- Hình như sắp mưa rồi.
Hoàng giơ tay lên hứng một giọt nước mưa rơi xuống, nhếch miệng than thở. Sắc trời lúc này đã tối mịt. Cứ thi thoảng hắn lại giơ tay lên đập mấy con muỗi không biết trời cao đất dày dám coi quỷ sai thành bữa điểm tâm muộn ngon lành.
“Dù em đã mang trong mình giọt máu của anh, nhưng anh vẫn phải giết em, vì anh đã có người yêu rồi.”
Hoàng đập chết một con muỗi đang cong mông đậu trên tay mình rồi lẩm bẩm.
- Sếp cũng vui tính nhỉ.
- Trước vẫn nghe đường đến thành công chẳng bao giờ bằng phẳng, bây giờ nghĩ lại quả đúng thật. Haizzz, bây giờ đã là không giờ đêm rồi, thời hạn bảy giờ chỉ còn lại có một, cô không định bắt tôi ngồi đây tới sáng đấy chứ?
- Đường tới thành công không bao giờ thành lối. Mà đó là do sếp quyết đó chứ, em đã bảo là không cần vội rồi mà. Nếu sếp đồng ý đi thuê phòng cùng em thì có phải giờ sướng rồi không... Đời nói cho cùng cũng chỉ là một chuỗi các sự lựa chọn, sống đơn giản, thế giới này chính là cổ tích. Tâm phức tạp, mọi thứ liền trở thành một mê cung.
- Cô nói cũng đúng. Biết thế hai ta đi thuê phòng cho rồi. Giá như...chỉ tiếc là đời chẳng có hai chữ "Giá như".
- Cứ coi như là một bài học đi. Sterling đứng dậy, vươn vai, đứng chống nạnh nhìn xuống dưới, mái tóc màu vàng như dải lụa bay tán loạn trong gió: - Bài học thì rất nhiều nhưng quan trọng là có áp dụng được nó hay không thôi..mà không nói chuyện phiếm nữa, sắp tới lúc phải tiếp thu bài học thứ hai rồi.
- Nãy giờ cô nhìn cái gì vậy? Hoàng thấy Sterling nãy giờ cứ mải miết nhìn về phía cây cổ thụ cách đó rất gần thì tò mò hỏi: - Chỉ là một con sâu ăn cây thôi mà.
- Đó chính là bài học đêm nay của em đó.
Thấy vẻ khó hiểu của Hoàng, cô liền chỉ tay lên một tán lá gần đó: - Sếp thấy chưa, mấy con sâu đó đang mải mê bò mà không đề phòng một con ve sầu đang cong mình chuẩn bị tấn công nó. Nhưng con ve đó cũng chẳng thể nào ngờ rằng đang có một chú chào mào cũng đang rình bắt mình. Hay nhất là con chào mào đó cũng không biết, nó đã lọt vào tấm ngắm của em hơn mười phút đồng hồ rồi........
- Cô cũng tinh mắt quá nhỉ.
- "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau".
"Pằng"
Sterling tay phải làm thành hình cây súng, chỉ về phía dưới. Lúc này, họ đang ngồi trên ban công tầng thượng ngôi nhà số mười ba. Đồng hồ đã điểm không giờ.
- Đến lúc "chim sẻ" tìm mồi rồi.
Bỏ lại câu nói với giọng điệu tràn đầy tự tin, Sterling mở cửa ban công đi xuống dưới. Bóng hình cô lưu lại tận sâu trong mắt Hoàng, rồi từ từ biến mất.
- Ve sầu...chim sẻ...?
Hoàng ngửa đầu nhìn trời. Đêm nay là đêm không sao.
----------------------
Có những điều mà người ta càng muốn tìm hiểu thì lại càng chẳng hiểu lý do tại sao.
Đời người nơi nào không tương phùng, nhưng có những lần tương ngộ, thực sự là bước ngoặt cả một đời,dẫu cho từ đó không hẹn ngày tái ngộ, mãi mãi chẳng gặp nhau. "Kim Lân há phải vật trong ao, gặp được Phong Vân khắc hóa rồng". Lúc này thì chưa, song càng ngày, Hoàng càng thấm thía câu nói ấy.
Trong phòng trọ của Hoàng, lúc này đã có thêm hai vị khách.
- Vừa đúng bảy giờ.
Sterling lấy tay phủi kỹ mặt ghế, cho tới khi không thấy một hạt bụi nào thì mới đặt mông ngồi xuống. Có những lúc, im lặng trầm mặc chính là cách giao tiếp tốt nhất trên đời.
