Địa Ngục Trần Gian

chương 72: 72: cái kéo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước kia ra ngoài vài ngày làm phù dâu, chết mất xác, đó không phải là Tú Tú sao? Nhưng mọi chuyện không phải trùng hợp như vậy chứ, tôi hít sâu một hơi, tiếp tục lắng nghe.

Sau khi vợ thôn trưởng chết, những thôn dân còn sót lại đều rất khủng hoảng, lúc này mọi người đều biết trong thôn có vấn đề, số người ít ỏi còn lại cũng chạy hết sạch.

Trương Long Bình đi quanh xem xét một vòng, đoán được nhiều khả năng là do người của phái tán tu Lỗ Ban ra tay, hơn nữa hắn còn bị người của Vĩnh Dạ tập kích, cho nên bước đầu phán đoán, chuyện trong thôn có liên quan đến Vĩnh Dạ.

Lại là Vĩnh Dạ!

Nghe thấy cái tên này tôi không khỏi hít sâu một hơi, đám người Vĩnh Dạ này giống như giòi bọ trong xương vậy, thật là muốn bỏ cũng bỏ không được, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy chuyện liên quan đến bọn chúng.

Sở dĩ chúng tôi lần nữa cho người đi kiểm tra trong thôn là muốn xác nhận xem thuật phong thủy của Lỗ Ban đang quấy phá trong thôn có liên quan đến Vĩnh Dạ hay không.

Nếu như ngay cả Lỗ Ban môn cũng gia nhập Vĩnh Dạ thì không chỉ Trương gia, mà ngay cả Hoa Sơn, Võ Đang, Phật Môn cũng sẽ bị ảnh hưởng, bởi vì hầu hết kiến trúc của các gia tộc được truyền lại từ thời cổ xưa đều do Lỗ Ban xây dựng.

Nếu như Lỗ Ban môn có động tay động chân gì trong đó, nói không chừng có thể khiến cho long mạch bị đứt đoạn.

Đừng nói là Lỗ Ban môn chính thống, thợ mộc coi như là chỉ biết một ít thuật phong thủy Lỗ Ban cũng không thể đắc tội, nếu không họ sẽ hạ phép nguyền rủa nhà của các ngươi, khiến nhà ngươi gia trạch bất an, trường hợp nghiêm trọng sẽ gặp tai vạ bất ngờ, tan cửa nát nhà!

Ví dụ như: ở trong đấu giác để hai con dế mèn đối đầu vào nhau sẽ khiến vợ chồng nhà đó cả đời không ngừng gây gổ; hoặc là ở góc trên kẹp trong tường một ngọn trường minh đăng, sẽ khiến người nhà này khi ngủ cảm thấy nhức mắt, cả đêm khó ngủ; hoặc nữa là cố ý để xà nhà chính nghiêng đi một chút, thì chủ nhà này sẽ mấy đời khốn đốn, khó mà trở mình...

Tóm lại thuật phong thủy Lỗ Ban này rất tà môn, tuyệt đối không thể xem thường.

Nghe đến đây tôi cũng không khỏi nhíu mày.

Không biết lần này Vĩnh Dạ rốt cuộc lại bày ra trò gì, trước giờ có thể thấy nhất cử nhất động của bọn họ đều vì người gọi là thiên sư kia sắp chết nên họ cố gắng kéo dài tính mạng của hắn.

Lần này chẳng lẽ cũng liên quan đến chuyện đó?

Hai ngày trước đại sư huynh đã cố gắng dạy cho tôi một ít thuật phòng thân, nhưng trong hai ngày tôi nào có nhớ được nhiều, chỉ nhớ được đại thần chú thứ tám, kim quang chú.

Kim quang chú này là thần chú phòng ngự, chỉ có tác dụng khiến yêu tà bất xâm.

Theo như lời đại sư huynh nói, lần đi Hà Bắc này thuần túy chỉ là để trừng phạt tôi, đối với nhiệm vụ này tôi căn bản không có tác dụng gì, tôi chỉ là đi rèn luyện.

