Địa Ngục Thời Gian

quyển 3 chương 48: trận đấu của riêng chingna

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trận chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu.

- Hộc...

- Sao vậy?

Thư Lệ thấy trên vai mình nằng nặng, ngẩng đầu lên thì mới phát hiện hóa ra là gã quỷ sai chết tiệt kia cố ý chững lại. Tên dở hơi này vừa ngất đi thật đấy, song đã tỉnh lại từ bao giờ, vậy mà vẫn cố tình giả đò dựa vào vai cô.

-..Tôi..ừm, Thư Lệ, đưa tôi quay lại...tôi muốn ở lại.

- Anh hâm rồi à? Thư Lệ nhíu mày: - Bây giờ nếu không chữa trị kịp thời, anh sẽ "đi" thật đấy. Nhìn này, khắp người còn chỗ nào là lành lặn đâu cơ chứ. Lại còn đôi mắt..anh muốn sau giải đấu này nộp đơn gia nhập hội người mù luôn ư?

-..Khục..không sao, cứ..mang tôi về lại đi. Là đồng đội, dù không thể chiến đấu...song tôi vẫn có thể đứng dưới cổ vũ mà!

Hoàng nói, tuy giọng khàn khàn song không hề có chút nhượng bộ nào. Đáp lại là cái trợn mắt của Thư Lệ.

-..Mang tôi trở về, Thư Lệ. Làm ơn.

- ...Anh là đồ ngu.

"Quan Tài Đen" sững người. Sau một hồi lưỡng lự, cô chửi thầm một câu, cuối cùng cũng lựa chọn quay bước, ôm hắn trở lại hàng ghế đầu. Thỏa hiệp, đây thật sự là một trường hợp ít ỏi vô cùng hiếm thấy ở "Quan Tài Đen".

Chingna tất nhiên là nhận ra ngay. Cô nhìn xuống khán đài với ánh mắt lo lắng xen lẫn khó hiểu, vừa mừng vừa lo. Hoàng mắt đã mù song hình như vẫn biết Chingna đang nhìn về phía mình, hắn nhếch mép cười, giơ ngón cái lên hướng về phía cô bé ra hiệu thắng lợi. Gọi là cười song cũng chẳng khác mếu là bao.

Chiến thắng!

Gương mặt xinh xắn của Chingna vốn còn đang nhòe lệ, bỗng chốc cứng rắn hẳn lên. Cô dứt khoát lấy tay lau nước mắt, lòng tự nhủ bằng mọi giá cũng không thể thất bại. Lòng tin, đó chưa hẳn là chìa khóa đảm bảo cho thắng lợi, song nếu thiếu nó, thất bại là điều không cần phải bàn cãi.

Chingna quay lại, tay cầm khẩu súng mới tậu tên "Dragon's soul" của mình, mặt đối mặt với Ebisu. Cô đã sẵn sàng để chiến đấu.

....Không, là sẵn sàng để chiến thắng, cho dù có phải liều mạng.

Ebisu sắc mặt cũng dần nghiêm túc hẳn lên, hoàn toàn không còn cái vẻ cười cợt ban đầu. Cô gái tóc tém tay cầm lưỡi hái khổng lồ rà sát mặt đất, cả người chùng xuống như một con báo đốm đang thủ thế, chỉ chực xông lên cắn xé con mồi. Mặc dù đối phương trong mắt Ebisu chỉ là một tiểu thư nhà giàu càng vàng lá ngọc, song không thể tìm thấy dù chỉ một tí khinh địch nào trên gương mặt cô lúc này. Rõ ràng, Ebisu thật sự rất coi trọng kết quả của trận đấu hôm nay.

- Ebisu, Ebisu, Cố lên! Có anh nơi đây luôn cổ vũ cho em!

Đứng ngay dưới khán đài nơi Ebisu đứng, gã to con với tay làm loa rú lên.

-...Hmm, nếu như cô không muốn tấn công trước, vậy thì để tôi nhé.

Ebisu hai mắt chăm chăm nhìn Chingna, nhếch môi nói, đoạn hai tay cầm lưỡi hái chậm rãi giơ lên cao. Gương mặt trắng ngần lộ vẻ sắc lạnh, cô gái tóc tém này đột nhiên nhún người, như tử thần tay cầm lưỡi hái lao thẳng tới, chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách hơn hai chục mét với Chingna!

Một hái bổ xuống, đem chu vi hơn chục mét vuông mặt sân nơi Chingna vừa đứng trong nháy mắt cưa làm hai!

