Còn cách đại sảnh khá xa đã nghe tiếng một hán tử thô lỗ nóng giận bên trọng: “Phái Không Động các ngươi là cái thá gì?! Có bản lĩnh thì đánh một trận đàng hoàng, ai thắng đại phu này thuộc về người đó!”
“Chẳng qua là một phái Hải Sa cỏn con, Không Động ta sợ ngươi chắc?” Nói rồi rút trường kiếm ra khỏi vỏ nghe keng một tiếng.
Ân Lê Đình và Lộ Dao đều nghe tiếng, nhìn nhau một cái, đồng thời phóng vào đại sảnh. Lúc này trong sảnh đường thênh thang, hai tủ thuốc đã bị lật tung, dược liệu vung vãi trên đất, hai bình sứ thanh hoa cao bằng nửa người hai bên cửa bị nát hết một chiếc, tượng Hoa Đà đặt chính giữa sảnh cũng bị lật đổ. Song nhóm sai vặt tạp dịch không một ai dám lên quét dọn chỉ vì giữa sảnh, hai mươi mấy người giang hồ chia làm hai phe, khí thế hùng hổ giương cung bạt kiếm đối chọi với nhau. Ân Lê Đình vừa nhìn đã nhận ra trong đó phục sức một phe là phái Không Động, nhìn tuổi tác đều trên dưới hai ba chục song không có nhân vật nào trong Không Động ngũ lão. Phe bên kia mặc quần chẽn bằng vải thô xanh đậm, thắt lưng buộc khăn đen, Ân Lê Đình cau mày nói nhỏ với Lộ Dao: “Bên trái là đệ tử trẻ của Không Động, bên phải hình như là người của Hải Sa.”
Hai toán người này Lộ Dao chẳng biết toán nào, biết Ân Lê Đình nói nhỏ cho nàng nghe liền gật đầu thật khẽ, sắc mặt sa sầm, quét mắt một vòng khắp đại sảnh, tự động bỏ qua ánh đao kiếm lành lạnh.
Người của Không Động và Hải Sa cơ hồ sắp rút kiếm động thủ thì thấy có hai người đi thẳng vào cửa đại sảnh. Chỉ thấy người đến cực kỳ bình thản đi thẳng vào giữa sảnh, trong đó nữ tử áo xanh nhíu mày, hai mắt hơi nheo lại quan sát người trong sảnh một vòng, một chữ không thốt. Phái Hải Sa còn chưa phản ứng lại, trong Không Động ngược lại có người nhận ra Ân Lê Đình trước, lập tức mở miệng: “Ân lục hiệp.” Người này họ Hoắc tên Duệ, là đệ tử thứ ba của lão nhị trong Không Động ngũ lão, Tông Duy Hiệp. Trong đại sảnh này, bối phận của y khá cao trong số đệ tử Không Động, lần này Không Động bị thương là tứ sư thúc của y Thường Kính Chi. Luận tuổi tác y xấp xỉ Ân Lê Đình, từng có duyên gặp mặt mấy lần vì thế chỉ liếc một cái là nhận ra ngay, trong lòng càng thêm mừng thầm. Chỉ vì tuy công phu phái Hải Sa cũng sàn sàn nhưng Độc Sa bí truyền quả thật rất lợi hại, nếu động thủ thật, sợ là Không Động ăn mệt. Y kiến thức qua công phu của Ân Lê Đình, cảm thấy nếu chàng đến, tất là trợ lực lớn cho một trong lục đại phái Không Động.
Ân Lê Đình thấy có người chào hỏi mình, chắp tay đáp lễ: “Hoắc huynh.”