Mà người dẫn đầu lần này là Trương Long Bình, hắn vốn có hiềm khích không nhỏ với tôi, nhân dịp này hắn nhất định sẽ tranh thủ giày vò tôi không ít.

Nhưng tôi còn rất để tâm một điểm, đó chính là nhà thôn trưởng có phải là nhà của Tú Tú hay không.

Nếu quả thật đúng là nhà của Tú Tú thì sự trùng hợp này thật khó mà giải thích.

Rất có thể chuyện Giang Kỵ thôn và hung thôn – quê quán của Trương Long Bình có liên quan đến nhau.

Đến ngày lên đường, tôi cùng Long Linh sư tỷ hai người xuống núi, dọc đường đi Long Linh sư tỷ không nói với tôi câu nào, rất rõ ràng giữa tôi và tỷ ấy có khoảng cách, cho nên tôi cũng không vì vậy mà để bụng, từ đầu đến cuối chỉ đi theo sau lưng tỷ ấy, không nói một lời.

Khi chúng tôi xuống đến chân núi, người của Hổ Sơn đã đến, tôi nhìn qua, nhiệm vụ lần này là Trương Long Bình dẫn đầu, còn có một sư huynh tên cũng có chữ Long đệm giữa, gọi là Long Lực, cùng với Trương Long Bính đều là cảnh giới tiểu chu thiên viên mãn, có một nửa thực lực đại chu thiên, cùng với mấy người xuất sắc nữa đều có thực lực ít nhất là tiểu chu thiên, sự tồn tại của tôi ở trong đội chỉ là tay chân làm khổ sai mà thôi.

Tôi xem xét một chút, trong lòng cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa Hổ Sơn và Long Sơn chúng tôi.

Trong này thực lực cao nhất dĩ nhiên là Long Linh sư tỷ, tỷ ấy có thực lực đại chu thiên, nhưng dẫn đầu đội lại là Trương Long Bình.

Mặc dù trong nhiệm vụ này là quê quán Trương Long Bình nên hắn tương đối quen thuộc, nhưng cũng gián tiếp thể hiện rõ sự phân biệt, người của Hổ Sơn luôn luôn được ưu ái hơn một chút.

Sau khi tập hợp, Trương Long Bình nhìn tôi cười một cái, mở miệng nói: "Sư đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tôi lầm lì, không cười nhìn hắn, tất nhiên tôi biết rõ là hắn đang kiếm chuyện với tôi.

Lúc này Long Linh sư tỷ hừ lạnh một tiếng, đến khi lên xe bỗng nhiên một giọng nói truyền đến: "Lần này ra ngoài ngươi theo sát ta là được rồi, không được để người khác xem thường người của Long Sơn chúng ta!"

Tôi ngẩn ra nhìn Long Linh sư tỷ một cái, nhưng Long Linh sư tỷ không quay đầu, lạnh lùng nói: "Không phải là ta đang quan tâm ngươi, ta chỉ là không muốn vì ngươi mà khiến cho Long Sơn mất mặt."

Điều này tất nhiên tôi hiểu rõ, cho nên chẳng qua chỉ là cười khổ một tiếng, theo sau Long Linh sư tỷ.

Sau khi lên xe, Trương Long Bình mở miệng nói: "Mục tiêu lần này của chúng ta là Đường Sơn Hà Bắc, hy vọng các vị đồng môn có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn, để không ai có bất kỳ thương tổn nào khi trở lại môn phái."

"Lần này có ta ở đây sẽ không giống như ngươi, gặp người Vĩnh Dạ tháo chạy." Long Linh sư tỷ cười lạnh một tiếng mở miệng nói.

Sắc mặt Trương Long Bình khó coi như ăn phải cứt vậy, hiển nhiên lời Long Linh sư tỷ vừa nói như cứa vào vết sẹo của hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Tôi biết đây là Long Linh sư tỷ đang báo thù cho tôi lần bị hạ nhục ở Hổ Sơn.

