Địa Ngục Trần Gian

chương 97: 97: định lô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời nói của tôi khiến cho Tiểu Phật Gia ngạc nhiên, hắn ta đương nhiên không ngờ ý chí của tôi lại mạnh mẽ như vậy, trong hoàn cảnh đại châu thiên đầy rẫy, bán bộ tiên thiên nhiều như chó, tôi lại là người chỉ vừa mới đột phá được đại châu thiên nhưng lại không hề bị kch thích, ngược lại ngày càng tự tin, hắn ta hít sâu mội hơi: "Xem ra đạo tâm bất khả chiến bại của ngươi đã phát huy tác dụng rồi, lúc đầu nếu như ta cũng có được ý chí như vậy, thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh như giờ.

"

Tôi hít sâu, nói thật ra tôi cũng rất tò mò về lai lịch của Tiểu Phật Gia, nhìn những biểu hiện của hắn hiện giờ, tuyệt đối trước đây hắn không phải là một nhân vật nhỏ, quan trọng là, tôi đã hoàn toàn không tin Tiểu Phật Gia là tâm ma của mình, cơ bản có thể khẳng định rằng, Tiểu Phật Gia là một nhân cách độc lập, chắc chắn là do đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn mới nhập vào người tôi.

Tôi lên tiếng hỏi: "Đúng rồi, quen biết lâu như vậy, ngươi vẫn chưa kể cho ta chuyện của ngươi, nhìn dáng vẻ của ngươi, trước đây chắc cũng là một nhân vật tầm cỡ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi lâm vào bước đường này?"

"Nhân vật lớn sao?" Tiểu Phật Gia đột nhiên tự cười chế giễu, lập tức nói; "Có thể là như vậy!"

Điều này càng khiến tôi thêm tò mò, tôi đang định hỏi tiếp thì tiểu Phật Gia lại không nói gì nữa, có thể thấy là hắn không muốn nhắc lại chuyện trước đây.

Tôi thở hắt một hơi, kỳ thực chuyện đến ngày hôm nay, quan hệ giữa tôi với Tiểu Phật Gia đã không còn như nước với lửa nữa, chúng tôi lúc này vừa là thầy vừa là bạn, vậy nên tôi hiểu rõ, có những chuyện hắn đã không muốn nói, vậy tôi cũng tôn trọng lựa chọn của hắn, chờ đến lúc hắn muốn nói ra, tự khắc sẽ nói với tôi.

Tôi đang định tiếp tục khai mở kiếm mạch thì cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi ngừng lại quay đầu ra nhìn, hóa ra là Ngọc Dương sư thúc đang đứng ngay trước cửa, trong phút chốc không biết nên nói gì.

Ngọc Dương sư thúc nhìn tôi; "Luận đạo Hoa Sơn lần này, ngươi đừng tham gia.

"

"Tại sao?" tôi lớn tiếng hỏi lại.

"Ngươi có mười nhánh kim hoa, chuyện này bị người khác phát hiện thì không hay.

" Ngọc Dương sư thúc nói, giọng nói khiến cho người nghe không cách nào từ chối được.

Tôi hít sâu một hơi, "Nhưng, tôi muốn tham gia! "

"Ta nói rồi, ngươi không thể tham gia!" Ngọc Dương sư thúc nói.

"Tôi muốn tham gia, cùng lắm tới lúc đó tôi sẽ chú ý hơn, không để người khác phát hiện ra kim hoa của mình là được rồi!" tôi đầy cương quyết nhìn Ngọc Dương sư thúc, "Kẻ thù hại sư phụ tôi, tôi không thể để âm mưu của chúng thành công được.

