" Em không cho phép mình khóc "
———————
" Em xin lỗi .. " Yui thầm nói rồi bước nhanh đi, nỗi đau quá lớn khiến trái tim cô dường như đang dần đóng băng..
Reiji chỉ biết đứng nhìn cô bước đi xa hơn mà chẳng biết làm gì, lòng anh đau như cắt.. như sao đôi chân dường như không thể bước đến níu lấy cô. Ayato, Subaru, Kanato và cả Raito.. ai nấy điều chỉ biết đứng lặng thin, không ai nói nhau lời nào. Không gian bắt đầu bao phũ một sự lạnh lẽo đến đáng sợ..
Shuu thấy thế liền chạy nhanh theo cô.. anh không muốn mất cô thêm một lần nào nữa và anh không muốn vì một chút chuyện nhỏ vặt lại làm cô tổn thương sâu sắc
Yui dường như đã cảm nhận được Shuu đang đi phía sau mình, cô thấy thế bèn..
" Anh chờ em lâu không .. " Yui chạy đến khoác lấy tay Carla thân mật
" À.. không sao " Carla có chút bất ngờ vì cách cử xử của cô như vẫn bình thãn đáp trả như không biết gì
Những điều đang diễn ra ngay trước mắt Shuu đã khiến anh đã nghĩ sai về cô, lạnh lùng anh đưa đôi mắt nhìn cô..
" Giả dối.." - Bỏ lại câu nói lạnh như băng đó anh vụt đi..
Reiji, Ayato, Kanato, Raito và Subaru.. cũng đã thấy cảnh tượng đó, cảnh tượng Yui tay trong tay cùng người con trai khác thật hạnh phúc, thế mà lâu qua họ cứ mỏi mòn một hy vọng vô thường
Không gian ban đầu vốn đã bao phủ một sự lạnh lẽo rung rợn.. bây giờ còn băng giá hơn. Lòng bàn họ ai nấy cũng siết chặt lại đến nổi gân xanh hiện lên rõ trên từng khuỷ xương
" Tốt lắm.." Raito gượng cười nhìn cô, trong lòng lại cứ muốn chạy đến đắm cho Carla một đấm vì dám đụng đến người con gái của anh
" Đừng tự dối lòng mình nữa.. anh thua rồi " Reiji vẫn cố tin rằng Yui nhất định sẽ chạy về phía mình, anh luôn luôn giang rộng cánh tay ôm lấy cô
" Có vẻ em đang rất hạnh phúc nhỉ.. " Ayato bước đến nhìn Carla với ánh mắt sắt đá
" Tốt hơn nhiều so với cái nơi dơ bẩn và đen tối đó " Yui lại chợt nhớ về những quá khứ đau đớn của mình..
Carla có chút ngạc nhiên như dường như anh cũng đã hiểu ra một phần nào đó của câu chuyện mà Yui đang cố cuốn anh vào
" Em được lắm.. " Ayato với con tim tổn thương đứng nhìn cô, giờ anh mới nhận ra rằng bao lâu qua tình yêu và sự chờ đợi của anh cũng chỉ vô ích
Kanato, Subaru, Reiji, và Raito.. ánh mắt nháy buồn họ nhìn cô, rồi sau đó cũng quay lưng bỏ đi với con đau lòng khó tả..
Anh em nhà Sakamaki vừa đi được một lát sau thì cô liền lạnh lùng thoát ra khỏi vòng tay Carla.. vẫn như mọi ngày cô nhìn Carla bằng ánh mắt lạnh lùng vô tâm, dường như sự hận thù đã khiến cô mất đi lý trí..
" Tôi xin lỗi thưa cậu chủ.." cô thỏ thẻ
Nhớ lại ba tháng trước ngày Ken ra đi.. anh rõ ràng đã thấy Ayato thân mật ôm lấy cô thế mà anh lại quên đi điều đó, đã quên đi vốn bản thân mình chỉ là kẻ thay thế không hơn không kém..
