước bị đâm vào, bây giờ lại từng lần mạnh mẽ húc đẩy, tôi những tưởng mình sắp chết vì đau.
Tôi cầu xin anh dừng lại, nhưng dù có nói gì đi nữa đổi lại cũng chỉ là lần sau mạnh hơn lần trước, tuyệt vọng, tôi nằm im như một con búp bê rách.
Không biết bao nhiêu lần, anh đòi hỏi như một con dã thú, từng đợt từng đợt đau đớn truyền tới tâm can, tôi không nhớ mình đã ngất đến lần thứ ba hay thứ tư, chỉ biết, khi trời có ánh nắng đầu tiên anh vẫn chưa dừng lại.
Trong lòng, tình yêu sớm đã không còn một mảnh.
Từng thứ từng thứ sụp đổ.
Một mảnh hoang tàn.