"

"Nhưng, ngươi đã nghĩ tới chưa, cho dù ngươi tham gia, cũng không thay đổi được điều gì! " Ngọc Dương sư thúc nhìn chằm chằm tôi, sau đó nói: "Ngươi có thể nói mình sánh được với những kẻ mạnh bán bộ tiên thiên đó không? Hiện giờ ngươi chỉ mới vừa đột phá được đại châu thiên, không có năng lực đối địch với họ, hấp tấp lên đấu trường, ngược lại khiến cho người khác phát hiện ra điểm yếu của mình, đến lúc đó chuyện ngươi có mười nhánh kim hoa lan truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ rình mò ngươi!"

Tôi biết Ngọc Dương sư thúc quan tâm đ ến mình, ông ấy làm như vậy hoàn toàn là muốn tốt cho tôi, tôi vẫn ngẩng đầu nhìn Ngọc Dương sư thúc nói: "Sư thúc, tôi biết người muốn tốt cho tôi, nhưng người không nghĩ tới một chuyện, một đóa hoa được lớn lên trong phòng tốt hơn, hay một đóa hoa được trải qua mưa gió sẽ tốt hơn! "

"Ta hiểu ý của ngươi, nhưng! " Ngọc Dương sư thúc vẫn muốn nói gì đó.

Tôi liền trực tiếp lắc đầu nói: "Sư thúc, người vẫn chưa hiểu, người đã nói người khác đều sẽ đố kỵ với kim hoa của tôi, cũng có nghĩa là tôi có năng lực khiến cho người khác đố kỵ, cũng chính là tương lai rất có khả năng tôi sẽ làm rạng danh Trương gia, người đã từng nhìn thấy một người làm lên vinh quang mà trốn sau lưng trưởng bối chưa? Người hiện giờ rất mạnh, có thể nói là người đứng đầu huyền môn, khi người trưởng thành cũng trốn sau lưng sư công hay sao?"

Ngọc Dương sư thúc ngẩn ra, một lúc sau mới lên tiếng: "Giữa chúng ta không thể nói như vậy được, lúc đầu thực sự ta cũng được coi là thiên tài, nhưng không hề mạnh đến mức nghịch thiên, cũng không thu hút sự chú ý của người khác, người trong huyền môn cùng thời với ta, giỏi hơn ta rất nhiều, mặc dù có ưu tú nhưng không phải đỉnh cao, hiện giờ những thiên tài đỉnh cao ra sao? Tất cả đều suy tàn, muốn trở thành kẻ mạnh thực sự trong huyền môn, đừng nói ngươi tài nghệ cao là được, biểu hiện càng mạnh chỉ càng nhanh chết, có thể sống tiếp được, mà người có thể sống thật lâu mới là chủ nhân thật sự của huyền môn.

"

Tôi nghe Ngọc Dương sư thúc nói, cũng lặng đi, tôi hiểu điều ông ấy muốn nói, nhưng tôi không thể đồng ý, tôi đã nhận đủ sự bảo vệ của người khác rồi, mùi vị đó rất khó chịu, thật sự rất khó chịu, điều đó khiến tôi cảm thấy bản thân là một kẻ phế vật không làm được gì.

Tôi không muốn tiếp tục làm phế vật, cho dù con đường này đầy rẫy chông gai, nhưng tôi tự chọn đường đi cho mình, dẫu có nguy hiểm, tôi cũng sẽ dựa vào chính mình, từng chút một tiến về phía trước, có gãy chân thì cũng dùng tay để bò, tay gãy rồi, tôi sẽ dùng cằm để kéo người về phía trước, chỉ cần còn hơi thở tôi sẽ không bỏ cuộc!

"Xin lỗi, sư thúc, con hiểu ý tốt của người, nhưng, con vẫn muốn thử sức mình!" tôi ngẩng đầu nhìn Ngọc Dương sư thúc nói: "Con cảm thấy, bản thân không thể làm một kẻ nhát gan.

"

Ngọc Dương sư thúc nhìn chằm chằm tôi, "Xem ra con nhất định muốn đi.

"

Tôi gật đầu.

"Không phải là không được đi.

" Ngọc Dương sư thúc nói rồi, dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói: "Nhưng con phải phục tùng theo sắp xếp của ta.