Phái Hải Sa nghe ba chữ Ân lục hiệp, biết ngay thân phận người tới, tên cầm đầu lập tức quát lên: “Giỏi lắm, Không Động các ngươi lại còn kéo phái Võ Đang tới chống lưng nữa! Hôm nay Văn lão tứ ta muốn lãnh giáo xem!” Nói rồi huơ đao trong tay, triển khai tư thế. Ân Lê Đình còn chưa lên tiếng, Không Động đối diện đã có hai đệ tử rút trường kiếm ra xông lên ứng trận. Mắt thấy hai phái sắp động thủ, nhân mã hai bên chợt thấy ngân quang lóe lên giữa hai phái, tà áo trắng của Ân Lê Đình khẽ lay động, ba người cầm binh khí chỉ cảm thấy cổ tay nhói lên, mọi người nghe một loạt tiếng loảng xoảng, ba món binh khí trước sau đồng loạt rơi xuống đất. Lần này thì tất cả ngây người, kinh ngạc không chừng nhìn Ân Lê Đình chống kiếm chưa cất, không hiểu ý chàng, trong lòng càng khiếp hãi kiếm pháp mà nhất thời không dám rút vũ khí ra.
Lộ Dao lại lo lắng nhìn Ân Lê Đình, thấy chàng chỉ cầm kiếm bằng tay phải, tay trái bị thương xuôi bên hông không hề dùng lực mới thoáng yên tâm. Ân Lê Đình hiểu được ý nàng, nhìn ánh mắt nàng trong lòng ngọt ngào, dưới bao ánh mắt đổ dồn thoáng đỏ mặt gật đầu tỏ vẻ không sao.
Ngay lúc này, phó chủ quản Nhã An y quán Trương Tư Thanh vừa rồi ngay cả nói cũng không dám xen vào, thở cũng không dám thở mạnh rốt cuộc nhìn rõ người đứng giữa sảnh là Lộ Dao, to gan gọi “Lộ đại phu Lộ đại phu!”
Lộ Dao nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy phó chủ quản Trương Tư Thanh có vẻ nhếch nhác “chen” từ sau bình phong bên cửa sổ ra, áo dài bị rách một cái lỗ không nhỏ, vạt dưới có vẻ như bị mực văng trúng lấm lem, tóc tai cũng bù xù.
“Lộ đại phu, rốt cuộc ngài tới rồi!”
Lộ Dao thấy bộ dạng thảm hại của y, cau mày hỏi: “Có mấy người bị thương? Người bị thương nặng chủ quản Kì nói ở đâu?”
“Đưa đến tổng cộng bảy người bị thương, ba người thương nhẹ, hai người gãy xương, một người trúng độc, còn có một người bị thương ổ bụng khá nặng, bây giờ Âu Dương đại phu đang chẩn trị ở gian trong.”
Lộ Dao nghe xong gật đầu: “Ta đi qua đó.” Nói rồi quay người nhìn Ân Lê Đình, Ân Lê Đình hơi mấp máy môi, nhìn khẩu hình rõ ràng là hai chữ “yên tâm”. Lộ Dao nháy mắt với chàng, kế đó lại nhìn đại sảnh, thấy người bị thương hình như đều là phái Hải Sa, ắt hẳn người còn lại là phái Không Động rồi. Nhã An y quán có bốn đại phu, hôm nay một người không có mặt, còn ba người thì có hai người đang chữa trị cho phái Hải Sa, người còn lại bị hai đệ tử Không Động túm lấy, có vẻ như vừa rồi hai phái tranh chấp là vì muốn đại phu này chữa cho ai. Lộ Dao thoáng tính toán trong lòng, đi tới trước mặt hai đệ tử Không Động, liếc mắt lạnh lùng: “Các ngươi thả Trình đại phu qua bên kia, bên đó có sáu bệnh nhân, hai đại phu không đủ.”
Trình đại phu tuổi chưa tới ba mươi, bá tánh bình thường, lúc này bị hai người có võ túm lại khá bất lực. Thấy Lộ Dao tới không khỏi cười khổ với nàng. Hai đệ tử Không Động không biết thân phận Lộ Dao, nghe Lộ Dao nói thế, một gã không nhịn được nạt nộ: “Con tiện nhân quậy cái gì, cút mau! Chậm trễ chữa trị cho sư phụ lão, lão tử diệt ngươi.” Nói rồi duỗi tay xô Lộ Dao. Nhưng cánh tay chỉ vươn chưa tới nửa tấc liền cảm thấy cổ tay đau điếng, không cách nào vươn thêm nửa phân. Gã cả kinh, định thần nhìn lại thì phát hiện trường kiếm Ân Lê Đình hơi rung, đang cắm vào huyệt Thần Môn nơi cổ tay gã.
