Địa Ngục Trần Gian

chương 94: 94: không muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói thật vừa rồi tôi thiếu chút nữa là không về được.

Lúc tìm được hồn phách của Hồng Dược, ánh sáng trên người tôi cũng tắt hoàn toàn, có một sức mạnh vô cùng lớn kéo tôi lại, muốn tôi lưu lại nơi đáng chết này.

Ngay lúc tôi tuyệt vọng thì Hồng Hoang Sinh Tử kinh trong người chợt bộc phát ra ánh sáng màu vàng, mạnh mẽ kéo lại ba hồn bảy vía của tôi.

Sau khi ra ngoài tôi nhìn hồn phách của Hồng Dược được tụ lại trong chuông chiêu hồn, cảm thấy vui mừng.

Vừa định mở miệng gọi Tiểu Phật Gia thì phát hiện tình huống trước mắt có chút không đúng.

Không biết từ lúc nào Triệu Thừa Nguyên lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa nhìn hắn có vẻ đang muốn cướp lấy Vô Phong của tôi.

Tôi lặng lẽ tiến tới, kiếm khí trong cơ thể nhanh chóng phun ra ngoài cuốn Vô Phong đi.

Vừa động kiếm khí tôi liền cảm thấy có điểm khác thường, trước kia kiếm khí của tôi mặc dù rất sắc bén nhưng vẫn mang sức sống, nhưng lần này không biết tại sao kiếm khí lại mang thêm một luồng tử khí, kiếm khí lúc đầu có sắc xanh giờ đã biến thành màu đen.

"Kiếm khí!" Triệu Thừa Nguyên ngơ ngẩn, vội vàng từ bỏ chuyện thu phục thần thức của Vô Phong, nhanh chóng lui về phía sau.

Khi hắn lui về tôi cũng thuận lợi thu hồi Vô Phong.

Tôi hít sâu một hơi, vẫn may, nếu như chậm một chút nữa thì xong rồi.

"Tên tiểu tử ngươi cuối cùng cũng tỉnh, thiếu chút nữa là ta bị lão già này thu phục rồi!" Tiểu Phật Gia bận bịu mở miệng nói.

Tôi bĩu môi cười một tiếng: "Không phải còn chưa bị bắt đi sao?"

"Không đúng, kiếm khí của ngươi tại sao ta lại cảm thấy có chỗ không đúng!?" Tiểu Phật Gia cũng chú ý tới khí tức tịch mịch trong kiếm khí của tôi vội mở miệng hỏi.

Tôi gật đầu: "Ta cũng không rõ lắm."

"Lúc ngươi du hồn có chuyện gì xảy ra? Tại sao qua nửa giờ ngươi còn có thể trở ra?"

"Ta suýt nữa bị du hồn giữ lại ở đó nhưng may nhờ có Hồng Hoang Sinh Tử kinh kéo ta lại."

"Hồng Hoang Sinh Tử kinh?" Tiểu Phật Gia ngây người rồi lại hỏi: "Ấy, da ngươi tại sao không bình thường lại?"

Nghe Tiểu Phật Gia nói vậy tôi mới chú ý, mặc dù trước đây tôi không coi là đen nhưng cũng có thể coi là da vàng như người Mông Cổ, vậy mà bây giờ da tôi không những trắng mà còn trắng bạch, nói thế nào đây, giống như tờ giấy trắng vậy.

"Đây là tình huống gì?" Tôi nhíu mày.

"Khi ngươi vào du hồn bản thân sẽ bị tử khí ăn mòn, nhưng khi quay về những tử khí này sẽ trong thời gian rất nhanh bị tống ra khỏi cơ thể, nhưng bây giờ, nói thế nào đây, những tử khí này dường như đã bị giam giữ trong cơ thể ngươi, cùng kiếm khí dung hợp với nhau, biến hóa sau này không thể nói trước, giờ kiếm khí của ngươi đã mang một phần tử khí." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

Tôi ngây ngẩn: "Vậy đây là tốt hay xấu?"

"Coi là tốt đi.

Những tử khí này cùng kiếm khí dung hợp một chỗ, nói cách khác thì ngươi hoàn toàn có thể điều khiển chúng.

Trước kia ta chưa từng nghe nói có người điểu khiển tử khí.

Chỉ cần bị kiếm khí của ngươi chạm vào đối phương sẽ bị tử khí ăn mòn cơ thể, giống như binh lính cổ đại để giết địch thường bôi chất độc lên lưỡi đao vậy." Tiểu Phật Gia dừng một chút.

"Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, một khi ngươi không khống chế được sự cân bằng trong cơ thể, để tử khí chiếm ưu thế, lúc đó nó sẽ chiếm đoạt cả kiếm khí và cơ thể ngươi, nếu như vậy ngươi sẽ chết!"

Tôi ngây ra.

"Vậy có biện pháp giải quyết không?"

"Không có.

Ta cảm thấy Hồng Hoang Sinh Tử kinh mang cho ngươi biến hóa như vậy nhất định là có lý của nó, nếu không những tử khí kia sẽ không vô duyên vô cớ lưu lại trong cơ thể ngươi không ra." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

"Hy vọng là như vậy." Tôi thở dài.

Tử khí này đúng là con dao hai lưỡi, mặc dù nó có thể giúp tôi mạnh hơn nhưng lại dùng an toàn tính mạng của mình để trao đổi.

Không phải là tôi được lợi còn chê nhưng nếu có thể tôi không muốn có được tử khí này.

Chỉ là bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận số phận.

Mấu chốt bây giờ là kẻ địch của tôi đang ở trước mặt, Triệu Thừa Nguyên.

Ánh mắt tôi trầm xuống, giọng nói khàn khàn như phát ra từ địa ngục: "Triệu Thừa Nguyên!"

"Không ngờ tên tiểu tử ngươi còn dám quay lại, cũng được, nếu ngươi muốn chết vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn." Triệu Thừa Nguyên hừ lạnh một tiếng, trong tay hắn lập tức xuất hiện năm tấm lục phù.

"Thanh nhạc chú, thái sơn áp đỉnh."

Dứt lời năm lục phù kia liền bốc cháy, trong nháy mắt tôi cảm giác được không khí xung quanh trở nên ngưng trọng, hô hấp cũng có phần khó khăn.

Tôi cắn răng, đoán chắc là do lục phù nguyền rủa đó, năm nguyền rủa hợp nhất đúng là đáng để lĩnh giáo.

Tôi cười lạnh, kiếm khí trong người nháy mắt bộc phát.

"Bất kể ngươi dùng bao nhiêu đạo pháp, có âm mưu quỷ dị gì, chỉ cần ta còn nắm kiếm này trong tay, thì nhất định sẽ phá hủy toàn bộ."

Vừa dứt lời lộp bộp một tiếng, thanh nhạc nguyền rủa kia trực tiếp bị kiếm khí chấn bể tan tành, Triệu Thừa Nguyên khiếp sợ nhìn tôi.

Hắn còn chưa kịp phản ứng kiếm khí trên người tôi lại nhanh chóng bộc phát phóng vào trong cơ thể hắn, kiếm khí mang tử khí hướng về phía hắn xông lên.

"Có bản lĩnh, có bản lĩnh!" Ngay tại lúc tôi muốn giết Triệu Thừa Nguyên bỗng có một giọng nói vang lên, tôi ngơ ngác phát hiện chiếc quan tài đã mở ra, một gã thanh niên từ bên trong ngồi dậy, hắn tươi cười híp mắt nhìn tôi: "Mặc dù ta ghét tên này nhưng dù gì cũng là người đồng môn, ngươi tha cho hắn một mạng, ta để ngươi đi, thế nào?"

Tôi cảnh giác nhìn hắn, cùng lúc đó Tiểu Phật Gia cũng lên tiếng: "Nửa bước tiên thiên, người này rất mạnh, không nên đánh."

"Nửa bước tiên thiên?" Tôi ngây ngẩn, nhưng vẫn nhẹ giọng cười lên, kiếm khí trong cơ thể Triệu Thừa Nguyên đã xông lên tàn phá bừa bãi, tử khí đã xông thẳng đến tim, trong nháy mắt tim hắn đã ngừng đập.

Tôi nhìn tên kia: "Thật xin lỗi, trước kia hắn hủy đi ý thức của một người rất quan trọng với ta, cho nên thù này ta không thể không trả!"

Trên thực tế tôi có thể giết Triệu Thừa Nguyên nhanh như vậy bởi vì hắn đã tốn nhiều công lực để thu phục Vô Phong.

Hắn vì muốn thu phục Vô Phong mà không tiếc dùng tới máu tươi bổn mạng của mình, hơn nữa hắn lại không nghĩ tới kiếm khí của tôi lại mang cả tử khí.

Tử khí với kiếm khí hoàn toàn khác nhau, hắn có thể nhanh chóng tống kiếm khí ra ngoài nhưng tử khí một khi đã vào cơ thể thì trong thời gian ngắn không thể nào đẩy ra được, đây cũng là lý do tại sao tôi có thể đã giết hắn nhanh như vậy.

