Editor: trang bubble ^^
Nước Kỳ.
Chiến tranh ngoài Hoàng Thành, tiếng quân hào đã vang lên.
Trong một đêm, tin tức vương gia khác họ nước Kỳ, Tất Ngôn Nam, ý đồ mưu triều soán vị hoàng đế đương triều Tư Không Thận, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Biện Kinh.
Mà tẩm cung hoàng hậu đương triều —— ở trong cung Khôn Ninh, Mộ Lam Yên bởi vì sinh nở mà khàn giọng cố gắng hô hào, làm cho tất cả mọi người ở đây đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Mười tháng mang thai, một buổi sáng sinh con. Mỗi một lần Mộ Lam Yên đau bụng sinh, đều hao hết sức theo hướng dẫn của bà mụ vận khí xuống dưới. Thế nhưng đứa con bướng bỉnh trong bụng chính là vẫn không chịu ra ngoài. Nàng đành chịu mệt bở hơi tai lần nữa, chỉ đành coi như không có gì, sau khi nghỉ ngơi sơ qua, khẽ nâng đầu lên nhìn cái bụng nhô lên.
“Con à, khi nào con mới có thể bỏ qua cho vi nương đây.” Mộ Lam Yên nhẹ giọng nói.
Trong mắt mọi người, nàng là đầu sỏ gây nên cuộc chiến tranh này, nàng là nữ nhân duy nhất mà hoàng đế đương triều thừa nhận từng yêu. Nhưng mà giờ phút này, nàng lại lẻ loi một mình sinh con ở trong tẩm cung.
Mộ Lam Yên vốn là một cô gái nhỏ của Mộng Lý Hồi ---- thế ngoại đào nguyên kia (bồng lai tiên cảnh). Một lần vô tình, để cho nàng giành được đương kim thánh thượng ưu ái, từ đó chim sẻ bay một mạch lên đầu cành, trở thành đương kim nhất quốc chi mẫu. Nhưng không biết làm sao kể từ sau khi bị mang thêm lời đồn không cần có tằng tịu với vương gia khác họ Tất Ngôn Nam, người ở bên ngoài thoạt nhìn tẩm cung của nàng lại thành hầm lạnh trong thâm cung.
Trong mười tháng mang thai, mỗi lần lúc nàng thịnh tình mời hoàng thượng tới đây dùng bữa, Tư Không Thận luôn lấy đủ loại lý do đẩy đi. Danh nghĩa là để an tâm dưỡng thai, nhưng trong cung ai không biết là hoàng thượng cố ý không gặp. Duy chỉ có hoàng hậu đương triều như nàng còn ngây thơ cho rằng Tư Không Thận đúng như lời nhắn thái giám truyền ra, không phải ra ngoài tìm kiếm thần dược an thai cho nàng, chính là thật sự công vụ bề bộn không thoát thân ra được.
Một khi ân sủng, hôm nay lại thành một mình nàng kịch một vai.
“Hoàng hậu nương nương, ngài lại dùng sức!” Bà mụ đứng ở cuối giường khích lệ nói.
Nhưng mà giờ phút này, tất cả mọi người ở đây bao gồm trong lòng Mộ Lam Yên đều hiểu, sợ là đứa nhỏ này không giữ được.
“Ta thật sự không sinh được rồi.” Sắc mặt Mộ Lam Yên trắng bệch, cố gắng lắc đầu. Tay nắm lấy vạt áo bố phía trên, khớp xương rõ ràng, nhìn đã biết dùng hơi sức rất lớn.
Bà mụ nghe nói lập tức nổi giận nói: “Hoàng hậu cũng không thể nói như thế, phía trước hoàng thượng vẫn còn đang dựng giang sơn cho hoàng tử trong bụng ngài, hoàng thượng đúng là chờ trở về ôm tiểu hoàng tử đó!”
“Nhưng......” Mộ Lam Yên mới vừa lên tiếng, rồi lại bị đau đớn không thể tự kiềm chế trong bụng.
Đúng lúc này, quan binh ngoài cửa đến báo: “Báo —— phía trước hoàng thượng thua trận, loại phản tặc Tất Ngôn Nam đã tiến tới gần tẩm cung hoàng hậu nương nương, mong rằng....”
Quan binh còn chưa kịp nói xong, mọi người cách cánh cửa đã nghe nói tướng sĩ kia đã bị người nào đó ngoài cửa một đao mất mạng, ầm ầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Mấy tỳ nữ nhát gan đã sớm không thể chịu đựng sợ hãi trong lòng, thét lên.
