Edit: PDN
Hắn không biết nơi này rất nguy hiểm sao?
Đồ ngốc này.
Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng tìm một viên đan dược cho hắn ăn vào, sau đó vận công giúp hắn chữa thương.
Bây giờ vận công một chút, nàng mới phát hiện tình trạng của hắn thật không tốt.
Thương thế rất nặng, không biết là đánh nhau với ai.
Nàng nghĩ đến con quái thú kia, ba người bọn họ đều không lấy được tiện nghi, nếu bản thân Tà Dịch gặp được, vậy chẳng phải là. . . . . .
Quái thú chết tiệt, tốt nhất đừng để cho ta gặp được lần nữa , bằng không, ta tất nhiên sẽ. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh không phải đối thủ của con quái thú kia, nhưng. . . . . .
Cũng không muốn âm thầm nuốt thiệt thòi này. Nó hại chính mình, đả thương mình thành như thế nào thật cũng không việc gì, nhưng không nên thương tổn Tà Dịch!
Tà Dịch, là người cả đời này bản thân nàng quan tâm nhất!
Tuy rằng bản thân con quái thú kia lợi hại, nhưng động tác công kích người khác vẻn vẹn vài cái như vậy, có kinh nghiệm đối chiến lần trước, nghĩ kỹ đối sách, chưa chắc sẽ không thể làm gì nó.
Mà bây giờ, quan trọng nhất , chính là thương thế của Uất Trì Tà Dịch.
"Hinh Nhi,có cần ta hỗ trợ?"
Nữ vương hỏi han ân cần, Đông Phương Ngữ Hinh là Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư, tất nhiên cũng rất hiểu biết đối với tình trạng thương tích, bà không thể giúp cái gì.
Nhưng mà, võ công của bà có lẽ cao hơn một chút so với Đông Phương Ngữ Hinh, nếu có cần, bà nguyện ý ra tay giúp nàng.
"Cám ơn, tạm thời không cần. . . . . ."
Vẻ mặt của tiểu Hoan Hoan sốt ruột nhìn bọn họ, bé thực lo lắng phụ thân sẽ xảy ra chuyện.
Lúc này, bé đã thấy rõ bộ dáng bây giờ của phụ thân, quả nhiên là rất thê thảm mà?
Bé nhớ đến thời điểm gặp mặt lần đầu với phụ thân, phụ thân tuấn tú, rạng rỡ như vậy, đã lúc nào từng chật vật như thế?
Mà phụ thân, bây giờ đến cái dạng này, kỳ thật tất cả là vì bọn họ.
Nếu không phải vì nhìn thấy các nàng, tiến vào giúp các nàng, nhất định phụ thân sẽ không chủ động đến nơi này.
Mẫu thân nói rất đúng, phụ thân sẽ không mặc kệ bọn họ .
Hoan Hoan vươn tay, thử sờ trên mặt Tà Dịch, mặt của hắn lạnh quá a.
Quốc sư cũng nhìn nam nhân bỗng nhiên vào đây.
Bởi vì bị thương, không nhìn được diện mạo trên mặt, nhưng nam nhân Đông Phương Ngữ Hinh coi trọng, hẳn là không kém đến chỗ nào!
Thật ra hắn cũng luôn biết Đông Phương Ngữ Hinh có một tướng công, tiểu Hoan Hoan đáng yêu có một phụ thân.
Nhưng lúc Đông Phương Ngữ Hinh ở chỗ bọn họ, hắn lại cố ý quên điểm này đi.
Nhớ rõ thời điến lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác nàng cho bản thân hắn cũng không phải thật sự sâu sắc.
Ngược lại hắn nhớ kỹ tiểu Hoan Hoan đáng yêu trước.
Sau đó, nàng nói muốn giúp hắn luyện đan, thậm chí giúp hắn phá giải nước cờ dang dở. . . . . .
Luyện đan, thậm chí giúp hắn hấp thu đan dược.
Nàng không tiếc hao phí công lực của mình, chân thành giúp đỡ.
Sau đó, bọn họ bắt đầu đi ra , muốn rời khỏi chỗ này.
Tuy rằng biết nàng đã từng thành thân, thậm chí có một nữ nhi, nhưng hắn vẫn quên mất một điểm đó như cũ.
Tim của hắn, thế nhưng vô tình rơi xuống trên người của nữ nhân đó.
Hắn, có lẽ biết, nhưng chưa bao giờ nói cho nàng.
Lúc này, bỗng nhiên thêm một nam nhân này, Đông Phương Ngữ Hinh đối với hắn còn. . . . . .
Quan tâm như thế. . . . . .
Tim của hắn, bỗng nhiên có phần khó chịu .
Hắn. . . . . . Không muốn Đông Phương Ngữ Hinh tốt với nam nhân khác
Cố tình thấy, cái nam nhân kia là. . . . .
Tướng công của Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .
Quốc sư quay đầu đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nhìn bộ dáng của Đông Phương Ngữ Hinh bây giờ.
Trên mặt của nàng, mang theo ý quan tâm nồng đậm.
Vẻ mặt lo lắng, vẻ mặt bất an, vẻ mặt khổ sở của nàng.
Thậm chí , tim của hắn cũng sốt ruột vì nàng.