Địa Ngục Thời Gian

quyển 2 chương 23: địa ngục thời gian(5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không mất bao lâu thời gian, cả năm người đã tới được nơi mà Hoàng chào đời, không, phải là sáu mới đúng, tính cả Sterling tới bây giờ vẫn còn đang bất tỉnh. Đó là một căn nhà hai tầng tương đối phổ thông thuộc xóm thôn Kim Hoàng, Vân Canh, Hà Nội, giờ mới nhập vào huyện Bắc Từ Liêm. Sáu người ở đây là hai "Hoàng", Thư Lệ, người phụ nữ tóc vàng không rõ danh tính và cô nhóc mặc váy xòe tên Linh Chi, Hoàng biết do nghe cách xưng hô của bọn họ.

Thật sự lúc này trong đầu Hoàng có rất nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều thắc mắc, rất rất nhiều điều mới đúng, nhiều tới nỗi đầu hắn rối nùi như đống tơ vò, không biết hỏi chuyện nào trước, chuyện nào sau. Có thật gã đàn ông kia là hắn ở trong tương lai không? Và nếu vậy, làm sao "hắn" lại có thể trở về đây? Chuyện này liệu có ảnh hưởng gì đến "hắn" trong tương lai hay không? Sao mà giống mấy bộ phim khoa học viễn tưởng thế chứ. Mà lại còn Thư Lệ nữa, không phải hắn và "Quan Tài Đen" vốn đứng ở hai đầu chiến tuyến sao? Vậy mà bây giờ nhìn hai người có vẻ thân thiết lắm. WTF? Từ bao giờ "hắn" lại trở thành một gã "đào hoa" đến như vậy? Đậu móa, biết thế này thì hắn đã xuống địa ngục làm quỷ sai từ sớm cho rồi, sống kiếp F.A hai mươi lăm năm trời trên trần gian làm gì cho khổ...

Thế nhưng trên tất cả, điều khiến Hoàng rúng động nhất, đó là việc "ký ức" của mình bị rơi rớt không rõ nguyên nhân. Cái này là sao ? Thế nhưng buộc phải nhìn thẳng vào sự thật, lúc này hắn dù có vò đầu bứt tai thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có chút ấn tượng gì với bố mẹ, những người từng thân sinh dưỡng dục mình, cứ như thể họ không hề tồn tại vậy. Ngay cả ký ức về căn nhà nơi hắn ở suốt hai lăm năm trời cũng rất mơ hồ. Điều đó khiến Hoàng không thể không tin những gì mà gã đàn ông giống mình như đúc kia nói.

Rốt cuộc, tất cả mọi chuyện này là sao?

- Cậu thấy chưa?

Đứng tạm trên tầng tum ngôi nhà kế bên, cả năm người dõi mắt nhìn vào cửa sổ ngôi nhà. Nhìn đôi vợ chồng trung tuổi trước mắt gọi là "ba mẹ" mình, Hoàng dù cố hết sức vắt óc ra song vẫn không hề thấy ấn tượng gì cả.

Thật đau xót thay!

- Họ..họ là ba mẹ của tôi...thật sao?

Hoàng nghệt mặt quay sang hỏi người đàn ông giống hệt mình, lúc này cũng đương nhìn chằm chằm qua cửa sổ đôi vợ chồng đang ngồi xem tivi trong phòng khách. Cả hai đều trạc năm mươi tuổi, có gương mặt khá bình thường, cũng có nét hao hao giống hắn.

- Không của cậu thì của ai? Gã "Hoàng" kia chỉ tay vào đôi vợ chồng: - Không thấy gương mặt đặc biệt xấu trai được di truyền từ bố cậu đó à? Mà thôi, đợi một tí nữa, nhìn kìa.

- ?

Hoàng bán tín bán nghi, song khi nhìn lại, quả thật hắn đã phải giật mình, không, là không tin được vào mắt mình mới đúng !

- Con chào bố mẹ ạ.

- Làm gì mà giờ này mới về ?

Cửa phòng mở ra, một gã đàn ông bước vào. Gã này, gã này...không kể tới trang phục thì ngoại hình trông giống hắn như là hai giọt nước! Hoàng thật sự choáng. Hôm nay...hôm nay rốt cục là cái ngày gì vậy trời? Phải chăng trước đây hắn vẫn còn mấy anh em sinh đôi cùng cha khác mẹ..thất lạc?

- Hắn...hắn....hắn..là ai vậy?

- Cứ từ từ mà xem tiếp đi.

