Ngõ nhỏ này tuy rằng chỉ cách phố Yên hoa một con phố, nhưng lại rất yên tĩnh, Thượng Quan Khinh Vãn kéo Hồng Thược đi theo ở phía sau rất xa, lại không nghĩ bị hai nam nhân kia đã phát hiện các nàng đang theo dõi.
Lúc quẹo khúc quanh, hai nam nhân kia đột nhiên không thấy đâu, đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn nhíu chặt, nâng tay đỡ tường, cũng rất sợ bị bọn họ phát hiện, nên đã đi rất xa không ngờ lại đánh mất dấu vết của bọn họ, xem ra vừa rồi hai người bọn họ lén lén lút lút như vậy, nhất định là đang cất giấu bí mật gì đó không thể để cho người khác biết.
“Đại tiểu thư, chúng ta trở về đi!” Hồng Thược có chút khẩn trương sợ hãi, vừa rồi ở trên đường cái đèn đuốc còn sáng trưng, mà lúc này vào ngõ nhỏ, ánh sáng càng lúc càng mờ, nàng cũng càng lúc càng khẩn trương, vạn nhất gặp phải đạo tặc cướp sắc gì đó, hai người các nàng là những cô gái nhu nhược làm sao là đối thủ của bọn họ, đến lúc đó…
Hồng Thược căn bản cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, Thượng Quan Khinh Vãn ngay cả nghe cũng không thèm nghe, mà chỉ tò mò nghiêng đầu thăm dò nơi rẽ ngoặt của ngõ nhỏ, có một phiến cửa màu đồng, đèn lồng treo ngoài cửa cũng rất khác biệt, cảnh trí có chút tương tự trong cung đã thấy qua, ngõ nhỏ âm trầm u uất thế nhưng còn có một nơi thanh nhã như vậy, quả thực làm cho người ta có chút tò mò rốt cuộc nơi là như thế nào a.
Giọng nói Hồng Thược theo bên tai truyền đến, thúc giục Thượng Quan Khinh Vãn sớm trở về một chút, nàng đành phải miễn cưỡng gật đầu, chậm rãi đem tầm mắt từ nơi không xa thu lại, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy trong ngõ nhỏ truyền đến những giọng nói nữ nhân kiều mị, trong đó có một giọng thô bạo gầm thét :”Mẹ nó cho rằng chính mình là cái gì chứ, buổi tối hôm nay lão nương cố tình không quan tâm bản thân dơ bẩn, còn tự mình đi đến Sâm Lâm Nhục hưởng thụ tiêu sái khoái hoạt, tiểu hùng hùng của ta còn đang chờ ta!”
Nghe khẩu khí nói chuyện này, hẳn là cô nương trong thanh lâu trên phố Yên hoa, nhưng đêm hôm khuya khoắt các nàng không làm ăn buôn bán lại chạy tới hẻm nhỏ yên tĩnh này làm cái gì? Đáy mắt Thượng Quan Khinh Vãn xẹt qua một tia nghi hoặc, nếu lời nói vừa nàng không có nghe sai thì, cô nương vừa rồi là đang nói nàng ta muốn tới Sâm Lâm Nhục đi tiêu sái khoái hoạt, Sâm Lâm Nhục là chỗ nào? Chẳng lẽ là…bg-ssp-{height:px}
Đôi mắt nàng không khỏi ngẩng lên nhìn về hướng đèn lồng cung đình đang treo cao kia, lại cảm thấy phía sau cửa đồng kia đang cất giấu bí mật gì đó, có lẽ… Tam hoàng tử cùng nam nhân xa lạ kia cũng đi vào cũng không chừng.
Tiếng nói kiều mị càng ngày càng gần, hình như chú ý đến hai bóng đen ở chỗ tối, tiếng nói của hai vị cô nương đang nói chuyện đột nhiên im bặt, ngay cả bước chân cũng từng bước chậm lại, chậm rãi, chậm rãi, lại thật chậm rãi….
Bốn chân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược, trong đó có một vị cô nương trang điểm loè loẹt, khuôn mặt nhỏ nhắn hình như muốn áp sát mặt Hồng Thược, nương theo ánh sáng đỏ sẫm của đèn lồng truyền đến, nàng ta trái phải nhìn nhìn Hồng Thược, lại nhìn nhìn Thượng Quan Khinh Vãn, đột nhiên cười kiều mị, tiếng nói như chuông bạc dần dật xuất ra :”Hai tiểu ca thật tuấn tú nha. Uy! Các ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì a? Là lâm nhục mới tới sao? Các tỷ tỷ hôm nay đến ủng hộ các ngươi nha….”
Hồng Thược căn bản chưa từng gặp qua tình huống này, trong khi một trong hai nử tử kia vươn tay ra muốn sờ sờ mặt nàng, nàng theo phản xạ có điều kiện tránh thoát, chỉ cảm thấy nữ tử thanh lâu quá bẩn, nàng không đồng ý để cho các nàng đụng tới mình.
“Chậc chậc chậc, tính khí thật lớn nha. So với tiểu hùng hùng của còn muốn quật cường hơn a, nhưng mà… Tỷ tỷ thích. Đi thôi! Buổi tối hôm nay tỷ tỷ rất cao hứng, tuỳ các ngươi ra giá.”