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, không thể để người khác bảo vệ mình mãi được!

Rất nhanh, sau phút lúng túng Trương Long Bình cũng tỉnh lại, hắn cười lớn một tiếng: "Nếu như vậy thì tốt, lần này có Long Linh sư tỷ trợ giúp, chúng ta coi như đỡ được một nửa, chỉ là hy vọng một số người sẽ không kéo chân cả đội."

Nói xong, Trương Long Bình nhìn tôi một cái, rõ ràng một số người mà hắn nói chính là tôi.

Tôi nắm chặt tay, nhắm mắt lại không lên tiếng.

"Ta nói trước, lần này hành động, môn phái cử ta làm đội trưởng, ta hy vọng trong đội không có ai làm trái lệnh, nếu không có tổn thất gì, ta cũng không chịu trách nhiệm."

Long Linh sư tỷ hừ lạnh một tiếng, tỷ ấy tất nhiên biết đây là Trương Long Bình đang lấy thân phận đội trưởng để đè đầu người khác.

Chẳng qua là ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được.

Mặc dù Long Linh sư tỷ là người có thực lực mạnh nhất trong số những người ở đây, nhưng cũng không thể ngang nhiên đối đầu với đội trưởng được chỉ định sẵn.

Sau hai ngày chúng tôi đến Đường Sơn, từ con đường phía sau núi, ngựa không ngừng chạy về hướng quê của Trương Long Bình, rốt cuộc buổi trưa cũng tới huyện.

Chúng tôi dừng lại ăn một bữa sau đó lại tiếp tục lên đường.

Trong lòng tôi cũng có chút khẩn trương, bởi vì tôi tò mò nhà thôn trưởng đó rốt cuộc có phải là nhà Tú Tú hay không.

Lúc đến nơi tôi phát hiện mọi thứ không được bình thường, nói thế nào đây, khắp cả thôn tử khí trầm trầm, đừng nói là người, thậm chí ngay cả một sinh vật sống cũng không có, cả thôn đều trống rỗng, khiến người ta có cảm giác rất quỷ dị.

"Xem ra người ở đây đã dọn sạch rồi, như vậy chúng ta cũng tiết kiệm được không ít công sức." Trương Long Bình nhẹ giọng cười một tiếng.

Ngay lúc này tôi cảm thấy hình như có thứ gì rất kinh khủng đang nhìn mình, toàn thân lập tức nổi da gà.

Cảm giác nguy hiểm này dường như rất quen thuộc, lúc ở Giang Kỵ thôn trước kia, cũng chính là loại cảm giác này!

Tôi quay đầu lại nhìn, nhưng phát hiện không có gì cả.

Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với Long Linh sư tỷ: "Trong thôn có thứ không sạch sẽ, rất nguy hiểm."

Long Linh sư tỷ không nói gì, cũng không biết có nghe thấy lời tôi nói không.

Sau khi mấy người chúng tôi vào thôn, Trương Long Bình mới lên tiếng nói: "Tất cả chúng ta đều tụ tập một chỗ như vậy cho dù là có thứ gì cũng sẽ không dám đến, người của Vĩnh Dạ cũng không ngu như vậy."

"Vậy ngươi nói nên làm thế nào?" Lập tức có người mở miệng đáp.

"Chúng ta cần một con mồi, để dẫn dụ người của đối phương đi ra." Trương Long Bình bỗng cười lên, mặt đầy suy tư nhìn tôi.

Rất rõ ràng, thời điểm Trương Long Bình trả thù đã tới.

Lúc này Long Linh sư tỷ mở miệng nói: "Ở đây thực lực ta cao nhất, nếu làm con mồi sẽ không gặp phải nguy hiểm, để ta đi."

Tôi kinh ngạc nhìn Long Linh sư tỷ, nàng hiển nhiên là đang bảo vệ tôi.

Nhưng Trương Long Bình lắc đầu một cái nhìn tôi nói: "Nếu như ta đoán không sai, Vĩnh Dạ rất có hứng thú với Long Tâm sư đệ.

Lần trước lúc ở tang lễ, hai vị đường chủ Thanh Long cùng Hắc Long cũng đặc biệt vì Long Tâm sư đệ mà tới.

Nếu như Long Linh sư tỷ đi làm con mồi ta thấy Vĩnh Dạ không có động cơ gì mà ra tay với ngươi, nhưng Long Tâm sư đệ thì khác.

Nếu như thấy Long Tâm sư đệ đơn độc một mình, ta nghĩ nếu trong thôn có người của Vĩnh Dạ thì bọn chúng sẽ không nhịn được mà xuất thủ!"

Hóa ra là đã có tính toán từ trước, nhìn dáng vẻ của Trương Long Bình tôi cười khẽ một tiếng, đây là chuẩn bị mượn dao giết người mà.

"Vậy ta sẽ đi cùng Long Tâm." Long Linh sư tỷ cũng lên tiếng.

Nhưng tên Trương Long Bình vẫn không chịu thua: "Không được, nếu như đối phương thấy bên cạnh Long Tâm sư đệ còn có một cao thủ đại chu thiên thì chắc chắn sẽ không xuất thủ."

Nói xong, Trương Long Bình lại nhìn về phía tôi: "Mặc dù việc này đối với Long Tâm sư đệ mà nói quả thật có chút không công bằng, nhưng ta nghĩ chắc Long Tâm sư đệ cũng không muốn trơ mắt nhìn nhiệm vụ của chúng ta thất bại.

Phải biết rằng nhiệm vụ lần này cũng không phải đơn giản như vậy, tính ra nó có thể liên quan đến vấn đề an nguy của toàn bộ giới huyền học."

Tôi cười lạnh nhìn Trương Long Bình một cái: "Chứ không phải là vì ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết sao?"

"Long Tâm sư đệ sao lại nói như vậy, chúng ta dù sao cũng là đồng môn, Trương Long Bình ta là người như vậy sao?" Trương Long Bình lập tức nghiêm giọng nói.

Giờ ở đây đều là người của Hổ Sơn, lúc này tất nhiên bọn họ sẽ không để Trương Long Bình mất mặt, ai nấy đều rối rít quở trách lời này của ta thật quá đáng.

"Nhưng nói gì đi nữa, nếu Long Tâm sư đệ không muốn, ta cũng không thể làm khó ngươi, đúng không? Dù sao người của Long Sơn cũng rất cao quý, không giống như ta, lúc một mình đi làm nhiệm vụ luôn phải đặt bản thân vào nguy hiểm, lại còn bị người khác giễu cợt." Trương Long Bình nhẹ giọng cười một tiếng, đem mũi giáo chuyển tới Long Linh sư tỷ.

Tôi để ý thấy Long Linh sư tỷ siết chặt nắm đấm, hiển nhiên cũng bị Trương Long Bình làm cho tức giận.

"Ta đi." Tôi cắn răng, mở miệng nói.

"Xem ra Long Tâm sư đệ đúng là người hiểu đại cục, lần này trở về ta nhất định phải nói với sư phụ, công lao mà Long Tâm sư đệ đã bỏ ra quả thực không ít." Trương Long Bình cười lớn, hiển nhiên quyết định của tôi khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Long Linh sư tỷ xoay đầu nhìn tôi một cái, dường như muốn hỏi tôi tại sao biết rõ sẽ gặp nguy hiểm còn nhận lời.

Tôi tất nhiên có chủ ý của mình, lần hành động này là Trương Long Bình cầm đầu, hắn nhất định sẽ có vô số cách để ám toán tôi.

Thay vì đến lúc đó đợi hắn ra tay, bây giờ tôi liền nhận lời, tối thiểu đây cũng là đánh chính diện, sẽ không khó đề phòng.

Dĩ nhiên còn có một lý do nữa, chính là, nếu tôi còn từ chối nhất định Trương Long Bình sẽ chuyển hướng sang công kích Long Linh sư tỷ, mặc dù hắn không dám làm quá nhưng chắc chắn sẽ khiến Long Linh sư tỷ phải chịu sỉ nhục.

Tôi không muốn vì mình mà Long Linh sư tỷ phải chịu nỗi nhục này.

[Truyện cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn dembuon]

Sau khi thống nhất kế hoạch, chúng tôi bắt đầu thảo luận chi tiết hành động.

Nhiệm vụ lần này không chỉ là tìm ra mục đích của Vĩnh Dạ, mà còn một điểm nữa, chính là thuật phong thủy Lỗ Ban đang quấy phá nơi này.

Sau khi thảo luận, mọi người đều phân tán ra, từng người đi phá giải thuật phong thủy Lỗ Ban ở các nhà thôn dân.

Bởi vì trong lòng còn nghĩ đến chuyện của Tú Tú nên tôi xung phong nhận nhiệm vụ đi hóa giải phong thủy nhà thôn trưởng, tôi muốn xác nhận xem nhà thôn trưởng rốt cuộc có phải nhà Tú Tú không.

Điều này đối với tôi mà nói rất quan trọng.

Dưới sự chỉ dẫn của Trương Long Bình tôi hướng nhà thôn trưởng đi tới.

Nhà thôn trưởng ở chính giữa thôn, nhà ba tầng lợp mái ngói, mặc dù nhìn không sang trọng lắm nhưng so với những nhà khác trong thôn còn tốt hơn rất nhiều.

Khi đến trước cửa nhà tôi đã có thể cảm nhận được từ bên trong tản mát ra một luồng âm khí lành lạnh, nơi này tuyệt đối có vấn đề.

Lúc tôi đầy cửa phòng ra cũng có cảm giác một luồng gió âm đập vào mặt, miếng ngọc bội trước ngực liền truyền đến một cảm giác ấm áp cản lại luồng âm khí kia.

Tôi nhìn vào bên trong, trong phòng vẫn còn đồ đạc của người nhà để lại, là một bộ tang lễ, hiển nhiên đó là đồ làm tang lễ lúc vợ thôn trưởng chết.

Chính giữa phòng còn có một bức ảnh.

Sau khi nhìn thấy người trong ảnh tôi sửng sốt, cảm giác bất an cùng áy náy trong lòng dâng lên, bởi vì người này không ai khác, chính là người đã đến thôn tôi sau khi Tú Tú chết, mẹ của nàng.

Cô gái đi làm phù dâu rồi chết mất tích đó, thật sự là Tú Tú!

Tôi hít sâu một hơi, không biết tại sao, sau khi nhìn thấy bức ảnh, tôi luôn cảm giác đầu tóc mình tê dại, giống như người phụ nữ trung niên trong bức ảnh muốn bò ra ngoài tìm tôi báo thù vậy.

Tôi cố nén sự bất an trong lòng, tiếp tục xem xét xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra sự khác thường.

Đầu tiên là cửa sổ bên trong nhà, mặc dù không lộ rõ nhưng tất cả đều hơi nghiêng, mấu chốt là, tôi còn phát hiện ở góc đông bắc gian phòng có treo một ngọn đèn trên tường.

Điểm này tôi biết, góc đông bắc kỵ treo đèn, điều này đã được sư phụ ghi lại trong sách.

Trong phong thủy học có nói qua, góc đông nam trong phòng là nơi tốt, để đèn ở đó có thể vượng phong thủy.

Năm xưa Gia Cát Lượng xem thiên tượng phát hiện Vu Thị Hồ bày ra thất tinh đèn, hướng lên trời cầu khấn.

Nếu như trong bảy bảy bốn chín ngày đèn không tắt, tuổi thọ của Gia Cát Lượng sẽ kéo dài, nhưng sau đó bởi vì Ngụy Duyên xông vào đại trướng của Gia Cát Lượng nên đã làm cho đèn bị tắt.

Lúc ấy Gia Cát Lượng chính là bày đèn ở hướng đông nam.

Còn góc đông bắc chính là hung vị, nếu đem đèn đặt ở đó sẽ khiến sát khí tăng mạnh.

Thời gian ngắn không có gì nhưng thời gian dài đối với con cháu đời sau nhất định có ảnh hưởng.

Tôi đi lên đem ngọn đèn kia gỡ xuống, vừa mới hạ xuống, luồng tử khí lạnh lẽo trong phòng liền phai nhạt đi không ít.

Tôi nheo mắt, quả nhiên là ác độc, không biết Lỗ Ban môn rốt cuộc muốn làm gì, mà lại khiến phong thủy cả thôn trở nên hung ác như vậy.

Tôi tiếp tục nhìn quanh, tìm phá được không ít vật sai phong thủy, khí tức âm lãnh trong phòng mặc dù vẫn còn nhưng đã không nồng đậm như lúc đầu.

Tôi tiếp tục đi lên lầu, trên lầu có hai gian phòng, tôi đi vào một gian.

Vừa mới đi vào, tôi bỗng nhiên cảm thấy tê dại, bởi vì chính giữa phòng này treo bức ảnh một cô gái có má lúm đồng tiền đang cười rất tươi, đó chính là Tú Tú.

Sau khi thấy tấm hình, thần trí tôi có chút mê mang, nhớ lại khi còn ở Giang Kỵ thôn, đã không cứu được Tú Tú, cùng cặp mắt tràn đầy oán hận của nàng.

Chỉ là khi rời thôn Giang Kị tôi hôn mê, cũng không biết quỷ hồn của Tú Tú thế nào.

Tôi nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện ra chỗ không đúng, bởi tôi phát hiện dưới gầm giường của Tú Tú lại để một chậu nhìn như hoa lan.

Dưới gầm giường để hoa lan là đại kỵ, hoa lan tính âm, chỉ có thể ngắm từ xa, không thể coi thường, mà ở dưới gầm giường để lại hoa lan, bị âm khí hun đúc thời gian dài, trong mệnh tự nhiên sẽ trở nên lắm tai họa, tính cách cũng sẽ trở nên đa sầu đa cảm giống như Lâm Đại Ngọc vậy.

Tôi đem chậu lan kia vứt đi, nhìn về phía bức hình Tú Tú đầy áy náy.

Trước kia không thể bảo vệ tốt cho nàng, điều này suốt thời gian qua giống như một cái gai vẫn ghim trong lòng tôi, khiến mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy đau.

Trừ cái này ra thì trong phòng Tú Tú không còn thứ gì kỳ quái.

Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi bỗng nhiên một luồng tử khí lại dâng lên như đang nhìn tôi chằm chằm.

Loại cảm giác này giống như muốn giết người, khiến tôi kinh hồn bạt vía đứng lên.

Tôi nhìn quanh một chút nhưng không thấy thứ gì.

Tôi hít sâu một hơi, chợt phát hiện ra một chuyện, đó là bất kể tôi chạy đi đâu, ánh mắt kia cũng giống như vẫn đang trông chừng vậy.

Sau khi phát hiện điều này tôi đi thử hai bước, phát hiện ánh mắt trong hình kia thật sự đang chuyển động.

Bức ảnh mặt người trắng đen giống như là sống lại.

Tôi hít sâu, cảm giác da đầu mình bắt đầu tê dại, đây là chuyện gì?

Lúc này tôi phát hiện ra, bên dưới bức ảnh trên bàn thờ không biết từ khi nào lại để một cây kéo.

Trong khoảnh khắc thấy cây kéo đó, tôi hoàn toàn bị kinh hãi, lui về phía sau hai bước.

Đó là, cây kéo mà lúc tự sát Tú Tú đã dùng!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio