- ..Thật..thật là khó tin. Gã quỷ sai kia là ai vậy? Judas, hình như tôi chưa nghe qua cái tên này bao giờ.
Bên dưới, giống như số đông khán giả đang quan chiến, Soah raoi lúc này cũng đang choáng ngợp trước màn trình diễn đầy máu lửa trên đài giữa nam, một danh ác bậc bảy ( theo đăng ký) không chút danh tiếng và nữ - một "thiên thần" trong bộ cánh đen tuyền, trên tay là cây thương cũng tuyền một màu đen huyền bí. Bây giờ thì Soah đã hiểu, tên to con kia có thua cũng chẳng có gì là lạ.
Hay nói đúng hơn, không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ bên ngoài. Bởi vì...biểu hiện của gã quỷ sai có cơ thể nhỏ nhắn hơn nhiều kia thật sự khiến Soah chấn động! Đây mà là Danh Ác bậc bảy ư, đúng là chuyện hài hước nhất năm.
Tại vũ đài Hắc Điểu, võ đài , Trận đấu giữa Hoàng và Ninh Sạn yêu Nhiên đã bắt đầu được một lúc rồi. Song trên sân đấu lúc này chỉ thấy mỗi một mình Ninh Sạn Yêu Nhiên, lúc này đang chống thương ôm ngực thở dốc, còn đối thủ chính của cô thì không thấy đâu cả.
- Phía sau kìa! Soah hét lên.
Hai mắt chợt lóe, Ninh Sạn yêu Nhiên nhanh như chớp đâm ngược mũi thương về phía sau. Động tác nhanh lẹ mà quyết đoán, thế nhưng chỉ trúng vào khoảng không. Cùng lúc đó, ngay trước mặt Ninh Sạn Yêu Nhiên, một bóng người thoáng cái như cơn gió lù lù xuất hiện. Cô xoay thương lại, song đã muộn. Một bàn tay rắn chắc nhanh chóng ấn lấy cán thương, vô hiệu hóa nó, tiếp đó là một cú đấm mạnh vào bụng dưới Ninh Sạn Yêu Nhiên.
Miệng ứa máu, Ninh Sạn Yêu Nhiên tay phải ôm ngực, cố nén cảm giác cồn cào khó chịu, song vẫn bị dư lực của cú đấm này đẩy lùi bốn bước. Cái bóng kia vẫn bám theo sát rạt. Đến bước thứ năm, cô chống thương xuống đất, lấy đó làm bàn đạp, phút chốc bật lên cao. Thế nhưng cái bóng kia cũng không vì thế mà buông tha, lập tức chuyển hướng, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Ninh Sạn Yêu Nhiên vài bậc.
"Chậm quá, Yên Nhiên!"
Hai tay nắm chặt, Hoàng không do dự mà quất mạnh một cú vào sau gáy đối phương. Ninh Sạn Yêu Nhiên chỉ cảm thấy bị một lực cực mạnh đánh trúng từ phía sau, khiến tim như thắt lại, đầu hoa mắt váng. Cô không kịp phản kháng, cũng chẳng có sức mà phản kháng, thân thể mảnh dẻ như mũi tên lên nòng, lao thẳng một mạch xuống sàn đấu. Hoàng vẫn chưa chịu bỏ qua. Sở hữu lợi thế từ trên cao, hắn cũng tức tốc lao xuống, tận dụng thế năng tung đòn dứt điểm.
Thế nhưng hắn đã quá coi thường đối thủ của mình.
Giây phút chạm đất, Ninh Sạn Yêu Nhiên người cong lên như con tôm, hai tay hai chân cùng lúc chạm đất, như vận động viên uốn dẻo vậy. Hoàng chấn động, bản năng cho hắn biết rằng có nguy hiểm, song lúc còn đang do dự thì một tia sáng sắc lạnh đã lao tới, khiến từng sợi lông trên người Hoàng như dựng đứng hết cả lên.
Giây phút ấy, hắn lập tức cố hết sức bình sinh ngửa cổ ra sau!
Tia sáng ấy lướt qua ngực, rồi cằm hắn, để lại trên những nơi mà nó đi qua một vết xước dài, sau đó mất hút. Thậm chí còn không có chút máu nào chảy ra nơi vết thương, vì vết cắt quá ngọt.
Hoàng chủ động kéo dãn khoảng cách. Đùa à? Tiếp cận Yêu Nhiên bây giờ đơn giản là tự sát. Con tim trong ngực Hoàng như thắt lại. Tích tắc vừa rồi, nếu như hắn không kịp ngửa cổ ra sau thì chắc chắn trên người đã có một lỗ thủng to tướng rồi.
Quả thực, đúng như dự đoán của hắn, "tia sáng" kia chính là mũi thương của Ninh sạn yêu Nhiên. Vẫn biết cô nàng Mar ngực lép này không phải hạng dễ nhằn, song thật sự Hoàng không ngờ rằng đối phương lại giữ trong tay con bài tẩy nguy hiểm đến vậy.
- Hừ! may cho cậu đấy.
Ninh Sạn Yêu Nhiên thu thương, một tay đưa lên lau vết máu vương trên khóe miệng, hầm hừ nói với giọng tiếc nuối:- ....Nhưng sẽ không có lần sau đâu.
- ...Chỉ một câu thôi, vết thương này...cũng sẽ không có lần thứ hai đâu. Còn vì sao ư?..
Hoàng nắm chặt tay đấm, gương mặt bặm trợn dậy lên vẻ quyết tâm cùng tự tin.
- Vì tôi sẽ hạ cô ngay bây giờ.
------------------
Ba ngày trước.
Bãi đá vàng đằng sau núi, cạnh xa lộ dẫn vào thị trấn Một Sừng.
- Cái gì? Anh vừa nói cái gì?
- Sao, không được à? Hoàng nhíu mày.
- Ha ha ha há...Oha giống như bị con gì cù vậy, cứ liên tục ôm bụng cười ngặt nghẽo. Được một lúc, cô mới vừa cười vừa xua tay: - Anh muốn học "Tấn Lôi"? Hơn nữa lại còn trong có một ngày? Anh có bị não không thế? "Tấn Lôi" là tuyệt kĩ kết hợp của "Ảnh Bộ", "Giga Break" và " Tuyệt Ảnh" ở mức độ cao nhất. Đừng nói là một ngày, dẫu cho anh hẳn một năm đi nữa thì cũng chỉ học được một trong ba tuyệt kĩ kia là giỏi lắm rồi. Ừm, trừ phi anh có được thứ ấy, trái banana huyền thoại...Anh có xem bộ phim hoạt hình " Banana 's crazy world" chiếu lúc hai mươi mốt giờ tối qua ở kênh địa ngục TV không? Ừm, nếu chuyện đó xảy ra, biết đâu được đấy...
- Tôi không nói đùa đâu...thật sự không có cách nào sao? Tôi đang cần củng cố sức mạnh của mình trong thời gian ngắn. Ừm...vậy thì bỏ "Tấn Lôi" đi, một tuyệt kỹ nào đó khác vậy, cái nào cũng được. Nói đến đây mới nhớ, từ trước đến giờ cô mang tiếng hứa sẽ tự tay bồi dưỡng tôi, vậy mà suốt nửa năm nay chẳng hề dạy tôi lấy một chiêu thức hay bí kíp phòng thân nào cả. Ừm, thử suy nghĩ lại xem có tuyệt kĩ nào đơn giản mà thích hợp hơn "Tấn Lôi" không? Càng đơn giản càng tốt.
Oha suy nghĩ một lát rồi chậm chạp lắc đầu.
-...không có thiệt sao?