" Đến bao giờ em mới.." Carla chưa kịp dứt lời thì
" Xin lỗi cậu chủ, tới giờ tôi phải đi rồi.." Yui quay mặt bỏ đi trong sự tổn thương của Carla.. trái tim cô bây giờ rất nhỏ hẹm, không thể chứa thêm ai nữa
" RẦM "
Lòng bàn tay cuộn lấy nhau anh giận dữ đập gãy cả chiếc bàn, anh nhất định sẽ khiến cô thuộc về mình, những thứ của anh thì sẽ là của anh.. không ai có thể cướp lấy cô từ anh, anh dặn lòng
......
Tại một quán Bar đông đút ở một thị trấn nhỏ, Yui đang trong cơn say mềm với men rượu. Một người không thích ồn ào như cô, từ khi nào đã có cái thói quen chôn chân mình vào những quán Bar đông người thế này vào những lúc buồn, lí do là vì khi Ken còn sống anh và cô vẫn thường cùng nhau đến đây để giải toả nỗi buồn, mỗi khi nhớ về anh cô lại đến đây và ngồi ngay nơi mà họ vẫn thường cùng nhau chuốt nhau say mền, những quá khứ vui vẻ hạnh phúc bất chợt ào về khiến trái tim cô không ngừng đau xót, đôi khi cô còn lại thấy bóng dán anh phấp phới nơi này
" Này anh chàng đẹp trai, sao ngồi đây một mình thế.. " Một thiếu nữ quyết rũ trên tay với một ly rượu đỏ tiến gần đến cô
" Uống cùng em một ly nha.. " nói rồi cô nàng khoác lấy vai cô, có vẻ thiếu nữ xinh đẹp này đã bị vẻ đẹp lãng tử mê hồn của Yui cuốn hút
" Ra nhảy cùng bọn em này.. " Một cô nàng xinh đẹp khác bước đến
" Anh chàng đó cũng đẹp trai quá chứ.."
Hai ba đứa con gái khác bắt đầu cũng để ý đến Yui, ai náy cũng say mê vì sự lạnh lùng lãng tử của cô..
" Biến đi.." Yui lạnh lùng nói với tâm trạng khó chịu, cô ghét nhất là bị làm phiền
" Sao vậy chứ.."
" Đẹp trai thế mà sao hung dữ vậy.."
" Thô lỗ thật "
Trong họ có vẻ khá thất vọng khi bị cô đuổi đi, ánh mắt cô sắt đá nhìn đám con gái cứ như muốn ăn thịt, có lẽ họ cũng biết sợ rồi cùng từ từ giải tán đi..
" Ken à, em rất nhớ anh lắm.." Yui gác tay lên trán rồi ngã đầu ra sau, một dòng nước mắt lăn dài trên bờ má, nỗi đau khi anh ra đi vẫn từng ngày không ngừng vằn vặt cô.. cô rất muốn quên đi những quá khứ về anh như cứ mỗi khi đôi mắt vừa nhắm lại, cô thấy anh xuất hiện trong tâm trí mình. Yui chợt nhận ra sự yếu của mình thì liền lau vội đi những giọt nước mắt đẫm đầy trên mí như cứ càng lau thì nó lại chảy ra nhiều hơn.. Sao lại cứ khi cô nhớ đến Ken thì điều không thể ngăng dòng cảm xúc trong lòng mình
" Cho tôi chai Cognac.. " Vẫn như mỗi khi cô cố dùng rượu để giải sầu, càng uống cô càng thấy hình bóng anh bên cạnh mình rõ hơn. Cognac với cồn độ khá nặng, người bình thường khi uống cỡ / của chai rượu đã thấy đầu óc chóng mặt cứ như trên mây rồi còn cô thì không.. cứ thế mà cô nốc hết cả một chai, tên bầu bàn còn phải bái phục.
———
Kim đồng hồ không ngừng quay.. mới đó đã gần hơn giờ đêm, tiếng khúc nhạc ầm ĩ vang lên không ngừng trong suốt đêm hôm đó. Cô cứ ngồi thế mà uống.. uống rồi lại uống, mặc kệ thời gian cứ thế mà trôi qua. Lúc này cô say mềm, khuôn mặt cô đỏ hồng, miệng thì cứ nhảm nhảm điều gì đó
" Ken à, em nhớ anh.. rối cuộc thì anh đang ở đâu " Yui la lối khiến những tên xung quanh bắt đầu cảm thấy khó chịu
" Nè anh ơi, anh say rồi đó.. có cần tôi bắt Taxi giúp anh không " Anh bầu bàn đỡ lấy cô rồi nói..
