Thẩm Thế Hiên nhéo nhéo cái mũi của nàng cười nói, "Cho nàng hạ lệnh, ta làm việc, có cái gì không tốt."
Dù Thẩm Thế Hiên nói như vậy thì trong lòng Sở Diệc Dao vẫn cảm thấy không hài lòng lắm, chuyện mở tửu lâu, nếu mình không tự đến hiện trường xem trực tiếp, sau này không hài lòng ở đâu lại phải sửa chữa một lần nữa sẽ rất phiền toái.
Hồi lâu, Sở Diệc Dao mở miệng nói, "Nếu không thì tìm nhị cữu tới hỗ trợ chúng ta, nếu chàng tự mình đi làm tổ phụ sẽ biết ngay."
Thẩm Thế Hiên gật gật đầu, "Nghe theo nàng làm chủ, đầu bếp tỷ phu tìm sắp đến rồi, chuyện tìm mặt bằng ta sẽ làm."
Biết rõ nàng là người không chịu ngồi yên, nếu thật sự kiềm chế bắt nàng nghỉ ngơi suốt tháng mười, Thẩm Thế Hiên còn lo nàng sẽ buồn bực đến phát bệnh mất.
Sở Diệc Dao híp mắt có chút mệt mỏi, vùi ở trong ngực Thẩm Thế Hiên không nói nữa, rất nhanh liền ngủ say.
Ngày hôm sau, Sở Diệc Dao lập tức cho Bảo Sênh báo tin cho nhị cữu, đến lúc xế chiều, người bắt đầu mệt rã rời.
Sở Diệc Dao cũng không có phản ứng mang thai đặc biệt gì, chỉ duy nhất có một điều là nàng bắt đầu thích ngủ, cứ đến xế chiều liền không chịu nổi, những người trong Thư Hương viện biết nàng có thai luôn ở bên cạnh nàng.
Bởi vì không tiết lộ chuyện có thai lại không ra khỏi cửa, không ai chú ý tới Thư Hương viện dựng tạm một phòng bếp nhỏ, chính là dùng để sắc thuốc dưỡng thai ngay trong viện, nếu sắc thuốc trong phòng bếp chính sẽ làm người khác phát hiện.
Lâu lâu lại gửi thư trò chuyện cùng Tần Mãn Thu, từ Lạc Dương trở lại, Sở Diệc Dao cảm thấy thời gian này yên bình giống như khoảng thời gian trước khi gả đến đây vậy.
Bảy tám ngày sau, Thẩm Thế Hiên giải quyết xong chuyện địa điểm, chợ phía Nam không có chỗ nào đủ lớn để mở tửu lâu, Thẩm Thế Hiên chọn một tòa nhà ba tầng trên phố bên sông Nguyệt Nha, đằng sau còn có một tiểu lâu hai tầng, khoảng cách với Xuân Mãn lâu khá xa, không ảnh hưởng. Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki.com cá nhân kimngan
Sở Diệc Dao đang phân loại sửa sang lại tất cả thực đơn, Thẩm Thế Hiên đọc lướt qua, bật cười, "Có cả đồ ngọt, đồ ăn vặt, nàng định mở cả tạp hóa luôn."
Sở Diệc Dao không phủ nhận hừ một tiếng, lúc trước nàng cũng không nghĩ như vậy, mấy thứ này không nằm trong phạm vi kế hoạch khi thành thân của nàng, nàng vốn chỉ nghĩ tới vài năm sau tiết kiệm được ít vốn sẽ đem đi mở tửu lâu, dù sao nhu cầu ăn uống chẳng bao giờ giảm.
"Những thứ này vẫn có thể dùng ở trong tửu lâu mà." Sở Diệc Dao sửa sang xong, chỉ vào xấp thực đơn nói, "Phần lớn đều là những món ăn nổi tiếng, còn đồ ngọt để làm tráng miệng sau khi ăn, Kim Lăng cũng có một số quán chuyên làm món ăn Lạc Dương, khi chúng ta ở Lạc Dương ngoài những món nổi tiếng ở đó còn treo rất nhiều những món đặc trưng của nơi khác, khách đến muốn nếm thử tất cả các món cũng không thể thử hết trong một bữa."
