̣c Liên - Người Chủ Mưu
Tối đó (khoảng giờ đêm)….
Đoàng. Tiếng súng của một người con gái vang lên. Một người con trai ngã sụp xuống sàn, máu tươi bắt đầu chảy ra.
-Việt Long. Việt Long cậu không sao chứ. Đừng làm tớ sợ, tỉnh dậy đi mà – nó chạy tới bên Việt Long ôm lấy thân thể yếu ớt của cậu, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má
-Thiên Lam, tớ sắp không thể trụ nổi nữa rồi. Cậu hãy hứa với tớ phải sống thật tốt đấy – Việt Long nói từng chữ thật trong tiếng thở gấp
-Cậu sẽ không sao đâu, tớ sẽ đưa cậu đến ….- nó chưa nói xong thì Long đã tắt thở ngay trên tay nó.
-Cô là ai sao lại giết cậu ấy – sau một hồi trấn tĩnh lại nó tiến đến gần người con gái kia
-Cô không cần biết tôi là ai, tôi sẽ không tha cho cô đâu, đi chết đi – cô ta dương súng lên và nhắm bắn vào nó
Đoàng. Tiếng súng lại một lần nữa vang lên. Nó tưởng chừng như mình đã ăn trọn viên đạn kia nhưng không….có một người con trai khác đã đỡ viên đạn đó cho nó và ôm trọn nó vào lòng. Phải đó chính là Thiên Thiên.
-Khôngggggg
--------------------------
-Thiên Lam Thiên Lam, cậu sao vậy – nó mở mắt và thấy Thiên đang gọi mình
-Thiên Thiên cậu không sao chứ – nó hỏi trong tiếng nấc
-Tớ không sao, cậu gặp ác mộng hay sao mà ra nhiều mồ hôi dữ vậy – Thiên lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên khuôn mặt cho nó
-Không sao là tốt rồi, may mà đó chỉ là ác mộng – nó thở phù nhẹ nhõm
-Cậu có thể kể cho tớ biết vì sao cậu bị thương như này không – Thiên
-Chuyện là……………………. – nó kể đầu đuôi mọi chuyện cho Thiên nghe (kể cả việc Việt Long giúp nó chạy thoát). Nghe xong Thiên có chút hoảng hồn vì những gì đã xảy ra với nó, cậu cũng bắt đầu lo lắng nhiều hơn cho nó.
-Sao cậu không gọi tớ đi cùng hả – Thiên hơi bực
-Tại tớ nghĩ cậu bận nên thôi
-Lần sau đi đâu nhớ gọi cho tớ biết, không được đi một mình đâu đó – Thiên dặn
-Dạ, con biết rồi ba – nó trêu Thiên rồi người họ cùng trò chuyện đến gần sáng mới ngủ.
----------------------
Quay lại chỗ Việt Long, sau khi nó đi…
Àoo. Một xô nước được tạt thẳng vào mặt cậu làm cậu giật mình mà tỉnh lại.
-Nói. Ai cho mi thả nó ra – người con gái kia nói
-Ngọc Liên tiểu thư, tôi không thả cô ta ra mà là cô ta lợi dụng lúc tôi sơ suất tự cởi trói và đánh tôi một phát làm tôi bất tỉnh không biết gì cả – Việt Long
-Ngươi làm ăn vậy hả, Gấu đen (biệt danh kẻ cầm đầu băng đảng) ta ra lệnh cho ngươi sa thải tên này ngay lập tức kẻo nó lại làm hỏng kế hoạch của chúng ta – Ngọc Liên
-Vâng thưa tiểu thư – Gấu đen do làm việc cho ả ta nên phải nghe lời ả thôi. Và rồi Việt Long bị sa thải sau một trận đòn roi nhừ tử, nhưng cậu vẫn không xin ở lại vì cậu đã tìm thấy người con gái mà cậu yêu, người con gái mà cậu cất công tìm kiếm bấy lâu nay. Cậu muốn rời khỏi băng đảng này để được ở bên chăm sóc, yêu thương và bảo vệ nó. Về phần Ngọc Liên, cô ta chắc hẳn rất tức tối vì kế hoạch lần này lại có thể đổ vỡ nhanh như vậy. Nhưng cô ta vẫn sẽ tính toán nhiều kế hoạch khác để hại nó