Những cơn gió mạnh cứ thế mà kéo đến ..nhưng giá như nó có thể cuốn đi những giọt nước mắt ấy ..giá như nó có thể xua tan những nỗi đau ấy ra khỏi trái tim này ..
Trái tim cô quặc thắt lại, một cảm giác nhói sâm chiếm lấy cơ thể cô, cô ngồi bụp xuống như không còn một chút sức lực, cô mệt mỏi đến mức thẳng lưng thả mình xuống mặt đất cát, dù mạnh mẽ thế nào thì cô cũng chỉ là con gái.. cũng cần sự quan tâm ..tình thương của một ai đó
Shin, tuy anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn người con gái ấy khóc anh có chút xao xuyến, anh bước đến bên cô rồi hỏi
" Này ..cô sao thế " - Shin cởϊ áσ khoác ra rồi khoác lên người cô, nhìn mặt cô xanh xao anh thật sự rất xót
" ....... " - cô không nói gì, đôi mắt cứ hướng về bầu trời trong xanh kia, giá như cuộc sống của cô cũng như bầu trời kia thay vì một bầu trời u tối
" Cô gái của khi xưa đâu rồi, nếu người ta thấy một Kelvin mạnh mẻ khi xưa đang ngồi khóc thì người ta sẽ nghĩ gì đây " - Shin an ủi
" Đó không phải là chuyện của anh " - Giọng cô trong có vẻ rất mệt mỏi
" Mệt thì ngã vào đây, tôi cho cô mượn vai đấy " - Shin nói rồi bước đến ngồi xuống cạnh cô, không hiểu sao cảm giác bên cạnh cô khác hẳn với những cô gái trước kia anh từng quen, nó là một cảm giác khiến cho con người ta bồi hồi, ngại ngùng còn con tim thì không ngừng thao thức..
" Hứ ..biến đi " - Yui bật dậy, bắt đầu trở về với tính cách xưa của mình là Kelvin ..lạnh lùng và rất tàn nhẫn ..
" Con bé này " - Shin
" Cẩn thận với lời nói của mình đấy " - Yui nói rồi bước đi
" Này, đi đâu đó ..hay để tôi chở cô về " - Shin
" Bớt tỏ ra thân thiện đi, nhìn tởm lắm " - Yui phũ một câu rồi biến đi trong chớp mắt
" Đến cả giận cũng đáng yêu thế này " - Shin đã thật sự bị Yui lấy mất lý trí rồi
Tại biệt thự quen thuộc
Lại là những cơn gió lạnh buốt ấy, nó đã quá là quen thuộc đối với cô
Gió mạnh làm những chiếc lá rơi phủ đầy cả lối đi ..
" Sao lại khó chịu thế này " - Yui ôm lấy lòng ngực
" Chắc do hôm nay mình hành động hơi nhiều " - Yui nói rồi bước tiếp ..
Đôi chân tự dẫn lối cô đi đến phòng Carla, Yui ngập ngừng bối rối không biết nên vào hay không rồi cũng quyết định đi vào
" Kéhh kéh " ( tiếng cửa mở )
Cánh cửa hé mở, Yui nhẹ nhàng bước vào..
Carla vẫn nằm đó không chút động tĩnh, cô có chút lo lắng nên bước đến xem
Cô do dự rồi nắm lấy tay anh, đôi tay anh lạnh buốt.. khuôn mặt thì xanh xao, đôi môi anh trắng bệch như không còn một chút máu
" Sao lại thế này " - Yui lo lắng
Yui đột nhiên nghĩ đến một cách giúp Carla hồi phục nhanh chống nhưng nó lại hơi mạo hiểm, cô không nhân nhự rút trong túi ra một con dao rồi gạch nhẹ lên tay.. một dòng máu đỏ tươi chảy ra, cô mở miệng Carla rồi đưa bàn tay đang rỉ máu của mình ngay miệng anh.. những giọt máu đỏ li ti rơi xuống
Đôi mắt anh lí nhí mở ra.. thì thấy tay Yui đẫm đầy máu đỏ đang kề sát miệng anh, anh hốt hoảng bật dậy nói
" EM ĐANG LÀM GÌ VẬY " - Carla
" À, không có gì " - Yui nói rồi rút tay lại
" Sao em lại làm thế " - Carla xót xa nói
" Nếu cậu bị gì thì tôi cũng sẽ không sống yên đâu " - Yui vừa nói vừa lau đi những giọt máu đang chảy ra không ngớt
" Để anh xem " - Carla đứng dậy.. bước đến bên cô, anh ân cần nắm lấy đôi tay ấy..
" Tôi đã nói là không sao, không cần cậu quan tâm " - Yui giật tay ra rồi bước đi
" TÔI THẬT SỰ KHÔNG HIỂU EM ĐANG MUỐN GÌ, LÚC KHIẾN TÔI ĐAU ĐỚN.. LÚC KHIẾN TÔI XÓT XA.. LÚC KHIẾN TÔI HẠNH PHÚC RỒI LẠI DIỀM TÔI XUỐNG HỐ SÂU.. RỐT CUỘC THÌ EM MUỐN TÔI SỐNG SAO " - Carla tức giận vì lúc nào cô cũng tỏ thái đó với anh
" ........." - Yui không nói gì rồi lạnh lùng bước đi bỏ lại anh với căn phòng u tối
" RẦM " - cánh cửa cũng lạnh lùng đóng rầm lại
" AAAAAAA " - Carla hét lớn rồi quật ngã chiếc đèn bàn khiến những mảnh thủy tinh vay đầy trên thảm ( lúc tức giận anh có thú vui là đập đồ )
Hôm sau - : PM
Đêm qua do quá mệt mỏi nên cô đánh một giấc đến tận trưa. Cô dậy vệ sinh cá nhân xong và đang ngồi nhâm nhi tách cafe nóng cạnh lang cang, đã vào mùa đông.. tuyết đầu mùa cũng đã bắt đầu rơi, từng luồn khí lạnh bay qua rung cả người...
" Knock Knock knock "
" Vào đi " - Yui nói rồi uống một ngụm cafe
Carla bước vào với một tụng đồ
" Chào cậu " - Yui lễ phép nói
" Lại là gì nữa đây " - Yui lầm bầm
" Hôm nay chúng ta sẽ đi xem ca nhạc và đây là vài bộ đồ anh đã chuẩn bị cho em " - Carla nói rồi dưa tụng đồ cho cô
" Hôm nay tôi bận rồi thưa cậu " - Yui
" Bận gì thì cũng phải hủy, đó là mệnh lệnh " - Carla
" RẦM "
" Nhưng...." - Cô chưa kịp nói gì thì anh đã đóng rầm cửa lại
" Haizzz .." - Cô thở dài
Trời hôm nay lạnh thật, cũng cùng thời điểm này.. ngày này tháng này và cũng cùng lúc tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.. bỗng những ký ức chợt ùa về..
năm trước..
" Aaa..tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi " - Một cô bé đang reo hò vì thấy tuyết
" Chỉ là tuyết thôi mà " - một cậu nhóc nói, trong cậu có vẻ không hứng thú gì cả
" Có phải nó rất đẹp không " - cô bé mỉm cười như hoa rồi chạy đến khoác lấy tay cậu bé kia
" Ừ đẹp "
" Đã bảo không được ừ với em mà " - Cô bé bắt đầu dỗi
" Rồi anh xin lỗi, anh có quà cho em này " - nói rồi cậu bé rút ra một chiếc vòng được điêu khắc rất tỉ mỉ
" Wow, nó đẹp thật " - Cô bé vui mừng ôm lấy cậu bé kia
Những kí ức chợt ùa về khiến cô không ngừng xao xuyến..
Lạ thật, lọ thuốc kì lạ của Shin khiến cô quên đi tất cả nhưng sao những ký ức đó thì mãi mãi in sau vào tim, chiếc vòng đó thì cô còn giữ nhưng lại không bao giờ đeo.. chỉ đem nó theo bên mình
" Đã hơn năm rồi, bây giờ anh đang ở đâu " - Yui thầm nói
Cô bước đến giường rồi thả mình xuống.. đôi mắt cô liêm diêm rồi dần dần chiềm vào giấc ngủ
....
" Anh à.. đừng bỏ em "
" Khi không có anh, em nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân đấy "
" ANH À ANH .. " - Tiếng gào hét của cô bé làm vỡ tan một không gian yên tĩnh
" Anh xin lỗi "
" ANH ĐỪNG ĐI MÀ "
" ĐỪNG ĐI "
" ĐỪNG "
" ĐỪNG "
......
Yui bật dậy.. thở dốc, khuôn mặt thì đầm đìa mồ hôi, miệng thì không ngừng thì thầm..
" Thì ra chỉ là mơ " - Yui
" Chết mình ngủ quên " - Yui nhìn sang đồng, đã gần giờ rồi.. cô nhanh chóng bước xuống..
" Hôm nay làm gì mà ngủ nhiều thế này, mình quên là có hẹn với anh ấy " - Yui chanh thủ gôm đồ khi nãy carla đem vào rồi chạy thẳng vào phòng thay đồ
phút sau..
Yui mặc một bộ đầm cúp ngực với những đường nét hài hoà bó sát vào cơ thể nóng bỏng. Cô mang một đôi hài thủy tinh trong thật lấp lánh. Đôi mắt thì quyến rũ mê người.. đôi môi mỏng được thoa một chút son màu đất nhạt khiến cô càng thêm quyến rũ. Làn da trắng sáng tạo nên một sức hút lôi cuốn người nhìn.
Carla đang đợi cô bên ngoài.. anh đứng ngồi không yên cứ đi qua rồi đi lại
Cô từ từ bước ra.. con tim cô đập mạnh không ngừng khi thấy carla, anh trông thật bảnh trai với bộ vest đen ấy
" Em đẹp lắm " - Carla
Yui mỉm cười rồi bước đến khoác lấy tay anh
Anh thẩn thờ khi thấy nụ cười đó, đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười.. cô mỉm cười trong cứ như thiên thần.
" Ta đi thôi " - Yui đánh thức anh khỏi sự thẩn thờ
" Ừm " - Carla đáp
Hai người họ bắt đầu bước đi, cả hai đều đỏ mặt, chẳng ai nói nhau câu nào..
Anh và cô từ từ bước lên xe, Chiếc xe phóng nhanh đến Nhà Hát
......
Chiếc Bugatti Veyron dừng chân tại một nhà hát lớn nhất nhì ở London. Mọi ánh mắt bắt đầu tập chung vào Carla và Yui, những cô nàng kia tất nhiên sẽ không thoát được vẻ đẹp lãng tử của Carla.. còn kia là những anh chàng đang mê mẫn trước vẻ đẹp mê hồn của Yui.
" Mình vào trong thôi " - Carla nói rồi đưa tay ra
" Vâng " - Yui nắm lấy tay anh rồi họ cùng nhau bước vào ..
Những lời bàn tán xôn xao bắt đầu nổi lên, bọn con gái thì đang ghen tị với Yui còn bọn con trai thì không ngừng chửi xéo Carla
" Dáng con nhỏ đó đẹp thật "
" Có phải đó là Carla không "
" Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây "
" Sao con nhỏ kia lại được đi chung với anh ấy chứ "
" Chắc toàn silicon chứ đẹp cái gì "
" Con bé đó nhìn ngon thật "
" Thằng này không phải dân vừa đâu, bọn mày nhìn chiếc Bugatti Veyron đi.. đó là loại mới nhất đấy "
" Tốt nhất là đừng đụng vào "
...
" Cứ kệ họ, ta đi thôi " Carla đó giờ vẫn vậy không bao giờ quan tâm những thứ xung quanh
" Vâng " còn Yui thì đã quá quen với việc này
Carla và cô đang đi thì một người đàn ông chạy ngang lỡ trúng phải cô, làm chiếc vòng của cô rơi xuống
" Tôi thành thật xin lỗi do tôi gấp quá nên.." Anh chàng cằm chiếc vòng định đưa lại cho Yui thì bỗng anh khựng lại
" Em có sao không " - Carla đỡ Yui đứng dậy
" Em không sao " - Yui đứng dậy nói
" Xin lỗi như đó là của tôi " - Yui khó chịu khi thấy người khác đụng vào đồ của mình, nếu không ở nơi đông người thì cô đã đánh cho tên này một trận
" À tôi xin lỗi " Cậu con trai đó đưa qua cho Yui rồi từ từ ngẩng đầu lên..
" Cảm ơn " Yui nhận lấy rồi liền cất vào bốp
" Chuẩn bị bắt đầu rồi, đi nhanh thôi " Carla
Yui cúi đầu chào rồi bước đi cùng Carla
Cậu con trai đó ngẩn ngơ nhìn theo cô, bỗng có một chút gì đó vấn vương khó hiểu..
-----
Yui và Carla ngồi ở hàng ghế Vip bên trên đối diện với sân khấu, hôm nay là một đêm nhạc hội lớn nên rất đông, ai nấy điều là những nhà thương gia giàu có..
Đèn đã bắt đầu tắt.. những ánh đèn trên diễn đoàn thì bật lên chiếu sáng cả sân khấu.. một khúc nhạc vu vương phát lên thật êm tai..
Thì một anh chàng có mái tóc vàng trong như mỹ nam từ trong cánh gà bước ra.. rồi cất tiếng hát..