- Ra đòn đẹp lắm, Ebisu! Gã to con hú lên.

- Cô ta tránh được rồi...Ulias cắt lời: -Không xong....

Trong khi màn bụi đất sinh ra từ nhát chém vừa rồi còn chưa tan hết...Chingna đã lập tức phản công! Nhát chém vừa rồi cô đã tránh được..song không dừng lại ở đó, Chingna chẳng những không chạy trốn, mà còn nhân đó lăn xả vào người đối phương.

- Ở dưới kìa, Ebisu! Cẩn thận...con điên, nó muốn chết hay sao mà xáp gần vậy chứ?

- Không phải, con bé ấy...nó đã tính từ đầu mới đúng.

Ulias cau mày.

"... Lưỡi hái của Ebisu mặc dù có sức công phá lớn...song nhược điểm chí mạng là cực kỳ khó xoay trở trong không gian hẹp. Đối mặt với thứ vũ khí ấy, biện pháp nhanh và hiệu quả nhất chính là áp sát cận chiến. Trên lý thuyết thì là vậy, song đó cũng là cách nguy hiểm nhất. Hừm, con bé ấy quả có tí đầu óc, tiếc rằng chỉ biết một mà không biết hai..."

- Trúng này!

Ở khoảng cách cực gần, Chingna hai tay nắm chắc khẩu súng mới cải tiến, nhằm vào ngực trái của đối phương khai hỏa. Lúc ấy, Chingna dường như đã thấy trước hào quang của chiến thắng, đang ngày càng tiến sát với bản thân mình..song cô đã nhầm. Bởi kết quả cuối cùng không phải Ebisu trúng đạn ..mà là Chingna bị một đòn nặng trúng người, văng ra xa hơn chục mét, khó khăn lắm mới dừng lại ở sát vạch vôi võ đài.

-...Chingna!

Nguyễn Trần Minh Vương lo lắng nhìn lên khán đài. "Mỹ Nam Vương" đã nhổm dậy từ khi nào.

-..Sao rồi, Chingna... sao rồi? ai vừa trúng đòn? Hoàng mắt đã mù, chỉ có thể phán đoán tình huống thông qua thính giác, nghe tiếng động mạnh thì sốt ruột hỏi.

- ...Cô ta thua chắc rồi. Thư Lệ lạnh nhạt nói.

Quả thật, Chingna giờ tuy đã gượng dậy được, song một bên mặt sưng vù, trên người có không ít vết xây sát, dính một đòn vừa rồi rõ ràng là không hề nhẹ. Đó thật ra vẫn là may mắn, bởi vừa rồi cô chỉ bị phần cán gỗ đánh trúng chứ không phải lưỡi hái, nếu không thì giờ chắc đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.

Có là người tinh mắt thì mới thấy, ban nãy khi áp sát, khi Chingna sắp sửa bóp cò súng thì bất ngờ trúng đòn. Thủ phạm chính là những sợi dây xích, gắn liền với tạ sắt treo lủng lẳng quanh thân lưỡi hái trong tay Ebisu. Mặc dù sát thương từ tạ sắt và dây xích không bằng lưỡi hái, song nhiêu đó cũng quá đủ để Chingna sở hữu vài vết thâm tím trên người.

- Hì hì...Ebisu vừa xoay lưỡi hái trong tay vừa cười: - ...Biết nhắm vào yếu điểm khó xoay trở của vũ khí hạng nặng, chứng tỏ nhãn quan chiến thuật của cô cũng rất khá...Có lẽ tôi đã đánh giá thấp cô mất rồi. Thế nhưng cô lại không nhận ra một điều rất quan trọng, rằng bề ngoài tôi sử dụng chiếc lưỡi hái bén ngót này để tấn công đối phương, song vũ khí bí mật lại chính là những sợi xích sắt tưởng chừng vô hại buộc chung quanh nó. Sao, cảm giác bị ăn đòn thế nào hả?

Ánh mắt của Chingna bắt đầu hiện vẻ dao động.

- Chingna, chịu thua đi.

Có tiếng nói vang lên từ phía dưới khán đài. Là của "Thần Quyền". Chingna ban đầu là thần người, song cô lập tức lấy lại sự kiên định, quay súng nhằm thẳng về phía Ebisu, khai hỏa.

- Hừ, vẫn còn muốn xài súng?