Gã "Hoàng" kia nhún vai, gương mặt lộ vẻ thản nhiên. Hoàng cũng đành nén lại nỗi nghi hoặc đang bủa vây mà theo dõi tiếp.

- Hoàng, mày đi đâu từ hôm qua đến giờ?

Người đàn ông lớn tuổi đang đọc báo, thấy con trai về thì hỏi ngay.

- Con đi có chút việc.

- Việc việc cái gì? Mày thì có việc gì? Hai nhăm tuổi đầu rồi còn chưa kiếm được việc gì ra hồn, mày bỏ ngay cái nghiệp vận động viên đó đi cho tao nhờ, suốt ngày chạy đi chạy lại, chẳng được việc gì...lại nữa, nhanh nhanh mà kiếm con vợ về mà an cư lạp nghiệp, tết năm nay mà vẫn chưa dẫn được con nào về thì cứ liệu hồn....

-.......

---------------------

"Chuyện này..chuyện này rốt cục phải giải thích ra sao ?"

Thử hỏi xem, khi mà con người ta tới nguồn gốc của mình còn không xác định được thì còn có gì đáng sống trên cõi đời này nữa? Tới bản thân mình còn không biết rõ mình là ai, thử hỏi còn nỗi đau khổ nào hơn.

- Vậy nhé, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng vào đây.

Gã "Hoàng" kia bước vào, cánh cửa phòng nặng nề đóng lại. Bên ngoài lúc này có ba người đang chờ, "Thư Lệ", cô bé con mặc váy dài mà qua cách xưng hô Hoàng biết tên là Linh Chi, và cuối cùng là cô gái bí ẩn có mái tóc màu vàng. Sterling lúc này đã được Hoàng đưa về phòng riêng nghỉ ngơi.

- Sốc phải không? Tôi biết mà, nhớ hồi xưa sau khi phát hiện ra mọi chuyện tôi cũng phải ngơ ngơ mất mấy ngày, còn tìm thằng cha giống hệt mình kia "hỏi cung" một trận ra trò nữa.

- Thằng đó là ai, sao nó giống tôi vậy?

- Tôi đã nói mấy lần rồi mà sao cậu không chịu hiểu? Nó là Hoàng, Lê Minh Hoàng.

- WTF? Hắn là Hoàng, vậy tôi là ai? Tôi rõ ràng đã chết được gần một năm rồi cơ mà? đừng có ăn nói linh tinh?

- Cậu chết vì tai nạn, vào hôm tháng đúng không? Lên mạng search lại xem, tôi cho cậu mười phút.

Nói rồi vất cho hắn một chiếc laptop, Hoàng mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi, song vẫn làm theo lời gã. Nhờ có chúa, hắn vẫn còn nhớ cái ngày xấu số mà mình gặp tai nạn để rồi từ giã cõi trần! Một tai nạn thảm khốc như vậy, nhất định là phải có một vài trang báo mạng đăng tải...để rồi xem, nhất định sẽ có!

Hắn nhất định phải chứng minh được sự tồn tại của bản thân mình!

---------------

----------------------

Cách đó hơn bảy kilomet về phía đông, tại tòa nhà Kaeang nam, đường Dương Đình Nghệ, Cầu Giấy, Hà Nội. Trên tầng năm, có một nhóm người ăn mặc khá là dị hợm, đều là người nước ngoài đang tụ tập.

- Lũ thiên sứ đã thất bại, quả đúng như người đã dự đoán, đúng là một lũ ăn hại.

Một gã to béo nhất trong bọn, để râu quai nón cất giọng ồm ồm. Gã đàn ông này tuổi tầm ngoài bốn mươi, lưng đeo một cặp rìu (chiến phủ) rất lớn, trông dáng vẻ cực kỳ hung hãn.

- Shit, tất nhiên rồi, có việc nào thoát được con mắt của ngài? Điều đó là không phải bàn. Đừng nói cái thằng da vàng ấy, dẫu Quỷ vương có đội mồ sống lại đi chăng nữa cũng chẳng phải đối thủ của Đại Thánh, cái này còn cần thằng béo như mày lắm điều sao? Thằng ngu.

Một gã đàn ông khác cắt lời, người này cũng trạc tầm bốn mươi tuổi, có cặp mắt xếch rất đặc trưng. Gã béo nghe hắn ta nói như vậy thì trợn cặp mắt to như cá chép, hậm hực gầm lên:

- Được rồi, mọi người cứ ở lại đây, để một mình em đi hốt chúng nó là được.