“Ân lục hiệp!” Hoắc Duệ kinh ngạc kêu lên, Ân Lê Đình chắp tay nghiêm nghị: “Có thể nhờ Hoắc huynh kềm chế môn hạ đệ tử được chăng? Lộ cô nương tới để cứu người.”
Hoắc Duệ ngẩn ra, bỗng nghe gian trong vang lên một tiếng cạch, bên trong có người đi ra, thấy Lộ Dao thì mừng rỡ: “Lộ đại phu, mau lên! Ta đang mong cô tới đây, vết thương này hóc búa lắm!” Chính là Âu Dương Khiêm lần trước cùng chống ác hạch Tuyền Châu với Lộ Dao.
Lộ Dao thấy hắn, không rảnh để ý tới đám giang hồ trước mặt nữa, hừ khẽ một tiếng, vất lại một câu liền lắc người vào gian trong: “Trình đại phu chuyên về nam khoa, ngươi muốn hắn xem bệnh cho sư phụ ngươi thật chứ?”
Hai đệ tử Không Động ngẩn ra, liền đó cảm thấy thả không được, không thả cũng không được, nhất thời xấu hổ vô cùng đứng phỗng ra tại chỗ. Đua nhau nhìn Hoắc Duệ, Hoắc Duệ hơi phân vân thì nghe Ân Lê Đình nói: “Y thuật Lộ đại phu trác tuyệt, chứng gãy chi của tam sư huynh Du Đại Nham tại hạ là do nàng chữa lành. Lệnh sư được nàng ra tay ắt sẽ không sơ sẩy.”
Câu này, không những trên dưới Không Động giật mình, ngay cả phái Hải Sa bị thương không ít người nghe xong cũng bàn tán khe khẽ. Mọi người đều nghe nói Võ Đang Du Đại Nham gãy chi đã lành, lần này tái xuất giang hồ, trong lòng vốn đã kinh ngạc không thôi. Bây giờ nghe Ân Lê Đình nói người chữa khỏi cho Du Đại Nham chính là cô nương cực kỳ trẻ tuổi này nhất thời càng khó tin tưởng. Nhưng xưa nay trên giang hồ, Võ Đang thất hiệp nói một không nói hai, huống hồ Ân Lê Đình cũng không cần phải lừa mọi người, vì thế đều quay mặt nhìn nhau. Ngược lại hoắc Duệ phản ứng lại trước, gật đầu với hai đệ tử Không Động, hai đệ tử nhận được mệnh lệnh lập tức thả đại phu ra.
Trình đại phu cảm kích nhìn Ân Lê Đình một cái, cũng không kịp chào hỏi, đi thẳng tới chỗ người bị thương phái Hải Sa đối diện. Phái Hải Sa thấy đối phương thả đại phu lại, lại thấy hình như Ân Lê Đình khá quen thuộc, sợ là khó đối phó, trong chốc lát cũng không dám gây chuyện nữa, luống cuống kéo đại phu lại chẩn trị cho huynh đệ bị thương.
Bên này Không Động thấy Lộ Dao cùng Âu Dương Khiêm đi chữa cho sư trưởng bổn môn, lại nghe nói nàng từng chữa lành tay chân bị gãy của Du Đại Nham, lập tức cũng thả lỏng hơn nửa. Hoắc Duệ khá nhanh trí, nhận ra hình như Ân Lê Đình rất thân với Lộ Dao, vội vàng chắp tay cám ơn Ân Lê Đình: “Vừa rồi đệ tử tệ phái ăn nói lỗ mãng, đắc tội Lộ đại phu, mong Ân huynh rộng lượng, trước mặt Lộ cô nương, làm phiền Ân huynh chu toàn giúp cho.”