Ebisu trong chớp mắt đã nhìn thấu hướng đạn bắn, nhanh như sóc né sang phải...song không ngờ, đường đạn vốn dĩ thẳng tắp trong chớp mắt bất ngờ đổi hướng, xoay vòng về phía cô, tiếp đó phát nổ."Ầm, Ầm" mấy tiếng khô khốc, Ebisu nhất thời lãnh đủ.

- Cái gì? Gã to con đứng dưới thấy vậy thì giật mình, sau đó vỗ bàn hét lớn: - Làm gì thế? tiểu xảo à? phạm luật, phạm luật rồi!

- Không phải phạm luật...Gã râu rậm trầm tư, lắc đầu: - ..Âm thanh khi nổ súng..Khẩu súng trong tay cô ta chắc chắn là air gun( súng hơi). Đạn của nó không phải bằng kim loại, chẳng lẽ là..đạn BB?

- BB? Đạn nhựa á?

-..Đạn BB khá nhẹ, là đạn dùng cho súng hơi ( nói thẳng ra là đạn nhựa). Có lẽ vì đạn BB quá nhẹ, và khẩu súng kia sở hữu công nghệ nào đó nên đã cải tiến được đường đi của đạn. Nói thì dễ..viên đạn tự bản thân nó đã duy trì đạn đạo là đường thẳng do chuyển động xung quanh trục. Dựa vào đó, chỉ cần kiểm soát được chiều quay của viên đạn thì chúng ta có thể khéo léo bẻ viên đạn đi bất cứ hướng nào mong muốn...

- Đạn BB có hình cầu, lại nhẹ, nên có thể dễ dàng can thiệp và đạn đạo giúp nó đi đường vòng. Tất nhiên, chỉ là đạn nhựa thì không nói làm gì, song nhìn qua cũng biết, thứ này % là có chứa thuốc nổ bên trong..

- Fuck...

Ebisu lúc này đã đứng được lên, song lại cảm thấy cả người đau nhức rất khó chịu. Vừa rồi lãnh trọn sát thương từ mấy viên đạn nổ, cô mặc dù chưa nguy hiểm đến tính mạng song cũng ê ẩm cả người, nhất là tai do chấn động bất ngờ nên ù ù mãi không thôi.

Ebisu khuôn mặt cau có hai tay nắm chặt chiếc lưỡi hái, nghiến răng lao đến, lần này có vẻ như cô gái tóc tém đã nổi giận thật sự. Chingna thấy đối phương lao đến thì trán đổ mồ hôi, song vẫn kiên quyết giơ súng lên, tiếp tục khai hỏa. Thế nhưng lần này, tất cả những viên đạn súng hơi của cô còn chưa kịp tiếp cận thì đã bị lưỡi hái trong tay Ebisu giải quyết không thiếu một viên.

-Hừ! Cùng một mánh mà xài những hai lần ? Cô tưởng tôi ngu lắm à?

"Bùm" "Bùm" "Bùm"

Dư chấn của những vụ nổ tuy không lớn bằng đạn súng cối của Aiki, song cũng khiến tê buốt cả chân tay, Ebisu không còn cách nào, sau một hồi lấy cứng đối cứng đã phải chuyển sang cách khác mềm dẻo hơn, đó là...tránh được viên nào hay viên nấy. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng rút ngắn lại, đồng nghĩa với khẩu súng trong tay Chingna cũng trở thành vô dụng.

"Roẹt" Ebisu cầm lưỡi hái chém tới, song Chingna cũng đã sớm ba chân bốn cẳng, cao chạy xa bay ra một góc sân đấu. "Lạch cạch lạch cạch", cô vừa chạy vừa thay băng đạn, không quên tiếp tục chĩa súng về phía Ebisu, khai hỏa. Lần này đạn đi chậm hơn so với ban nãy một ít.

Nhìn những viên đạn đi chậm rì này, Ebisu nhất thời khó hiểu. Nó thật sự quá chậm để có thể bắn trúng đối phương. Ebisu nhíu mày nhìn viên đạn chậm rì bay vụt qua người mình với vẻ hiếu kỳ..để rồi thấy nó đột nhiên phát nổ. Lại một tiếng "bùm" nữa vang lên.

- Bất cẩn, bất cẩn quá!

Ở dưới đài, gã to con như đang ngồi trên đống lửa vậy. Vụ nổ tuy nhỏ nhưng xảy ra trong phạm vi gần, rất có thể Ebisu bé bỏng của hắn sẽ gặp chuyện gì đó.

- Yên tâm đi, chỉ là đạn khói thôi...Ulias nhăn mặt: - Ra là cô ta sở hữu nhiều loại đạn. Ban nãy cứ tưởng cô ta thay bình khí khác, hóa ra là...khẩu súng hơi kia thật lắm trò.

- A..khục, khục, khục...!

Trong màn khói mịt mờ, Ebisu lúc này đã bỏ lưỡi hái trong tay xuống, mắt, mũi, miệng thi nhau chảy nước. Cô có nằm mơ cũng không ngờ được, thứ bay chậm rì rì này lại là..đạn hơi cay.

- Ebisu! Tránh ngay!

Mắt vẫn đang nhòe đi vì cay, song Ebisu vừa nghe loáng thoáng tiếng của Ulias là đã lập tức nhảy tránh tức khắc, vừa văn tránh một loạt đạn khác lướt qua, tốc độ khác một trời một vực thứ đạn hơi cay ban nãy.

Chỉ thấy mấy viên đạn đó ghim vào bức tường phía sau chừng hai mươi mét, roẹt mấy cái đã khoan thủng trên đó ba, bốn lỗ lớn hình tròn, cái nào cái nầy đường kính tầm hai mươi centimet.

- Nguy hiểm thật? Gã to con toát mồ hôi hột: - ...Lại là loại đạn gì nữa thế không biết?

- Ôi, chết tiệt...

Chingna thấy Ebisu đã thoát khỏi lớp khói hơi cay, cơ hội bằng vàng để kết thúc đối phương qua mất thì đấm ngực dậm chân vì tiếc. Đạn hơi cay chỉ có tác dụng cao nhất khi đối phương vẫn còn trong vòng bị ảnh hưởng bởi khói, vốn dĩ Chingna dự định dùng nó để tạo cơ hội sử dụng "vũ khí bí mật", nhất kích tất sát đối phương..song mọi chuyện không suôn sẻ như đã định.

"Vũ khí bí mật" của Chingna chính là loại đạn phá giáp Frag - rất hiếm gặp trên trần gian. Loại đạn đặc biệt này có phạm vi tầm m, với khả năng xuyên thủng lớp thép dày những mm, được đặc chế để chống tăng, đây thực sự là nỗi khiếp sợ của bất kỳ loại khí tài, cơ giới nào.

Tuy sức sát thương không bằng súng phóng lựu mini cầm tay tự chế của Aiki, tuy nhiên khẩu shotgun tự động kiêm súng hơi trong tay Chingna lại đa năng hơn rất nhiều, và đặc biệt, độ giật khi khai hỏa được giảm thiểu tối đa.

- Chịu thua đi cô gái. Chingna cao giọng, hai tay vẫn cầm súng chĩa thẳng về phía đối phương: -..Cô tốt nhất là đừng cố xông lên, đã thấy uy lực của đạn Frag - rồi chứ? Nói cho cô biết, lần này tôi sẽ không bắn trật nữa đâu.

- ..Thật vậy sao?

- Tất nhiên là...thật rồi. Chingna đáp, tuy cố nói cứng song giọng vẫn hơi lắp bắp.

- Cô nhầm rồi.

- Hả?

Ebisu giơ cao lưỡi hái trong tay, hai mắt tuy vẫn còn chảy nước mắt song giờ đây ngập tràn sát khí:

- Ý tôi là..cô thật sự còn cơ hội nổ súng nữa sao?

--------------------

Chingna nhất thời đờ người ra.

- Nguy hiểm! "Mỹ Nam Vương" hét lớn.

Chỉ thấy hai tay Ebisu bỗng nhiên xoay tít như con quay, sau đó bất thần lao đến. Song Chingna rõ ràng đã rất đề cao cảnh giác, nhanh chóng chuồn sang phía bên kia sân đấu. Sau khi an toàn, cô mới dám quay đầu lại, tức thì cổ họng đánh "ực" một cái.

Có nhìn mới biết: Từ chỗ của Ebisu đến nơi cô vừa đứng bây giờ đã bị xới thăng một hàng, mặt đất cứ như bị một cái máy cày công suất lớn đi ngang qua vậy. Chuyện gì...rốt cục chuyện gì đã xảy ra?

Chingna rất nhanh tìm được câu trả lời.

Chỉ thấy hai tay Ebisu lúc này giơ cao, cầm ngang thân lưỡi hái khổng lồ kia xoay tít trên không. Cùng với tốc độ quay càng lúc càng nhanh, những sợi dây xích và tạ sắt buộc kèm thân lưỡi hái cũng không ngừng quay tròn, xoay li tâm theo bóng lưỡi hái sáng loang loáng trong tay Ebisu. Mặt đất nơi Ebisu đứng không ngừng bị chúng cày xới lên theo lực li tâm, giờ đã hở ra một hố lớn. Trông cô ta bây giờ như một cái máy chém khổng lồ!

- Đó là tuyệt kĩ " Loạn Biến Thiên " của Ebisu....Gã to con đứng dưới thấy vậy chép miệng: - ...Cô ấy từng bảo với em là để dành tuyệt chiêu này cho "Thần Quyền", vậy mà không ngờ giờ đã phải mang ra xài mất rồi...

- "Loạn Biến Thiên"...Tuy sử dụng lưỡi liềm làm vũ khí chính, song bí mật lại là ở vòng xích cùng tạ sắt gắn kèm theo...kết hợp giữa xích sắt và lưỡi liềm để tạo ra một vòng xoáy, đây là một tuyệt kĩ công thủ toàn diện. Nhìn từ bên ngoài thì cách sử dụng khá là đơn giản, song chỉ có người trong cuộc mới biết, chỉ riêng chuyện điều khiển lực li tâm sao cho không tổn thương đến cơ thể mình đã rất khó...chứ chưa nói tới sát thương kẻ địch. Thế nhưng, một khi đã thi triển thành công, người sử dụng chiêu này đã đặt mình ở thế bất bại.

Ulias lắc đầu nói, song sắc mặt thì càng ngày càng kém. Tên to con thấy hắn vẫn có vẻ suy tư thì khó hiểu hỏi:

- ...Bất bại? Tức là chiêu đó rất lợi hại. Vậy thì Ebisu của chúng ta thắng chắc rồi đúng không? Cả anh cũng nói thế...vậy tại sao trông anh vẫn có vẻ bất an?

- Cậu thì hiểu cái gì...chiến thắng thuộc về Ebisu là lẽ dĩ nhiên. Ulias lắc đầu: -..Từ đầu đến giờ, Ebisu mới chỉ đùa giỡn với đối phương mà thôi. Thế nhưng, bây giờ nói đến chiến thắng thì hãy còn quá sớm.

- Thế là sao? Em không hiểu?

-..Chingna, cô gái kia tuy chỉ là một Danh Ác bậc bảy bé nhỏ, xét về thực lực còn khuya mới bằng một góc Ebisu nhà ta, thế nhưng chống lưng phía sau cô ta..là những thế lực mà chúng ta thậm chí còn không có tư cách để nói chuyện, chứ đừng nói là xích mích, đối đầu...Haizz, bây giờ chỉ mong rằng bọn họ, những con người có địa vị ấy sẽ không bất chấp thể diện mà xen vào, hoặc là cô tiểu thư kia tự động biết khó mà nhận thua thôi.

Nói rồi nhìn về phía "Thần Quyền" và "Mỹ Nam Vương" đang khoanh tay đứng dưới khán đài, khẽ thở dài.

Nếu thật sự họ muốn nhúng tay vào..thì bọn họ, những người thấp cổ bé họng có thể làm được gì sao ?Làm được gì sao?

Câu trả lời dường như đã rất rõ ràng.

Trên khán đài, Ebisu lạnh nhạt nhìn Chingna, bước chậm từng bước một đến chỗ cô. Tuy chỉ là từng bước chậm chạp, song cô ta lúc này với lưỡi hái xoay tròn, cùng đám sợi xích trên tay trông thật không khác gì một cỗ máy chém càn lướt đầy tính hủy diệt, sẵn sàng tàn phá tất cả những thứ cản đường.

- Chingna, đừng cố nữa. Võ đài không phải là nơi nghịch súng. Nhận thua đi, đừng để bác Phuoi Khen phải lo lắng.

Âm thanh vang lên, vẫn là của Park Jong Seok. Đây đã là lần thứ hai, "Thần Quyền" lên tiếng xen vào trận đấu rồi.

Bên dưới khán đài liền dậy lên tiếng xì xào, ai cũng biết Chingna chính là con gái rượu độc nhất của tỷ phú người lào Phoui Khen, là nhân vật chính trong đại hội "Cầu Thân", và cũng là "đối tượng" trong tầm ngắm của "Thần Quyền". Người ta quan tâm lo lắng cho hôn thê tương lai thì có gì là sai? Thậm chí điều này trên phương diện nào đó còn giúp nâng lên hình ảnh của Park Jong Seok.Đó là điều hết sức bình thường.

-..Thằng rảnh rỗi nào nãy giờ cứ xúi Chingna hàng hoài vậy?

Hoàng bây giờ có vẻ đã khá hơn, giọng nói cũng lưu loát hơn nhiều. Hắn nghe vậy thì không khỏi bực mình, đào đâu ra cái thằng cha này vậy? Mở mồm ra là bàn lùi, lại còn nói đi nói lại mấy lần nữa.

- Là Park Jong Seok. Thư Lệ đáp cụt ngủn.

- Park Jong Seok..Hoàng à một tiếng...sắc mặt thoáng chốc đen đi trông thấy: - .." Thần Quyền ", đúng không?

Thư Lệ trừng mắt nhìn hắn không đáp. Bên dưới khán đài bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, càng lúc càng nhiều.

- Đúng đó, tiểu thư, chịu thua đi thôi!

- "Thần Quyền" nói đúng đấy!

- Nhận thua đi, cô bé !

"Không được rồi..."

Hoàng thầm nghĩ. Tình hình đang có vẻ xấu đi. Nếu cứ tiếp diễn như thế này...thì đúng là không ổn. Hắn cần phải làm gì đó, làm một cái gì đó...

- Cô đã nghe thấy chưa?

"Thế nào? Đã quyết định được chưa?"

Ebisu lạnh lùng nhìn Chingna.

- Đầu hàng?

Chingna thay băng đạn, sau đó nhằm về phía đối phương khai hỏa thay cho câu trả lời. Thế nhưng tất cả những vũ khí cô có trong tay, từ đạn BB tự động phát nổ, đạn hơi cay cho tới cả đạn phá giáp Frag - đều không thể thể làm lên điều gì trước màn bảo vệ hoàn hảo, được tạo ra bởi lưỡi hái trong tay đối phương.

Gương mặt của Chingna khẽ giật giật, hàng lông mày vươn cao giờ rũ xuống, môi tái nhợt. Từ trong đáy lòng, cô không muốn chấp nhận thất bại, song sự thật thì khó mà thay đổi.

- Thế nào? còn trò gì nữa thì lôi hết ra đi.

Ebisu nhún vai.

- Hừ hừ..vậy thì đã sao, ta không làm gì được cô, song nếu cô không lại gần được ta thì vẫn...

Chingna nhảy lùi về phía sau, giãn khoảng cách với đối phương. Song cô chỉ vừa mới chạm chân xuống mặt đất thì đã cảm nhận được sau lưng, tiếng gió vang lên vùn vụt không ngừng. Chingna cứng người, ngoài việc chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô lúc này thậm chí còn không đủ can đảm quay đầu lại.

Ebisu đứng sau lưng Chingna, khóe miệng khẽ nhếch, lưỡi hái trong tay vụt một cái hạ xuống. "ẦM" một tiếng, mặt đất nơi Chingna đứng lập tức bị cày thành hố sâu!

-..Trận đấu kết thúc rồi.

Ulias thở ra một hơi.

- Cô bạn của anh toi rồi. Thư Lệ nhún vai.

- Hả??? Hoàng giật thót.

Thế nhưng khi khói bụi tan đi, người ta ngạc nhiên vì chẳng thấy bóng dáng Chingna đâu tại nơi cô vừa trúng đòn một thì....ngạc nhiên mười vì trên sân đấu không hiểu đã xuất hiện thêm một người lạ từ bao giờ.

Người đó chính là "Mỹ nam Vương".

--------------

- Xong rồi...hết thật rồi.

Ulias thở dài ngao ngán nhìn lên trên khán đài. Chuyện mà hắn lo ngại nhất cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

Lúc này, ở trên sân thi đấu, "Mỹ Nam Vương" đang một tay ôm cổ Chingna kéo vào lòng mình, đứng cách chỗ Ebisu chừng hai chục mét, cái còng đen xì cùm nơi tay và tiếng xích sắt va chạm với mặt đất phát ra tiếng leng keng.

" Thế là thế nào...có người công khai xen vào trận thi đấu kìa!"

" ...Là Minh Vương!"

" Dù là ai cũng không thể chấp nhận được!"

" Trọng tài, trọng tài đâu?"

- Chingna...em có sao không? nghe rõ trả lời...!

