Mà hoan ái không ngừng nghỉ, tuy rằng khiến cho thân mình nàng có chút mệt mỏi, thế nhưng trên mặt cũng hơn một phần nữ nhân thành thục quyến rũ.
Biến hoá như vậy, khiến cho Đông Phương ngữ Hoa luôn luôn chú ý Đông Phương Ngữ Hinh càng thêm rõ ràng.
Đáng chết, trên trời cũng quá không công bằng thôi?
Nàng cho rằng sau thành thân nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh là một bộ dáng oán phụ! Thế nhưng làm sao cũng không nghĩ đến, nàng hiện thời thế nhưng như vậy ......
Tuyệt diễm! Khí sắc này, đã trải qua qua chuyện đó nên Đông Phương Ngữ Hoa thấy rõ, bộ dáng rõ ràng chính là vừa mới được sủng hạnh ......
Nhưng...... Nhân vương không phải cái lão nhân sao?
Trước mắt này, nàng căn bản cũng không dám nhìn thẳng, vụng trộm nhìn qua, mới phát hiện dáng người hắn thon dài, thẳng tắp, y phục màu đỏ sậm có vẻ dáng người càng thêm hoàn mỹ.
Này xa xa vừa thấy, rõ ràng chính là nam tử cực mỹ, trừ bỏ trên mặt mang theo mặt nạ, chỗ nào như là cái lão nhân?
Thế nhưng, đồn đãi bên ngoài cũng không phải là nàng truyền ra, cũng không có khả năng giả bộ.
Chính là, nếu là thật sự gả cho một lão nhân như vậy, nàng cũng nguyện ý.
Ông trời thật đúng là không công bằng, vì sao mệnh của nàng liền khổ như vậy đâu?
Hai mắt nàng ai oán nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, sau đó chuyển hướng Nhân vương, không rõ vì sao một lão nam nhân đến trong tay Đông Phương Ngữ Hinh thế nhưng cũng có sức quyến rũ như thế!
Nhân vương này, tuy rằng toàn bộ Kỳ Thiên quốc không người không biết, không người không hiểu, nhưng người chân chính gặp qua hắn thật sự là không nhiều lắm.
Bọn họ biết đến, đại bộ phận cũng là nghe nói, lúc này thấy đến chân nhân, mọi người đều có điểm kinh ngạc kỳ quái, bao gồm phu nhân.
Đông Phương Ngữ Hinh là cái đinh trong mắt bà, bà mong muốn là nàng khóc trở về, nhưng nhìn tình huống không giống, trong lòng bà hận nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng có thể vì là đại nương của Đông Phương Ngữ Hinh, mà trên mặt lại phải treo lên ý cười.
“Nhân vương cũng không cần khách khí, ta đã làm cho bọn họ chuẩn bị đồ ăn, còn mời Nhân vương cùng vương phi đi qua nếm thử......”
Phu nhân khách sáo cười, Nhân vương gật gật đầu, xem như đã biết.
Lúc này, trời đã tối rồi, cũng đến lúc dùng bữa tối, mọi người đi qua ngồi xuống, vừa mới ngồi ổn, chưa nâng tay, Tứ vương gia lại mang theo Đông Phương Ngữ Phượng trở lại.
Tứ vương gia này, đến tướng quân phủ thật đúng là càng ngày càng chịu khó.
Nghe được bọn họ đi qua, ánh mắt của Đông Phương Ngữ Hinh cũng chưa nâng lên một chút.
Thế nhưng Đông Phương Ngữ Hoa cũng làm không bất an lên: Vương gia làm sao có thể đi qua đây, sẽ không phải là......
Đi qua xem nàng chứ? Theo ngày đó qua đi hắn luôn luôn không xuất hiện, rốt cục nhớ nàng có phải hay không?
Nghĩ đến hắn dũng mãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Ngữ Hoa nhịn không được nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng lên! Phu nhân nhìn đến bộ dáng tư xuân của Ngữ Hoa, trong lòng âm thầm mắng một tiếng, tiện nữ nhân, giờ phút này vẫn còn mộng xuân, nàng cũng không ngẫm lại nàng là cái gì?
Nhưng mà, Tứ vương gia lúc này chạy tới, % là vì tiện nhân Đông Phương Ngữ Hinh này.
Chính là Ngữ Phượng cũng thật sự là a, Tứ vương gia hồ nháo nàng cũng liền tuỳ hắn sao? Nàng sẽ không lo lắng nam nhân này tâm bị nữ nhân câu mất đi sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cũng là nửa điểm cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Tứ vương gia cùng Đông Phương Ngữ Phượng đi qua ngồi xuống, vị trí của bọn họ bị an bày ở phía dưới Đông Phương Ngữ Hinh, an bày như vậy, cũng thuyết minh địa vị của Nhân vương cao hơn so với Tứ vương gia một ít.
Tứ vương gia vừa thấy, ánh mắt lạnh lùng, hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương tướng quân liếc mắt một cái.
Đông Phương tướng quân càng vô tội, cái này cũng không phải do hắn định đoạt a, một bàn ăn cơm, chỗ ngồi này luôn luôn có cách xa.