Edit: voi còi
Đông Phương Ngữ Hinh sờ sờ khuôn mặt, nghi hoặc nhìn về phía Hoan Hoan:
“Hoan Hoan, bây giờ nương thật xấu sao?”
Hoan Hoan lắc đầu.
“Thật dọa người? Thật khủng bố?”
Hoan Hoan lại lắc đầu, bé hắc hắc cười:
“Mẫu thân là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ......”
Đúng vậy, kỳ thật nàng biết bộ dạng của mình rất đẹp, nhưng......
Nữ nhân này, có ý tứ gì a?
“Tướng công của nữ vương kia, là cấm kỵ?”
Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ tới cái gì, thấp giọng mở miệng nói.
“Vâng...... Chắc là vậy, mẫu thân, người nói vì sao tướng công của bà ấy là cấm kỵ đâu?”
Cấm kỵ, một loại phân rất nhiều loại, một trong số đó chính là......
Phản bội.
Nữ vương kia, xem tướng mạo cũng không xấu xí, thậm chí bà ta cùng người bên này có bản chất rất khác nhau.
Không biết tướng công của bà ta như thế nào, nếu là giống như bà ấy, vậy căn bản không có khả năng nhìn trúng người bên người của bà a.
Dù sao, người này, giống như còn chưa có tiến hóa hoàn toàn, Đông Phương Ngữ Hinh là nhìn không ra có cái gì mỹ cảm đến.
Chính là, có thể khiến cho tỳ nữ kiêng kị như thế, đủ để thuyết minh nữ vương đối nam nhân này căm thù đến tận xương tuỷ.
Vậy chỉ có phản bội.
Hay là, nam nhân kia vốn chính là người ở đây, mà nữ vương là ngoại lai, bị nam nhân bắt lại?
Đến khi bà ta quen thuộc, liền giết chết nam nhân kia, cho nên, dù không phải phản bội, cũng là kiêng kị?
Đông Phương Ngữ Hinh đoán, nhưng nữ nhân vừa rồi đã đi, nàng cũng không theo hỏi.
“Mẫu thân, người đang nghĩ cái gì a?”
“Không có việc gì, Hoan Hoan, nếu như chúng ta không thể ra đi, liền sống ở đây cả đời được không?”
Đông Phương Ngữ Hinh ôn nhu hỏi, Hoan Hoan nhẹ nhàng nhăn mày lại:
“Sống ở đây cả đời a...... Nhưng...... Nhưng phụ thân ở bên ngoài a...... Nếu như người tìm không thấy chúng ta, có phải sẽ rất nóng nảy hay không?”
Bé ở đây cũng không có gì, dù sao, có mẫu thân ở cùng, nhưng phụ thân......
Ngẫm lại cũng rất đáng thương, thật cô đơn.
“Hắn sẽ tìm đến chúng ta ......”
Đông Phương Ngữ Hinh rất tin tưởng Uất Trì Tà Dịch, đó là tướng công của mình, tự nhiên nàng tin tưởng.
“Thật vậy chăng?”
Hoan Hoan vui vẻ ngẩng đầu, trong mắt sáng lấp lánh, Đông Phương Ngữ Hinh thật kiên định gật gật đầu, nàng khẳng định tin tưởng –
“Đại vương......”
Nhu Y đã từng cho rằng tẩy trừ chính là tắm rửa, nhưng tẩy lại là tẩy sạch mấy ngày.
Trên mặt của nàng vẫn có vết sẹo như cũ, nhưng đã phai nhạt rất nhiều.
Thật cao hứng, có lẽ rất nhanh, nàng có thể khôi phục bộ dáng lúc đầu.
Nàng đã từng nghĩ sẽ ngốc ở đây một hồi, nhưng bọn hắn không cho, nói là đã đến lúc đi ra ngoài.
Trên người nàng chỉ mặc một bộ y phục màu hồng đào cái yếm thêu hoa, bên ngoài khoác một tầng tầng sa y mỏng manh.
Lúc mà một người nam nhân hỏi nữ nhân muốn thành ý, nữ nhân đã hai bàn tay trắng, không biết trừ bỏ thân thể tuổi trẻ của chính mình, còn có cái gì xem như thành ý.
“Đi qua đây......”
Nam nhân ngoắc ngoắc tay, giống như đang gọi một con chó nhỏ vậy.
Trong lòng Nhu Y cực kì không vui, nhưng trên mặt vẫn mang theo tươi cười tươi ngọt như cũ--
Tuy rằng, bây giờ khuôn mặt của nàng, căn bản cho dù không lên đẹp mắt, thậm chí có chút xấu xí.
“Đại vương......”
Nàng lắc mông thướt tha đi tới, nam nhân cũng không thấy khuôn mặt của nàng thế nào, mà là nhìn chằm chằm vào thân mình kia.
“Khuôn mặt, là rất xấu, nhưng dáng người sao? Miễn cưỡng coi như được thông qua......”
Tại lúc Nhu Y đi tới dựa vào......