" Buông tôi ra, tôi chưa có say.. cho tôi thêm một chai nữa "
" Như mà thưa ngài.." Tên bầu bàn mệt mỏi chẳng thể nói gì hơn
" Gì chứ.. sao còn không mau mang ra đây " Cô tức giận đạp đổ cả chiếc bàn rượu. Những người xung quanh bắt đầu cũng cảm thấy tức giận..
" Bảo vệ đâu.. vô bắt tên điên này mau "
" Nhanh lên "
" Chắc nó bị thất tình đấy.."
Mấy ông bảo vệ thấy thế chạy đến tóm lấy cô, họ thô bạo nắm chặt lấy hai cánh tay cô mà không biết rằng mình đang sự đào mộ chôn mình
" Này, cậu say rồi đấy "
" Sao ông dám đụng vào người tôi chứ, muốn chết à !! " Yui quát rồi hất mạnh cánh tay khiến những tên bảo vệ ngã đùng xuống đất
" Mau gọi cảnh sát đi "
" Cảnh sát à, toàn lũ hèn thôi.. mà thôi càng đông càng vui " Những bước đi loạn xạ cô quật ngã hết ly rượu có trên bàn
" Đúng là tên điên mà " Đám con trai ở chiếc bàn đó tức giận nắm lấy cổ áo cô
" Này, có tin tôi gửi cậu vào đồn cảnh sát không hả "
" Buông bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người đó ngay " Carla từ đâu xuất hiện như một vị cứu tinh, anh giận dữ đấm thẳng một phát vào mặt trên vừa lớn tiếng quát cô..
Anh bước tới đỡ lấy cô nhẹ nhàng anh bảo : " Về nhà thôi "
Đối với Carla, không ai được quyền đụng tới Yui ngoài anh vì cô là của riêng anh mà thôi
" Anh là ai.."
" Nếu là người dám hộ thì mau đưa về nhà đi, còn kiếm chuyện thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó "
" Mới bây lớn mà bày đặt uống rượu tựu tập gây loạn, ba mẹ không dạy dỗ bọn mày à.."
Vừa nghe câu nói ấy thốt lên.. Carla đỡ cô xuống rồi phóng đến nắm lấy cổ tên vừa ngu dại thốt lên câu nói đó, có lẽ như anh chàng này không còn muốn sống nữa
" Xem như hôm nay mày xui vậy.." Cánh tay anh siết chặt lấy cổ người đàn ông đó cho đến khi anh buông tay ra thì tên đó đã trợn tròn mắt ngã xuống sàn nhà lạnh buốt, cảnh tượng bây giờ quả thật là khủng khiếp..
" WHAT THE HELL.."
" Trời ơi, có án mạng.."
" Báo cảnh sát ngay đi "
" Chuồn mau thôi mắc công lại bị luyên luỵ đấy.."
Carla liếc mắt nhìn đám người tí hon đang khép nép vào nhau sợ hãi thật hèn hạ, anh bế cô lên rồi biến mất trong bóng tối âm u
" Tên sát nhân trốn rồi.."
" Mới thấy đây cơ mà.."
...
Tại Biệt Thự Malina đen tối ( dưới quyền cai quảng của Carla )
Anh đỡ Yui nằm xuống giường, rồi say mê ngắm nghía khuôn mặt thiên thần đó. Chưa bao giờ anh thấy cô say đến thế, anh khôm xuống cỡ toạt chiếc áo cô ra rồi thoải mái sờ lên làn da trắng nõn ấy mịn mà ấy thì bỗng Yui ôm lấy anh, vòng tay cô siết chặt như sợ anh đi mất..
