Ninh Sạn Yêu Nhiên bị một đấm của Hoàng đánh văng ra xa, song chỉ cần một cái chao mình, cô đã như con chim én liệng cánh bay vụt trở lại, thực hiện một đòn phản công vừa nhanh, vừa lẹ mà vẫn vô cùng chuẩn xác.
Đó là một cú đá vào ngực trái. Thế nhưng khi cảm giác mũi giày của mình trượt vào khoảng không vô tận, Ninh Sạn Yêu Nhiên đã lập tức “đánh hơi” được có điều không ổn. Song cô còn chưa kịp biến chiêu sang đá quét thì đã cảm giác được bắp chân bị người khống chế, tiếp đó là tiếng gió thổi vù vù bên tai.
Hoàng nắm lấy chân phải của Ninh Sạn Yêu Nhiên quật mạnh xuống đất. Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng không vừa, lâm nguy không loạn, hai tay chống đất lấy thế, trong nháy mắt thoát khỏi sự khống chế, chân phải như con rắn hổ mang luồn lách tung một cước nhanh như gió vào cằm đối phương. Hoàng bị một cước trúng cằm thì có phần choáng váng. Ninh Sạn Yêu Nhiên nhân cơ hội lộn người lại, nhảy lùi ra phía sau, trên người xuất hiện một bộ chiến giáp đen bóng. Cô đã thực sự nổi giận rồi.
- Được lắm!
Một Mar cao cấp dày dạn sa trường nhờ trải qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử, vậy mà nay lại phải ăn đòn bởi một gã quỷ sai vô danh tiểu tốt, cộng với việc vừa phải nhận đả kích nghiêm trọng từ kẻ thù truyền kiếp của mình – Sadae, sự cố ngoài ý muốn này khiến cho cơn giận đang bị kìm nén trong lòng Ninh Sạn Yêu Nhiên bốc cao, tựa giọt nước làm tràn ly vậy.
Lau vết máu trên môi, gương mặt của Ninh Sạn Yêu Nhiên trong thoáng chốc trở lên lạnh lẽo, một tay cầm chắc cây trường thương đen sì, chỉ một bước chân đã thu hẹp khoảng cách hơn sáu mét, mũi thương như điện đâm thẳng một đường vào ngực Hoàng, nhắm chuẩn vị trí của ổ tim, không lệch một li.
“Yêu Nhiên! Em điên à?”
Giây phút mũi thương bắt đầu xuyên qua lớp da ngực, trong tai Ninh Sạn Yêu Nhiên bỗng ù lên bởi một tiếng hét đinh tai. Lời can ngăn đầy bạo lực này của Oha đã lôi cô từ trong cơn kích động quay trở lại bình thường.
Chết tiệt! Tên này không thể giết được!
Ninh Sạn Yêu Nhiên chậm lại một nhịp, song đối thủ của cô thì…không. Trong lúc phân tâm, Ninh Sạn Yêu Nhiên không để ý tới nắm đấm của Hoàng đã lao tới sát “mặt tiền” của mình từ bao giờ…và khi cô kịp nhận ra thì tất nhiên là đã..quá muộn.
Lại dính thêm một cú nữa, lần này là vào mặt!
-Đồ..đồ khốn!!
Sờ một bên mũi bị bẹp dí, máu tươi trào ra, Ninh Sạn Yêu Nhiên rốt cuộc không nhẫn nại được thêm nữa. Vứt cây thương trong tay xuống đất, cô hầm hầm bẻ tay răng rắc lao tới, tội chết có thể tha, song dần một trận nên thân để trả đũa thì nhất định phải làm. Mi có là ông giời thì cũng không thoát được!
Ninh Sạn Yêu Nhiên hùng hổ lao tới, song Hoàng sau một “đấm” đắc thủ thì lại đứng im tại chỗ như tượng, đầu cúi gằm. Để rồi khi Ninh Sạn Yêu Nhiên áp sát, hắn như cây chuối từ từ đổ gục xuống, hơn thế nữa, tay phải còn rất vô tình “ chụp” về phía ngực cô.
