Buổi sáng ngày hôm sau, Sở Diệu Lạc mặc bộ y phục mang thai chỉnh trang một chút, thời điểm đi đến viện tử của Trình phu nhân vẫn còn sớm, nhưng nàng không thể duy trì đắc ý quá lâu, lúc Trình Thiệu Bằng mang theo Lý Nhược Tình tiến vào, nụ cười trên mặt Sở Diệu Lạc dần dần biến thành kinh ngạc.
Trình phu nhân lại càng cao hứng, những thứ chấm đỏ kia đều biến mất, gương mặt càng thêm bóng loáng mỹ lệ, nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Lý Nhược Tình, Trình phu nhân là người từng trải vừa nhìn liền biết đêm qua nhất định rất ngọt ngào.
Tâm tình Trình phu nhân tốt lắm, kính trà cũng phá lệ thuận lợi, lúc đến trước mặt Sở Diệu Lạc, Lý Nhược Tình cũng mời nàng một ly, dựa theo thứ tự vào cửa, Sở Diệu Lạc có thể nhận được một tiếng tỷ tỷ này.
"Diệu Lạc, Nhược Tình đang mời trà ngươi đấy!" Âm thanh của Trình phu nhân vang lên bên tai Sở Diệu Lạc, ánh mắt Sở Diệu Lạc phức tạp liếc nhìn Lý Nhược Tình, về nhà hơn hai tháng, sao mặt nàng ta có thể tốt nhanh như vậy, một chút dấu vết lúc trước cũng không có.
Rất nhanh Sở Diệu Lạc cười nhận lấy cốc trà từ trong tay nàng ta, ngữ điệu dịu dàng nói. "Thương thế trên mặt muội muội tốt lên thật đáng mừng, tỷ tỷ vì chuyện này mà áy náy suốt thời gian qua, không biết muội muội đã dùng dược diệu gì."
"Là thân phụ tìm về cho muội, muội cũng không biết." Bộ dáng Lý Nhược Tình đỏ mặt hạnh phúc ở trong mắt Sở Diệu Lạc chói mắt vô cùng, nàng nhấp một ngụm trà rồi để sang một bên, đem bao lì xì giao cho nàng ta, ngẩng đầu liếc nhìn Trình Thiệu Bằng, tầm mắt hắn luôn dừng trên người Lý Nhược Tình.
Trong lòng nổi lên một ngọn lửa, Sở Diệu Lạc nắm chặt nắm tay, bên tai là tiếng cười Trình phu nhân, khen ngợi Lý Nhược Tình xinh đẹp hiểu chuyện.
"Hiện giờ Diệu Lạc có mang thai không hầu hạ con được, để cho Nhược Tình bồi con thật tốt." Cũng không có chuyện không cùng một chỗ với tân nương tử, lúc trước sau khi Sở Diệu Lạc vào cửa Trình Thiệu Bằng cùng phòng với nàng ngây người nửa năm mới thỉnh thoảng ghé qua thông phòng, Trình phu nhân cười nhìn về phía Trình Thiệu Bằng, "Các con thật tốt nương cũng yên lòng."
"Con sẽ." Trình Thiệu Bằng gật gật đầu, hắn và Lý Nhược Tình cùng nhau rời đi, Trình lão gia cũng đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trình phu nhân và Sở Diệu Lạc.
"Mặc dù ngươi gả vào Trình gia sớm một bước, Nhược Tình gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, bất quá thân phận các ngươi là giống nhau, các ngươi ai cũng không cần dùng thân phận chèn ép ai, những ngày này ngươi nuôi tốt thân thể là được rồi, Nhược Tình sẽ chiếu cố Bằng Nhi thật tốt, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi." Lúc nói vẻ mặt Trình phu nhân rất ôn hoà, Sở Diệu Lạc nghe vào trong lòng châm chọc vô cùng.
Trở lại trong viện của mình, Sở Diệu Lạc dựa ở trên giường càng nghĩ càng không đúng, chờ đến lúc mình sinh hạ đứa bé này, hồn phách tướng công chẳng phải đã bị nữ nhân kia câu dẫn, nhưng nàng đang mang thai lại không thể hầu hạ, cũng chỉ có thể cho nha hoàn bên cạnh mình mở mặt.
Sở Diệu Lạc liếc nhìn Mai Hương, "Đi mang Bảo Thiềm đến đây."
...
Thời tiết càng ngày càng nóng, sáng sớm tháng bảy, cửa hàng chợ phía Nam cuối cùng cũng khai trương, tấm lụa đỏ thẫm bị kéo xuống, trên tấm bảng có khắc hai chữ thật to: Hương Khuê.