" Anh đừng đi, đừng bỏ em một mình.." Cô bắt đầu nói mới rồi ôm lấy anh chặt hơn
Carla ôm lấy cô dịu dàng anh nói : " Anh ở đây, anh sẽ không đi đâu cả "
Đột nhiên cô nắm lấy hai tay anh rồi chạm môi mình vào môi anh, anh bất ngờ tuột độ nhưng rồi cũng hoà huyện cùng nó.. hai đôi môi chạm vào nhau thật ấm áp, hai chiếc lưỡi quắn lấy nhau thật nồng nhiệt
" Em yêu anh "
" Anh cũng yêu em.." Carla ôm chặt lấy cô vào lòng, chưa bao giờ anh hạnh phúc như bây giờ, anh như đang trên tuột đỉnh của yêu thương nhưng nó chưa kéo dài được bao lâu thì nỗi đau lại một lần nữa ập đến tìm anh
" Ken, em yêu anh.. đừng bỏ em mà "
Anh nhưng không tin vào tai mình, câu nói vừa cất lên như muốn xé nát trái tim anh.. tại sao lại là hắn, anh có gì không bằng hắn. Anh buông đôi tay cô ra rồi liền bật dậy, anh tức giận ôm lấy đầu mình trong cơn đau quằn quại
" Sao lại không thể là tôi, sao nhất định phải là hắn chứ, tôi đã đợi ..đợi một ngày em quên đi hắn, tôi cứ nghĩ chỉ cần mình chờ thì nhất định sẽ có một ngày em sẽ chú ý đến tôi như hoá ra bao lâu qua chỉ là do tôi " ngộ nhận ". "
Trong đêm tối thanh vắng, những tiếng đổ bể không ngừng vang lên.. anh cứ như trở thành một người điên cứ hể nghe cô nhắc về hắn cũng đủ khiến anh trở nên tức giận.. này thì Ken
" BỤP "
" BỤP " .." RẦM "
" RẦM" .... " BỤP "
" BỤP " ... " BỤP "
...
Sáng hôm sau
Yui vừa mới tỉnh dậy thì đã bị cơn đau đầu hành hạ, chợt nhớ lại hôm qua, cô đã lỡ uống say rồi quậy phá ở đó nhưng ai đã là người đưa cô về đây nhỉ, ngoài Carla ra còn ai nữa ngốc thật.. cô nghĩ rồi liền bật dậy tìm anh
" Có cái gì đó nó sai sai.." Cô thầm nghĩ
Ôi chết, trên người cô chỉ trọn vẹn cuộn băng ngực, suy ngẫm lại thì ngoài Carla ra thì còn ai dám làm thế với cô chứ nghĩ thế cô bước đi tìm Carla.. do vì dạo này thấy anh hiền với mình nên Yui nhà ta cũng bạo gan lắm
Vừa bước đến trước cửa phòng anh cô liền rõ cửa " Cốc..cốc.."
Như vẫn không nghe thấy anh trả lời hay phản hồi lại, cô đành chậm rãi mở chiếc cửa xông vào thì liền thấy một cảnh tưởng hùng vĩ. Mọi thứ trong phòng trở nên lộn xộn, những chiếc bình xứ thì bị đập nát còn những chiếc gói thì bị xé tung tué khiến những cục bông gòn bung ra khắp nơi trong căn phòng, chiếc ghế thì bị gãy hết một bên chân, những tấm màn cửa sập sệ rách nát đổ sập trên sàn nhà, còn tấm kính trên bàn thì bị vỡ tan.. trên vài mảnh thuỷ tinh cô còn thấy có những vệt máu nhỏ còn vương trên đấy. Những thứ ngay trước mắt khiến cô có chút bàng hoàng, cố trấn an bản thân.. cô bước vào sâu hơn. Nhìn xung quanh thì ngoài một mớ lộn xộn, cô chẳng thấy Carla đâu cả, cô có chút lo lắng rồi bắt đầu đi tìm xung quanh đó
Vẫn không thấy anh đâu, bây giờ chỉ còn một chỗ cuối cùng Yui chưa kiểm tra đó là phòng tắm.. chắc các bạn chưa biết Carla vốn không thích kẻ khác bước vào phòng mình dù chỉ là một va chạm nhẹ cũng đủ khiến anh bực mình và dường như chẳng ai dám cải lại anh như đó chỉ là trước khi cô xuất hiện. Yui bước đi chậm rãi bước vào cố để không gây ra tiếng động..
" Kéhhh..Kénhh.. " tiếng chiếc cửa từ từ hé mở
Yui vừa ngó đầu vào thì không ngừng hốt hoảng, những thứ ngay trước mắt cô thật sự rất khinh hoàng. Trước mắt cô là một người con trai đang nằm mình trong bồn tắm, nó nhuộm một màu đỏ nhạt thật ghê tởm, không ai khác đó chính là Carla.. tấm kính bên trên tường thì đã bị đập nát, những giọt máu đang còn động trên những miếng kính vỡ.. trong thật đáng sợ
" Carla, mở mắt ra đi.. đừng làm tôi sợ " Cô bàng hoàng chạy đến ôm lấy Carla, khuôn mặt anh đỏ ngầu chắc là do say , đôi bàn tay anh đầy những vết thương và nó còn đang rỉ máu khá nhiều nhiều.. quanh người anh toàn là những vết xước do thuỷ tinh khứa vào, chắc là anh đã rất đau.. Cô liền đỡ lấy anh, vóc dáng anh to cao khiến cô rất khó khăn mới có thể đỡ anh ra được bên ngoài, cô đỡ anh về phòng rồi liền gọi nhanh cho bác sĩ riêng của anh..
....
tiếng sau
....
" Cậu chủ tôi sao rồi ạ " Yui, khuôn mặt cô hiện rõ sự lo lắng..
" Cậu ấy không sao cả.. là do say quá cộng thêm cậu ấy vừa bị thương lại còn ngâm mình trong nước quá lâu nên đã ngất đi, tôi đã kiểm tra và xử lý vết thương.. hãy để cậu ấy nghỉ ngơi "
" Cảm ơn ông "
" À mà, theo tôi thấy thì cậu ấy bị mắc một căn bệnh thì phải.. như bệnh này thì không có thuốc chữa đâu " Ông bác sĩ làm khuôn mặt nghiêm trọng nhìn cô rồi nói
" Bệnh sao, sao có thế như thế được.."
" Vài ngày trước cậu ấy có gọi tôi đến và tâm sự vài chuyện.. sau khi nghe cậu ấy nói thì tôi chắc rằng cậu ấy bị bệnh tương tư đấy " Ông bác sĩ cười mỉm rồi bước đi
" Bệnh tương tư sao.." Yui đứng ngơ ra trong có vẻ hoang mang, sau một hồi suy nghĩ vật vã thì cô liền phì cười..
" Thì ra cậu chủ nhà mình đang yêu.. ai nhỉ " cái này người ta gọi là ngu mà cố tỏ ra nguy hiểm
..
Cô xoay qua nhìn người con trai kia, khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi, cô bước đến cạnh anh liền nghĩ: " Như rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy chứ .."
" Yuko anh yêu em.. xin em đừng rời xa anh " Đôi vẫn nhắm như đôi môi thì nấp náy đôi lời, trong vô thức anh nắm lấy đôi bàn tay lạnh buốt ấy
Cô nhận ra điều gì đó thì thái độ liền thay đổi, đôi mắt cô nhìn anh không còn là cặp mắt ấm áp nữa khi xưa nữa mà thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng vô cảm, tàn nhẫn cô hất cánh tay anh ra không thương tiếc
" Ta không thể " Vừa dứt lời thì cô liền xoay mặt bỏ đi, có lẽ khoản thời gian vui vẻ trước kia không thể quay về được nữa
...
Cô lang thang trên con đường tấp ngậm người qua lại với những tiếng còi xe ầm ĩ và những tiếng cười vang vọng khắp nơi, cô thật sự rất ghét tiếng cười, vì cuộc sống của cô luôn bao trùm một sự buồn bã đau thương..
Chợt thoát qua là hình bóng một người con gái trong có vẻ rất quen.. thì ra đó là cô nàng hôm trước đã từng nhận mình là vợ của anh em Sakamaki đây mà, trong cô ta đang có vẻ rất vui vẻ bên cạnh một người con trai khác lạ.. Yui liếc nhìn rồi liền nhếch mép cười: " Thì ra cũng chỉ là loại con gái rẻ tiền "
Như mái tóc của người con trai đó thật sự trong rất quen.. chả lẽ đó là hắn
" Đúng là trái đất này nhỏ thật, rốt cuộc tao cũng tìm ra mày.. Kino "
Yui cười nham hiểm rồi bước đến cố ý đụng vào người Julia, chủ yếu để tên Kino ra mặt ấy mà
" Này, mù à.." Chỉ một cái hất nhẹ mà đã khiến cô nàng đổng đảnh Julia té nhào xuống đấy
" Này nhóc con, có vẻ như mày đang kiếm chuyện thì phải.. dù có mù thì cũng nhận ra chứ nhỉ! " Kino đỡ lấy Julia rồi nhìn cô thích thú
" Xin lỗi nha, như tôi thực sự không thấy " Yui vừa nói vừa cười trêu chọc
" Xin lỗi là xong sao.. đôi giày của tôi bẩn hết cả rồi, cậu có đi làm cả đời cũng không đủ tiền trả tôi đâu " Julia tức giận la lối khiến những xung quanh bắt đầu chú ý đến
" Thôi nào, để anh xử lý.. " Kino trong có vẻ giỗ dành cô nàng.. rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì?!
" Muốn tôi làm gì mới cho tôi đi đây " Cô cố tỏ ra vẻ sợ hãi khiến Kino cứ thế mà lầm tưởng..
" Liếm đi.. hãy liếm sạch hết những vết bẩn trên đôi giày của cô gái này rồi tao sẽ cho mày đi " Kino nhìn cô rồi mưu ma mỉm cười, thật ra Yui đã đội một chiếc nón.. nó dường như che phủ đi cả khuôn mặt cô nên tên Kino đó đã không hề nhận ra mình đang tự mò đầu vào hang cọp
" Ý hay đấy.." Julia thích thú liếc mắt nhìn cô kên kiệu
" Được thôi..." Cô đáp với vẻ mặt nguy hiểm, Yui nhà ta không đơn giản như các bạn nghĩ đâu, cô từ từ khôm xuống rồi liền bật lên rồi dùng đầu hất mạnh vào khuôn mặt Julia khiến cô nàng như muốn ngất đi
" Áaaa.. " Julia hét lên đau đớn
" Xin lỗi nha như tôi không hề cố ý "
" Các tên này, người không muốn sống nữa à " Kino bắt đầu cảm thấy tức giận liền lao đến nắm lấy cổ áo cô anh quát
" Ta muốn chết hay sống thì khi nào mới đến phiên tên tiện nhân như ngươi lên tiếng.. trước tiên bỏ bàn tay dơ hẩn của ngươi ra khỏi người ta đã rồi nói tiếp " Yui dùng củi chỏ rồi dộng thẳng vào khúc xương ngay lưng hắn, khiến tên Kino không chưa kịp phản hồi liền khuỵ xuống vì đau
" Anh có sao không " Julia nhỏ giọng rồi nép sau lưng anh
" Ngươi hay đấy, như ta sẽ không nhân dượng nữa đâu " Đôi mắt Kino trở nên đỏ ngầu, anh lao đến như một con ma cà rồng khát máu định cho cô một cú thì..
" Trình độ này mà cũng đòi đấu với ta sao " Yui tóm gọn cú đấm của anh trong lòng bàn tay thật dễ dàng.. đôi mắt cô lạnh căm nhìn anh không một chút thương xót
" Rốt cuộc ngươi là ai.." Kino như hoàn toàn sụp đổ, từ đó đến giờ chưa ai đỡ nổi cú đấm thần thoại này của anh cả
" Quên tôi rồi sao.. như tôi thì không đâu " Cô rỡ bỏ chiếc nón, cũng như rỡ bỏ chiếc mặt nạ mình đã giấu bấy lâu
" Thì ra là cô, định tìm tôi để trả thù sao.. tôi đây này, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi " Kino có chút bất ngờ và cũng có chút hối tiếc rằng anh đã từ đem lòng thích cô.. cũng như đem lòng đi thích kẻ thù vậy. Như từ khi anh biết được sự thật tàn nhẫn đó thì anh cũng đã vứt bỏ đi thứ tình cảm ngang trái đó rồi
" Đâu có dễ dàng như vậy, tao sẽ gϊếŧ con bé kia trước rồi đến mày cũng không muộn mà.. tao sẽ cho mày nếm thứ cái cảm giác cay đắng khi mất đi một người quan trọng là thế nào " Cô hung bạo bốp lấy cổ Julia, đôi bàn tay mỏng manh kia sao có thể làm được những chuyện kinh khủng như thế
" Cô không được đụng vào con bé.." Kino tái xanh cả mặt, thật ra giữa Kino và Julia có mối quan hệ là anh em, gia đình họ vốn giàu có như thời gian dành cho họ thì được bao nhiêu, từ khi nhỏ Julia đãy quay quẩy bên Kino không chỉ đơn giản như một người anh mà còn là một bạn thân không rời..
" Mấy người kia đang làm gì thế chứ "
" Đánh nhau sao.."
" Thôi coi chừng bị luyên luỵ thì mệt lắm "
" Thì ra hai người là anh em, cũng tốt thôi " Lòng bàn tay cô siết càng chặt thêm khiến Julia dường như không thể thở..
" BUÔNG RA.."
Anh em nhà Sakamaki từ đâu bước đến nghiêng ngang cắt ngang cô, vốn dĩ họ đến đây vì có cuộc hẹn với Julia.. các bạn cũng biết tính anh em nhà Sakamaki đấy, đời nào mà họ chịu đi như chỉ khi sau những lời hăm doạ không đâu từ Louis nên bắt buộc họ phải đến
" Liên quan gì đến mấy người " Cô còn không thèm nhìn đến anh em nhà họ
" Tôi bảo buông người con gái đó ra ngay " Rejiji, thật ra đây không phải là những điều anh muốn nói như sao đôi môi lại không nghe theo con tim anh thế này
Lời nói cay đắng như một mũi tên nhọn xuyên thẳng qua trái tim nhỏ bé, sao cô lại cảm thấy đau lòng thế này vốn đã tự thề với lòng rằng không được lay động cơ mà như sao con tim cô bây giờ cứ như có ai dùng dao rọc vào thế này.. cô từ từ thả lòng bàn tay mình ra lạnh lùng nói: " Bẩn thỉu "
Julia ngã nhào xuống nền đất rồi ngất mất đi trong vô thức.. sau đó Raito liền lập tức bước đến bế lấy Julia vào lòng
" Nhờ các cậu chăm sóc cho con bé " Kino vừa nói vừa ôm lấy vết thương rồi biến mất đi..
" Lần sau tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu " Cô thì thầm rồi liền quay mặt bỏ đi
" Tại sao cô lại làm vậy ?! " Shuu nhìn cô bằng con mắt lạ lẫm, mỗi ngày trôi qua là một sự thay đổi trong cô
" Tôi mới là người phải hỏi anh.. giữa anh và cô gái đó thật sự có quan hệ gì?! " Cô khó chịu nói, chợt nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi vô duyên vô cớ
" .....?! " Họ điều im lặng không ai dám cất lời, dù cô có lạnh lù g với họ nhưng họ thật sự không muốn cô bị tổn thương
" Tôi không ngờ anh lại quen loại con gái rẻ như thế "
" CHÁT " Ayato giáng xuống cô một bộp tay, đôi má cô ửng đỏ cả lên.. Ayato đã bất chợt không thể điều khiển được chính mình, sao cô lại không nhận ra trong lòng anh chỉ có cô và luôn tồn tại hình bóng của cô như thế
" Thôi được rồi, tôi hiểu rồi.. tôi sẽ đi " Yui không khóc, không hờn không giận, không đau cũng chả cần ai thương hại mình, khuôn mặt cô bỗng tối sậm lại, cô quay mặt bỏ đi.. tự dặn lòng cô nhất định sẽ không quay mặt lại lần nữa
" Yui à..." Kanato ngậm ngừng
" Anh xin lỗi.." Ayato nắm lấy đôi tay cô lạnh buốt
" Đừng đụng vào người tôi.. và từ nay về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.
Hãy nhớ rằng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho con bé đó đâu trừ khi mối hận này được rửa sạch "
Hết chap