Tiếng ồn ào ầm ĩ bên dưới khán đài, cùng với sự im lặng như hút của Chingna khiến Hoàng bây giờ mắt không nhìn thấy gì lòng nóng như lửa đốt. Nãy giờ hắn cứ thình thoảng lại quay sang hỏi Thư Lệ, nào là trận đấu ra sao rồi, Chingna có bị thương không, không có vấn đề gì chứ...khiến "Quan Tài Đen" bực mình không thôi. Ban đầu Thư Lệ còn kiên nhẫn giải thích, song trước thái độ nhiệt tình quan tâm quá mức của hắn, cô không hiểu sao thấy rất bực mình. Dần dà, "Quan Tài Đen" chọn cách im lặng làm lơ, có đáp thì cũng đáp qua loa, thậm chí còn có vẻ cục cằn.

- Ha ha, Minh Vương, ngài lên đây là có ý kiến gì với ban tổ chức sao? nếu không thì xin ngài trở xuống khán đài để trận đấu được tiếp tục...

Viên trọng tài xoa hai tay vào nhau cười giả lả.

- ..Đi thôi, Chingna. "Mỹ Nam Vương" nhìn Chingna trong ngực mình nói: - Về nhà thôi.

- Không được, em còn phải thi đấu!

- Nhìn em đi, còn muốn đấu đá cái gì nữa? Nếu không phải anh lên kịp, em giờ đã đầu một nơi thân một nẻo rồi. Đi mau.

- Không muốn, không muốn...!

" Nhận thua đi, Chingna!"

Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, vang vọng khắp khán đài. Tất cả không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về chủ nhân của nó - " Thần Quyền" Park Jong Seok.

- Nhận thua đi, em đã rất cố gắng rồi.

Park Jong Seok mỉm cười, vừa nói vừa bước chân đi lên trên khán đài. Bây giờ thì không chỉ có một mình "Mỹ Nam Vương" can thiệp vào trận đấu, mà đã là hai người. Phạm luật thật đấy, song trong số những người có mặt tại đây lúc này, có ai dám đứng ra cản họ lại?

Câu trả lời là không ai cả.

- ...Vào được đến vòng này, đó đã là một kỳ tích. Sẽ không ai dám coi thường em đâu. Trận đấu này dù kết quả thế nào cũng không quan trọng. Bác Phuoi đã tin tưởng giao sự an toàn của em cho anh, vì thế anh nhất định không thể để em xảy ra vấn đề gì được.

- "Thần Quyền" nói đúng đấy. Nguyễn Trần Minh Vương nói nhỏ vào tai Chingna: - ...Mặc dù anh rất là không ưa lão ta.

-Tôi...Chingna lắp bắp, gương mặt bắt đầu lộ vẻ do dự.

- ...Quay về thôi, ba em đang chờ đấy.

"Thần Quyền" chầm chậm bước lên khán đài, tiến về phía "Mỹ Nam Vương". Đây là lần đầu tiên, Chingna măt đối mặt với người đàn ông...được sắp xếp là "ý trung nhân" tương lai của mình này. Mặc dù trăm tính vạn tính, song cô cũng không sao tưởng tượng được, mọi chuyện lại xảy ra trong tình huống này

Giây phút chạm mặt gã đàn ông người Hàn Quốc đó, ấn tượng của Chingna chỉ có một: đó là sự bức bách. Sự bức bách tột cùng.

Nó đến từ sâu thẳm tâm hồn.

- Chúng ta về thôi. Park Jong Seok đưa tay về phía Chingna, cất tiếng nói: - Đi nào.

- Tôi....

" Không được, Chingna."

---------------------

Giữa lúc đám đông khán giả đều đang bị thu hút bởi sự xuất hiện và can thiệp trái phép của "Mỹ Nam Vương", rồi sau đó là "Thần Quyền", làm quên mất cả trận đấu vòng loại vẫn còn chưa ngã ngũ thì từ bên dưới, một giọng nói đanh gọn bỗng vang lên cắt ngang.

Câu nói đó, vào thời điểm ấy giống như cục nam châm vậy. Nó khiến mọi con mắt ở đây đều lập tức tự động đổ dồn vào.

- Ju..Judas.

Chingna lắp bắp.

- ...Trận đấu còn chưa kết thúc, sao phải nhận thua? Chingna, em quên mình từng quyết tâm đến thế nào sao? Em muốn dừng bước tại đây? Em ngớ ngẩn rồi à?