Ninh Sạn Yêu Nhiên tất nhiên đủ cảnh giác gạt cái tay ăn vạ của hắn ra, song khi cảm giác được thân thể nặng trich đang tựa vào người mình thật sự đã không còn chút sức, hoàn toàn hôn mê, thêm cả việc nhìn người trên dưới của hắn đầy máu tươi, cô mới rất không tình nguyện buông tha ý định trả đũa. Thôi được rồi, dù gì thì ở đây cũng còn có mặt Oha nữa, tạm cho ngươi nợ, chờ tới khi ngươi khỏe lại, lúc ấy thì ..hừ hừ…
“Oa, nhiều máu quá. Ninh Sạn Yêu Nhiên, em mau xem xem, xem anh ta còn sống không? Mau xem đi”
-Chưa chết được đâu chị. Ninh Sạn Yêu Nhiên cằn nhằn, song vẫn dìu Hoàng ngồi tựa vào một gốc cây gần đó.
“Mau đi tìm bác sĩ đi! Chị không muốn cả đời phải ở trong cái nơi vừa tối vừa buồn lại không có chuối này đâu, hu h u h u hu…”
Đối mặt với một màn khóc lóc tỉ tê xen lẫn ăn vạ này của Oha, Ninh Sạn Yêu Nhiên cũng chỉ còn cách lắc đầu ngán ngẩm. Qua vài ngày tiếp xúc, “thần tượng” hồi nào từng được Ninh Sạn Yêu Nhiên mang ra làm tấm gương phấn đấu cho bản thân nay đã “xuống cấp” trầm trọng. Mặc dù không thể không thừa nhận, năng lực và kinh nghiệm chiến đấu của Oha là một kho báu vô cùng vô tận đối với cô, song cũng chỉ có thế mà thôi. Bỏ ra ngoài hai khía cạnh đó thì chỉ còn lại một Oha nhõng nhẽo, mê chuối thái quá, hơi ngốc và… dễ bị dụ nữa.
-Cô..là..ai?
Tiêu Lệ gắng hết sức nhô đầu lên hỏi, cô cũng đang bị thương không nhẹ.
-…Người quen của hắn. Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn một vòng rồi cau mày hỏi:- Con ma xó kia đâu rồi?
-..Chạy…rồi, lúc..hai người đánh..nhau..
Ninh Sạn Yêu Nhiên ừ hử một tiếng, coi như đã biết. Cô cũng chẳng buồn bận tâm đến chuyện đó, đuổi bắt lũ ma xó vốn chẳng phải trách nhiệm của Mar.
Bầu không khí có phần gượng gạo, mãi cho tới khi Sơn”khùng” quay trở về, vác theo Tôn Nam và “chiến lợi phẩm”. Tên này vừa thấy Hoàng và Tiêu Lệ thương tích đầy mình thì đã biết ngay là có chuyện xảy ra, từ nãy tới giờ trên đường quay trở lại hắn cũng đoán mò được ba, bốn phần rồi, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh đến vậy.
-…Vậy ra là có tới những hai con ma xó? Một con trong người Tôn Nam, một con lén nhập vào Andrea..Mẹ kiếp, chúng nó dám bẫy mình!
-..Con ma xó này…ở đâu ra vậy?
Tiêu Lệ nhìn về phía con ma xó đang bị giam trong cái vòng, cất giọng yếu ớt. Nó nhe răng khè cô một cái.
-Là tôi với Hoàng bắt được. Sơn”khùng” chép miệng: - Cũng không trách được, ai mà ngờ được nó còn có đồng bọn. Nghĩ lại cũng phải, một con ma xó thông thường sao có thể tránh khỏi mấy trận truy quét liên tiếp của quỷ sai chứ, nhất định là nó còn có không ít đồng bọn nữa. Cũng chỉ tại công tác thu thập thông tin của bọn thiên sứ quá yếu kém. Đệt, rặt một lũ ăn hại.
Nói một thôi một hồi, Sơn”khùng” quay sang nháy mắt với Tiêu Lệ, chỉ chỉ tay về phía Ninh Sạn Yêu Nhiên, hỏi nhỏ:
-Ai thế?
-..Không biết. Cô ta bảo…là người quen của..hắn. Tiêu Lệ đánh mắt về phía Hoàng.
-Người quen? Sơn”khùng” theo thói quen nhìn chòng chọc Ninh Sạn Yêu Nhiên một vòng từ dưới lên trên,, từ mông tới ngực, sau chót mới là khuôn mặt, trong đầu nghĩ: người quen quái nào đang đêm chạy tới tận đây nhận họ hàng? Có cái dớp của gã Tôn Nam vừa mới đây, rõ ràng là gã đã có sự đề phòng không hề nhẹ.
-Soạt.
Ninh Sạn Yêu Nhiên ngửa mặt nhìn trời một lát, sau đó dùng thái độ không mấy tình nguyện vác Hoàng lên vai, động tác thô lỗ khiến máu từ vết thương trên người gã rịn ra thêm không ít. Sơn”khùng” thấy cô ả định đưa người đi thì vội đứng dậy hỏi lớn:
-Này, cô gì kia..cô định đưa anh ta đi đâu vậy?
-Liên quan gì tới các người.
-..Cô ở ngoài vào..vậy có thể cho chúng tôi hỏi đường tí không? Đi đường nào ra khỏi rừng vậy?
Sơn”khùng” xuống nước. Nhìn bộ chiến giáp màu đồng đen với cây thương sắt kè kè bên mình kia, hắn có linh cảm rằng đây không đơn thuần là một tín đồ của trường phái cosplay. Với việc không có một tên đàn em nào bên cạnh, Sơn”khùng” chỉ còn cách nhẫn nại. Đó là chưa kể hắn vẫn còn đang phân vân về thân phận của cô gái lạ mặt này. Sau lưng cô ta đeo một cái Quan tài đen rất lớn, dáng vẻ rất giống” Quan tài đen” Thư Lệ lừng danh. Chỉ là..cô gái này không phải là Thư Lệ, vậy cái quan tài đó cô ta lấy đâu ra?
-..Từ đây đi về phía nam tầm km sẽ gặp một con suối..đi theo con suối đó tới đầu nguồn là thị trấn Boku. Ninh Sạn Yêu Nhiên nói.
-Đù, biết ngay là lũ chó này không đáng tin mà. Sơn”khùng” đá cho con ma xó kia một đạp nữa, bực bội chửi. Tới khi ngẩng mặt lên, Ninh sạn Yêu Nhiên đã mất biệt.
----------------------------------------
“Đang nghĩ gì thế?”
“Hi hi..em còn tưởng hôm nay anh không đến cơ!’
“Bận tí việc đó mà! Làm gì mà ngồi ngẩn tò te thế! Ra đồng thả diều đê!”
“Nhưng mà..”
“Yên tâm, xin phép mẹ em rồi! Đi đê! Bọn nó đang chờ, bọn thằng Tân, thằng Hiếu hôm qua đó..”
“Nhưng em đâu có thấy gì mà chơi!”
“Lo gì, anh sẽ làm đôi mắt của em”
“..Anh sẽ làm đôi mắt của em..”
Hoàng mở bừng mắt, mồ hôi túa ra chảy xuống mí mắt, xuống mũi. Thở dài một cái, hắn nhìn đau đáu lên trần nhà.
Thì ra chỉ là một giấc mơ.
Định nhổm dậy, lại thấy ngực đau đến khó thở, không còn cách nào khác là nằm xuống. Ngửa mặt nhìn lại, thấy cả người giờ chỗ nào cũng đắp bông băng, ngực và bụng còn rịt một nắm lá thuốc, lại ngó ngó xung quanh, thấy cũng có bảy, tám giường bệnh, lác đác ba, bốn bệnh nhân, liền đoán ra ngay đây có lẽ là một bệnh xá. Song nơi này cơ sở vật chất có vẻ hơi thiếu thốn..không, phải nói là nghèo nàn mới đúng, chăn chiếu thì cũ mèm, mốc meo, giường cũng là mấy tấm ván gỗ ghép lại, nằm đau hết cả người. Không thể ngờ, Nhật Bản mang tiếng dân giàu nước mạnh mà vẫn tồn tại một nơi như thế này.
Nằm chán chê cũng chẳng thấy ai ngó ngàng gì đến, Hoàng đang định nhổm dậy hỏi chuyện mấy người nằm giường bên thì một bóng người từ cửa bước vào, khiến hắn không khỏi bất ngờ:
-Yêu Nhiên?
- Có điện thoại.
Ninh Sạn Yêu Nhiên đưa cho hắn cái điện thoại, nói cụt ngủn. Hoàng thấy có cuộc gọi điện thì tạm gác những thắc mắc trong lòng lại một bên, mở máy nghe. Là số của Thongkao , một trong những người quen hiếm hoi của hắn ở tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai. Trong lúc chờ máy, hắn để ý thấy mũi của Ninh Sạn Yêu Nhiên bị dán một miếng băng lớn, không hiểu là vì sao.
“Alo, anh ThongKao đó hả, em Hoàng đây, có việc gì vậy?”
“Hoàng hả, tôi đây. Xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì? “ Hoàng hỏi với vẻ thấp thỏm lo lắng. Trước khi lên trần gian làm nhiệm vụ , hắn đã nhờ cậy ThongKao để ý tình hình của Arteta hộ một thời gian. Mấy ngày nay hắn bị cuốn vào cuộc chiến với ma xó Kadako, điện thoại bỏ lại chỗ của Oha..chẳng lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện?
“Thì còn ai vào đây nữa. Người trong mộng của cậu hôm qua bị đàn em thằng James bắt đi rồi, tới giờ vẫn chưa có thông tin gì. Tôi biết tin là gọi cho cậu ngay. Sao giờ mới bắt máy?”
-Không cầm máy. Đi làm nhiệm vụ chứ có phải chơi đâu. Hoàng hỏi: - Thế bây giờ đã có tin tức gì chưa? Arteta động chạm gì đến nó à?
“Chưa, thằng James thì cậu cũng biết rồi đấy. Gái nào mà nó chả tia, vừa ý thì lôi về, chán thì vứt. Nàng thơ của cậu phen này lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng tôi nghe nói thằng này hiện đang có việc ở ngoài chắc phải hai, ba hôm nữa mới quay về, cũng chẳng hiểu nó bắt Arteta làm gì nữa. Cô ta cũng đâu có xinh đẹp gì lắm cho cam. Tôi báo cho cậu biết thế. Nếu được thì nhờ “Quan Tài Đen” can thiệp xem sao, cậu đang ở cùng với sếp Thư còn gì. “
“..Được rồi, tôi biết rồi. Cám ơn anh.”
Hoàng tắt máy, sắc mặt đen như than, kết hợp với gương mặt dữ dằn vốn có khiến mấy bệnh nhân giường bên thấy thế thì đều sợ hãi tránh xa, có đứa bé còn òa ra khóc.
-Sao cô lại ở đây? Là Oha bảo cô tìm tôi à?
-Vậy ngươi nghĩ là ai? Ninh Sạn Yêu Nhiên bĩu môi ngồi xuống, lấy một quả táo đặt trên đĩa, tự gọt tự ăn: - May cho ngươi đấy, nếu không phải nể mặt chị Oha, ta đã ném quách ngươi lại trong rừng cho kiến nó tha rồi. Lần sau đừng có tự tiện rời đi mà không nói tiếng nào như thế nữa, nhớ chưa?
-Cô tưởng là tôi thích lắm chắc? Bị ma bắt đi đấy. Hoàng bực mình nói: - Vậy bọn họ đâu? Andrea Hương đâu?
-..Ai ? Bọn nào?..à, mấy người đi cùng đó hả? Ninh Sạn Yêu Nhiên hờ hững đáp: - Ai mà biết được. Tìm người khác hỏi đi.
Hoàng cũng chẳng còn cách nào. Andrea Hương không rõ tung tích, mười phần thì chắc tới chín là tiêu rồi, phen này về biết ăn nói thế nào với Arteta đây…mà ngay cả Arteta bây giờ cũng không biết thế nào nữa là..Hắn thì còn kẹt ở chỗ này, nằm bẹp trên giường bệnh nữa. Phải làm sao đây? Phải làm gì bây giờ?
Trong lúc lòng Hoàng đang rối như tơ vò thì lúc này, từ bên ngoài bỗng có tiếng ầm ĩ, lộn xộn, một đám người xăm trổ đầy mình xồng xộc bước vào, trông mặt mũi thì thoạt nhìn chẳng phải hạng tử tế gì.
-Các anh định làm gì! Đây là bệnh xá!
Một cô gái có vẻ là y tá đứng ra ngăn lại, song bị đẩy ngã dúi dụi không thương tiếc. Gần chục gã đàn ông to cao đen hôi đi thẳng tới chỗ Hoàng rồi tự động đứng tách ra làm hai hàng, nhường chỗ cho một gã khác bước từ bên ngoài vào, vừa đi vừa nói sang sảng:
-A ha ha, Hoàng, tôi đến thăm cậu đây!