Oha gật đầu, lần này thì rất nhanh. Trong khi Hoàng còn đang thất vọng, cô bé bỗng thở dài một tiếng, một tay day day trán nói:
- Hừm...thôi được rồi. Đúng là Oha đã hứa sẽ dạy võ cho anh. Dù sao thì anh vẫn coi như là đệ tử số hai của Oha. Thôi được! Thật ra Oha vốn muốn để anh nắm chắc cơ bản thật tốt cái đã, sau đó mới tính đến chuyện khác. Thế nhưng nếu như anh đã nóng vội đến như vậy thì...được rồi, Oha sẽ dạy anh tuyệt kĩ gây dame chính trong "Tấn Lôi" - Giga Break( Siêu Phá Hoại). Dù sao thì cường độ thân thể, tốc độ và thể lực của anh bây giờ cũng đã rất vượt mức tốt rồi, mặc dù Oha không hiểu tại sao anh lại có sự thay đổi lớn đến vậy trong thời gian ngắn... song xem ra anh bây giờ chỉ khiếm khuyết ở mặt kỹ thuật và chút cơ bản thôi.
- "Giga Break"? Nghe có vẻ được đấy. Hoàng lập tức tràn đầy hứng thú, tay phải giơ lên nắm chặt lại: - ...Bất cứ thứ gì cũng được, miễn sao nâng cao được sức chiến đấu là ok.
- Ừm, có lẽ cái này sẽ hợp với anh. Oha gật gật đầu, tiếp đó cúi đầu, tìm nhặt một cục đá ở cạnh đó. Cô cầm viên đá, mỉm cười nhìn Hoàng nói:
- Nhìn kỹ nhen.
Oha hất nhẹ viên đá lên, tay phải vung ra cực nhanh. Chỉ nhìn thấy vụt một cái, hòn đá nhỏ nát vụn trên không trung. Nát thành bột phấn.
- Thấy chưa? Làm thử đi coi nào.
- Có gì là khó?
Hoàng nhặt một hòn đá cạnh đó, còn lớn gấp đôi hòn đá ban nãy của Oha, sau đó cũng bắt chước cô tung lên không trung, dùng nắm đấm đánh vỡ nát.
- Xong! Hoàng quay sang nhìn Oha nói.
Oha lắc đầu.
- Không được, chưa được một tí nào cả.
- Cái gì? thế là sao?
Oha mở lòng bàn tay của mình ra, chỉ chỉ vào đó. Hoàng lúc này mới nhíu mày. Nhìn chỗ bột vụn kia, cuối cùng hắn cũng nhận ra điểm khác biệt giữa cả hai..chẳng lẽ bắt buộc phải làm như vậy sao?
Hoàng nhíu mày, sau đó lại nhặt thêm mấy viên đá nữa, tiếp tục làm lại. Song hắn làm đi làm lại tới hơn chục lần mà vẫn không sao được như Oha, tức là chỉ dùng duy nhất một đòn chấn viên đá thành bột phấn. Tuy nhiên đến lần thứ mười lăm, vận may có lẽ đã mỉm cười với hắn.
"Crack"
- Thế nào hả?
Ôm đống vụn đá trong tay, Hoàng lập tức giơ ra trước mặt Oha với vẻ chờ mong.
- Sai rùi. Oha lắc đầu: -...Đây đâu phải là đấm, mà là anh dùng sức bóp vụn nó ra mới đúng. Hmmm....dù là tuyệt kĩ nào đi nữa thì vẫn phải dựa vào cơ bản làm nền tảng. Không thể dục tốc bất đạt được. Xem ra Oha đã chơi khó anh rùi. Ừm, với anh bây giờ đừng nói Giga break - biến thể đỉnh cao của Heavy Break, muốn sử dụng thành thạo Heavy break cũng đã là chuyện ngoài tầm với rồi.
- ...Rốt cục thì tôi phải làm như thế nào? Hoàng nhíu mày: - Tốc độ, sức mạnh dồn vào một chiêu đó của tôi đâu khác gì cô, thậm chí còn mạnh hơn là đằng khác. Tại sao vẫn không thể làm được như thế?
- ...Đó là ở cái này này. Oha hỉnh mũi, chỉ tay vào đầu mình. Nhìn mặt Hoàng vẫn nghệt ra, cô đành phải giải thích: - ..Cái anh thiếu là kỹ năng và kinh nghiệm, thứ chỉ có được qua tôi luyện và thực chiến. Được rồi, nghe Oha hỏi nhé. Lấy luôn viên đá nầy làm ví dụ, nếu muốn dùng tay phá vỡ hòn đá này thì anh sẽ làm sao?
-..Đương nhiên là đấm vỡ nó, hoặc là bóp vụn nó ra thành từng mảnh (Chống chỉ định ở ngoài đời)
- ..Ừm, quả là có rất nhiều cách khác nhau. Oha gật đầu: - ...Thế nhưng nếu như phải chọn cách ít tốn sức nhất nhưng lại phát huy tối đa hiệu quả, anh sẽ chọn cách nào? Chưa biết phải không? Thế này nhé, có một nguyên lý này, dù rất đơn giản nhưng Oha vẫn phải nhắc lại: dù là bất cứ vật gì đi nữa, khi bị ngoại lực tác động vào thì đều sẽ sản sinh lực kháng cự.
-...Cái này xuất phát từ định luật III Newton đó: khi vật A tác dụng lên vật B một lực, thì vật B cũng tác dụng trở lại vật A một lực. Hai lực này là hai lực trực đối.Hòn đá nhỏ bé này cũng không ngoại lệ, vấn đề là lực kháng cự đó nhỏ hay lớn, vậy thôi.
-..Đừng bảo là cô định chuyển sang làm thầy giáo dạy Lý của tôi nhé.
-...Đó là nguyên lí của việc mà Oha đã làm với viên đá. Đầu tiên, anh phải chọn được "Điểm đen" của vật cần phá hủy, sau đó dùng tốc độ cao áp sát và tấn công "Điểm đen". sau đó, ngay khi nó sản sinh lực kháng cự, lập tức bồi thêm một cú nữa. Vấn đề ở đây là phải thật nhanh, nếu không thì chỉ là vô dụng. Lúc đó, tất cả các mối dây liên kết của viên đá sẽ bị phá hủy hoàn toàn, và nó sẽ trở thành vụn phấn như Oha đã làm. Ừm, đừng quên điều quan trọng nhất, đó là tốc độ giữa hai cú đấm. Chỉ trong nháy mắt, tung hai cú đấm mạnh như trời giáng vào cùng một điểm! Đó chính là "Heavy Break".
-....Hai..hai cú đấm liên tiếp? Hoàng cầm viên đá trong tay, nhíu mày: - Chờ đã, "Điểm đen" là cái gì?
-.. Đó là vị trí trung tâm, cốt lõi, bảo đảm tính kết dính cho vật thể, cũng là nơi yếu nhất..chúng gọi chung là "Điểm đen". Haizzz..Oha lấy tay ôm trán: - Quên mất nhỉ, Oha quên là vẫn chưa dạy cho anh cách phân biệt "Điểm đen" của vật bất kỳ. Hmmm...đã bảo rồi mà, tuyệt kĩ chỉ có thể nghĩ tới khi nắm thật vững căn bản. Ừm, đi vào ngõ cụt rồi, tóm lại là không có cách nào để một sớm một chiều trở thành cao thủ được đâu. Không xác định được "điểm đen" thì tới Heavy Break anh cũng chẳng tài nào thi triển được, đừng nói đến Giga Break, "Tấn Lôi" thì lại càng không nên mơ tới cho mệt...
-. Được rồi, đừng nói nữa. Chỉ là đấm nát một viên đá mà thôi, tôi nhất định sẽ làm được!
-..Ừm, Oha cũng hy vọng là thế....
-------------------
"Tôi nhất định sẽ làm được, nhất định!"
Hai mắt gắt gao nhìn Ninh Sạn yêu Nhiên, tay phải của Hoàng nắm chặt lại đến rướm máu.
- ..Đùa với cậu như thế là đủ rồi.
Ninh Sạn Yêu Nhiên gằn giọng, tiếp đó hai chân xoạc ra rộng bằng vai, tay phải cầm lấy cán thương, giơ lên chếch thành một đường song song với mặt đất, tay trái đỡ lấy thân thương. Cô giữ nguyên tư thế đó như tượng vậy, gương mặt trái xoan vô cùng nghiêm túc.