Hình Kiến Quốc lôi kéo sợi dây thừng, từng dây pháo dài treo từ trên lầu hai, mặt pháo đều dán chữ, Sở Diệc Dao đứng ở cửa dùng tay che tai, bên ngoài tràn đầy giấy vụn xác pháo màu đỏ, khói mù trắng xóa phiêu tán bay lên.
Bên này vừa kéo lụa đỏ, lụa đỏ trên tấm bảng bên cạnh cũng bị kéo xuống, cũng khắc to hai chữ: Thành Mộc, tương xứng cùng hai chữ Hương Khuê.
Người vây xem đồng loạt xôn xao, này một cửa tiệm treo hai cái bảng hiệu, chẳng lẽ còn định phân gian nam nữ.
Chờ đi vào mới phát hiện, bên trong Hương Khuê bày đều là đồ dùng nữ nhi, tất cả vật trang trí đều chỉ xuất hiện trong khuê phòng nữ nhi, mà bên Thành Mộc kia bày tượng gỗ điêu khắc mạnh mẽ khoáng đạt, nam tử thường sử dụng.
Sở dĩ Sở Diệc Dao phân như vậy là cân nhắc đến tâm lý các cô nương, mua đồ đặt trong khuê phòng của mình, nào có ai vui vẻ chọn lựa trước mặt nhiều nam nhân như vậy.
Đi lên lầu hai, phần lớn là bày đồ nữ nhi trang trí ngoại thất, giá đèn nhỏ, khung bình phong, còn có túi thơm nhỏ có thể treo bên hông, vỏ ngoài là điêu khắc tỉ mỉ, hình cầu chạm rỗng tinh xảo bên trong, có thể mở ra, bên trong đặt từng túi hương liệu tùy thích.
Sở Diệc Dao không thể bảo đảm tất cả cô nương đều sẽ thích cái này, nhưng ở kiếp trước, thứ này cũng một thời phổ biến ở thành Lạc Dương.
Rất nhiều người tiến vào nhìn thấy Sở Diệc Dao, đầu tiên là suy đoán thân phận của nàng, lúc biết được nàng chính là Sở gia đại tiểu thư, trên mặt mỗi người một vẻ không giống nhau, mọi chuyện đã truyền ồn ào Sở đại tiểu thư đuổi ca ca ruột của mình ra khỏi nhà chiếm quyền quản lý cửa hàng, thì ra chính là người này!
Thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, cũng chỉ là một nha đầu, lớn lên tuy không đẹp như thiên tiên, nhưng thanh lệ động lòng người, thời điểm cười rộ lên thực hấp dẫn ánh nhìn, một cô nương diện mạo vô hại như vậy, không ngờ lại có thể mạnh mẽ làm chủ Sở gia, nghe nói nàng còn dẫn người đi đòi nợ, đòi sạch từng nhà.
"Nhị cữu, lầu ba còn chưa chuẩn bị xong, đợi thêm vài ngày nữa, trước hết nơi này giao cho cữu, cháu trở về cửa hàng một chuyến." Sở Diệc Dao nói với Hình Kiến Quốc xong, mang theo Bảo Sênh ra khỏi cửa hàng, đang muốn lên xe ngựa, cửa hàng chéo đối diện truyền đến một hồi tiếng pháo vang, ngay sau đó là âm thanh múa rồng múa lân vang lên, Sở Diệc Dao ngẩng đầu liền thấy, cửa hàng bị Tào Tấn Vinh mua kia không biết đã trang hoàng tốt từ khi nào, bảng hiệu ngoài cửa cũng đã sớm thay đổi, một nhóm người náo nhiệt xem biểu diễn múa lân ở cổng lớn, mơ hồ nhìn thấy Tào Tấn Vinh đứng ở giữa đám người.
Hắn thật biết chọn ngày a, hoàng lịch nhiều ngày khai trương như vậy, cố tình lại chọn trùng với nàng, thanh âm huyên náo bên kia lấn át bên này, Sở Diệc Dao cười cười, ồn ào như vậy cũng chỉ có Tào tam công tử mới có thể làm.
Sở Diệc Dao lên xe ngựa rời đi, cửa hàng bên kia, Tào Tấn Vinh khóe miệng cười rất gượng ép, càng xem càng cảm thấy múa lân thật sự tức cười, Tào Tấn Vinh trực tiếp xoay người đi vào, đại đường lầu một trang hoàng vô cùng hoa lệ, chỗ quầy tính tiền còn treo ba chữ Thiển Thu lâu, với hắn mà nói, mở tửu lâu là thích hợp nhất.