- "Nguyễn Thanh Tùng"?
Hoàng để ý quan sát con ma xó trước mặt mình một lượt. Dáng vẻ gầy gò, cao nhẳng, gương mặt dù không tới nỗi búng ra sữa nhưng nhìn qua cũng biết là chưa trải sư đời. Mặc dù gã ma xó này phần lớn thời gian là cúi đầu, song Hoàng cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian để khẳng định, đây chính xác % là mục tiêu mà mình phải truy bắt trong chiến dịch lần này.
Hoàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn năm phút nữa là hết cái thời hạn bảy giờ. Hắn nhìn Sterling một cách chăm chú, song khi cô nhếch miệng muốn nói gì đó thì lại quay ngoắt sang phía Trần Thanh Tùng:
- Có thể nói cho tôi biết: Lý do anh dùng dằng không muốn lên thiên đàng không?
Trần Thanh Tùng vẫn lặng im, cúi đầu không nói.
- Tôi có thể giúp anh.
-..Thật sao?
Phải mất khá lâu, Tùng ngẩng mặt lên, đôi mắt xám xịt nhìn gã quỷ sai trước mắt, dường như muốn tìm hiểu xem trên gương mặt dữ dằn kia có bao nhiêu % tin tưởng được.
- Tin hay không là tùy cậu. Nhưng nói trước, cậu chỉ có một cơ hội mà thôi.
Sterling đế thêm vào.
- ....Được, tôi tin các người.
---------------------------
Vượt qua sự trở ngại ban đầu, cuối cùng Trần Thanh Tùng cũng đã cởi lòng hơn, và đó cũng là lúc Hoàng phát hiện ra cậu thanh niên này mắc bệnh..nói nhiều.
- Cậu nói..lý do cậu cưỡng chế lệnh đầu thai lên thiên đàng...là vì muốn trả thù?
Trần Thanh Tùng gật mạnh đầu. Với kinh nghiệm trải đời của Hoàng, anh chàng ma xó này khả năng lớn là không nói dối.
- Đúng thế.
- Và tất cả những câu chuyện ma quái xung quanh căn nhà đó chỉ là lời đồn thổi?
- Cũng không hẳn là vậy.
- Nghĩa là sao?
- Nói ra thì rất dài...em vốn là một sinh viên, mới ra trường được một năm...ở lại Hà Nội để tìm việc. Thế nhưng tìm việc khó thế nào thì ai cũng biết rồi đấy, đi đâu cũng đòi người có kinh nghiệm, mà sinh viên mới ra trường thì đào đâu ra kinh nghiệm? Thế là em thất nghiệp...cái xã hội này, nếu không phải C, không có tiền bạc thì đúng là...
- ....Khục..( tiếng Hoàng ho)
-.....Vì kinh tế eo hẹp, thế là em đành phải đi thuê căn nhà ấy. Ban đầu đi nghe ngóng cũng thấy nhiều người bảo chỗ đó thế này thế nọ, nào là ghê lắm, nào là sợ lắm, từng có người chết ở đấy đấy, không ở được đâu...vân vân, nhiều lắm chẳng nhớ nữa. Nhưng lúc đó thật tình là em bí lắm rồi, chỉ biết tặc lưỡi mà nhắm mắt đưa chân thôi. Một phần vì tiền thuê quá mức rẻ mạt, một phần vì chỗ này lại gần nhà máy nơi em mới xin được vào làm. Đó là chưa kể, ngôi nhà này còn rất rộng rãi, hơn mấy cái phòng trọ bé xíu ngoài kia nhiều..thế nhưng nghe tin đồn cũng ghê ghê, em cũng định ở tầm hai, ba tháng rồi chuyển đi thôi...thế nhưng mà...
- Nhưng sao?
-...Có ở mới biết, lời đồn đúng là không phải giả. Ngay từ tối hôm đầu tiên đến ở, em đã gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ, ma quái. Ban tối thì thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân đi lại trên cầu thang, rồi tiếng khóc rỉ ri của phụ nữ, song khi dậy soi đèn thì lại chẳng thấy gì cả. Rồi thi thoảng lại cảm nhận thấy ai đó thì thầm nói nhỏ bên tai mình. Kỳ lạ lắm. Ban tối đã đành, ban ngày cũng không thoát. Có lần em đang dọn cơm thì bỗng giật mình khi phát hiện đáy nồi cơm đã chín, còn trên mặt thì còn nguyên hạt gạo và nước, lại còn có cả đất cát nằm lẫn trong cơm như có người trộn lên. Rồi đồ đạc trong nhà thi thoảng lại cứ thay đổi vị trí luôn xoành xoạch bằng cách nào đó không thể lý giải nổi. Một, hai lần thì không sao, nhưng lạ một điều là cho dù em đã cố tình theo dõi, để ý, chúng vẫn cứ xảy ra như có ảo thuật vậy.