[ Bài Hát : Đổi Thay ]
[ Trình bày : Hồ Quang Hiếu ]
" Những câu nói yêu đã không còn nhiều tha thiết
Những ánh mắt trao nhau sao không như lúc đầu
Có lẽ ta đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc
Mà giờ đây trong tim em đã quên dần đi
Nếu anh cố giữ lấy những hoài niệm khi ấy
Nếu anh cố giữ em mãi bên anh
Chúng ta không thể nào trốn tránh mãi trong ký ức
Vì dường như hôm nay mọi thứ đã đổi thay
Vòng tay anh ôm lấy những kỷ niệm xa vời
Dù nắm tay nhưng cảm giác không phải ngày xưa
Đã từng yêu đã từng nhớ đã từng mơ mộng
Về một ngày bên nhau mãi mãi
Thì thôi hãy đi tiếp con đường em chọn
Và đừng quên anh nhé anh vẫn ở đây
Vẫn là anh như ngày xưa em từng rất yêu.. Phải không em " ( coi như nhạc anh dịch ra tiếng việt vậy đi nha )
Giọng ca ngọt ngào thướt tha vừa dứt thì cả trăm người vỗ tay khen ngợi..
" Cậu ta là... " Yui thì thầm
" Em nói gì " Carla nghe thì thầm gì đó nên quay qua hỏi
" Không có gì " Yui
" Tôi thấy hơi ngột ngạt nên muốn đi ra ngoài một lát " Yui
" Anh đi cùng em " Carla
" Không cần, tôi muốn đi một mình " Yui
" Thôi được, em đi đi.. anh sẽ ngồi đây đợi em " Carla nói vẻ mặt buồn chán
" Vâng " Yui nói rồi ngồi dậy bước ra ngoài
....
" Haizzz.. sao lại đau đầu thế này " Yui bước ra một cái hồ bơi gần đó
Từ đâu một đám con gái bước đến vay quay cô..
" Ê.. con nhỏ kia " Một con nhỏ tóc đỏ ngu người bước ra nói ( Người Nhật )
" Hạng người như mày mà cũng được sánh đôi với Carla à.. trông thật ghê tởm "
Yui không nói gì chỉ nhếch mép rồi quay lưng bỏ đi
" Con nhỏ này láo thật, giữ nó lại cho tao "
Một đứa con gái khác bước đến nắm lấy tóc Yui quát.. " Chảnh cún với ai đấy hả "
" CHÁT " Yui tức giận xoay qua tát vào mặt nhỏ đó một cái thấu trời xanh..
Bọn con gái kia lùi về phía sau vì có chút sợ hậu quả sẽ giống như thế..
" Khôn hồn thì biến đi " Giọng nói cô trầm lại đến đáng sợ
" Có..có..gì phải..sợ..sợ ....chứ " Con nhỏ tóc đỏ lắp bắp nói, người thì rung bầm bập lên thế mà bảo là không sợ
" Đúng là thứ rác rưởi " Yui
" Mày dám... Đánh nó cho tao " Nhỏ hét lên
Những đứa con gái phía sau phóng đến nắm lấy cô, đứa thì nắm tóc đứa thì nắm chiếc đầm của cô.. cảnh tưởng bây giờ trông cứ như gà mẹ đang chơi với lũ gà con vậy, trong thật tức cười..
Yui dùng một chút sức vào chân rồi đá cho mấy phát thì con nào con nấy đã nằm đầy trên mặt đất, tiển thể thì để cô hút hết máu của lũ này để lấy lại sức..
" Mày quên tao rồi à " Con nhỏ tóc đỏ đằng sau nói rồi nhanh tay đẩy cô xuống hồ bơi.. hôm nay sao cô lại bất cẩn thế này
Yui té xuống hồ.. cô lại là một người không biết bơi.. hồ bơi ở đây khá là sâu nên cô dần dần chìm xuống..
" Người nên khôn ra mới là mày đấy " con nhỏ tóc đỏ nói rồi cùng đồng bọn chuồn đi
Cô không la cũng không thèm kêu cứu, cứ mặc kệ cho tử thần có đến kéo mình đi.. cô mỉm cười, một nụ cười thật chua xót..
------
Anh chàng vừa nảy đã đụng chúng phải cô bước ra, thấy thế anh liền cởϊ áσ rồi lao mình xuống hồ..
Đôi tay anh chuyển động một cách điêu luyện.. anh lặn xuống thì liền ôm lấy cô vào lòng rồi ngẩn lên..
" Cô có sao không " Carla
Do uống quá nhiều nước nên cô chưa tỉnh dậy
Anh ẵm cô lên rồi đỡ cô nằm xuống.. anh nhanh tay tát mạnh vào mặt cô
" CHÁT "
" Cô có sao không.. "
" Kuh ..Kuh .. " Yui thở dốc rồi dần dần mở mắt ra
" Anh..." Tuy đang mơ mơ màng màng như cô có thể nhận ra hình xăm ngay ngực anh..
" May quá cô không sao "
" KAITEN LÀ ANH ĐÓ SAO "
Rốt cuộc người đó là ai ..?
Xin lỗi vì ra chap quá trễ vì tg ra chap hơi trễ
Mong Các Bạn theo dõi tập