Ban nãy Ân Lê Đình đã thấy sắc mặt Lộ Dao, càng biết rõ tính nàng “Không giấu gì Hoắc huynh, bây giờ e là Tiểu Dao đang rất giận. Cũng không phải vì đệ tử quý phái nói gì mà là vì các vị đập phá Nhã An y quán ra nông nỗi này, tất nhiên là nàng tức giận rồi. Chẳng qua vì bệnh nhân trước mắt, tạm thời chưa phát tác thôi.”
Hoắc Duệ vừa nghe lập tức đáp: “Ta lập tức sai đệ tử bản phái quét dọn là được, đa tạ Ân huynh nhắc nhở.” Nói rồi vội vàng quay đi sai phái đệ tử Không Động thu dọn đồ đạc dược liệu rơi vãi trên đất. Một bên Trương Tư Thanh bận bịu chỉ huy dược đồng thu thập lại dược liệu, bản thân thì đi lên chắp tay tạ Ân Lê Đình: “Tại hạ Trương Tư Thanh, đa tạ vị công tử này vừa rồi xuất kiếm giúp đỡ.”
Ân Lê Đình thấy người hắn nhếch nhác, thế mà cứ làm bộ dạng lễ độ cảm thấy rất buồn cười, ngoài mặt vẫn ráng nhịn đáp lễ: “Trương tiên sinh không cần để trong lòng, nhấc tay chi lao mà thôi.”
Đang nói bỗng nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng chân dồn dập, mấy người quay đầu nhìn thì thấy một chiếc xe ngựa dừng nơi cổng, từ trên xe bước xuống bốn nữ tử trong đó có một người được dìu tiến vào đại sảnh. Ân Lê Đình vừa thấy thì ngẩn người bởi vì bốn người này đều rất quen, ba người trong đó là Tĩnh Huyền và Bối Cẩm Nghi phái Nga Mi đang dìu Đinh Mẫn Quân, người đi phía trước chính là Đàm Tú Trữ.
Bốn người tiến vào đại sảnh thấy cả sảnh đường toàn người cũng khựng lại song đồng thời đều nhận ra Ân Lê Đình.
“Ân lục hiệp.”
Ân Lê Đình thấy Đàm Tú Trữ, thoáng chần chừ, sợ mình chào hỏi làm cô nương người ta xấu hổ, thấy Đàm Tú Trữ không hề đếm xỉa đến chàng làm bộ như không quen biết cũng không làm rõ, nhìn ba người phái Nga Mi: “Ân Lê Đình gặp qua ba vị sư tỷ muội Nga Mi. Xin hỏi Đinh sư muội bị thương à?”
Tĩnh Huyền chau mày: “Vừa rồi chúng ta xung đột với người của Thiên Ưng giáo, Đinh sư muội bị thương bởi độc châm của chúng. May mà vừa vặn gặp vị Đàm cô nương này ngoài thành có thể giải được độc, nhưng cần dược liệu nên đến đây.”
Ân Lê Đình nghe thế hỏi “Bị thương bởi độc châm? Có nghiêm trọng không?”
“Sư muội đau nhức khó chịu, nửa cánh tay mất hết tri giác, đã ngất đi rồi.” Bối Cẩm Nghi không trầm ổn như Tĩnh Huyền, lúc này giọng hơi sợ hãi.
Bên này Đàm Tú Trữ thấy Ân Lê Đình có mặt ở y quán, nghĩ sơ một chút là đoán được chắc chàng đi cùng Lộ Dao đến đây, trong lòng không được tự nhiên. Cũng may Trương Tư Thanh nghe rõ cuộc đối thoại, thấy hình như đối phương quen Ân Lê Đình bèn tiến lên nói thẳng: “Phía sau có một gian phòng khám, ba vị đưa người qua đó trước đi.” Nói rồi quay sang Đàm Tú Trữ: “Tại hạ họ Trương, tên Tư Thanh, dám hỏi cô nương đây là?”
Đàm Tú Trữ lùi lại một bước hành lễ “Tiểu nữ tử họ Đàm, tên húy gia phụ là thượng Đàm hạ Dục.”
Trương Tư Thanh nghe hai chữ Đàm Dục vội vàng chắp tay: “Hóa ra là thiên kim Đàm lão tiên sinh, từ lâu đã nghe chủ quản Từ nói thiên kim của Đàm lão tiên sinh không như nữ tử bình thường, tinh thông y thuật, hôm nay được thấy quả nhiên phi phàm.”