Trong nháy mắt, người chung quanh như là kiến hôi tách ra tán loạn. Mộ Lam Yên khó khăn nghiêng người sang nhìn về phía ngưỡng cửa. Quả nhiên cũng không lâu lắm, cửa chính tẩm cung đã bị một luồng sức mạnh bên ngoài đẩy cửa vào.
Bịch một tiếng, mọi người ở đây bị dọa sợ lập tức mất đi phương hướng trốn chạy, rối rít sợ hãi liếc mắt nhìn chằm chằm cửa, núp ở tại chỗ nhát như chuột.
Bây giờ là mùa thu, lá rụng trong sân ngoài cung Khôn Ninh bởi vì không thể kịp thời quét dọn, thoáng lộ ra mùi vị mùa thu chết non.
Tư Không Thận cầm bảo đao trong tay đứng ở cửa, khôi giáp hoàng kim đã sớm tan tác không ra hình dạng gì. Nhiều chỗ vết thương chồng chất máu tươi chảy xuôi. Trợn mắt trừng trừng nhìn chằm chằm bên trong, đi từng bước từng bước vào trong, đến mức đều là mỗi một bước chân hiện ra dấu chân máu.
“Long Thanh năm , lần đầu tiên ta và nàng gặp ở trên núi Mộng Lý Hồi!”
“Long Thanh năm , phụ vương ban ân ta và nàng lương duyên trời đất, cưới nàng làm thái tử phi!”
“Long Thanh năm , phụ vương qua đời, sau khi ta ghi danh tuyên cáo khắp thiên hạ Mộ Lam Yên nàng là tình cảm chân thành cả đời của Tư Không Thận ta, cũng phong làm hoàng hậu Mộng Lam!”
“Mộ Lam Yên, nàng nói cho ta biết! Kiếp này, Tư Không Thận ta còn nợ nàng cái gì! Nàng cần cấu kết bè đảng bên ngoài mưu đồ giang sơn của ta!”
Đôi mắt Mộ Lam Yên rưng rưng, khổ nỗi không thể nào giải thích. Mười tháng không thấy phu quân của mình, không người nào có thể biết rốt cuộc là nàng nhớ nhung đến cỡ nào, nhưng lời của Tư Không Thận trước mắt lại không để cho nàng biết nên nối tiếp từ đâu. Không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Tư Không Thận đến gần mình, đồng thời phất tay ném ra một tờ giấy viết thư về phía nàng.
“Nàng nói đi!” Đột nhiên, Tư Không Thận giận dữ, giơ lên bảo đao trong tay chỉ về phía Mộ Lam Yên.
Tất cả cung nhân tại chỗ bị dọa sợ nhỏ giọng kêu lên một hồi. Ngược lại Mộ Lam Yên, bởi vì khó sinh mà cũng không sinh được cảm xúc khác nữa, nhìn mặt Tư Không Thận vô cùng tức giận, hỏi: “Hoàng thượng đang nói cái gì, thần thiếp không biết chuyện.”
“Nàng còn không biết chuyện! Bây giờ Tình ca ca của nàng đã giết đến ở ngoài tẩm cung của nàng, còn thiếu một bước là có thể đón nàng đi! Nếu không phải là có người giao phó bức thư này cho ta, sợ trước khi ta chết cũng không thể thật sự thấy rõ bộ mặt của nàng!”
Mộ Lam Yên dời tầm mắt đến lá thư bị vứt bỏ trên đất, chữ viết phía trên hiển nhiên là của Tất Ngôn Nam, le que mấy chữ là có thể thấy rõ đó là một lá “Thư tình” viết cho nàng, nội dung cực kỳ sa đọa, còn có không ít từ ngữ làm người ta đỏ mặt.
Nhưng mà, đây quả quyết không thể nào là của Tất Ngôn Nam viết cho nàng, nhất định là có người hãm hại nàng!
“Hoàng thượng, ngài nghe thần thiếp nói một câu. Thần thiếp quả thật không hề dính líu với Tất Ngôn Nam này, người nhất định phải tin tưởng thiếp!”
“Vật chứng ở đây, nàng bảo làm sao ta tin tưởng nàng!”
“Hoàng thượng...... Hoàng thượng......”
Mộ Lam Yên vẫn còn đang phấn đấu quên mình dùng ánh mắt cầu xin nhìn đối phương. Cho đến khi Tư Không Thận đi một bước tiến tới gần, nàng mới ngạc nhiên phát hiện, dưới đáy mắt Tư Không Thận hoàn toàn không có dịu dàng, nơi đó phảng phất như một hầm băng chỉ muốn đóng băng nàng.
Nhìn cặp mắt kia, nàng đột nhiên cả người run lên.
Tư Không Thận hừ lạnh một tiếng, “Nàng vẫn mê luyến trẫm như vậy?”
Đại não Mộ Lam Yên đột nhiên trống rỗng nhìn nam nhân trước mắt mà mình đã từng yêu tha thiết. Tự biết bản thân không còn sống lâu nữa, nên cũng lười giải thích nhiều, nhìn đối phương, dùng hết chút sức lực cuối cùng: “Hoàng thượng, đời này sợ là thần thiếp không có phúc khí làm bạn xung quanh, mong rằng người có thể cứu đứa bé trong bụng thiếp, nó chính là máu mủ ruột thịt của người đó!”
Tư Không Thận nghe nói cười lớn: “Con của trẫm? Nó thật sự là con của trẫm sao?”
“Chẳng lẽ nó không phải?”
“Có lẽ nó phải, có lẽ nó không phải! Ta không biết tại sao mỗi lần ta đều sẽ bắt gặp Tất Ngôn Nam rời tẩm cung nàng. Nàng cho rằng hắn thật sự yêu nàng sao? Hắn chỉ là mưu đồ giang sơn của ta, ta nghĩ, coi như bây giờ hắn ở đây, cũng nhất định sẽ không cần đứa con này đâu!”
Từng chữ từng câu của Tư Không Thận hung hăng đánh vào trái tim của Mộ Lam Yên.
Mộ Lam Yên nhìn bộ dáng Tư Không Thận ngửa mặt lên trời cười to, sâu sắc cảm thấy đó là châm chọc cực điểm. Tuy hắn lớn lên với một vẻ ngoài tốt, rốt cuộc cũng không còn dịu dàng của những ngày qua, giờ phút độc nhất này coi như để lại cho Mộ Lam Yên một bóng dáng dữ tợn kinh khủng như vậy.
“Tư Không Thận, ngươi khốn kiếp!” Mộ Lam Yên cũng không khắc chế nổi mình giận dữ hét.
Giờ phút này nàng mới hiểu được, thì ra là hiểu lầm tình cảm của nàng cũng không phải là điểm trí mạng của nàng. Bởi vì coi như hắn hiểu lầm nàng và Tất Ngôn Nam có cái gì, nàng cũng có thể bởi vì mình sắp chết, mà không muốn nhiều lời nhiều tiếc nuối. Nhưng giờ phút này, đứa bé trong bụng kia, là lời thề mà nàng tự tin giữa nàng với hắn không gì xuyên thủng, nhưng lại bị Tư Không Thận không có căn cứ một phiếu phủ quyết, để cho nàng hận không thể đứng ngay lên đào ra trái tim của đối phương xem một chút, rốt cuộc bên trong từng có mình ở đó hay không.
Nhưng nàng không thể, giờ phút này nàng chỉ có thể nằm ở trên giường, mặc cho nam nhân trước mắt này tùy ý hoang phí tình cảm của nàng, cảm nhận sinh mạng của mình và đứa bé trong bụng trôi qua mà không thể làm gì.
Trong một chớp mắt như vậy, nàng bắt đầu hận nam nhân trước mắt này.
“Giết ta đi, chỉ xin ngươi bỏ qua cho đứa bé của ta.” Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt của Tư Không Thận đột nhiên cũng không còn hy vọng xa vời trước đó nữa.
“Ha ha ha ha, rốt cuộc nàng đã thừa nhận đúng không! Muốn bảo ta bỏ qua cho đứa nghiệp chướng này? Nàng mơ đi! Hãy để cho nó với ta làm bạn ở trên đường hoàng tuyền đi!”
Tư Không Thận giống như bị điên hô to một tiếng đi qua, bảo đao cứ như vậy không hề thương lượng rơi vào trên bụng Mộ Lam Yên.
Máu tươi giường hẹp, một thi hai mệnh.
Hiếm hoi còn sót lại một chút ý thức cuối cùng, Mộ Lam Yên cũng không nói ra được một câu nào nữa. Chỉ là một đôi mắt mở trừng trừng nhìn ngực Tư Không Thận trước giường cũng cắm một thanh bảo đao. Máu tươi phía trên bắn ra ở trên mặt của nàng.
Trong nháy mắt, Tư Không Thận ngã xuống đất, Mộ Lam Yên thấy trên mặt Tất Ngôn Nam loang lổ vết máu xuất hiện ở trước mắt của nàng, cứ lạnh lùng nhìn bọn họ như vậy.
Kết giao năm năm, lại đổi lấy kết cuộc hôm nay!
Mộ Lam Yên xin thề ở đáy lòng, nếu có kiếp sau, nhất định không bao giờ mong muốn vào cung làm phi nữa!