Editor: Gió
Trương Tiếu là một pháp y rất tận chức tận trách. Ông ta cẩn thận thu cất từng cái xương trắng, giống như đang thu thập báu vật trân quý nhất trên đời này vậy.
Vương Niệm Bình lúc này chưa phải là đạo diễn nổi tiếng, hiển nhiên là tràn đầy nhiệt huyết và tình thần học hỏi. Vương Niệm Bình cứ như vậy, không để ý gì, ngồi xổm một bên, cũng không thấy hoàn cảnh bây giờ có bao nhiêu phức tạp. Ông ta câu được câu không trò chuyện với Trương Tiếu, thử từ miệng vị pháp y này nghe ngóng sự thật hai mươi mấy năm trước.
Ninh Hoan Tâm và Tương Lệ Hành cũng không rời khỏi, chỉ là khoảng cách của hai người có hơi xa một chút mà thôi.
“Anh nói xem, thôn này có phải cất giấu bí mật gì không?”
Ninh Hoan Tâm nghẹ giọng hỏi một câu, cũng không hy vọng Tương Lệ Hành có thể trả lời, ai ngờ, vừa nghe cô hỏi xong, Tương Lệ Hành khẽ nhíu mày: “Bí mật?”
Hắn trầm ngâm, đột nhiên mắt sáng lên: “Hôm tôi lái xe đến Trương gia trấn, vị trí của Trương gia trấn được chỉ và vị trí của Trương gia trấn bây giờ không giống nhau. Kết quả, tôi cứ dựa theo hướng dẫn đi tới một nơi không người, cách Trương gia trấn rất gần, cách một con sông. Nhưng mà … nơi đó vô cùng hoang vắng, nhà cửa đổ nát, thoạt nhìn giống như một thôn làng đã bỏ hoang rất lâu.”
Nói đến cái thôn đó, Tương Lệ Hành tựa hồ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì cái thôn hoang đó so với phim kinh dị còn quỷ dị hơn.
Thôn bị bỏ hoang, chẳng lẽ là …
“Chúng ta đi xem một chút được không?”
Ninh Hoan Tâm đột nhiên nhỏ giọng đề nghị, cô rất sợ thời gian lần nữa ngừng lại.
“Được.”
Tương Lệ Hành gật đầu: “Đúng lúc tối nay đoàn phim không quay.”
Hai người nói đi là đi. Đối với việc hai người rời đi, Vương Niệm Bình cũng không để ý, ông ta vẫn bất động thanh sắc nói chuyện với Trương Tiếu.
…
Xe của Tương Lệ Hành là xe việt dã, xe này rất thích hợp để chạy đường đồi núi.
Hai người lên xe. Tương Lệ Hành mở GPS. Ninh Hoan Tâm thấy trên màn hình GPS hiển thị vị trí Trương gia trấn quả thực khác với bây giờ.bg-ssp-{height:px}
“Chị Ninh!”
Lúc này, ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng của Trương Diễm.
“Chị Ninh, anh chị muốn đi đâu vậy?”
Trương Diễm nhìn Tương Lệ Hành trong xe, lại nhìn Ninh Hoan Tâm tò mò hỏi.
“Chúng tôi … đi dạo một chút! Hôm nay, đoàn phim được nghỉ.”
Ninh Hoan Tâm tất nhiên sẽ không nói thật. Mà nghe cô nói xong, hai mắt Trương Diễm chợt sáng lên: “Chị Ninh, có thể cho em đi cùng không? Em có thể chỉ đường giúp anh chị a!”
“Cái này …”
Ninh Hoan Tâm hiển nhiên theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng Tương Lệ Hành ngồi ở chỗ lái xe đã mở kính xe xuống, mỉm cười với Trương Diễm ở bên ngoài: “Có Trương Diễm dẫn đường cho chúng tôi vậy thì tốt quá rồi, lên xe đi!”
“Dạ, cảm ơn anh Tương.”
Trương Diễm vô cùng vui vẻ lên xe, ngồi vào ghế ở hàng sau.
Ninh Hoan Tâm có chút nghi hoặc nhìn Tương Lệ Hành, lại phát hiện ra, Tương Lệ Hành đã quay đầu lại, đang hết sức chăm chú khởi động xe.
“Chị Ninh, anh chị muốn dạo chơi ở đâu?”
Trương Diễm lên xe rồi có vẻ câu nệ hơn, tiểu cô nương chà xát hai tay, đổi tầm nhìn sang Ninh Hoan Tâm hỏi một câu.
Ninh Hoan Tâm cười đáp: “Hai chúng tôi cũng không biết, đi vòng quanh thôi. Tôi nghe nói sau trấn có một con sông …”
“Chị Ninh!”
Nghe thấy Ninh Hoan Tâm nhắc tới con sông kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Diễm lập tức thay đổi: “Đừng đến chỗ con sông đó, nguy hiểm lắm!”
—— Hết chương ——