"

Tôi hiểu rất rõ, Ngọc Dương sư thúc đồng ý cho tôi tham gia Hoa Sơn luận đạo, cũng sẽ âm thầm sắp xếp cho tôi vào nhóm mạnh, sau cùng khi lên đài, sẽ cố gắng tránh cho tôi không phải lên đấu, từ một khía cạnh nào đó cũng coi như là bảo vệ cho tôi.

Kể cả hai người phía trước có thua, cũng có nghĩa là đối phương thực sự rất mạnh, kẻ mạnh như vậy, nếu tôi phải lên đấu, không cần ra tay cũng sẽ bị đánh bại, như vậy cũng không bại lộ ra thực lực của mình.

Tôi biết, đây là sự nhượng bộ cuối cùng của Ngọc Dương sư thúc, điều này cũng không là gì, đối với tôi mà nói, mục tiêu của tôi là phá vỡ dã tâm của Vĩnh Dạ.

bất luận đối phương có mạnh đến thế nào, tấn công được tốt rồi!

Vậy nên tôi bĩu môi, cũng không coi là chuyện cần thiết, chỉ cần có thể kiên trì tới cùng, quá trình ở giữa không quan trọng.

Tôi gật đầu, đồng ý với lời Ngọc Dương sư thúc nói.

Thấy tôi đồng ý, Ngọc Dương sư thúc mới thở phào, lấy từ trong túi ra một bình thuốc, "Nghe Long Đồ nói, ngươi rất nỗ lực tu luyện, nghỉ ngơi không đủ, đây là an thần hương, lúc ngươi tu luyện, nếu như cảm thấy tinh thần bức bối, thì đốt một cây có thể giúp cho tinh thần hồi phục nhanh chóng.

"

Tôi có chút ngạc nhiên khi được ưu ái, nhận lấy bình thuốc, tôi biết, Ngọc Dương sư thúc đưa cho chắc chắn là đồ tốt, mà thứ này lại là thứ tôi đang cần, khai mở kiếm mạch cần tinh thần phải thật mạnh mẽ, khi đến mức đau khổ tột độ, tinh thần có mạnh thế nào cũng không thể chống đỡ được.

Sau khi được cho an thần hương, Ngọc Dương sư thúc đi khỏi, sau khi Ngọc Dương sư thúc đi khỏi, Tiểu Phật Gia mới lên tiếng: "Ngọc Dương sư thúc đối với ngươi cũng không tồi, đến an thần hương cũng cho.

"

Tôi mỉm cười, "Nói thế nào nhỉ, ta cũng là người của Trương gia mà.

"

"Vậy cũng được, hiện giờ ông ta đã không còn thành kiến với ngươi như lúc ban đầu nữa rồi.

" Tiểu Phật Gia.

"Chuyện đó, thật ra ta muốn hỏi, tại sao Ngọc Dương sư thúc lại có thành kiến với ta lớn như vậy.

" tôi hỏi.

"Điều này ta cũng không rõ, ta nghĩ là có liên quan tới Giang Lưu kia.

" Tiểu Phật Gia nói.

Tôi gật đầu, cái này lại không dễ giải quyết, nhưng cụ thể thế nào, chờ sau này chắc sẽ rõ thôi.

Lúc đó tôi không hề biết, sau khi rời khỏi phòng, Ngọc Dương sư thúc thở dài, ánh mắt khó nói thành lời.

Ông ấy đi một mạch về phòng, ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu mới lại thở dài thêm tiếng nữa rồi nói: "Sư đệ, ta đã hiểu tại sao đệ lại thu nhận người đó làm đệ tử rồi, cũng đã biết kiếp trước người đó tại sao lại có thể làm tới bước đường khủng khiếp đến vậy, loại người này nếu như không trở thành kẻ mạnh, vậy thế gian này còn ai có đủ tư cách để trở thành kẻ mạnh được nữa?"

Ngọc Dương sư thúc chầm chậm gõ nhịp ngón tay trên mặt bàn, một lúc sau, ánh mắt của ông ấy nhíu lại: "Chỉ là, chuyện của sư phụ, như mắc lại trong lòng, không thể quên được, nếu như không vì người lập bảng đó, sư phụ sẽ không chết, ít nhất cũng không chết sớm như vậy.

"

"Quan trọng là, sư phụ vì thử thách của người lập bảng đó mà chết, sau cùng trên Long bảng lại không có tên của sư phụ, cũng chính là cái chết của sư phụ không hề có ý nghĩa gì!" Ngọc Dương sư thúc thở dài, "Mặc dù lúc sư phụ chết người mỉm cười, nhưng ta cảm nhận rất rõ sự muộn phiền của ông ấy, chuyện này ta luôn ghi nhớ, cũng không hề quên, chỉ là sư đệ đã bỏ qua rồi, ta lại không biết phải bỏ qua như thế nào.

"

Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa, Ngọc Dương sư thúc sững lại, lập tức ra mở cửa, trước cửa là một cô gái mặc chiếc áo dài màu trắng, mái tóc trắng như tuyết, thân hình mảnh dẻ, cô gái rất xinh đẹp, dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung cũng không quá lời, chỉ là đôi mắt ánh kim toát ra vẻ lạnh lùng đủ để cách ly người khác ra xa hàng nghìn dặm.

"Ngươi là?" Ngọc Dương sư thúc cau mày, nhìn cô gái trước mặt, vì vốn dĩ ông không hề biết cô gái đứng trước mặt đó.

"Bạch Hồ," cô gái lạnh giọng trả lời, vẻ phong hoa thoáng chốc hiện lên trên khuôn mặt khiến cho Ngọc Dương sư thúc không khỏi ngây người.

"Bạch Hồ! " Ngọc Dương sư thúc sững lại, một lúc sau mới phản ứng lại được: "Đệ nhất Long bảng Thiên cơ bảng!"

"! " Bạch Hồ chỉ nhìn Ngọc Dương sư thúc, không nói lời nào, nhưng thái độ đã biểu hiện rất rõ ràng, cô ấy thừa nhận thân phận của mình.

"Không ngờ, kẻ mạnh đứng đầu Thiên cơ bảng, lại là hồng nhan họa thủy như này, thật sự khiến cho nam giới chúng tôi cảm thấy xấu hổ.

" Ngọc Dương sư thúc ngại ngùng cười nói.

"Nếu như ngươi biết được đệ nhất Hổ bảng là ai, ngươi cũng sẽ càng toát mồ hôi hơn.

" Bạch Hồ lạnh lùng nhìn Ngọc Dương sư thúc.

"Đệ nhất Hổ bảng! " Ngọc Dương sư thúc ngầm ngâm, lập tức có chút e dè nhìn Bạch Hồ, "Vĩnh Dạ thiên sư!"

Bạch Hồ lại không trả lời, từ trong người lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh, nói: "Ta thay mặt người lập bảng đến.

"

"! " Ngọc Dương sư thúc nhìn thanh kiếm nhỏ màu xanh trong tay Bạch Hồ, cả người bất động tại chỗ, giống như bị sét đánh vậy.

"Lúc đầu người lập bảng có lập ra một quy tắc, chính là nếu thua người khác, sẽ giao ra phi kiếm của bản thân, vậy nên ngoài tên gọi người lập bảng, hắn còn có một tên khác, đó là người sưu tập kiếm.

" Bạch Hồ nhìn Ngọc Dương sư thúc nói.

"Vậy nên, ngươi tới đây dương oai diễu võ, khoe khoang việc Định Lô của sư phụ ta nay đã rơi vào tay ngươi sao?" Ngọc Dương sư thúc lạnh lùng nhìn Bạch Hồ, "Vậy thì tốt, mục đích của ngươi đạt được rồi đó, ngươi có thể về rồi.