Thẩm Thế Hiên nghe vậy liền hiểu tính toán của nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, "Nàng định khi nào thì nói với nương."
Sở Diệc Dao cất xấp thực đơn vào hai cái hộp, tính thời gian, "Để qua kỳ nguyệt lần này vài ngày thì nói, trước hết cho người đi nói với đại phu một tiếng." Nếu không đại phu vừa thỉnh mạch liền biết không phải mới vừa mang thai.
"Ngày mai ta đi nói với đại phu nương hay mời." Thẩm Thế Hiên đáp ứng, nhìn đến một tấm thiệp trên bàn, mở ra, không nghĩ là thiệp mời Trình gia.
"Tiệc đầy tháng?"
"Đúng vậy, Trình gia cuối cùng có người nối nghiệp, thiệp mời đều đưa đến ta đây."
Theo lý thuyết nàng là đã người xuất giá, trừ phi Trình - Thẩm hai nhà quan hệ gần gũi, nếu không cũng không nên đưa thiệp mời tới chỗ nàng.
Thẩm Thế Hiên không biết nội tình, "Vậy thì tặng vài thứ qua, nàng cần gì đi."
Sở Diệc Dao chắc chắn thiệp mời này không phải chủ ý của Trình phu nhân, khả năng rất lớn là Bảo Thiềm cầu Trình Thiệu Bằng ra mặt.
Sở Diệc Dao lấy thân phận nhị thiếu phu nhân Thẩm gia đến, tốt xấu cũng khiến cho Bảo Thiềm có chút mặt mũi.
"Ta không đi, ta mang quà về bên nhà nhờ đại tẩu đưa giúp ta." Sở Diệc Dao không có công phu tự mình đến thăm, nhưng mà tặng ít đồ bày tỏ chúc mừng thì vẫn nên, dù sao nỗ lực nhiều năm mới lấy được một đứa con trai.
...
Từ Lạc Dương trở lại nửa tháng sau, kỳ nguyệt theo lịch bình thường chậm vài ngày, sáng sớm đến thỉnh an Quan thị, Sở Diệc Dao có chút thẹn thùng lại có chút chờ đợi nói với Quan thị, "Nương, nguyệt sự của con đã muộn vài ngày."
Hai người mới đầu vẫn còn đang tán gẫu chuyện khác, Quan thị vừa nghe, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng rỡ trên mặt, "Muộn bao nhiêu ngày rồi?"
Sở Diệc Dao lắp bắp tính nói, "Đã năm sáu ngày, cũng có thể do từ Lạc Dương trở lại, đường dài lắc lư mới muộn, con vẫn chưa nói với Thế Hiên."
Quan thị nghe nàng nói đã muộn năm sáu ngày, oán trách lườm nàng một cái, "Thân thể đang khỏe mạnh sao có thể nói muộn là muộn được, đã chậm nhiều ngày như vậy phải mau mời đại phu đến khám chứ."
Rất nhanh đại phu tới, bắt mạch xong dựa theo Thẩm Thế Hiên nhờ vả trước đó, đại phu nói Sở Diệc Dao có thai một tháng, Quan thị vô cùng cao hứng tặng hồng bao cho đại phu, lôi kéo tay Sở Diệc Dao bắt đầu dặn dò nàng những chuyện nên chú ý, sau cùng lại nói thêm, "Nhược Thiên được mở một phòng bếp trong viện của mình, để ta đi kêu bá mẫu mở phòng bếp trong Thư Hương viện cho con, con thích ăn gì không thích ăn gì liền tự mình quyết định, không cần dùng phòng bếp chung nữa."
Lời này rất hợp ý Sở Diệc Dao, có thể giải quyết ăn uống ngay trong viện của mình là chuyện quá tốt, phòng được không ít chuyện.
"Mấy cửa hàng bên ngoài con không thể đi nữa, ngoài đường nhiều người đi lại nguy hiểm lắm." Quan thị không yên tâm khuyên nhủ, Sở Diệc Dao gật đầu, "Nương yên tâm, trở về con liền giao cho người khác làm, sẽ không ra ngoài."
