Kinh đô, phủ Đại hoàng tử.
Thẩm Tĩnh Sơ bước đi chậm rãi, từng bước xuống dần bậc thềm, lặng im không tiếng động, trâm cài đung đưa khẽ khàng theo chân nàng.
Nha hoàn Tình Vân đi theo sau, tay bưng một chén canh gà.
Nàng nhẹ nhàng vỗ lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, khẽ mỉm cười. Vừa rồi thái y đã nói cho nàng một tin vui lớn, và nay nàng muốn nhanh đem tin này chia sẻ với phu quân của mình...
Đến ngoại viện, hôm nay sân cửa lại không một tiếng động, không một người gác. Không khí kỳ lạ làm nàng cảm thấy có chút lạ lùng kỳ quái, vì thư phòng là nơi trọng yếu, bên trong có nhiều cơ mật, dù không có mặt Lý Thế Hành thì cũng sẽ có người khác trông coi. Sự khác thường hôm nay làm nàng có chút bất an.
Chẳng lẽ người có bầu thì mẫn cảm hơn sao? Nàng cảm thấy hôm nay sẽ có sự việc quan trọng phát sinh, mí mắt nãy giờ vẫn nháy liên tục, giống như báo điềm gì đó.
Đến cửa thư phòng, vừa định gõ cữa, trong lòng lại nảy lên, nàng hình như nghe được âm thanh gì đó. Tay dừng động tác lại, tiếng rên rỉ từ phòng phát ra từng đợt.
Nàng thật sự bị sốc, đây đúng là âm thanh nam nữ hoan ái mà.
Những tiếng rên rỉ không ngừng rót vào tai nàng. Nàng mở trừng hai mắt, không thể tin được nhìn chẳm chằm vào cửa phòng, giống như đang xuyên qua lớp cửa mà nhìn thấu được đôi nam nữ đang làm chuyện tốt bên trong.
Nàng hoảng hốt lùi về sau hai bước, vừa đụng vào chiếc cột sau lưng, thế này mới không té ngã trên đất. Hai chân mềm nhũn, như chực ngã nhào.
Người nam nhân lúc nào cũng nói yêu nàng giờ phút này lại ở thư phòng cùng người con gái khác hoan ái?
Đêm qua, hắn còn đem nàng nâng niu lòng bàn tay, giống như nàng là báu vật vô giá của hắn, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai "Tĩnh Sơ, đời này, ta chỉ cần nàng. Trọn đời suốt kiếp chỉ có đôi ta"
Thì ra tất cả đều là một chuyện cười.
Thẩm Tĩnh Sơ siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt, nhói đau làm nàng tỉnh táo lại vài phần. Nàng giãy giụa đứng dậy, muốn đẩy cửa phòng ra để chất vấn kẻ lừa gạt kia.
Ngón tay còn chưa chạm đến cửa thì nghe được tiếng thở dốc trong phòng đã dừng, giọng nói dịu dàng của nữ nhân vang lên "Điện hạ, chừng nào người mới cưới ta đây, người đã đáp ứng ta rồi, chỉ cần ta giúp người lấy được tỷ tỷ, về sau người liền nạp ta làm thiếp mà..."
Giọng nói trầm thấp cực kỳ quen thuộc của nam nhân đáp lại "Việc này không vội, để nói sau đi"
Nàng ngây ngốc đứng tại cửa, giống như bị sét đánh, một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Cửa phòng cách của nàng chỉ một khoảng cách nhỏ mà nàng lại cảm thấy run run, giống như là chỉ cần đẩy cửa ra là hai người xa nhau ở hai thế giới.
Thẩm Tĩnh Di...Muội muội tốt của nàng, mẹ đẻ trước đây là nha hoàn của mẫu thân nàng, nàng lại đối đãi giống như tỷ muội ruột, vậy mà lại cùng nam nhân nàng yêu thuơng nhất tính kế mình!
Ngay cả thứ tình cảm mà nàng dành cho hắn, cũng là bọn họ bày ra!
Thẩm Tĩnh Sơ cả người phát run, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, một trận lửa giận xông lên đầu, nàng cắn chặt răn, đè nén tim mình, run run đẩy cửa gỗ nặng nề ra, đem sự thật tàn nhẫn phơi bày trước mặt mình.
Lý Thế Hành ngồi ở trên giường tháp, đang chỉnh lại xiêm y, Thẩm Tĩnh Di vẫn là nửa thân để trần, nằm nghiêng một bên, hai người nhìn thấy Thẩm Tĩnh Sơ đột nhiên phá cửa vào thì hết sức kinh ngạc, hoàn toàn bất động.
Nàng cứ tưởng mình sẽ phải hung hăng mắng một trận nhưng lại phát hiện lời nói như nghẹn lại, căn bản không thể phát ra âm thanh, chính là hai mắt như bốc hỏa đăm đăm nhìn hai kẻ kia.
Lý Thế Hành sửng sốt, lúc này Thẩm Tĩnh Sơ sao lại đột nhiên chạy tới thư phòng? Hơn nữa, nàng đến đây mà sao không có ai thông báo?
Lý Thế Hành hai mắt nheo lại, theo bản năng liếc về phía Thẩm Tĩnh Di đang nằm bên giường. Thẩm Tĩnh Di bị ánh mắt sắc bén của hắn làm chột dạ, nhanh chóng lấp liếm, vẻ mặt hoảng loạn "Tỷ tỷ sao lại đến đây?"
Thẩm Tĩnh Sơ không nhìn nàng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thế Hành. Hắn bị nàng nhìn có chút sợ hãi, chỉ phải mở miệng nói "Tĩnh Sơ..."
"Lý Thế Hành, nguơi thế nhưng lại gạt ta."
Nghĩ đến chính mình đang giận dữ trong lòng nhưng lại không ngờ giọng nói vẫn bình tĩnh khác thường, giống như sự bình yên trước đêm bão táp.
"Tĩnh Sơ, nàng nghe ta giải thích đã...ta"
Lý Thế Hành mở miệng muốn nói nhưng lại phát hiện mình chẳng có gì để biện giải được, bị chính thê bắt được thông dâm tại giường, thử hỏi còn gì để giải thích?
Thẩm Tĩnh Sơ đứng lẳng lặng chờ hắn lên tiếng mà Lý Thế Hành sau một lúc lâu cũng không nói ra được cái lý do gì, nàng cười lạnh, giọng mỉa mai "Giải thích? Nay ta cũng chờ xem nguơi giải thích ra sao?"
Nàng vẫn nhìn khuôn mặt hắn, cho tới bây giờ, vẫn chẳng có tia hoảng loạn nào, vẫn như trước bình tĩnh. Trước kia nàng cực kỳ thích kiểu mặt lạnh này, vẫn hi vọng có thể là người làm thay đổi khuôn mặt như băng tuyết kia,. Mỗi khi hắn mỉm cười là lúc hắn vì nàng mà làm băng tan chảy, giống như là ban cho nàng đại ân.
Mà nay khuôn mặt hắn không chút biểu cảm nào, nhìn nàng mà giống như đem nàng đẩy ngã vào hầm băng, lạnh đến xuơng cốt, làm cả người nàng run rẩy không thôi.
Tim như bị dao cắt, không quay đầu nhìn lại, nàng tuyệt vọng xoay người rời đi.
Bóng dáng gầy yếu của nàng phiêu theo gió vô cùng bất lực và cô đơn.
Thẩm Tĩnh Di nhanh chóng chỉnh lại quần áo, ôn nhu nói "Điện hạ đừng lo, ta sẽ đi khuyên tỷ tỷ"bg-ssp-{height:px}
Lý Thế Hành thu ánh mắt lại, nhìn chằm chẳm Thẩm Tĩnh Di "Nguơi dám tính kế bổn vuơng?"
Thẩm Tĩnh Di trong lòng hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống "Tĩnh Di không dám!"
Hắn làm sao biết được? Nàng bất quá chỉ muốn tỷ tỷ biết, rồi buộc hắn nạp nàng mà thôi.
Lý Thế Hành lạnh giọng, tính toán này nhỏ nhặt này, chẳng lẽ hắn còn không biết? Nữ nhân ngu xuẩn này, suýt nữa làm hỏng hết kế hoạch của hắn!
Tâm tứ của hắn lại bay theo nữ nhân vừa phẫn nộ rời đi, trong mắt nàng tràn đầy lửa giận, châm chọc, thất vọng, làm hắn cảm thấy thật phiền chán.
"Còn không mau đi đi"
Hắn thản nhiên phân phó.
Thẩm Tĩnh Di ngẩn người, lập tức phản ứng, đứng dậy đuổi theo nữ nhân vừa đi xa.
Thẩm Tĩnh Sơ...Lý Thế Hành ngẫm lại tên nàng, lo lắng trong lòng. Nàng bất quá chỉ là một phần của kế hoạch, sao trong lòng lại vì nàng mà loạn lên?
Thẩm Tĩnh Sơ lảo đảo một đường không hiểu sao lại đi đến hồ Cẩm Lý. Trong ao Cẩm lý, những chú cá tự do bơi qua bơi lại, nhưng nàng không khỏi cảm thấy bị châm chọc.
Ngày ấy, tại ngày đại thọ của tổ mẫu, nàng vô tình đi ngang qua hồ nước, bị những chú cá kia thu hút, bất cẩn trượt chân, bị hắn cứu, chính là lúc kinh ngạc đó mà trái tim của nàng bị hắn cướp mất.
Nàng thật là ngu xuẩn, tin tưởng nam nhân này thực lòng yêu mình, như thế xem ra, hắn chỉ lợi dụng thân thế cua nàng, lợi dụng thế lực gia đình nàng thôi.
Thật là buồn cười quá...Nàng nhịn không được cười ra tiếng, mang theo vài phần chua xót, cổ họng giống như có hàng vạn kim châm thật đau. Mí mắt nhắm lại nhưng đã phát hiện thì ra không biết tự bao giờ khuôn mặt đã đẫm nước mắt.
"Tỷ tỷ..."giọng nói mềm mại của Thẩm Tĩnh Di vang lên sau lưng, Thẩm Tĩnh Sơ nhanh chóng lau đi nước mắt, xoay người lạnh lùng nhìn lại "Như thế nào? Ngươi tính cầu xin ta cho ngươi qua cửa sao? Đừng hòng mơ tưởng!"
"Ha ha ha ha.." Thẩm Tĩnh Di nũng nịu cười "Tỷ tỷ sao lại chấp nhất như thế?"
Thẩm Tĩnh Sơ nghiêm mặt nói "Ngươi đừng có giả bộ nữa! Cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Thẩm Tĩnh Di sắc mặt thay đổi, cuối cùng cũng thay đổi nét mặt tươi cười giả tạo, trong mắt có chút thâm hiểm "Tỷ tỷ, việc đã đến nước này, ta nghĩ không còn do ngươi quyết định nữa đâu!"
"Ngươi tưởng điện hạ thật lòng thích ngươi sao? Điện hạ chẳng qua là lợi dụng ngươi thôi" Thẩm Tĩnh Di lộ vẻ châm chọc "Ba năm trước đây, tại hồ cẩm lý trùng hợp cứu ngươi, trong cung lại tình cờ gặp ngươi, còn có ngày hội thưởng hoa nữa...Tất cả chẳng qua là do ta cùng điện hạ thiết kế thôi. Ngươi lại cho là hắn yêu ngươi toàn tâm toàn ý sao? Haha..."
Thẩm Tĩnh Di cười lớn, đem tất cả những chuyện đó tàn nhẫn nói ra "Muội muội ta đây...đã là người của điện hạ từ ba năm trước rồi"
Vừa nói, Thẩm Tĩnh Di liền lặng lẽ đến bên cạnh Thẩm Tĩnh Sơ.
Thẩm Tĩnh Sơ bị chân tướng sự việc từ miệng Thẩm Tĩnh Di làm cho thất thần. Ba năm trước, bọn họ đã cùng nhau cấu kết, Thẩm Tĩnh Di khi đó đã muốn giúp Lý Thế Hành cưới nàng, lấy Thẩm gia đích nữ làm vợ?
"Ta là đích tỷ của nguơi, ngày thường đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại hại ta?"
Thẩm Tĩnh Sơ phẫn nộ nhìn chằm chằm Thẩm Tĩnh Di, ánh mắt sắc bén như dao, dường như hận không thể đâm nàng vạn lần.
"Đối đãi không tệ?"
Thẩm Tĩnh Di trào phùng "Tỷ tỷ là đích nữ cao quý, muội muội ta chẳng qua chỉ là thứ nữ thôi, cho tới nay chỉ vẫn là con chó đi theo bên cạnh ngươi thôi!" Thẩm Tĩnh Di nhớ tới những lúc nhục nhã, cảm thấy thật giận dữ.
Thẩm Tĩnh Di...sao lại có oán hận sâu như vậy với nàng?
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Tĩnh Di, còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì đã bị đẩy mạnh vào bụng rơi xuống hồ.
Hồ nước rất sâu, Thẩm Tĩnh Sơ hai chân không chạm đáy, không biết bơi, chỉ có thể giãy dụa "Cứu mạng...cứu mạng..."
Thẩm Tĩnh Đi đứng bên bờ, lẳng lặng nhìn Thẩm Tĩnh Sơ đang giãy giụa, khẽ mở miệng "Vốn dĩ ta chỉ cầu vị trí quý thiếp thôi, nhưng ngươi nay lại có bầu, chỉ sợ điện hạ mềm lòng, ta lại không thể chấp nhận được...Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muốn trách thì hãy trách mệnh ngươi ngày trước quá tốt mà thôi"
Nước ao lạnh lẽo dần thấm vào cơ thể Thẩm Tĩnh Sơ, nàng cảm giác da thịt ngày một lạnh, sinh mệnh đần biến mất, trước mắt chỉ còn màu đen, trong đầu tất cả còn lại là ký ức với Lý Thế Hành, bông tuyết như đang bay quanh nàng, bao phủ lấy nàng.
Nếu hết thảy có thể làm lại được thì tốt biết bao...
Nàng mông lung như trở lại ngày ấy, khi mẫu thân chưa qua đời, nằm trên chiếc giường ấm áp, nghe giọng mẫu thân khẽ nói bên tai.
"Mẫu thân..." Nàng giống như nghe được tiếng mình đang làm nũng trong lòng mẫu thân.
"Tĩnh Sơ ngoan..." giọng nói mẫu thân bên tai dần biến mất, càng ngày càng xa, chỉ có sự trống trãi vây quanh nàng.