"

Bạch Hồ nhíu mắt nhìn Bạch Dương sư thúc, lanh lùng cười: "Ta đến để trả lại Định Lô, người lập bảng nói với ta, sau khi hắn chết, ta đã đem tất cả những kiếm hắn sưu tập được trả về chủ cũ, nhưng mấy năm trước vì một vài chuyện nên đã chậm trễ mất.

"

Ngọc Dương sư thúc nhìn thanh kiếm trong tay Bạch Hồ, lặng yên không biết phải nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Ngươi nói, ngươi muốn trả lại Định Lô cho ta?"

"Đương nhiên, ta cầm nó cũng chẳng có tác dụng gì!" Bạch Hồ lạnh giọng nói rồi vứt định lô về phía Ngọc Dương sư thúc, quay lưng định bỏ đi.

Ngọc Dương sư thúc vội vàng đỡ lấy thanh kiếm, sau đó nói: "Chuyển kiếp của người lập bảng ở chỗ ta, hắn không chết phải không!"

"Không, hắn đã chết rồi.

" ánh mắt Bạch Hồ lóe lên, "Cho dù đã chuyển thế, cũng đã không phải là hắn nữa!"

Ngọc Dương sư thúc cười lên đau khổ: "Được, ngươi đã đưa kiếm tới đây, ta đành nhận lại, đa tạ tiền bối!"

Bạch Hồ ngẩn ra, lập tức lạnh giọng nói: "Trước khi người lập bảng chết có nói với ta một chuyện! "

"Ừm?" Ngọc Dương sư thúc sững lại.

"Sư phụ ngươi rất mạnh, nói là thần tiên lục địa cũng không quá, lúc đầu, kỳ thực người lập bảng coi như sắp thua rồi, chỉ là thời điểm cuối cùng sư phụ ngươi đã nhường nửa chiêu, mới rơi vào kết thúc như vậy, đó cũng là nguyên nhân tại sao người lập bảng không ghi tên sư phụ ngươi vào Long bảng, không vào Long bảng không phải vì sư phụ ngươi quá yếu, ngược lại, xếp vào Long bảng là xúc phạm sư phụ ngươi, vì người xếp vào Long bảng, đều là những người bị người lập bảng đánh bại, sư phụ ngươi thì không!" Bạch Hồ nói xong cứ vậy bỏ đi.

Sau khi nghe Bạch Hồ nói, Ngọc Dương sư thúc đứng lặng yên, nhất thời không biết phải nói gì, trong đầu cứ luôn lặp lại câu nói.

Không vào Long bảng không phải vì sư phụ ngươi quá yếu, ngược lại, xếp vào Long bảng là xúc phạm sư phụ ngươi.

Cái chết của sư phụ, không phải là không có ý nghĩa gì!

Ngược lại, ông ấy đã đạt được vinh quang cao nhất!

Ngọc Dương sư thúc hít sâu một hơi, không biết từ lúc nào, ông ấy phát hiện mắt mình nhòe lệ, ông lấy tay lau đi nước mắt.

Hóa ra, đến cuối cùng người nghiêm túc lại chính là bản thân mình.

Sư phụ chết là do đến thời điểm cuối cùng lại nhường nửa chiêu, ông hiểu rất rõ tại sao sư phụ lại nhường nửa chiêu đó, cũng có nghĩa là, cái chết đó, sư phụ cam tâm tình nguyện!

Từ đầu đến cuối, nghĩ không ra chỉ có bản thân mình!

Ông ấy cúi đầu nhìn Định Lô trong tay, đột nhiên cười lớn, cười đến nước mắt giàn giụa, ông đã biết tại sao sư phụ lại đối tốt với sư đệ hơn một chút.

Bọn họ đều cùng một cảnh giới, cho dù có chết, cũng chết giống nhau.

Ông hít sâu một hơi, ánh mắt vô định, chính mình, phải có sự thay đổi, không thể để sư phụ sư đệ cười chê nữa.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio