Phong nãy giờ vẫn ở đó, Phong biết Lam sẽ cứng đầu mà chờ nên Phong lấp một chỗ. Chờ Lam đi khuất, Thiên mới lên tiếng:
- Lâu rồi không gặp, Phong. Cậu vẫn như xưa nhỉ?
Phong bước ra.
- Ừ, cậu cũng vậy, vẫn không bảo vệ được người mình yêu thương!!!
-Cậu thôi đi.
-Cậu mới là người phải thôi. Lam là người để cậu trêu đùa sao mà đến một chữ ''bạn'' cậu cũng không nói ra được. Lúc đó tôi không ở đó, Lam sẽ thế nào???
-Hình như cậu hiểu nhầm. Tôi không trêu đùa. Tôi với cậu ấy đơn giản là bạn.
-Bạn???? Bạn...vậy tại sao khi họ hỏi cậu lại không trả lời...!!!!!!
-Nếu tôi trả lời, cậu nghĩ.....mà thôi có nói cậu cũng bảo tôi bao biện.
-Chính xác là cậu đang bao biện. Phong mỉa mai.
-Thôi tôi mệt rồi. Cậu về đi. Thiên nói.
- Nếu muốn tốt cho Lam thì đừng làm phiền cậu ấy nữa, cậu cũng biết rồi đấy. Thế giới của cậu khác với thế giới của chúng tôi.
Phong đứng đó. Thiên đi tiếp. Câu nói của Phong vẫn vang lại bên tai cậu:'' Thế giới của cậu khác với thế giới của chúng tôi'' Là vậy sao??? Lý do là vậy sao??
Thiên tự hỏi??? Chẳng lẽ một ngôi sao lại không được kết bạn sao???? Nhưng rồi cậu nghĩ lại nếu không làm vậy quả thật sẽ rất phiền cho Lam. Cậu vẫn trở nên lạnh lùng như trước sẽ tốt hơn cho cả hai.
Sáng hôm sau Lam đến lớp, không thấy cậu đi học. Lên weibo mới biết cậu đi quay phim. Đến một câu cũng không nói. Nó còn tưởng cậu ốm chứ. Lam không hề biết xa cách cậu lần này có thể sẽ là dấu chấm cho một mối quan hệ của cậu và nó. Cả tuần sau đó Thiên đều không đến lớp. Hết quay phim lại chạy show, quay quảng cáo, thu bài hát, phát hành MV...Lam không thể hỏi thăm cậu. Vở của cậu, Lam vẫn giữ. Lam cần thận ghi chép từng ngày.Hi vọng, lúc cậu đi học trở lại sẽ giúp ích. Cả tháng đó, lẫn tháng sau Lam vẫn chẳng gặp được cậu. Kì thi giữa kì sắp tới, Lam hết đi học rồi lại đi học. Nó bớt thời gian cập nhập về cậu hơn. Ở trường, không có cậu cũng bình yên hơn. Cũng ít ai nhắc đến cậu nữa. Mọi người dường như trở về guồng quay cuộc sống bình thường, Lam cũng vậy nhưng chỉ là vẻ bên ngoài chứ lòng nó không yên.
Thi xong, Lam uể oải bật máy tính. ''Thiên Tỉ chuyển về theo học ở Bắc Kinh''
Lam kéo xuống để đọc thêm. Vậy là thật sao???? Cũng tốt, về đó sẽ bớt xa gia đình, khi nào mệt mỏi có thể cùng Nam Nam chơi đùa ( Nam Nam: em trai Thiên Tỉ). Chợt, Lam dứng dậy, vớ lấy cái áo nó chạy đến trường. Lam không biết lí do tại sao lại đến trường nữa nhưng chân vẫn chạy. Vừa đến nơi, cánh cửa khép lại. Một chiếc ô tô đen phóng ra. Lam nhìn qua cửa kính. Nó thấy cậu. Cậu ngồi phía trong, mặt vô cảm. Lam xoay người nhìn theo ô tô. ''Một lời tạm biệt cũng không chịu nói, chúng ta không phải đã từng là bạn sao???'' Nước mắt bỗng lăn dài trên má. Cậu ấy còn lạnh lùng hơn cả nó tưởng tượng. Mưa...Từng hạt mưa lất phất bay...
''Gì đây, mưa ư??? Không phải cậu ấy vừa rời đi sao, đúng rồi cậu ấy không phải là mưa. Mưa sẽ không đối xử với Lam như vậy. Cậu ấy chắc là nắng. Nhìn vào sẽ khiến người ta nheo mắt, nhìn lâu sẽ khiến nước mắt chảy dài??''
Trong ô tô:
Cậu hết nhìn vào gương chiếu hậu rồi quay lại nhìn Lam. Cậu biết mình làm như vậy sẽ khiến nó buồn nhưng cậu không thể làm khác, chỉ có như vậy mối quan hệ của cậu và nó mới chấm dứt nhanh.'' Lam sẽ sớm trở về cuộc sống trước đây khi không có cậu''. Cậu đã nghĩ như vậy vì cậu không biết trước khi gặp cậu, cậu đã là một phần cuộc sống của Lam.
-Cháu có muốn dừng xe không? Chú quản lí quay sang hỏi.
-chú cứ chạy đi không muộn giờ bay.
Nói rồi Thiên Tỉ đeo tai nghe vào. Cậu mở hé một chút cửa. Không khí ẩm lẫn mùi mưa..thật hợp với cảm xúc của cậu bây giờ.
'' Thơi khắc trời đổ mưa như trút nước
So với ngày hôm đó có lẽ quá hợp
Em khóc rồi, mưa cũng luyến tiếc không lỡ
Hình ảnh của anh lại mờ dần đi
Cứ đi mãi hồi ức vây lấy em
Thành phố này giờ cô đơn mình em
Không chút màu sắc
Cầu vồng ư????''''雨是甜的 | Mưa rất đỗi ngọt ngào''