- ...Ma xó thông thường không có khả năng tương tác được với đồ vật trên dương gian. Hoàng khoanh tay nói: - Ngoại trừ một khả năng, có bàn tay can thiệp của ác linh.
- Cần gì anh nói, giờ em đã là ma xó, tất nhiên là em hiểu. Tùng nói: - Nhưng ngay từ khi ấy, em cũng không tin là do ma quỷ, mà cho rằng có ai đó bày trò phá. Cộng với việc đã đóng trước hai tháng tiền nhà, cũng chưa tìm ra nơi ở khác, "Cái khó bó cái khôn", thế là em mặc kệ, cứ chây ra ở đó. Ngoài ra, em cũng bắt đầu để ý xem có thật là có ai đang tìm cách phá mình hay không. Thế là mặc kệ những chuyện kỳ quái liên tục xảy ra, em vẫn kiên trì nán lại. Dần dần, tới cả người ngoài nhìn vào cũng phải khâm phục, tiếng đồn ngôi nhà bị ma ám cũng phai nhạt đi trông thấy...
- Được rồi, chốt một câu, vì sao cậu chết? Hoàng giục.
- ...Tất cả cũng vì hai chữ "tò mò"...Tùng lấy hai tay ôm đầu, xoa xoa mái tóc rối bời như tổ quạ: - Nếu như..nếu như em rời khỏi đó sớm thì thật là phúc tổ ba đời. Em chết... ngay sau khi tìm ra được sự thật..sự thật về "con ma trong ngôi nhà" ấy.
Sự thật?
Hoàng gắt gao nhìn Tùng, hắn cũng đang rất nôn nóng muốn biết thứ được gọi là "Sự thật" này.
- Đúng vậy, đó không hẳn..không, em cũng không dám khẳng định là không tồn tại bàn tay của ma quỷ..nhưng chắc chắn một điều, ở đó có người.
Có người?
Đúng lúc đó, bỗng có tiếng đập cửa.
- Có khách.
Sterling nói.
- Cô ra đi.
Sterling khẽ thè lưỡi.
- "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau", bài này cô vừa mới đem ra áp dụng đúng không? Bây giờ "chim sẻ" đã tới tận cửa tìm rồi, tôi thật sự rất thắc mắc, không biết rồi đây cô sẽ đem tôi trở thành "Bọ ngựa" hay là "ve sầu" đây.
Thấy Sterling không động tĩnh gì, Hoàng mỉm cười, lấy tay gõ cộc cộc mấy cái lên mặt bàn, sau đó đứng dậy, tiến sát vào người cô. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi hắn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng nơi cần cổ trắng ngần, nép sát vào cặp núi đôi nẩy nở đang phập phồng không ngừng.
- Sếp thật là.......
Sterling thuận tay vuốt tóc. Hoàng lúc này mới để ý, cô gái người Anh này mặc trên người một chiếc áo bó sát, trước ngực từng đợt sóng dập dềnh, hình như là không mặc áo ngực. Nhìn vòng một sung mãn rung động từng đợt theo hô hấp ở khoảng cách gần như vậy, hắn liền cảm thấy tròng mắt cùa mình như sắp rơi ra đến nơi, ngứa ngáy khó chịu. Vừa quen nhau chưa được bao lâu mà đã muốn quyến rũ sếp, chẳng lẽ gái phương tây ai cũng "Cởi mở" như vậy sao? Không biết có vừa cởi vừa mở không nữa...
Song hành động tiếp theo của Sterling mới chính thức khiến hắn toát mồ hôi hột.
- Chẳng lẽ sếp không tin em sao?
Sterling cầm bàn tay của Hoàng đặt lên trên ngực mình, "thỏ thẻ". Hoàng nhất thời đứng hình...không hoàn toàn vì hành động bất ngờ này, mà còn vì bóng hình vừa mới bước vào từ cửa chính.
- Cửa không khóa à...có ai ở nhà...
Arteta mặc váy hoa, vai đeo một chiếc túi xách màu hồng bước vào. Nhất thời, cô trở thành người thứ hai "đứng hình" trong căn phòng rộng chưa đầy ba chục mét vuông...