Đàm Tú Trữ được Trương Tư Thanh khen, mặt hơi đỏ “Trương tiên sinh, có thể cung cấp bút mực không, độc của vị tỷ tỷ này cần tiểu nữ phối dược để giải.”
Trương Tư Thanh vốn đang đau đầu vì trước mắt thật sự không điều đâu ra đại phu chẩn trị cho phái Nga Mi, bây giờ có con gái Đàm Dục chẩn bệnh cho người tập võ cũng là nữ tử như thế, không khỏi thở phào, vội vàng cười nói: “Tất nhiên rồi, mời Đàm đại phu vào trong bắt mạch. Trà nước bút mực vài khắc nữa sẽ có dược đồng đưa vào.”
Đàm Tú Trữ thật sự không muốn ở cùng chỗ với Ân Lê Đình, nghe thế cảm ơn sau liền vào gian trong chẩn trị độc thương cho Đinh Mẫn Quân.
Bên này Ân Lê Đình được Trương Tư Thanh mời vào phòng khách phía trong, chờ Lộ Dao từ phòng khám đi ra. Vừa mới rảnh được một chút, việc ban nãy giữa hai người trước khi Kì Tân xông vào tìm Lộ Dao lại hiện ra trước mắt, thoáng chốc lại cảm thấy tay phải nóng lên, xúc cảm mềm mại ấm áp từ cánh môi Lộ Dao truyền đến đầu ngón tay cơ hồ còn lưu lại nơi đó khiến chàng cảm giác một chút hơi ấm từ đầu ngón tay mãi lan ra toàn thân và khuôn mặt, trên mặt nóng ran, trong lòng lại ấm áp, nhất thời không phân biệt được đó là cảm giác gì. Muốn nhắm mắt tĩnh tọa song không cách nào tập trung tinh thần được.
Không biết như thế bao lâu bỗng nghe bên tai vang lên một giọng khẽ khàng: “Lục ca, huynh nghĩ gì thế? Sao mà nhập tâm vậy?” Chính là Lộ Dao.
Ân Lê Đình giật mình, phát giác âm thanh này tựa hồ kề ngay bên tai, cả nhịp thở của Lộ Dao cũng nghe rõ mồn một liền giật nảy mình, quay phắt lại thì thấy Lộ Dao cười tươi rói đứng bên mình, hơi khom lưng nhìn mình, cười có vẻ đắc ý vì thực hiện được âm mưu.
Vừa rồi Lộ Dao đi ra khỏi phòng khám thì thấy Ân Lê Đình đang trầm tư một mình, chìm đắm đến mức bản thân lẳng lặng lại gần cũng không phát hiện, vì thế nảy ý trêu đùa, đi thật khẽ đến bên người chàng, tính hù chàng một cái. Song bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt trong veo của Ân Lê Đình gần trong gang tấc, nhớ tới sự tình trong phòng khách hồi chiều, kềm lòng không đậu hít sâu một hơi, vội vàng đứng thẳng người, có chút mất tự nhiên sờ sờ mũi, nhất thời hai người đều không biết nên nói gì. Nửa ngày, chung quy da mặt Lộ Dao vẫn dày hơn Ân Lê Đình, ho một tiếng chuyển đề tài “Khụ khụ, vừa rồi hình như muội nghe thấy Tú Trữ tới rồi?”
Ân Lê Đình không dè nàng chuyển đề tài nhanh như thế, mở to mắt, ấp úng: “Ừ… Đàm đại phu bà Tĩnh Huyền sư tỷ bọn họ ở phòng khám bên cạnh.”
“Ồ.” Lộ Dao nhìn chàng, có chút thấp thỏm gật đầu “Vậy… muội đi qua xem thử.” Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy qua phòng khám cách vách, bỏ một mình Ân Lê Đình ngồi trong phòng khách. Nửa ngày sau, bỗng nhiên Ân Lê Đình mỉm cười, đuôi mày khóe mắt ấm áp lạ thường.