Nói rồi hùng hổ tách khỏi đoàn người chạy xuống lầu, cầu thang lập tức vang lên từng tiếng lịch bịch như không chịu nổi tấm thân ngoài trăm cân của gã bồ tượng lớn xác. Phía sau gã mắt xếch lúc này còn có năm, sáu người nữa, tất cả đều là người da trắng. Thấy gã béo bỏ đi một mạch, một tên trong số đó liền hỏi:

- Anh Bảy, để mình thằng Hadas đi thật à?

- Điên à? Gã mắt xếch hừ một tiếng: - Đầu bọn mày chỉ để mọc tóc thôi à? Để một mình nó đi? Nó chết bờ chết bụi thì kệ mẹ nó, nhưng đánh rắn động rừng, để bọn kia trốn hết, không làm được việc thì ăn nói thế nào với người? Tội đấy chúng mày chịu hết nhé.

-Thế....

- Đi!

Nói rồi bước trước xuống lầu.

Những kẻ còn lại cũng lập tức theo sau.

--------------------------

TẠI SAO LẠI KHÔNG CÓ?

- Nói đi, tại sao lại không có gì cả?..đúng rồi, là cậu, cậu đã giở trò, có đúng không? Không được, sao tôi có thể để như vậy được, tôi phải đi tìm thằng đó, đi tìm nó để hỏi cho ra lẽ...

Hoàng ném mạnh cái laptop xuống nền nhà, thảng thốt lay hai vai gã đàn ông có khuôn mặt giống hệt mình kia. Song cái mà hắn nhận lại là một cú đấm rất đau vào má trái. Hoàng bị đánh một cú đau thấu thì mắt nổ đom đóm, định phản đòn, song còn chưa kịp làm ăn gì thì đã phải nhận thêm mấy cú nữa bồi thêm.

- Bình tĩnh lại chưa?

Gã "Hoàng" kia một tay xách cổ Hoàng lên, nói như thét:

- Bây giờ tôi không có thời gian ở đây kì kèo với cậu! Nghe này, nếu muốn kiểm chứng thì để sau đi, giờ cậu chỉ cần biết mình vốn là một "người thừa" là được rồi. Không cha mẹ, không quê quán, không danh tính, ngay cả cái tên "Lê Minh Hoàng" cũng là giả nốt. Cậu chả có gì hết ngoài tấm thân này, biết không hả?

- Vậy..rốt cuộc ai mới là Hoàng? là hắn? Hay là tôi? Là cậu? Hay là cả ba?

"Hoàng" khẽ lắc đầu.

- Cậu là ai, tôi là ai, câu hỏi ấy nói thật là cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời. Chỉ tiếc là thời gian dành cho tôi đã hết, mong rằng cậu sẽ khá hơn tôi. Đấy cũng chính là cái gọi là "địa ngục thời gian" mà cậu hỏi tôi đấy, từ từ mà tìm hiểu thêm đi nhé.

- Dừng lại, tôi vẫn không hiểu?

Gã đàn ông nhếch miệng cười thảm hại, khoanh tay thở dài:

- Đến tôi tới lúc trút hơi thở cuối cùng cũng còn không hiểu, cậu hiểu được mới là lạ. Thôi được, tôi sẽ cố gắng dùng tất cả những gì mà mình biết để giải thích cho cậu. Đầu tiên, tôi với cậu, số mệnh của chúng ta đã định sẵn là khác hẳn với những quỷ sai thông thường. Còn chuyện trước khi chết, chúng ta có phải là con người hay không, tôi cũng không dám chắc. Tôi thật sự không biết điều này có xảy ra đối với những người khác không, song đối với tôi và cậu, đó có lẽ đã là một thứ định mệnh không thể trốn tránh được.

- Định mệnh?

- Quá khứ của cậu đã bị thay đổi. Như cậu thấy rồi đó, đất nước Việt Nam này có thể tồn tại rất nhiều Lê Minh Hoàng, cái thành phố Hà Nội này cũng vậy, song dù cho có cả nghìn Lê Minh Hoàng đi chăng nữa, nhưng trong đó tuyệt không có ai là cậu. Nói một cách chính xác, người mà cậu thấy hôm nay mới chính là "Lê Minh Hoàng" thật sự. Còn cậu, cậu chả là ai cả.

- Từ từ đã...đầu óc tôi rối mù lên mất rồi. Cậu nói cái gì thế? Nào là tôi không phải hắn..hắn không phải tôi..vậy tôi là ai? Tôi thật sự chả hiểu gì cả!

- Được rồi. Gã đàn ông khẽ thở dài: - Cậu đã xem phim "ma trận" chưa?

- Rồi, vậy thì thế nào?

- Trường hợp của chúng ta cũng tương tự như thế. Hãy cứ hình dung theo hướng đó là được. Cứ coi như thế giới mà cậu đang sống từ trước tới giờ chính là một cái hộp...một cái hộp trong cái hộp khác lớn hơn! Cậu có hiểu không? Cậu chỉ là một cái hộp được tạo trong tay người khác, có một kẻ, không, có thể là rất nhiều, một tập đoàn người...chúng đã tạo ra ký ức của cậu, tạo ra cái gọi là "Lê Minh Hoàng", chính họ đã tạo ra tất cả! Nói tóm lại, tất cả những gì cậu từng tiếp xúc, cuộc đời "thực" của cậu lúc chưa làm quỷ sai, bố mẹ, anh chị, những mối quan hệ...tất cả chỉ là "ảo" và được cậu cảm nhận thông qua các tín hiệu được "ai đó" đưa vào bộ não, sản sinh từ ý thức. Tôi nói lại lần nữa, tất cả chỉ là ảo, hiểu chứ?

- Vậy...tôi rốt cuộc là ai? Thế cái gì mới là thật?

- Làm sao tôi biết? Ký ức của cậu như là một bộ não được nuôi trong bình dung dịch vậy, mọi cảm giác mà nó nhận được là do một cái máy bên ngoài truyền vô, như vậy nó không thể biết rằng nó không có thân hình, cũng không thể nhận ra sự giam cầm, mà vẫn vui vẻ sống (và còn tham lam, độc ác với những "người" xung quanh nó nữa chứ). Đấy chính là "địa ngục thời gian" của cậu. Chừng nào chưa thoát được khỏi cái cái bình ấy, thoát khỏi sự điều khiển của "hắn", cậu vĩnh viễn chỉ là một con pet được người khác nuôi, sử dụng cho mục đích nào đó. Hiểu chưa hả?

- ..Tôi không hiểu lắm...nhưng nếu như đó là sự thật, vậy thì kẻ đó là ai?

- Tôi không biết. Gã "Hoàng" kia khẽ lắc đầu: - Nếu biết được kẻ đó là ai, tôi đã chẳng phải quay về gặp cậu. Mặc dù không loại trừ việc tôi xuất hiện ở đây cũng nằm trong tính toán của hắn. Thế nhưng cho dù có là như vậy, tôi cũng đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

- Vậy anh bất chấp tất cả quay trở về quá khứ, là muốn thay đổi tương lai sao?

- Có thể thay đổi hay không thì không biết, nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng cũng nhất định phải nắm lấy. Đừng tuyệt vọng, không phải là không có cách. Không có gì là hoàn hảo, hắn cũng vậy. "Địa ngục thời gian" cũng có điểm yếu, hơn nữa còn là một điểm yếu chí mạng! Gã đàn ông nắm lấy bả vai của Hoàng, đanh giọng: - Hứa với tôi, nhất định phải thoát ra khỏi cái địa ngục ấy, vì cậu, vì tôi, vì những người đã đặt trọn niềm tin vào chúng ta, hứa với tôi đi! Hứa đi!

- Cậu..kích động quá rồi.

- Không, tôi muốn Lê Minh Hoàng của ngày hôm nay, sẽ sớm bước lên con đường của tôi trước kia, và thay đổi nó. Cậu có biết tại sao tôi và bọn họ, nhất định phải đánh đổi tất cả để có thể xuất hiện ở đây, trước mặt cậu vào lúc này không?

- Là vì "hắn"?

- Đúng vậy, bởi vì tôi muốn cảnh báo cậu về sự tồn tại của "hắn". Tôi nguyện lấy tính mạng ra để đảm bảo rằng, hắn là một trong số những người thân cận nhất của cậu. Sterling, Oha, Thư Lệ, Hera...tất cả đều nằm trong diện nghi vấn. Cậu có biết tại sao tôi lại bảo mấy người kia đi trước không?

- Chờ đã, một câu hỏi cuối cùng, tại sao hắn lại chọn tôi?

Gã đàn ông trợn mắt nhìn Hoàng, rít lên:

- Bởi vì cậu chính là truyền nhân của Quỷ Vương!

Truyền..........

...Truyền nhân của Quỷ Vương?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio