" Nỗi đau của kẻ đến sau.."
—————
" Người đó đang đứng trước mặt anh này! "
Không gian ngay tức khắc câm lặng lạ thường, dường như anh đã nhận ra từ trước nên trong anh chẳng mấy ngạc nhiên, thay vào khuôn mặt lạnh tanh và những lời nói lạnh lùng như mọi khi là một nụ cười trêu cợt với ánh mắt khiêu rợi : " Cô đang tỏ tình với tôi đấy à? "
" trời ơi.. mày đang nói cái quái gì thế này, còn đâu danh dự của một tiểu thư mình nữa đây."
" Ừ đấy, thế anh nghĩ gì nếu như chúng ta.. " - Julia chưa kịp dứt lời thì Carla đã đưa tay bịt lấy cô rồi thì thầm rằng
" Shhh.."
Lại là tiếng bước chân sát khi đó, nó vốn vẫn đang âm thầm bám lấy anh, linh cảm điều gì đó không may, anh đưa tay đẩy cô tủ đồ của mình. Anh bảo:" Cô im lặng và ở yên đây đi! "
Ngay sau đó cánh cửa chính của căn phòng liền bật ra khi bị Reddo đá một phát vào nó.
Con mắt đầy sát khí ấy cứ như muốn nuốt chửng lấy anh
" Ông đến đây làm gì?! " - Carla vẫn thản niên như không có gì, mở lời như muốn đuổi khéo.
" Ta muốn đến thì đến, phải cần có lý do sao! Như nếu con cần, thì ta sẽ cho con một lý do. "
Xoay xoay cây gậy cỗ, ông nhẹ mỉm cười rồi ngã lưng vào chiếc ghế cạnh đó.
" Con người ông không biết gì là buông bỏ, không biết gì là tha thứ sao?!"
" Tha thứ..?!! "
Reddo, một kẻ tàn độc như ông ta thì làm gì biết đến hai từ " tha thứ ".
" Tha thứ cho những kẻ phản bội là việc của chúa, còn đưa chúng về với chúa là việc của ta."
" Đừng có lòng vòng nữa.. nó đâu?"
" Tôi không biết." - Anh xoay đi, né tránh ánh mắt hung tợn đó, từ trước đến nay chẳng có kẻ nào dám đứng trước mặt Reddo mà nói dối cả, vì họ sợ ánh mặt gϊếŧ người đó, nó có thể đốt chết bạn trong âm thầm.
" Đừng có ở đó mà thách thức lòng kiêng nhẫn của ta!!! " - Ông nghiến răng bật dậy, cầm lấy cây gậy cỗ đưa thẳng lên sát cổ anh.
Ngay lúc này anh lựa chọn sự im lặng, có muốn biện minh thì cũng chẳng được gì, lòng tin tưởng từ ông dành cho anh bao lâu nay, giờ đã bị anh hút cạn.
" Chính bản thân con đã phá vỡ giao kèo giữa chúng ta thì sau này đừng trách tại sao ta vô tình, nếu có bản lĩnh thì bảo nó đừng để ta bắt gặp, ta gặp đến đâu ta gϊếŧ đến đó."
Reddo cứ nghĩ những câu nói đó có thể hâm doạ được anh và bắt anh bỏ cuộc như nó chỉ càng khiến sự căm phẫn trong anh nổi lên thêm mà thôi.
Bầu trời bỗng nhiên nổi lên những cơn sấm ầm ĩ, tiếng gió rì rào, xào xoặc luồn qua khẽ hở của khung cửa sổ, thu đã qua và đông vừa sang đến, những cơn gió cũng trở nên buốt giá hơn bao giờ, những đám mây đen kéo đến bao phủ cả một bầu trời, ánh nắng cũng tắt dần sau những đám mây ấy.
" Tôi thách ông dám đụng đến cô ấy đó, dù cho ông có ai đi nữa tôi cũng không nương tay đâu.." - đã tuyệt tình thì phải tuyệt tình đến cùng, anh không sợ.
" CHÁT!!!"
Không thể kiềm nén được cơn giận của mình, ông giáng thẳng vào mặt anh một bạt tay, có người cha nào mà khi nghe đứa con trai mình yêu thương nhất nói lên những câu như thế mà chẳng đau lòng, Reddo thật sự không cố ý chỉ là trong lúc giận dữ nên không giữ được bình tĩnh mà thôi.
" Hay lắm!! " - Ngay lúc này trong ông ta chẳng khác gì một kẻ điên, đôi mắt đỏ mở to với những đường gân xanh nổi lên khắp vùng cổ. Reddo vừa bật ghê tợn cười vừa vỗ tay, đúng hơn là một nụ cười chua chát xen lẫn chút cay đắng. Reddo vừa bước đi vừa thì thầm rằng: " Có những thứ đen là đen, trắng là trắng, buông là buông, nắm là nắm, đen mà thành trắng chỉ có thể là mù màu, cần buông mà lại nắm chỉ có thể mù quáng."
Bóng dáng người đàn ông đó vừa khuất đi, không gian cũng trở lại cái thanh tịnh của chính nó, cũng là lúc Julia từ trong chiếc tủ lớn tung cửa bước ra, cô chạy đến nơi anh liền đưa tay áp sát vào má Carla rồi mở lời lo lắng: " Anh không sao chứ, khi nãy bác ấy đã.."
" Tôi không sao, cô không cần phải lo cho tôi." - Anh xoay đi cố tránh né cái chạm từ cô
" Quan hệ giữa hai người có vẻ như không tốt cho lắm nhỉ."
" Không phải là có lẽ mà là đúng là như thế."
" Anh không nên to tiếng với cha mình như vậy."
" Cô biết gì về ông ấy chứ.. mà thôi bỏ đi, ta đi thôi trễ rồi."
" Anh đã nói với bác ấy chưa?"
" Cần thiết sao?" - Nếu ông ta biết được sự thật, người ông ta tìm đến đầu tiên chắc chắn sẽ là Julia. Đúng, Reddo vốn là người như thế, không thích gϊếŧ chết ngay kẻ thù, mà là muốn từ từ bóp nát chúng, sự tàn độc này anh là người hiểu rõ nhất.
" Sao lại không, có thể tôi là kẻ ngoài cuộc không được quyền xen vào chuyện giữa anh và cha anh nhưng giọng nói của bác ấy lúc đó.. à mà cha anh nhắc đến " nó ", có phải là đang muốn ám chỉ đến cô ấy không." - Cái tật tò mò vẫn không thể bỏ được, toàn lo việc bao đồng mà tự hại cái thân mình.
" Nhiều lời quá làm gì, cô không mau thì tôi sẽ bỏ cô lại đó."
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh lê những bước chân chậm rãi như không còn chút sức lực, chụp lấy chiếc áo khoác trên chiếc ghế gỗ cũ đã phai màu rồi khoác lên mình. Có thể đây là cuối cùng anh còn có thể nhắm nhìn căn phòng này, sẽ không còn có cơ hội nào nữa.
—————
Trước mắt anh bây giờ là cánh cổng tử thần, một chân bước vào thì không còn đường nào để lui ra, Carla đã nhiều lần tự nhủ với lòng rằng anh sẽ không hối hận, vì Yui anh sẽ không hối hận.
Trên suốt cả đoạn dài, Julia đã không ngừng khuyên can anh nhưng anh thì một mức không thay đổi quyết định của mình, nếu ngay lúc này anh chọn cách trốn đi thì xem ra anh trông chẳng khác gì một tên hèn.
" Tình yêu thật sự là như thế sao..?! " - Cô âm thầm lên tiếng, giọng nói trầm trầm mang nặng mùi đau thương. Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được sao con người ta lại có thể vì tình yêu mà phát điên, nếu đã biết bản thân mình phải chịu đựng bao nhiêu sự đau đớn như thế, nhưng sao còn lại bắt đầu nó. Phải chẳng là vì họ ngốc??
Lại là sự im lặng đáng ghét đó, mà cũng đúng thôi, nên nói gì bây giờ.
" ..là chấp nhận mọi cay đắng để có thể đánh đổi hạnh phúc cho người mình yêu, là để có thể thấy được nụ cười nở trên môi của người ấy mà không ngại đối mặt với tử thần sao?!Thế thì nó thật đáng sợ." - Cô bảo
" Không phải chuyện tình nào cũng đáng sợ như thế. Chỉ là do trong hàng ngàn sự lựa chọn tôi đã không may mắn.." - Anh trả lời
" Cảm ơn cô." - Anh đặt tay xoa nhẹ đầu cô, ngoài Yui ra anh chưa từng làm điều này với bất cứ ai cả.
" Vì điều gì..? "
" Vì đã quan tâm đến tôi, chưa ai quan tâm tôi như thế cả."
Không phải chưa có ai quan tâm anh như thế, chỉ là anh đã không nhận ra đấy thôi.
" Anh vì người mình yêu mà hy sinh như thế, thì một chút quan tâm nhỏ nhoi này, tôi dành cho người mình thích thì có gì là lạ sao."
Cô chọn cách nói ra hết những tình cảm của mình, vì cô sợ.. sợ sẽ không còn cơ hội để có thể bày tỏ nó với anh, cô cũng sẽ như anh vậy, sẽ không hối hận, dù kết quả có ra sao đi nữa thì cô cũng sẽ chấp nhận.
" Cô..."
Anh chỉ vừa cất tiếng thì đã bị cô khoá chặt lấy đôi môi mình, một nụ hôn nhẹ nhàng như lại rất ấm áp. Cô từ từ rời xa đôi môi ấy, rồi sau đó lại dịu dàng áp sát lòng bàn tay lên má anh nhỏ nhẹ bảo:
" Sau này.. con đường anh đi sẽ rất khó khăn, nó có thể vựng thẳm sâu muôn trượng, như tôi sẽ cùng anh đối mặt với nó, sẽ cùng anh vượt qua nó. Được chứ?! "
Hết Chap
Các bạn thấy chap này thế nào, hãy comment cảm nghĩ của các bạn cho Au biết nhé. Au có một món quà nho nhỏ cho các bạn đây, trong tuần này Au sẽ đăng liên tiếp hai chapter. Các bạn có hai lựa chọn sau đây:
. chap và short story
. chap và no short story
Also Happy New Years.️