Chingna ngơ ngẩn. Cô hết nhìn "Thần Quyền" rồi lại nhìn về phía Hoàng với cặp mắt đờ đẫn. Nhìn thân thể đầy vết thương của hắn, cùng đôi mắt giờ có lẽ đã chẳng thấy gì nữa, cô bỗng thấy mình thật sự là một kẻ vô dụng, rất đỗi vô dụng....

...Từ đầu đến giờ, Chingna mặc dù luôn lớn tiếng phải thế này, phải thế kia, song thật sự vào được tận vòng này... không phải đều là do hắn gánh vác tất cả đó sao? Những vết thương đó...không, hắn thậm chí bất chấp tất cả chiến đấu với Aiki, chẳng màng đến tính mạng của mình, chẳng phải cũng chỉ vì một chiến thắng, vì lời hứa với cô hôm đó hay sao?

Thế nhưng bây giờ, với tư cách là đồng đội, cô thậm chí đã dao động, nảy sinh ý muốn đầu hàng, khi mà trên người vẫn chưa có thương tích nào đáng kể...còn hắn? Nhìn kỹ xem, bây giờ trên người hắn có chỗ nào là lành lặn? Vậy mà...người như cô thật sự xứng đáng với hai chữ "đồng đội"? Cô thật sự đáng sao? Trên hết, đây vốn chính là việc của Chinnga, chính cô đã kéo hắn vào chuyện này, để rồi đây, cô lại là người đầu tiên nảy sinh ý niệm đầu hàng, bỏ cuộc...thật trớ trêu thay.

Cho tới tận lúc này, Chingna bỗng sâu sắc cảm thấy rằng, mình thật sự vô dụng, quá vô dụng...

- Chingna, đừng nghe người khác nói linh tinh. Chúng ta...

"Thần Quyền" nói.

- Im đi, ông biết gì mà nói?

Park Jong Seok nhíu mày, quay sang nhìn gã thanh niên vừa mới cắt lời mình.

- Cậu vừa mới nói gì?

- Tôi nói ông đó. Cứ mở miệng ra là bảo người ta rút lui, rút lui...sao ông không tự mình rút lui đi?

Hoàng chỉ tay về phía "Thần Quyền":

- Mặc dù tôi so với ông chẳng là cái gì cả...song ít ra thì tôi hiểu Chingna hơn ông. Cô ấy không phải hạng người chỉ nghe dăm ba câu là đã vội nản lòng đâu, nếu không thì đã chẳng đăng ký tham dự đại hội Danh Ác làm gì. Anh nói có đúng không, Chingna?

- Ju...

- Cậu...Park Jong Seok hơi nhíu mày, song vẫn mỉm cười: - ...Judas phải không? Tôi biết cậu là đồng đội của Chingna, cũng là người đã kéo cô ấy vào tới tận vòng này. Tôi rất hiểu tâm trạng cậu hiện giờ. Yên tâm đi, với tư cách là chồng tương lai của cô ấy, tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu xứng đáng. Còn bây giờ...ừm, tốt nhất là cậu nên lo cho vết thương trên người mình trước đi, chàng trai trẻ ạ.

- Ông không hiểu tôi nói gì à? Hoàng bực mình: - Vấn đề không phải tiền. À, tôi hiểu ra rồi.

Hoàng bỗng dưng mỉm cười khó hiểu.

- "Thần Quyền", ừm, nếu tôi không nhầm thì đó chính là cái danh hiệu mà người ta thường hay dùng để gọi ông. Có phải không?

-..Phải.

Park Jong Seok cũng mỉm cười.

-..Ông nóng lòng muốn Chingna nhận thua...Hoàng trầm giọng: -...Có phải vì e ngại sẽ phải gặp tôi trong trận chung kết, sau đó không thể giành được ngôi vô địch? Nói thật đi...!

"Nói thật đi, đó có phải là mục đích của ông không, "Thần Quyền"?"

Câu nói ấy tựa như quả bom vậy, khiến cho cả khán đài nhất thời im bặt.

Park Jong Seok thất thần. Một người trầm ổn như ông ta, lúc này trên gương mặt cũng không tránh khỏi nỗi bất ngờ. Không chỉ có "Thần Quyền", cả "Mỹ Nam Vương", Thư Lệ, Chingna và mấy trăm người có mặt tại đây lúc này cũng không ngoại lệ.

- Xin lỗi... cậu vừa mới nói gì?

Park Jong Seok hỏi lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio