- Hà Mộ! Hà Mộ!
Hà Mộ giật mình bởi tiếng gọi gần như hét vào tai. Hắn đưa mắt về nơi phát ra âm thanh kinh khủng đó:
- Leo, sao cậu lại ở đây?
- Cậu còn hỏi, đang làm việc mà thả hồn đâu đâu thế?
- Xin lỗi, tối qua ngủ không đủ giấc!
- Tôi nói này, cậu có niềm vui mới cũng đừng sa đọa quá, kẻo có ngày lao lực quá độ mà tinh tẫn nhân vong ý.
- Hừ, lo cho cậu đi! Bản tin sáng nay lại vừa đăng tin cậu cùng anh chàng siêu mẫu X nào đó kia kìa.
Leo cười hì hì nhấp một ngụm cà phê.
- Mà này, dự án khu thương mại lần này tôi muốn cậu đích thân đi thị sát. Vì bản kế hoạch này mà tôi đã tốn không ít nước bọt với ông già đấy!
- Cậu có thể yên tâm là tiền của chúng ta sẽ không chạy đi đâu hết! Còn gì nữa không?
- À... trợ lý mới của cậu trông ngon thật đấy! Tôi có thế mời...
Rầm!!!
Leo trợn mắt im bặt nhìn Hà Mộ vừa đập bản kế hoạch lên bàn:
- Cậu ấy là của tôi, cấm sớ rớ!
- Của cậu?
- Đúng vậy!
- Lúc nào? – tính tò mò quánh chết không bỏ của Leo lại nổi lên.
Hà Mộ nhìn Leo, cười khẽ:
- Cái này phải cảm ơn cậu rồi!
- Tôi?
- Đúng vậy! Nhờ cậu mà tôi có thể khiến cậu ấy thuộc về mình vào đêm đầu tiên tôi về nước.
- A... là cậu ta à! Hèn chi cậu giấu kĩ thế, tội cho con thỏ nhỏ đó quá đi, lọt vào tay sói xám nhà cậu! – Leo cảm thán.
- Nhớ đó!
- Hắc hắc...
Leo hàn huyên trong chốc lát rồi lĩnh đi mất.
"Cốc, cốc!"
- Mời vào!
- Giám đốc! Anh có một cuộc họp sau phút nữa.
Hà Mộ ngẩng lên nhìn dáng người nhỏ xinh cạnh cửa, từ khi cậu đến ở cùng anh, cậu càng trở nên mặn mà hơn bao giờ hết, hèn chi cái tên thú đội lốt người kia ho he muốn cậu. Mái tóc đã được tạo kiểu gọn gàng làm sáng bừng lên gương mặt trắng trẻo của cậu, làn da mịn màn, cả thân hình đầy đặn hẳn lên càng khiến cậu thêm hấp dẫn.
- Mặc Nghiên, khóa cửa lại!
- Ơ... - cậu khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
- Lại đây! – Hà Mộ cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể như căng ra và có thể nổ tung nếu không muốn cậu ấy ngay lúc này.
Mặc Nghiên tiến lại gần hắn, đang muốn hỏi xem hắn cần gì thì bị kéo mạnh, hắn đặt cậu ngồi trên đùi mình, đầu hắn vùi vào hõm cổ cậu hít thở mùi hương giản dị luôn khiến hắn mê mẫn.
- Giám... giám đốc!
- Gọi Mộ!
- Mộ... đang... đang giờ làm việc mà... - cậu lí nhí, tim đập bình bịch trong lồng ngực.
- Anh muốn em lập tức!
Hắn kéo tuột cả quần âu lẫn quần lót cotton của cậu xuống, đẩy cậu úp sấp lên bàn. Ngón tay gấp gáp chạm vào mật động tiêu hồn của cậu khiến cậu thở sâu, đôi môi cũng không rãnh rỗi gặm cắn từng tấc da thịt cậu.
- Ân... đừng mà... - Mặc Nghiên lắc đầu nguầy nguậy, cơ thể cậu đang phản ứng tích cực trước những cái đụng chạm của hắn.