Không phải do hắn yếu đi cũng không phải do tôi mạnh lên, mà do tôi mạnh lên nhưng hắn không ý thức được vẫn một mực coi thường.

"Ngươi như vậy là coi lời ta nói như gió thoảng bên tai sao?" Ánh mắt hắn giam lại trên người tôi, nếu như không phải tôi cảm nhận được thì nhìn bên ngoài tôi còn nghĩ là hắn đang nhắm mắt.

Không đợi tôi kịp phản ứng, tên đó đã lập tức xuất hiện bên cạnh tôi, nhích tới gần tai tôi nhẹ giọng nói: "Nhớ.

Người giết ngươi tên là Tri Thù."

Hắn vừa dứt lời, một cỗ khí tức bùng nổ về phía tôi, trong nháy mắt tôi liền cảm thấy thân thể bị vô số luồng khí tức rạch qua, thủng lỗ chỗ, huyết dịch trên người chảy ồ ạt nhanh chóng thấm đỏ cả quần áo.

Ngay tại lúc tôi đầy tuyệt vọng thì Tri Thù dường như phát hiện ra điều gì đó, ngơ ngẩn một chút lại chợt nhìn về phía tôi mở miệng: "Ngươi tốt số đấy, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, lần sau sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu."

Không đợi tôi nói gì hắn đã biến mất, cả người cũng chìm vào bóng tối vô tận.

"Đây là tình huống gì?" Tôi xụi lơ trên mặt đất đầy nghi ngờ nói.

Vừa rồi tên Tri Thù đó rõ ràng có thể giết tôi tại sao lại không xuống tay? Tôi rõ ràng cảm nhận được sát ý của hắn rất mạnh.

"Sao ta biết được." Tiểu Phật Gia cười khổ.

"Nhưng ngươi không phát hiện biến hóa trong người mình sao?"

"Biến hóa gì?" Tôi ngơ ngác.

"Tự ngươi nhìn xem."

Tôi vội vàng nhìn lại mới thấy phần nội khí còn sót lại kia lúc này đã hóa thành kiếm khí, hơn nữa còn không phải là kiếm khí thông thường.

Phần nội khí đó hóa thành một thanh tiểu kiếm màu đỏ, lúc thanh tiểu kiếm này xuất hiện kiếm khí đang lưu động tĩnh mịch trong kinh mạch đều lấy thanh kiếm này làm trung tâm, bắt đầu xoay quanh.

Lúc này tôi thấy trong đan điền của mình giống như một dải ngân hà vậy.

"Vô địch đạo tâm của ngươi lại dung hợp cùng kiếm khí!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói, "Lúc nãy ta còn không hiểu tên tiểu tử kia tại sao lại chạy, hóa ra là hắn cảm thấy không đánh lại ngươi."

"Hả?" Tôi còn chưa hiểu ra.

"Ngươi nói tên Tri Thù đó không đánh lại ta?"

"Dĩ nhiên.

Vốn dĩ hắn muốn dùng tiên thiên khí trấn ngươi nhưng bây giờ ngươi có vô địch đạo tâm, tiên thiên khí của hắn căn bản không có tác dụng, cho nên vừa rồi mới thu tay lại.

Không phải hắn muốn nương tay, mà bởi vì tiên thiên khí của hắn bị vô địch đạo tâm của ngươi trấn lại, hắn nhận ra được điểm này nên mới chọn rút lui."

"Vậy bây giờ ta đuổi theo còn kịp không?" Tôi ngơ ngác hỏi.

"Ngươi bị ngu hả.

Tên Tri Thù kia chỉ là sợ bị thương mà thôi, thực tế ai sống ai chết còn chưa nói trước được, coi như là có một người thắng thì cả hai bên đều tổn thất không nhỏ đâu, đó là lý do vì sao hắn bỏ đi.

Hắn không muốn vì Triệu Thừa Nguyên mà khiến mình bị thương nặng."

Tôi lau mồ hôi, đúng là tôi cũng cảm thấy câu nói vừa rồi của mình có chút ngu ngốc.

Bây giờ đuổi theo, trong bóng tối quỷ mới biết tên Tri Thù đó có thể động tay động chân làm những gì.

Lúc này tôi cảm giác được vết thương do Tri Thù gây ra đang hồi phục với tốc độ nhanh chóng, rất nhanh trên người chỉ còn vết máu, những vết thương kia như bị bàn ủi ủi qua vậy, đã hoàn toàn biến mất.

Tôi hít sâu, nếu nơi này đã không còn người của Vĩnh Dạ thì trước tiên hồi phục ý thức của Hồng Dược đã, tôi đã chờ ngày này quá lâu rồi.

Lúc này tôi kích động đến mức cả người phát run, tôi gọi Tiểu Hồng ra, chắc chắn cô bé nhớ được an thần chú rồi mới bắt đầu gọi hồn phách của Hồng Dược trong chuông chiêu hồn ra.

Trong nháy mắt hồn phách Hồng Dược đi ra ngoài dường như thân thể cũng cảm nhận được, vốn là biểu tình đần độn lại có một tia chập chờn.

Trong lòng tôi động một cái, có triển vọng!

Tôi vội vàng lấy dây đỏ trong túi trói Tiểu Hồng cùng hồn phách của Hồng Dược lại, sau khi cột chắc mới mở miệng nói: "Niệm chú."

Lúc này Tiểu Hồng Dược mới phản ứng, vội vàng đọc an thần chú.

Trong lúc Tiểu Hồng Dược đọc thần chú tôi cũng bắt đầu đọc nhiếp hồn chú, thần chú đọc xong ba hồn bảy vía của Hồng Dược trong nháy mắt hợp thành một thể.

Nàng lại biến thành Hồng Dược của trước kia, đứng đó kinh ngạc nhìn tôi, trong con ngươi xinh đẹp mang thần sắc người khác không đoán được.

Tôi hít sâu một hơi.

"Ta từng nói rồi, sẽ tìm ngươi trở về."

Hồng Dược nghe vậy nhẹ nhàng cười lên, hồn phách nhanh chóng tiến vào cơ thể Tiểu Hồng Dược, cùng lúc đó Tiểu Hồng Dược phát ra tiếng kêu thống khổ: "Anh, hình như có vật gì tiến vào."

"Mau niệm chú, đừng dừng lại!" Tôi vội vàng nói.

Tiểu Hồng Dược mặc dù sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục niệm chú, cùng lúc đó thân thể Tiểu Hồng Dược cũng từ từ lớn lên, từ dáng vẻ bốn năm tuổi lúc đầu đã biến thành bảy tám tuổi, chín tuổi...

Nhìn tốc độ sinh trưởng của Tiểu Hồng Dược có thể dùng mắt thường nhìn thấy này tôi rất nhanh cảm thấy không bình thường, bởi vì nàng bắt đầu xuất hiện rõ ràng những đặc thù của phái nữ.

Nhưng lúc này tôi đã không thể quay đầu, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục niệm chiêu hợp chú.

Bỗng nhiên Tiểu Phật Gia mở miệng nói: "Mau kéo thần thức của Tiểu Hồng Dược ra ngoài nếu không sẽ bị cắn nuốt!"

Tôi gật đầu, lập tức vận khí rút thần thức của Tiểu Hồng Dược ra ngoài, phong ấn vào trong chuông chiêu hồn, chờ sau này chế tạo ra một quỷ thể cho cô bé là được.

Lúc này Hồng Dược đã hoàn toàn trở về hình dáng ban đầu, nàng cứ như vậy ngơ ngác đứng đó nhìn tôi, con ngươi không ngừng chuyển động, tôi không đoán ra nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.

Chúng tôi cứ như vậy đối mặt, qua một lúc lâu Hồng Dược mới thở dài nói: "Ngươi muốn nhìn ta tới khi nào?"

Lúc này tôi mới ý thức được là Hồng Dược không có mặc quần áo, vội vàng quay đầu lại.

"Thật xin lỗi."

"Đồ ngốc!" Hồng Dược nhẹ giọng cười, âm thanh trong trẻo động lòng người.

Tôi hít sâu một hơi, cảm giác lòng mình tê tê ngứa ngứa.

Rốt cuộc tôi cũng dựa vào sức mình làm được việc thứ nhất rồi.

"Tốt lắm!" Hồng Dược mở miệng nói.

Lúc này tôi mới xoay người lại, Hồng Dược nhìn tôi nói: "Không gặp nhau bao lâu rồi?"

"Hơn một tháng, không hai tháng..." Tôi ngơ ngác, không biết tại sao Hồng Dược đột nhiên hỏi vấn đề này.

"Thời gian trôi thật nhanh..."

"Hai tháng..." Hồng Dược nhíu mày.

"Vậy là ta đã hai tháng không có hấp thu huyết thực rồi."

Tôi loáng thoáng cảm giác có chút không ổn.

"Hôm nay phải một hơi ăn bù hết mới được." Dứt lời Hồng Dược ngồi chồm hổm xuống, tôi chỉ cảm thấy bị một cảm cảm giác ấm áp bao vây, không kìm hãm được nói: "Không, không muốn...".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio