Cô gái tóc vàng lúc này đã bước lên lầu trên. Cô nhận ra mọi chuyện đã quá trễ để vãn hồi, giống như giọt nước đã tràn ly, không sao quay lại được như cũ. Thế nhưng dù sao đi nữa, trên lý thuyết, trách nhiệm của cô cũng đã hoàn thành.
- Vì sao? Judas ?..tại sao anh lại lừa dối em? Không phải là anh sẽ nói, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại tất cả ở thế giới này hay sao? Vì sao? vì sao?
- ....Anh xin lỗi.
Thư Lệ ôm chặt lấy gã đàn ông đang dần mất đi tri giác trong lòng cô, nước mắt ràn rụa trên mi. Cô như đang giữ nước đá trên tay, dù cố gắng thế nào đi nữa thì cũng chỉ là vô ích.
- Anh tưởng em không biết sao? Em chỉ là tự lừa dối mình mà thôi..Thư Lệ nói trong tiếng nấc. Đôi mắt ngời lên niềm tuyệt vọng, ước muốn cuối cùng không thỏa mãn rồi : - Rõ ràng, đáng ra từ khi Sterling nói câu đó, em đã phải hiểu ra mới phải..,cơ hội cho chúng ta đã hết, phía trước chính là ngõ cụt..chỉ là, em vẫn hy vọng cái điều không tưởng đó, dưới phép màu nào đấy sẽ trở thành hiện thực...Lúc anh kiếm cớ bảo mấy người bọn họ rời đi trước..Ninh Sạn Yêu Nhiên, Hera, Alice..có lẽ mọi người đều hiểu, chỉ có em, chỉ có em cố tình không hiểu mà thôi...
- Tất cả..tất cả là tại cô ta! Phải rồi! Thư Lệ như phát điên, sắc mặt đỏ gay, cô dường như đã mất kiểm soát: - ..Nhất định là cô ta! con đàn bà khốn nạn đó..mặc dù chết rồi song vẫn không chịu buông bỏ chúng ta! Anh..anh..
"Bốp"
Một tiếng động giòn vang, đó là một cái tát. Cái tát không mạnh lắm, bởi vì người tung ra nó lúc này đã sức cùng lực kiệt.
Thư Lệ là người phải nhận cái tát đó. Cái tát tuy nhẹ, song cô lại thấy rất đau. Nỗi đau ấy như ngọn châm đâm thẳng vào tim. Cô ngơ ngác, cô òa khóc, cô gục lên bờ vai của người đàn ông.
Cô gái tóc vàng cũng rơm rớm nước mắt. Có những việc cho dù đã biết trước, song người ta vẫn không thể nào thay đổi được nó. Họ than thở, tuyệt vọng và bất lực.
- Cộc, cộc...
Hoàng bước lên từ dưới lầu, tay ôm Linh Chi, mặt đầy bụi. Số là vừa rồi hắn ngã trúng chiếc xe công nông chở cát để sau nhà, và giờ trở thành một con gà nhúng nước. Nhìn một màn mùi mẫn trước mắt, Hoàng khẽ gãi gãi đầu, tự ý thức được rằng dường như việc xuất hiện của mình trong khung cảnh lúc này không thích hợp cho lắm.
Gã đàn ông giống hệt hắn kia lúc này đang gục mặt trên vai Thư Lệ, hơi thở lúc có lúc không, còn Thư Lệ thì hụt hẫng ngồi trên ghế, ngơ ngơ ngác ngác.
.
Cô ngồi đó, bất động hàng giờ, mường tượng mình gỗ. Ngoài cái việc ngồi đó, nhìn gã ngủ, canh chừng cho gã, cô dường như không còn nghĩ ra biện pháp nào khá hơn.
Linh Chi nhảy thoát ra khỏi vòng tay của Hoàng, chạy tới chỗ gã đàn ông kia, mặt xị ra bám lấy cổ gã.Thấy Thư Lệ khóc, cô bé cũng hồn nhiên khóc tu tu.
- Hoàng...Gã đàn ông kia vừa nhác thấy mặt hắn thì lập tức gượng dậy, giương đôi mắt trắng bệch không có chút sinh khí thều thào: -...Thế nào? Ha... tôi..không nói...dối chứ?
Hoàng nhíu mày. Dường như đã làm ra quyết định, hắn trịnh trọng gập người, mặt không ngẩng lên. Trong ánh chiều tà, trông hắn mường tượng như một thân cây cao, bắt đầu chính thức nghênh đón gió mưa dập vùi.
- Không biết nói thế nào...chỉ có thể hết lòng cảm tạ cậu.
- Khụ...tuy rằng tôi đã đem thành quả cả đời truyền thừa hết cho cậu...Song bây giờ cậu..tất cả mới chỉ là..phần ngọn chứ chưa vững gốc..Gã "Hoàng" kia nói năng đã bắt đầu lộn xộn, dường như việc làm vừa rồi đã rút đi hết sinh lực của gã. Hoàng thấy vậy thì rất áy náy, bởi hắn biết đó là hậu quả của việc ban nãy, có liên quan trực tiếp đến mình.
Đi ngược lại tự nhiên, bao giờ cũng phải trả một cái giá rất đắt.
- Cậu...bây giờ cậu dưới..sự trợ giúp của tôi..đã khai mở % cơ thể, song..vẫn chưa thể tận dụng hết tiềm năng..của nó. Cậu phải cố gắng...Hãy nhờ Oha...bây giờ mặc dù thực lực của cậu đã xếp vào Danh Ác Bậc Một, cùng ngồi chung mâm với những người như "Thần Quyền" Park Jong Seok, "Công Nương" Catherine...song kinh nghiệm chiến đấu cùng kĩ năng...vẫn còn kém họ một trời một vực...Dù sao thì có được..%... vào cái tuổi hai sáu, đó cũng đã là một điều vô cùng tuyệt vời rồi..mong rằng..cậu sẽ không làm tôi phải thất vọng.
Nói rồi ho khù khụ vài cái, bộ dạng như người suy kiệt nặng. Gã sau đó thì thào mấy câu không rõ vào tai Thư Lệ, cô liền xốc nách hắn lên, cùng với Linh Chi đỡ ra ngoài cửa. Hoàng thấy vậy thì ái ngại chặn lại, nói:
Hoàng thấy vậy thì chỉ biết im lặng. Gã đàn ông giống hệt hắn kia được Thư Lệ và Linh Chi dìu ra đến cửa thì bỗng nói với lại:
- Đừng quên... lời tôi nói nhé, Hoàng.
-..Yên tâm đi. Hoàng như nhớ lại điều gì, sắc mặt nhất thời trầm xuống, song vẫn kiên định trả lời.
- Trông cậu bây giờ...sao có thể ra ngoài được? Hay là ở lại đây một thời gian cho khỏe đã.
- Chúng tôi không có thời gian. Cô gái tóc vàng hờ hững nhìn Hoàng, thở dài một cái nói: - Cậu tránh ra đi, cám ơn ý tốt của cậu, nhưng chúng tôi thật sự không thể ở lại đây thêm nữa.
Gã đàn ông kia dường như đã ngủ. Khi hắn ngủ, thần sắc an tường, đâu đó bốc rực lên một mỵ lực mà bất cứ ai cũng bị hấp dẫn. Cái mỵ lực đó, vừa như thể khí phái ngang tàng, thông minh mẫn tuệ, vừa như vẻ độc ác, bạo tàn, tất cả như thi đua nhau mà hiện lên, rồi tưng bừng so sánh, tạo cho gã, một kẻ đang chấp chới giữa lằn ranh sinh tử- một nhựa sống rất sung mãn.
Con người dù hung ác đến mấy, lúc ngủ, có cái dáng vẻ vô tội, lúc ngủ thì trở về với trạng thái sơ sinh, huống chi con người đó mặc dù làm ác, song chưa từng nuôi dưỡng cái tâm ác.
Nhìn gã đàn ông đang dần bước vào giấc ngủ vĩnh hằng, không ai tưởng được đó từng là đại diện của chiến tranh.
- Vậy thì..tạm biệt.
---------------------------
Mọi chuyện trôi qua giống như một giấc mơ, rốt cục cũng chẳng còn ai, chỉ có sự thật là ở lại.
Hoàng thần người nhìn đôi bàn tay, nắm chặt nó lại. Hắn tung liền mấy cú đấm gió. Cảm giác thật khác lạ.
Trái ngược với những lời đe dọa không đâu về cái thứ gọi là "Địa ngục thời gian" đang bao trùm lấy mình, thứ mà hắn chưa cảm thấy chút uy hiếp nào, hiện giờ Hoàng đang vô cùng hưng phấn.
Không hưng phấn sao được, khi mà tai họa, rắc rối chưa thấy đâu, hắn đã đón nhận vô vàn may mắn. Từ việc làm quen với Oha, rồi Ninh Sạn Yêu Nhiên, không ai không phải cao thủ hàng đầu, cho tới việc thuận lợi đứng trong hàng ngũ chỉ huy của Nanh Sói, rồi bây giờ lại có một thân công phu vượt ngoài sức tưởng tượng. Tất cả những thứ này, một người bình thường dẫu có làm quỷ sai cả đời cũng đừng mơ có được, chứ đừng nói tới kẻ vừa chân ướt chân ráo đặt chân xuống địa ngục tầng mười chín chưa đầy một năm như hắn. Cảm giác khó tả khi nắm tất cả trong tay, hạnh phúc đến bất ngờ tới nỗi, Hoàng tới giờ vẫn như đang lơ lửng trên mây.
Mới chỉ một năm trước đây thôi, hắn vẫn còn là một công nhân viên chức bình thường, vậy mà bây giờ, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Khi chỗ đứng của bạn thay đổi, tất nhiên mục tiêu và cách sống cũng phải thay đổi theo. Đó là trường hợp của Hoàng bây giờ. Sâu trong nội tâm, một ngọn lửa nhen nhóm như chực cháy bùng lên bất cứ lúc nào, một ngọn lửa bấy lâu nay vẫn bị những cái lớn như luân thường, kỷ cương, cho tới những thứ nhỏ như hạt đậu kiểu cơm ăn áo mặc hàng ngày che lấp, thui chột đi.
Đó là lòng tham vọng, theo một nghĩa nào đó, là khát vọng.
Khát vọng tự chứng tỏ bản thân.
Rốt cuộc, ta là ai?
Hoàng chăm chú nhìn ra xa, nơi con đường đầy xe cộ tấp nập đi lại. Bụi bay mịt mù. Bây giờ hắn thậm chí có thể nhìn rõ từng đường sọc kẻ trên áo sơ mi của vị khách ngồi ở cửa xe bus, cho tới kẽ nứt bé hằng hạt đậu trên bờ tường xa tít đối diện. Không chỉ có thị lực được tăng cường vượt bực, tới cả tốc độ cùng phản ứng cũng đã đạt tới một mức độ mà trước giờ hắn chưa bao giờ mơ tới, chứ đừng nói là sở hữu.
Nhìn chiếc lá rơi bên đường bên kia cách đó hơn hai chục mét, Hoàng khẽ nhún mình. Và hắn đã có được chiếc lá trong tay. Tiếp đó là một cái nhún mình nữa, băng qua dòng xe cộ liền nhau không dứt, tất cả chỉ mất chưa đầy một giây, tới nỗi không một ai trong số đoàn người tấp nập kia nhận ra có thứ gì đó vừa mới đi qua, cho dù chỉ là một cơn gió thoáng qua.
- Tin tin...Này thằng kia, điên hả?
Người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa xe, tay bấm còi inh ỏi. Hoàng nghe thấy tiếng còi thì ngơ ngẩn quay lại, lúc đó mới nhận ra mình không biết từ lúc nào đã đứng giữa đường, trở thành vật cản trở giao thông. Lắc mình một cái, Hoàng tránh ra, song lại xuất hiện trước mũi một chiếc xe khác, lần này viên tài xế do quá bất ngờ nên không kịp thắng xe...
Viên tài xế nhắm chặt mắt, chân đạp phanh, song trái với tưởng tượng, chiếc xe vẫn lăn bon bon, không hề gặp tí cản trở nào. Ông ta quay đầu lại, toát mồ hôi hột, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa mới gặp ma?
- Rốt cuộc thì..ta là ai?
Trên nóc căn nhà ống bên lề đường, cách mặt đất tầm hai chục mét, một người ngồi vắt vẻo, không ngừng lẩm bẩm.
Tôi là ai mà ai là tôi?
Hoàng đứng nhìn ra xa, quay về phía sau nhà, hít một hơi dài..tiếp đó tung người nhảy xuống. Khoảng cách hơn hai chục mét, hắn dùng một chân tiếp đất. Khẽ nhún chân, hắn tung bỗng mình lên không trung, lạng người đi, vẽ thành một vệt dài, nhanh hơn mũi tên, nhẹ tựa chim yến. Chim yến chớp cánh, lần này chớp mạnh hơn, cuối cùng nó bay đi, thoáng mắt đã biến mình trong bóng đêm mờ.
... Mặc kệ cứ bay nào.
Trong cái bãng lãng của chiều hôm đó, một bóng người lao vun vút.
Con mắt người phàm dù tinh tế đến đâu cũng không thể nhận định toàn vẹn cái dáng của người đó, bất quá người ta chỉ thấy một bóng mờ, mờ hơn đợt không khí và nhanh hơn ngọn gió.