" Anh vì em mà sống, giờ cũng có thể vì em mà chết "
" Cái gì mà lẻo đẻo đi theo sau chứ hả?! À tôi cũng nhớ ra anh rồi người cũng hay đi theo sau cô nàng trai không ra trai gái không ra gái đó mà "
Julia khoanh tay trề môi nhìn anh háo thắng, cô nàng này có tính cách khá bướng bỉnh nhưng cũng rất tinh tế đó chứ
" Cô nói cái gì?!! Mà thôi bỏ đi.."
Anh quơ tay cho qua rồi liền thả mình xuống chiếc ghế cạnh đó, chụp ngay lấy chai rượu còn trên bàn anh không ngừng ngại ực một hơi dài
" Anh có chuyện gì buồn sao mà trông tức tối thế hả?! "
Julia thản nhiên ngồi xuống cạnh anh, giật lấy chai vang đỏ từ tay Carla cô lép mép nói rồi đưa chai rượu đỏ lên miệng ném nhẹ : " Không tồi "
" Cô làm gì vậy hả, mà sao lại quan tâm đến tôi làm gì?!! "
" Thực ra tâm trạng của tôi cũng không tốt cho lắm, thôi ta cùng nhau uống đi "
" Tuỳ cô vậy.." - Carla giờ cũng đã khá say chẳng còn tỉnh táo để nhận ra ai là ai nữa rồi
" Dô.. không say không về "
Julia không ngừng cạn ly cùng anh, cứ thế mà cô chuốt anh đến say mềm, trông lúc đó Carla trong cơn say mơ hồ đã bất chợt tâm sự về tình yêu đơn phương của chính mình, hai người họ điều cùng hoàn cảnh với nhau
" Tôi yêu cô ấy đến vậy mà sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy.."
" Thế là chúng ta cùng hoàn cảnh rồi, tôi cũng tình đơn phương đây, vì muốn cha tôi hài lòng về mình, tôi đã cố tiếp xúc và hoà đồng cùng anh ấy nhưng..."
" Tôi hiểu mà.. hiểu mà "
Cô nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu, không biết vì điều gì mà ngay lúc đó Carla đã mang đến cô một cảm giác rất khác lạ : " Anh chàng này trông lúc say cũng đẹp trai quá chứ "
" Dô.. uống tiếp đi, sao cô không muốn nữa đi.."
" Thôi anh uống quá nhiều rồi đó, anh ở đâu để tôi đưa anh về " - Julia ân cần đỡ lấy anh
" Tôi chưa say, cô muốn về thì về trước đi.. tôi không về " - Anh uể oải hất cánh tay cô ra, bây giờ ngay cả đứng anh còn không thể đứng vững thế mà lại cứ tiếp tục uống nhiều thế này chỉ có nước đi đời
Julia thấy thế thôi đành ngồi xuống cùng anh uống hết đêm nay, suy nghĩ chưa vụt tắt đi thì anh chàng Carla nhà ta đã làm ra chuyện khinh thiên động địa mà có nằm mơ bạn cũng không bao giờ dám nghĩ đến
" Ực...ực.."
Ôi thôi, kì này căng à nghen, nồng rượu cao khiến anh như không thể chịu đựng nổi từng cơn thịnh nộ của dòng thủy tề đang chảy dào dạt trong bụng anh, thế là do không thế nhịn nổi anh liền xoay qua phía Julia nôn lên đầy người cô. Cô ta như không tin vào mắt mình rồi hét toáng lên... : " Aaaaa "
———
Anh mệt mỏi liêm diêm mở mắt ôm lấy đầu mình, không ngờ uống nhiều rượu lại cứ như chết đi sống lại thế này, ngay lúc này đầu anh cứ như muốn vỡ ra thành từng mảnh vậy thật sự rất khủng khiếp, chợt nhận ra trước mặt mình bây giờ là một cô gái xinh đẹp đang dịu dàng đấp khăn cho anh
" Đây là đâu đây.."
" Anh tỉnh rồi sao, đây là nhà của tôi "
" Sao tôi lại ở đây?!! "
" Anh còn hỏi tôi thế nữa sao, chẳng lẽ anh không nhớ đêm qua mình đã làm gì với tôi à "
Trông Julia có vẻ khá tức giận, cô nhìn anh với ánh mắt hậm hực nói, không tức mới lạ ấy nôn đầy lên người của người ta thế mà, còn lại là bộ độ mà cô rất ưa thích nữa chứ
" ..tôi xin lỗi "
Nói xin lỗi nghĩa là anh đã nhớ ra hết những chuyện đã xảy ra đêm qua, nhớ lại do điện thoại hết pin cô không thể gọi cho tài xế của mình nhưng lại không nỡ bỏ mặc anh, thế là Julia một thân một mình phải đỡ anh từ quán bia đó về đến biệt thự mà phải nói là một hành trình nan giải
" Thôi bỏ đi, tôi không để tâm đâu, cả đêm qua anh uống nhiều như thế chắc giờ đau đầu lắm nhỉ, ăn chút cháo đi.."
Gì đây, sao tự nhiên lại dịu hiền nết na thế này, lại còn lần đầu tiên ra bếp vì một người con trai lạ mặt như thế nữa chứ, chắc cô nàng này bị say nắng Carla qua giọng hát của anh rồi
" Không cần, cảm ơn cô vì đã quan tâm, tôi về trước đây.."
Carla vừa đứng dậy chưa kịp bước đi thì trong đầu chợt nhói lên đau đớn khiến anh ngồi bệt lại xuống giường
" Aaa.."
" Tôi bảo rồi còn gì, ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi hãy về " - Cô bưng măm thức ăn trên tay rồi đưa qua phía anh
" Tôi đã bảo là không cần rồi mà " - Có nằm mơ anh cũng không thể ngờ mình đang trong nhà của kẻ địch mà còn được em gái họ chăm sóc chu đáo thế này, đêm qua lại còn cùng nhau nhậu say đến thế
" Cho tôi thắc mắc một xíu, khi anh ngủ tôi có nghe thoáng thoáng cái gì mà.. yuii, thuốc giải gì đó là sao?! " - Trong cơn mê mơ màng anh đã không ngừng gọi tên cô và chuyện liều thuốc giải đó
Nhắc đến thuốc giải mới nhớ, thời hạn chỉ còn lại ngày duy nhất, nếu anh không mau thực hiện lời hứa của mình thì e là tính mạng của Yui khó mà giữ được, thấy thế anh liền cố hết sức đứng bật dậy lê lết những bước đi nặng chĩu cho đến khi bước gần đến cửa thì anh chợt nhớ ra điều quan trọng gì đó..
" Gia Tộc Aoyama vốn nổi tiếng là nơi chứa nhiều loại độc dược nhất, nếu đã thế chắc chắn họ cũng sẽ có thuốc giải.."
" Nhưng không được, họ nhất định sẽ không đồng ý cho mình thuốc giải, mối quan hệ giữa hai gia tộc vốn đã không tốt " - Anh nghĩ, nhưng cứ thử một lần đã, thế là anh bèn xoay qua hỏi cô
" Nghe nói gia tộc nhà cô chứa rất nhiều loại độc dược quý hiếm và cả thuốc giải độc đúng chứ "
" Tất nhiên, loại cực độc nào cũng có, thuốc giải lại do chính tay cha tôi bào chế, đặc biệt còn có loại thuốc giải có thể chữa được cho bất kỳ loại cực độc nào, không phải ai muốn có cũng được, như mà sao anh lại hỏi vậy? "
" Tôi muốn xin một số loại thuốc giải của ngài ấy có được không? " - Đôi mắt anh loé lên nhiều tia hy vọng, nếu có được thuốc giải trong tay, anh vừa có thể cứu được cô còn lại không phải bị cô căm ghét, nhưng anh cũng biết rằng mọi chuyện không dễ dàng như anh nghĩ
" Việc này thì tôi không dám chắc.. cha tôi sẽ không dễ dàng cho người khác như thế đâu "
Julia đưa tay lên vuốt lấy cằm mình suy nghĩ, trông cô ta bây giờ chẳng đáng ghét như lúc đối đầu với Yui chút nào, cô nàng này cá tính cũng khá mạnh mẽ và đặc biệt đấy chứ
" Thế thì tôi sẽ mua nó, bao nhiêu tôi cũng mua cô cứ bảo ngài ấy ra giá đi "
" ...việc đó thì tôi không biết, hay anh gặp thẳng mặt cha tôi nói chuyện đi "
" Tôi đang cần nó rất gấp cô có thể giúp tôi lần này không "
" Thế thì anh yên tâm, cha tôi cũng vừa về, để tôi dẫn anh đến gặp ông ấy nhé " - Julia tự nhiên nắm lấy tay anh kéo ùa đi khiến anh chưa kịp phản ứng gì
" Khoan đã..."
Ngoài Yui ra thì cô ta là người con gái thứ hai dám bạo gan đụng vào người anh như thế, Carla nhà ta vốn có tính sạch sẽ cao vút trời chỉ cần người khác chạm nhẹ vào anh thôi cũng đủ khiến anh tức giận, như không hiểu lý do vì sao giờ anh lại không có phản ứng gì
———
" Mời ngài dùng bữa " - Cô giúp việc lễ phép nói rồi bài lên bàn những măm thức ăn thịnh soạn, chiếc bàn ăn kéo dài về phía sau, dư sức cho hơn người ngồi
" Julia đâu rồi, sao từ lúc tôi về đến giờ chẳng thấy con bé đâu thế "
Thường ngày vào giờ này, cô vẫn thường ra trước cửa để đón cha mình như đặc biệt hôm nay vì anh mà cô đã phải phá lệ, ngoài anh em nhà Sakamaki ra thì cha cô không cho Julia tiếp xúc hay làm quen với bất kỳ chàng trai nào vì nghĩ không ai xứng đáng với nàng công chúa của ông ngoài họ nếu biết cô mang người con trai lạ mặt về nhà ông nhất định sẽ không bỏ qua
Những cô người hầu đứng quanh đó liên tục liếc mắt sang nhau sợ hãi, không ai dám cất lời dù chỉ là một câu
" Sao không ai trả lời tôi thế hả " - Ông trầm giọng nói, nhìn thôi cũng biết cô con gái cưng của ông đang bày trò gì nữa rồi
" Cô chủ..." - Cô giúp việc đứng cạnh ông lắp bắp nói
" Thế nào..."
" Tiểu thư hôm nay dẫn về một cậu con trai rất lạ mặt còn lại say xỉn ối mửa khắp nhà.. thưa ngài "
" SAO CHỨ?!!! Con bé này.. mau gọi nó xuống đây cho ta " - Kesumada lớn tiếng quát khiến những người xung quanh toáng loạn cả lên, tính cách ông vốn khó tính khó gần như về mặt đạo đức thì vẫn tốt hơn nhiều so với Reddo, những thứ cần trừ khử ông nhất định sẽ trừ khử như tuyệt đối không bao giờ lôi người ngoài cuộc vào chuyện của mình
" Không cần, con ra đây " - Sau một hồi lấp ló giờ cô đã lộ mặt, Julia dắt tay anh kéo về phía ông, cứ như sắp ra mắt con rể ấy nhở
" Con biết mình đang làm gì không hả, đã lớn rồi thì phải biết chú ý đến từng cử chỉ hành động của mình đi chứ, sắp đến là ngày đính hôn giữa con và anh em nhà Sakamaki mà bây giờ con lại dắt người con trai lạ mặt này về nhà, ta còn mặt mũi đâu mà nói chuyện với ngài Tougo nữa chứ " - Kesumada không phải lần đâu trách mắng cô như thế mà là nó xảy ra rất thường xuyên trong cái nhà này, tính cô vốn tiểu thư công chúa ngoài Kino và ông ra thì chẳng ai có thể chịu nổi đứa con gái kiêu ngạo như cô
" Cha à, không phải như cha nghĩ đâu, anh ta chính là.." - Julia chưa dứt lời thì Carla đã chen ngang nói đỡ giúp cô
" Ngại quá, xin lỗi vì đã làm phiền đến ngài, đêm qua tôi uống say quá nên tiểu thư Julia đây chỉ giúp tôi thôi, mong ngài đừng trách cô ấy "
Kesumada chỉnh lại cặp mắt kính rồi liền nhìn anh phì cười : " Oh thì ra là Carla đó à.."
" May quá, hai người họ biết nhau " - Julia thở phào nhẹ nhõm
" Nếu chưa ăn gì thì mau ngồi xuống dùng bữa cùng ta "
" Cảm ơn ngài, nhưng thực ra tôi có chuyện quan trọng hơn muốn nói với ngài " - giọng nói anh hiện rõ sự hấp tấp
" Chuyện gì mà quan trọng vậy chứ, hay để ăn xong rồi hãy nói " - Ông nở nụ cười bí ẩn nhìn anh, trong lòng ông hiểu rõ sắp có điều gì đó rất thú vị sẽ xảy ra
" Không được, tôi đang rất gấp.." - Anh hối thúc
" Cha à, nể mặt con cha mau giúp anh ấy đi " - Julia lại bắt đầu giở trò mèo con
" Được rồi, chúng ta vào phòng nói chuyện.." - Ông nhìn cô con gái của mình mà chỉ biết gật đầu nghe theo. Những lãnh tụ lạnh lùng tàn nhẫn này bề ngoài có vẻ trông rất đáng sợ như khi về đến nhà gặp những đứa con của mình thì lại biến thành một con người rất khác
———
" Rồi, có gì cháu nói đi.." - Kesumada ngồi trên ghế với đếu thuốc tàn còn vương khối
" Tôi có nghe nói ngài có rất nhiều thảo dược và thuốc giải cực độc quý hiếm, tôi có thể mua lại một số đó không, ngài cứ ra giá dù bao nhiêu vàng bạc cũng không thành vấn đề " - Không ngờ Carla lại giàu đến thế nhỉ, đúng đối với anh bao nhiêu tiền không thành vấn đề nhưng quan trọng là những thứ đó có thể mua bằng tiền hay không
" Ta sẽ không hỏi vì sao cháu cần nó, như những loại thuốc giải thảo dược của ta không phải có tiền là có thể mua được đâu " - Ông nhìn anh lắc đầu, quả thật như anh nghĩ không hề dễ dàng chút nào, ông ta rõ là muốn làm khó anh đây mà
" Như tôi thật sự rất cần nó, ông nói đi phải làm thế nào tôi mới có thể có được loại thuốc giải từ ông " - Carla nói trong sự cầu khẩn, một người như anh chưa bao giờ biết van xin ai là gì giờ lại nhiều lần tự nguyện hạ mình, tháo bỏ sự kiêu ngạo chỉ vì một cô gái mà bất chấp tất cả như thế sao, có đáng không chứ
" Đối với ta tiền thì không thiếu, như nếu cháu đã cầu xin ta như thế thì được thôi, chúng ta hãy chơi trò hoán đổi đi được không?! " - Nụ cười mưu ma đang hiện rõ trên nét mặt ông gian xảo
" Hoán đổi..?! " - Carla vẫn chưa hiểu ý ông muốn nói đến điều gì
" Nghĩa là cháu đưa cho ta thứ ta cần và ta sẽ đưa cho cháu thứ cháu cần, được chứ? "
" Được thôi " - Anh ngay thẳng đáp lại sự đồng lòng mà không hề nghĩ đến điều mà mình sắp phải đối diện
Ông ta đưa tay đặt lên vai anh : " Ta cần đôi mắt của cháu.."
Hết Chap
Author Tiết lộ một chút về chap sau, sẽ khá là bi thương luôn nhé, hãy nhớ đón xem chap nhé ️