- Em lúc nào cũng không thành thật! Em ướt rồi đây này...
- Ư...ưm....
Hà Mộ vội vàng mở rộng tiểu huyệt, hắn đang kiềm chế xúc động cứ thế mà đâm vào trong cậu để đưa cả hai lên tới đỉnh điểm của khoái hoạt. Hắn đưa đẩy ngón tay nhanh hơn làm tiểu huyệt như cơ khát hút chặt lấy hắn, Mặc Nghiên đã mơ màng vì bị khoái cảm dày vò.
- Ân... Mộ.... cho em...a...
- Anh cho em! Tất cả đều cho em... - hắn rút mạnh tay ra khiến cậu rên lên vì kích thích, vội vã kéo khóa quần, đỉnh nhọn đã thẳng đứng sừng sửng, nóng bỏng và bóng bẩy dường như sắp nổ tung. Hắn đỡ nam căn để ngay cửa vào đang khép mở, không báo trước cứ thế dấn mạnh vào thật sâu trong cậu.
- A... - Mặc Nghiên hét lên bắn ra mà không có sự đụng chạm vào. Cậu không nén được khoái cảm kì dị mà hắn đem đến khi đâm vào thật sâu...
Bốp! – Em hư quá, chưa gì đã bắn! – Hắn đánh mông cậu, quở trách.
- Ư... ư... em không nhịn được! – cậu mếu máo.
- Mặc kệ em! Anh không dừng lại đâu... - nói rồi hắn bắt đầu điên cuồng đưa đẩy, mặc kệ cậu vừa cao trào xong đang rất mẫn cảm.
- A.... sâu quá...aaa... chịu không nổi...Mộ... chậm lại...
Khoái cảm như từng cơn sóng to dập cậu tới tấp, Mặc Nghiên chỉ biết thở dốc và la hét dưới những cú thúc điên cuồng của Hà Mộ. Hắn cũng không khống chế bản thân mà đắm mình vào đê mê mà cậu mang lại cho hắn, ướt át, thít chặt và co bóp liên hồi... Và sau vài cú thúc mạnh và sâu, hắn phun trào trong cậu trong tiếng gầm giừ trầm thấp, Mặc Nghiên cũng co giật hét lên rồi giải phóng.
Mặc Nghiên thở hổn hển chờ hắn rút ra ngoài, cậu vẫn cảm nhận được sự căng cứng nấn ná bên trong, khiến cậu run rẩy không dám động. Hà Mộ hôn lưng cậu, trượt nhẹ ra ngoài mang theo dịch trắng đầy nam tính của hắn, tạo thành một khung cảnh thật dâm mỹ.
- Anh lại không mang bao?
- Không kịp! – hắn rút khăn giấy ra lau chùi cho cả hai rồi chỉnh trang lại quần áo của hai người.
Mặc Nghiên run rẩy đôi chân tủi thân nhìn hắn, sao cậu có thể đi họp với đôi chân thế này? Hà Mộ yêu thương hôn lên môi cậu rồi tốt bụng nói:
- Vào phòng trong nghỉ ngơi đi, em không cần đi với anh!
- Nhưng...
- Ngoan, tối về anh nấu súp bò cho em tẩm bổ.
- Ưm...
Mặc Nghiên say đắm nhìn hắn mất hút sau cánh cửa, cậu đỏ mặt nhìn nơi cậu và hắn vừa mây mưa, xúc cảm nóng bỏng đó dường như thiêu cháy cả người cậu. Cậu xấu hổ sửa sang lại chỗ làm việc của hắn, hắn thật bậy quá, lỡ có ai đó đến thì biết phải làm sao? Mặc Nghiên vừa oán trách vừa mắc cỡ dọn dẹp chiến trường, sau này khi đi làm phải cách xa hắn một chút kẻo hắn nổi cơn cầm thú thì cậu không phản kháng được, mà có lẽ đời này cậu sẽ không bao giờ từ chối được hắn...