"Thiếu gia, lão gia cùng Đại thiếu gia tới." Một tùy tùng tiến đến bẩm báo, vốn còn đang ở bên cạnh quầy hàng ăn gì đó, Tào Tấn Vinh rất nhanh ném đậu phộng trong tay đi, quay người lại, Tào lão gia mang theo con trai lớn Tào Tấn An đi đến, vẻ mặt túc sắc.
"Cha, Đại ca, sao các người cũng tới." Tào Tấn Vinh gấp rút tiến lên đón, Tào Tấn An cười ôn hòa nhìn hắn, "Cha biết cửa hàng của đệ khai trương, tới xem một chút."bg-ssp-{height:px}
Tào lão gia liếc hắn một cái, bắt đầu đi một vòng trong đại đường, tiện đà lên lầu hai, lầu ba, thời điểm trở lại lầu một, rốt cục mở miệng nói mấy chữ, "Lãng phí!"
Một tửu lâu mà làm như ca cơ viện, đại đường còn bình thường chút, nhiều lắm tính là hoa lệ, còn lầu hai kia lại dùng đến rèm thượng hạng để ngăn gian, ở bên trong làm một cái sân khấu nhỏ, ước chừng là dùng để nghe khúc, lầu ba đều là phòng.
"Cha, tam đệ lần đầu tiên tự mình mở cửa hàng, con cảm thấy được như này là rất tốt, tam đệ, nơi này nếu làm tốt, ta nhất định kéo đệ đi cửa hàng hỗ trợ." Tào Tấn An nói đỡ thay hắn, Tào lão gia hừ một tiếng gật đầu không tỏ vẻ.
Tào Tấn Vinh cúi đầu, đáy mắt thoáng hiện một màn sương mù, hắn không cần phụ thân khen ngợi, dù sao từ nhỏ đến lớn ông ấy cũng chưa từng để tâm đến hắn.
Tào lão gia thấy Tào Tấn Vinh như vậy trong lòng càng không thích, trực tiếp đi ra ngoài, Tào Tấn An lại đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi, "Tam đệ, cha chỉ là không mở miệng được, đệ cũng biết tính tình của cha mà."
"Ngươi là đến chế giễu ta sao!" Tào Tấn Vinh hất tay hắn ra, lạnh lùng nhìn Tào Tấn An, "Xem đủ rồi ngươi có thể cút đi!"
Tào Tấn An thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, "Đệ là đệ đệ của ta, tại sao ta phải chê cười đệ, Tấn Vinh, đệ vĩnh viễn đều như thế này, luôn đề phòng không để cho bất luận kẻ nào đến gần."
"Tào Tấn An, ngươi cũng vĩnh viễn là như vậy, bộ dạng nham hiểm, ai biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào!" Tào Tấn Vinh phản bác rất nhanh, vẻ mặt bướng bỉnh, "Ngươi biến đi, chỗ này của ta không hoan nghênh ngươi!" Nói xong, Tào Tấn Vinh xoay người đi về phía hậu viện tửu lâu, đại đường truyền đến tiếng đóng cửa phịch một cái.
Tào Tấn An nhìn chằm chằm cửa một hồi, nhìn bên ngoài vẫn còn tiếp tục biểu diễn, lắc đầu xoay người rời đi.
Xe ngựa tới lui không ít, rất nhiều người nghe được thanh âm náo nhiệt đều vén rèm lên xem, Thẩm Thế Hiên vốn định đi xem cửa hàng Sở Diệc Dao mới mở làm ăn như thế nào, thời điểm đi ngang qua tửu lâu của Tào Tấn Vinh, đầu tiên là bị mấy chữ thiếp vàng to treo trên cửa hấp dẫn n, dưới ánh mặt trời chói mắt vô cùng.
Tầm mắt Thẩm Thế Hiên đụng phải Tào Tấn An vừa đi ra ngoài, Thẩm Thế Hiên liền giật mình, lập tức hướng về phía hắn lễ phép gật gật đầu, nói với phu xe, "Đừng dừng trước cửa Hương Khuê, trực tiếp về nhà."
Thẩm Thế Hiên trở lại trong xe ngựa, Tào Tấn An còn ở đây thì hắn không thể dừng lại ở Hương Khuê, nếu truyền đến tai Đại ca, dùng tính tình của hắn nhất định sẽ tra đến tột cùng.
...
Trở lại Thẩm phủ, Thẩm Thế Hiên đến viện tử Quan thị, từ hôm qua đi ra ngoài đến bây giờ mới về, đi báo cái bình an trước.
Còn chưa vào phòng, rất xa liền truyền đến giọng Đại bá mẫu lanh lảnh, Thẩm Thế Hiên nhướng mày muốn rời khỏi, nha hoàn Thúy Hỉ của đại bá mẫu canh cửa mắt sắc nhìn thấy hắn, rất nhanh hướng vào trong phòng kêu, "Phu nhân, Nhị thiếu gia đã trở lại."
Thẩm Thế Hiên liếc nhanh nha hoàn kia, đi vào nhà trong, Nghiêm thị cùng Quan thị ngồi chung một chỗ, Nghiêm thị còn đang lôi kéo tay Quan thị, rất thân thiết.
"Thế Hiên a, ngươi đã trở lại, cả ngày đi ra ngoài không trở lại như vậy, mẹ ngươi rất lo lắng cho ngươi, ngươi đứa nhỏ này cũng không hiểu chuyện a." Nghiêm thị nhẹ giọng khuyên giải, đây là tận tình khuyên bảo Thẩm Thế Hiên không cần biến mất cả ngày như vậy, cũng không biết đang làm cái gì, một chút tên tuổi đều không có.
Tiện đà Nghiêm thị nói với Quan thị, "Này hài tử chưa thành thân đều như vậy, ta thấy tuổi Thế Hiên cũng không còn nhỏ, đến giờ vẫn chưa xác định làm mai cũng không nên, tuy nói Thẩm gia không cần nó hỗ trợ cái gì, nhưng cho nó thành thân sớm một chút, để nó biết thành gia không dễ dàng a."
Nghiêm thị nói đi nói lại vẫn nói tới hôn sự của Thẩm Thế Hiên, lần trước nhắc tới cũng không thấy có hồi âm, lần này bà tự mình đến nhắc nhở cho hắn cưới Thủy gia đại tiểu thư, này dầu gì cũng là hỉ sự Thẩm gia, trong nhà náo nhiệt một chút, nói không chừng bệnh của con dâu chuyển tốt.
"Hài tử lớn, trong lòng nó hiểu rõ, chúng ta làm cha mẹ thay nó lo liệu là tốt rồi." Quan thị uyển chuyển nói ra, chính bà cũng hợp ý Thủy đại tiểu thư, nhưng con trai không muốn, bà làm mẹ cũng không thể buộc con cưới.
Khuôn mặt Nghiêm thị kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, cao giọng nói. "Chuyện khác có thể cho nó làm chủ, việc này sao có thể, này hôn nhân đại sự trước giờ đều do cha mẹ định đoạt, đệ muội a, không phải là ta nói muội, muội làm nương cũng quá không tận tâm, loại chuyện này sao có thể để Thế Hiên tự hiểu rõ là được!"
Nghiêm thị là trưởng bối, Thẩm Thế Hiên lại không muốn nghe cũng không thể ở trước mặt bà ta lớn tiếng, nhưng muốn hắn tiếp tục bày ra bộ mặt tươi cười cũng rất khó, vì vậy hắn lãnh đạm cắt đứt lời nói Nghiêm thị, "Đại bá mẫu, cháu biết bá mẫu quan tâm chuyện chung thân đại sự của Thế Hiên, bất quá đây cũng là chuyện do phụ mẫu của cháu làm chủ, không nhọc đến Đại bá mẫu phí tâm."
"Ta lại thấy là ngươi chủ ý quá lớn, cha mẹ ngươi đều không quản được ngươi, Nhược Thiên đã mười lăm, ngươi còn ra sức khước từ, chẳng lẽ ngươi còn không vừa ý nàng, nếu nàng sinh sớm hai năm, Thế Cẩn đã sớm đem đứa bé kia lấy về nhà." Trong khẩu khí Nghiêm thị nồng đậm khinh thường, ở trong mắt bà ta hài tử nhà lão nhị đều vô dụng như vậy, hoàn toàn không có biện pháp so với con trai của bà, hôn sự với Thủy gia thật tốt, nếu như bà có cơ hội, còn có thể đến lượt bọn họ sao! !
===============
Tác giả có lời muốn nói: Về lần trước nói xung hỉ, kỳ thật chính là trong nhà bất luận ai thành thân đều là hỉ sự, vô cùng náo nhiệt đi đến đi xúi quẩy nói không chính xác ngã bệnh người bệnh này thì tốt rồi
Tào tiểu Tam chính là cái hàng bị ghét bỏ ~╮ (╯Д╰ )╭