Hoàng nhíu mày nhìn tạo hình kỳ dị của đối phương, cất giọng đùa:
- ..Yêu Nhiên, trông cô chẳng hài hước chút nào. Đây đâu phải là bàn bida, cô tạo hình như chuẩn bị tung ra cú phá bi như thế để làm gì? Đừng bảo là cô coi tôi cũng như mấy viên bi tròn tròn đánh số ấy nhé.
-...Không, tôi không hề xem thường anh.
Ninh Sạn Yêu Nhiên lắc đầu, sâu trong hai hốc mắt, màu đen trong phút chốc được thay thế bởi ánh đỏ đầy nhiệt huyết, mơ hồ không nhìn thấy đồng tử.
-...Phải là ngược lại mới đúng. Trước đây thì có thể, còn bây giờ thì tuyệt đối không. Mặc dù không biết trong quãng thời gian qua, anh rốt cuộc đã làm thế nào mà lại có bước nhảy kinh người đến như vậy, nhưng đúng là anh bây giờ đã có thực lực đủ khiến tôi phải nể trọng. Tôi thật sự coi trọng anh đấy, lần đầu tiên tính từ khi chúng ta gặp nhau tới giờ, Hoàng ạ. Không biết phải gọi anh là Hoàng hay là Judas nữa, thôi thì cứ gọi là Hoàng nhé.
Hoàng nghe thế thì không khỏi hỉnh mũi. Con người mà, ai chẳng thích được khen. Song cảm giác ấy chưa tồn tại được bao lâu thì đã bị câu nói tiếp theo của Ninh Sạn Yêu Nhiên giội vào một gáo nước lạnh.
-..Thế nhưng, Hoàng ạ, qua những gì tôi thấy được từ nãy đến giờ thì anh... rốt cục cũng chỉ là chàng lực sĩ lấn sân vào nghề võ mà thôi. Mặc dù rất mạnh, song anh vẫn chưa xứng để được gọi là một võ thuật gia, ít nhất thì trong mắt tôi cũng là như thế. Mặc dù anh hoàn toàn đủ khả năng hạ gục nhiều võ thuật gia, thậm chí là cả những võ thuật gia có tiếng tăm. Song điều đó vẫn không chứng tỏ được điều gì. Đừng nghĩ trận này sẽ dễ dàng như bao trận đấu từ trước đến giờ của anh, bởi một lý do đơn giản, tôi với những kẻ từng bại trong tay anh đó, là hoàn - toàn - khác -nhau.
- Khiêu chiến sự tự tôn của tôi, anh sẽ chết rất thảm. Bất cứ ai cũng không ngoại lệ. Lời khuyên của một người miễn cưỡng gọi là "quen"...Hoàng, bây giờ vẫn còn chưa muộn, hãy chịu thua đi! Hãy cứ nghe lời tôi, rồi anh sẽ hiểu tại sao.
Dứt lời, Ninh sạn yêu Nhiên dậm chân, chủ động lao tới.
Mặc dù di chuyển với tốc độ cao, cây thương trên tay cô ta vẫn như trước đứng thẳng, song song với mặt sân đấu. Hoàng có thể cảm thấy, sức nóng và mối nguy hiểm tiềm tàng ẩn chứa nơi mũi thương đen xì ấy. Nó hoàn toàn khác với những trải nghiệm có được từ trước đến giờ của hắn. Không ồn ào, phô trương như "Thúc Địa", song mối nguy hiểm mà nó mang tới thì chẳng kém cạnh tí nào. Thật khó có thể dùng lời lẽ mà diễn tả.
Đó là một cảm giác vô cùng khác lạ.
- Chịu thua? Đùa vậy không hay đâu.
Hoàng nắm chặt tay phải. Trong mắt hắn, mũi thương kia, không, thậm chí ngay cả Ninh Sạn yêu Nhiên...đều đã trở thành viên đá hôm nào. Và với cú đấm này, hắn sẽ biến nó thành bụi phấn!
Hắn nhất định sẽ làm được. Chẳng phải hắn đã làm được một lần rồi đó sao?
"Thương Máu!" (Bloody Spear)!
Tiếng gầm của Ninh Sạn yêu Nhiên.
- "Heavy Break!"