"Tốt lắm, con về nghỉ ngơi đi, mùa này trời nhanh tối, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi tối Thế Hiên trở lại kêu nó đến gặp ta một chuyến, con không cần phải tới đâu." Quan thị sai má má đưa Sở Diệc Dao về, còn mình thì đứng dậy chuẩn bị đến chỗ đại tẩu Nghiêm thị.
...
Ngày hôm sau cao thấp Thẩm gia đều biết chuyện nhị thiếu phu nhân có tin vui sau đại thiếu phu nhân khoảng một tháng, đây mới đúng là song hỷ lâm môn.
Sau khi lão gia tử biết tin rất cao hứng, đối với ông cụ, thời gian cách nhau dài hay ngắn đều không thành vấn đề. Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki.com cá nhân kimngan
Còn đối với Nghiêm thị mà nói, bà không muốn đáp ứng chuyện mở phòng bếp nhỏ cũng phải đáp ứng, lúc Thủy Nhược Thiên chuẩn ra hỉ mạch, vì muốn tốt nhất cho nàng Nghiêm thị không nói hai lời trực tiếp cho mở phòng bếp nhỏ trong Húc Phong viện, chuyên phục vụ chuyện ăn uống, nấu thuốc cho Thủy Nhược Thiên, chuyên chọn đồ tốt đắt tiền cho nàng bổ thân thể, giờ Sở Diệc Dao có thai, nếu bà không đáp ứng, bên nặng bên nhẹ quá nghiêm trọng.
Vì vậy Nghiêm thị bắt đầu bận bịu lảng tránh, có thể kéo dài một ngày thêm một ngày, nhàm chán cực kỳ, Sở Diệc Dao có thai trong lòng bà ta thật sự không vui.
Nhưng Quan thị đâu có chịu yên, từ trước đến giờ gặp chuyện gì Nghiêm thị gây khó dễ Quan thị đều nhún nhường lui một bước, nhưng lần này trực tiếp liên quan đến đứa nhỏ trong bụng Diệc Dao, bà không muốn nhượng bộ. Chỉ cần phân phó người làm đến quét dọn mua sắm một chút thôi, có thể bận đến mức không mở miệng được à? Còn nữa, bà cũng chẳng cần Nghiêm thị sai người đến, nhị phòng không thiếu người, nhé!
Kéo dài không được quá ba ngày, Nghiêm thị buộc phải sai người đến Thư Hương viện mở phòng bếp. Nhị phòng cũng có phòng bếp nhưng phòng này ngày thường chỉ dùng để sắc thuốc hoặc nấu mấy món ăn khuya, không có đầu bếp riêng. Thư Hương viện cũng giống vậy, chỉ dùng để đun nước, hâm nóng, cho nên phòng bếp nhỏ còn phải xây một cái bếp lò, quan trọng nhất là, Nghiêm thị phải phân phó chọn mua tất cả đều giống với Húc Phong viện, đều là con cháu Thẩm gia muốn phân biệt qua loa cũng không được.
Khắp nhị phòng một mảnh vui mừng thì bên đại phòng lại không dễ chịu, Thủy Nhược Thiên đang ói đến mức trời đất quay cuồng. Nửa tháng sau khi biết tin, Thủy Nhược Thiên bắt đầu nôn nghén, ăn gì cũng nôn hết ra, cả người gầy đi nhiều.
Nha hoàn bên cạnh mang chậu xuống, Vương má má liền đưa nước ấm lên cho nàng súc miệng, đỡ nàng ngồi dậy, "Tiểu thư, trong phòng bếp đang nấu cháo tổ yến, ngài ăn một chút nhé."
Thủy Nhược Thiên vẫy tay, trong dạ dày lại một trận cuộn ngược nhưng không ói được gì, Thủy Nhược Thiên nằm sấp bên mép giường một lúc, nhận khăn ướt lau miệng, "Hiện tại không muốn ăn."
Vương má má cầm lấy cái ly từ nha hoàn phía sau, "Uống chút trà gừng đi, ấm dạ dày cũng có thể bớt ói, có thai đều như thế, qua một thời gian sẽ tốt lên."
Thủy Nhược Thiên nhấp hai ngụm, không thích mùi gừng, "Không uống."
Vương má má không còn cách nào, đặt trà gừng sang bên, phân phó nha hoàn đi bưng cháo tổ yến đến, mở hé cửa sổ thông khí.
Nghỉ ngơi một hồi, Thủy Nhược Thiên có chút khí lực, "Bên nhị phòng thế nào."bg-ssp-{height:px}
Nha hoàn trả lời, "Phòng bếp nhỏ trong Thư Hương đã thu thập xong, qua hai ngày mới có thể dùng."
Thủy Nhược Thiên sờ sờ bụng, mọi người đều nịnh nọt nói trong bụng nàng là tiểu thiếu gia, đến cuối cùng là nam hay nữ không ai dám chắc, bây giờ hai người cùng mang thai, nói như thế nào thì mình cũng có thai sớm hơn Sở Diệc Dao một tháng, phần thắng vẫn nhiều hơn.
"Nhũ nương, người đi chuẩn bị mấy món quà chúc mừng đưa qua cho có lệ." Thủy Nhược Thiên mới vừa nói xong, trong dạ dày lại một trận cuộn ngược, nha hoàn bên cạnh vội vàng bưng chậu lên.
...
Đầu tháng chín, Sở Diệc Dao thực tế đã mang thai hơn hai tháng, một buổi sáng tỉnh lại, cảm giác buồn nôn đã từng quen thuộc từ dạ dày trào lên, Sở Diệc Dao nôn ra ngay trước mặt Thẩm Thế Hiên.
Vừa ngủ dậy trong bụng trống không, Sở Diệc Dao chỉ nôn ra nước chua, rất khó chịu, Bảo Sênh bưng nước ấm cho nàng súc miệng, Sở Diệc Dao mặt tái nhợt, khó chịu dựa vào lòng Thẩm Thế Hiên.
Tiền má má đã sớm chuẩn bị trà gừng mang tới, Sở Diệc Dao uống non nửa chén, dạ dày dễ chịu hơn chút, lúc này mới đứng dậy mặc quần áo.
Thẩm Thế Hiên không yên lòng, dù biết nữ nhân mang thai vất vả, nhưng không hề biết sẽ bị giày vò đến mức này, vừa nghe Tiền má má nói nàng có thể sẽ nôn vậy suốt hai ba tháng mới tốt lên, Thẩm Thế Hiên cực kỳ đau lòng, ra cửa liền sai người đi tìm biện pháp giúp nàng ngừng nghén. Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki.com cá nhânkimngan
Ăn xong điểm tâm sáng, Sở Diệc Dao đi một vòng trong sân, hít thở không khí mới mẻ, cảm giác đè nặng trong dạ dày không ngừng muốn vọt lên cổ họng, Sở Diệc Dao sửng sốt uống một chén canh gừng lớn, cuối cùng vẫn không chịu được, điểm tâm vừa ăn liền cống hiến ra ngoài.
Đây là quá trình mà hầu như ai cũng trải qua khi mang thai, Sở Diệc Dao cảm thấy lần này khá hơn nhiều, kiếp trước lúc mang thai hài tử đầu tiên, nàng nôn từ đầu đến cuối không ngừng, cái loại cảm giác đó mới khó chịu.
Lúc đến thỉnh an Quan thị, biết nàng sáng sớm nôn nghén, Quan thị sai người mang một cái hộp đã chuẩn bị từ trước, là một cái hộp đầy trúc như thượng hạng (sorry, mình không biết trúc như là cái gì).
"Đun trúc như này lấy nước, thả gạo tẻ nấu cháo ăn, vừa tốt dạ dày vừa giảm nôn nghén, lúc ta mang thai Thế Hiên cũng nôn đến lợi hại, uống cháo gạo này có hiệu quả."
Sở Diệc Dao gật đầu, "Đa tạ nương quan tâm, con đã khá hơn nhiều."
"Mấy ngày trước ta có nói với Thế Hiên chuyện phân phòng ngủ, hẳn là đến giờ hai đứa vẫn chưa phân đúng không?"
Quan thị nhìn ánh mắt của nàng liền biết con trai mình chắc chắn không nói chuyện này với nàng, vì vậy khuyên nhủ, "Con mang thai, bụng sẽ càng ngày càng lớn, vẫn nên tách ra ngủ riêng."
Quan thị không trực tiếp nhắc đến chuyện nha hoàn thông phòng, chỉ nói nàng có thai nên phân phòng ngủ, Sở Diệc Dao chỉ đành nhận lời nói, "Con trở về sẽ nói với chàng."
...
Vì vậy ngay đêm hôm đó, Sở Diệc Dao liền không để Thẩm Thế Hiên ngủ cùng mình, Thẩm Thế Hiên có hỏi, nàng liền quay mặt đi nói lại nguyên lời của Quan thị. Mà người nào đó vô cùng vô lại, vừa cởi y phục xong liền trực tiếp trèo lên giường, cây ngay không sợ chết đứng nói, "Ta không làm gì sai, tướng ngủ cũng không xấu, tại sao không thể ngủ chung!"
"Vạn nhất nửa đêm ta không thoải mái, quấy nhiễu đến giấc ngủ của chàng."
Hiện giờ nàng bắt đầu đi tiểu thường xuyên, càng về cuối thai kỳ khẳng định số lần còn nhiều hơn, ảnh hưởng hắn ngủ không ngon, ban ngày làm sao có tinh thần tỉnh táo mà làm việc.
Thẩm Thế Hiên âm thầm tính kế trong lòng, ngoài miệng hiên ngang lẫm liệt. "Vậy thì càng không thể tách ra."
Thẩm Thế Hiên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, lý do rất đầy đủ, "Thời tiết dần chuyển lạnh, cho dù trong phòng đặt lò sưởi cũng không bằng hơi ấm trong chăn, thân thể nàng nặng nề muốn uống nước hay muốn đi nhà cầu, có ta ở bên dễ dàng giúp nàng hơn."
Sở Diệc Dao nhìn thấu suy nghĩ của hắn, không khách khí chọc thủng. "Mấy người Bảo Sênh chỉ ngủ ở ngoài bình phong", đều có thể giúp ta.
Thẩm Thế Hiên quyết ý ăn vạ trên giường, trực tiếp phản bác, "Nha hoàn có thể tiện bằng tướng công nàng à, ngoài ta thì còn ai!"
Sở Diệc Dao biết hắn khó khuyên, một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, bằng không nương kêu hắn nói chuyện này từ mấy ngày trước, hắn cũng nhắc một chữ với nàng.
Vì vậy nàng chỉ có thể lấy tình để cảm động, "Chuyện này cũng không phải đùa giỡn, nếu chàng quyết muốn ngủ cùng, ta xác thực hết cách khuyên chàng, nhưng nương đã như vậy, nếu để cho đại bá mẫu biết chuyện, không biết lại nói chúng ta như thế nào, chúng ta làm cái gì cũng bị bá mẫu để ý."
Hai người thành thân tới nay vẫn luôn không có thông phòng, bây giờ nàng có thai, kỳ thật chuyện thông phòng này, mặc kệ Thế Hiên có đi hay không, nói như thế nào cũng phải an bài một hai người.
Dù biết là vậy nhưng Sở Diệc Dao khó mà nghĩ thoáng chuyện này liền trực tiếp ném ra khỏi đầu không thèm nghĩ nữa, dù sao cũng không có ai nói, nàng cần gì tự kiếm thêm hai người làm chính mình ngột ngạt.
Thẩm Thế Hiên đánh chủ ý thật nhanh, vẻ mặt thành khẩn liếc nhanh Sở Diệc Dao, "Dù sao mục đích phân phòng chính là vì phân giường ngủ, vậy thì chúng ta mua thêm một cái giường lớn hơn kê trong phòng, như thế cũng coi như phân phòng rồi."
Nói xong, Thẩm Thế Hiên trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.
Sở Diệc Dao không biết nên khóc hay cười, biện pháp bình mới rượu cũ này chỉ để qua mắt người ngoài, mua thêm giường, nàng không tin đêm đến đóng cửa phòng hắn sẽ chịu ngủ một mình một giường.
Ngày hôm sau Thẩm Thế Hiên dùng tốc độ nhanh nhất tìm người mua giường lớn, kiếm ngày tốt trực tiếp kê giường lớn trong phòng. Sở Diệc Dao nằm giường ngủ chính, Thẩm Thế Hiên thành thật ngủ ở giường mới bốn năm ngày.
Lúc Quan thị hỏi đến, Thẩm Thế Hiên nói thẳng phân phòng ngủ hắn không yên tâm Sở Diệc Dao, phân giường ngủ cũng không ảnh hưởng đến hài tử, Quan thị không có biện pháp phản bác đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Ban đêm thổi đèn, Thẩm Thế Hiên liền trực tiếp từ giường bên kia chạy đến giường Sở Diệc Dao, ôm lấy nàng mới vừa lòng thỏa mãn đi ngủ, trong miệng lẩm bẩm mấy ngày ngủ một mình lạnh lắm, chọc Sở Diệc Dao dở khóc dở cười. Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki.com cá nhân kimngan
Nhưng trên đời không có bức tường nào không bị gió lùa, hai tháng sau, không biết Nghiêm thị từ đâu biết được ngọn ngành, cố ý muốn bới lông tìm vết.
Trong bữa cơm đoàn viên mỗi tháng, mọi người đều có mặt đầy đủ, Nghiêm thị hắng giọng trực tiếp nói toạc ra mọi chuyện còn trách Quan thị không nghiêm.
Quan thị biết không phải, ngoài miệng lại che chở con dâu, "Đại tẩu, Diệc Dao nôn nghén, Thế Hiên đau lòng ở cùng một phòng chiếu cố nàng, không biết là ai truyền đi mấy lời giả dối, ta trở về nhất định sẽ kiểm điểm lại từng người."
Nghiêm thị một lòng bám lấy cái cớ này đâm chọc nhị phòng, càng chèn ép nhị phòng, trong lòng bà ta càng thoải mái. "Bọn họ nói ra sự thật mà lại kiểm điểm à, ta nói này đệ muội, ngươi cũng không sợ va chạm ảnh hưởng hài tử, giờ đã qua mấy tháng rồi, chúng nó ngủ một phòng ngươi cũng mặc kệ không trông nom."
"Đại bá mẫu nói lời này có vẻ không đúng, cháu và Diệc Dao ở cùng một phòng là có nguyên nhân." Thẩm Thế Hiên nghiêm mặt, giọng nói trầm xuống, "Cháu nhất định phải ở cùng Diệc Dao."
Nghiêm thị hoài nghi chờ hắn nói tiếp, Thẩm Thế Hiên tỏ vẻ nỗi niềm khó nói, im lặng một hồi rồi thở dài giống như hạ quyết định nói với Nghiêm thị, "Đại bá mẫu, khi Diệc Dao mới có thai cháu có đến chùa cầu bình an, sư phụ nói cho cháu biết, Diệc Dao bát tự thiên khinh, bây giờ có thai âm thể càng nặng, nhất là buổi tối không có ánh mặt trời, cần phải có người dương thịnh bên cạnh mới có thể bảo vệ Diệc Dao cùng hài tử bình an, cháu sinh vào chính ngọ càng đúng dương khí thịnh, lại còn là trượng phu của nàng, làm bạn cạnh nàng là thích hợp nhất."
Sở Diệc Dao cúi đầu che giấu khóe mắt run rẩy, Nghiêm thị bán tín bán nghi, bà ta chưa từng nghe qua có chuyện như vậy.
Nhưng Quan thị lại tin, từ nhỏ đi miếu đoán mệnh đại sư đều nói con trai bà là người dương thịnh, nữ tử thịnh âm, thời điểm mang thai lại càng khí nặng, vừa nghe như vậy, lời của Thế Hiên cũng không phải không có lý. Truyện được edit và đăng duy nhất trên truyenwiki.com cá nhân
"Chuyện có bao nhiêu lớn hả, một phòng thì một phòng, chỉ cần không ảnh hưởng hài tử, có phân phòng hay không có thể xảy ra chuyện gì!" Thẩm lão gia tử nghe Thẩm Thế Hiên nói, trách cứ Nghiêm thị một câu, "Mà đây là chuyện riêng nhà lão nhị, ảnh hưởng gì tới ngươi mà ngươi can thiệp vào!"
===============
Editor có lời muốn nói: Thật lòng là mình đã bỏ bê bộ này quá quá quá lâu rồi, không ngờ mới đăng lại vẫn có người chào mừng. Cám ơn các bạn rất nhiều